Chương 61.

Khả Lai Tư mở cửa hỏi:" Khắc Lạc Duy đứa nhỏ tiểu An thế nào rồi?"


"Tốt hơn rất nhiều rồi,hiện tại đã ngủ." Khắc Lạc Duy mệt mỏi trả lời,đêm qua An Lạc Vũ không ngừng bị tr.a tấn,mà hắn cũng trải qua vô cùng gian nan, hắn tin rằng An Lạc Vũ nhất định sẽ qua khỏi, nhưng mà cũng không thể ngăn cản ý nghĩ An Lạc Vũ đi rồi, hắn về sau sẽ phải sống như thế nào? Trong đầu toàn là những việc hắn đã cùng An Lạc Vũ trải qua.


"Ngủ như heo, Khắc Lạc Duy, cuối cùng tiểu An bị làm sao? Nó sẽ không gặp chuyện gì đúng không?" Tô lão gia tử đứng ở phía sau Khả Lai Tư hỏi, đây chính là đứa con duy nhất của con gái nhỏ của ông,ông đã không thể chiếu cố tốt đứa con gái nhỏ cũng quyết không hi vọng đứa cháu trai này sẽ gặp phải chuyện không may.


"An Lạc Vũ nhất định không xảy ra chuyện gì, y luyến tiếc ta, cũng luyến tiếc đứa nhỏ."


Lúc An Hoa đi vào, trông thấy Khắc Lạc Duy đang ôm một người ngồi ở trên giường, sắc mặt Khắc Lạc Duy tái nhợt trên tay thì loang lổ vết máu,đừng hỏi y vì sao biết Khắc Lạc Duy chính là con của An Khà, bởi vì An Khả là con của y tuy rằng đứa cháu trai này y cũng không quá trông mong nhưng mà tốt xấu gì cũng là cháu của y.


An Hoa nhìn Khắc Lạc Duy ôm một người vào lòng,người kia không có một chút hơi thở của tinh linh tộc, nếu là có con y làm sao không thể cảm giác được.


available on google playdownload on app store


An Hoa trong mắt xuất hiện một tia bạo nộ,An Khả đứa nhỏ này càng lúc càng quá phận, chuyện này vậy mà cũng dám đem ra lừa hắn phải biết nếu tin tức này là giả, thì chính con trai thân thuộc của hắn cũng sẽ bị xử trí.


An Hoa kìm nén cơn tức giận, thấp giọng nói:"An Khả, đứa nhỏ ở chỗ kia,nói thật với mẫu phụ nếu muốn mẫu phụ cứu người cũng không cần phải gạt mẫu phụ."


Tô lão gia tử dưới sự trợ giúp của Khả Lai Tư rời khỏi phòng của An Lạc Vũ,vào lúc An Hoa đến uy áp kia đã làm cho Tô Lão gia tử không thể thở nổi, nếu như không phải Khả Lai Tư phát hiện, Tô lão gia tử cũng không biết vì sao bản thân mình ch.ết đâu!!!


"Con không cần phải lừa mẫu phụ,nếu chỉ cần cứu người con cũng có thể cứu, hai đứa nhỏ kia rất mạnh,vào lúc vừa mới khai mở linh trí thì đã tự dọn nhà đi đến chỗ sâu nhất của linh hồn mẫu phụ tụi nó,con đều không thể tìm thấy bọn nhỏ trừ khi tụi nó tự mình xuất hiện." An Khả buồn cười nói, đứa cháu của hắn có bao nhiêu mạnh có bao nhiêu tiềm lực hắn biết.


An Hoa nghe thấy cũng cảm giác không sai,nếu chỉ là cứu một người,An Khả căn bản không cần phải cầu y,dù sao đứa nhỏ này cũng rất quật cường:"Nói tiếp cũng đúng."


An Hoa đi đến bên người Khắc Lạc Duy đè vào giữa trán của An Lạc Vũ,nguyên bản chân mày đang giãn ra chậm rãi chau lại,y hoàn toàn không thể tìm ra hai tiểu tinh linh theo lời nói của An Khả,bất quá lại nhìn An Lạc Vũ trong lòng ngực Khắc Lạc Duy xem xem có bao nhiêu tiềm chất.


Người này đại não chưa được khai phái đến 10% nếu đều khai phá hết sẽ như thế nào đây? Phải biết nếu bộ não được phát triển, về mặt toán học cũng không chỉ một cộng một bằng hai.


An Hoa nhắm mắt lại,tiến vào nơi sâu nhất trong linh hồn của An Lạc Vũ,y nhìn thấy An Lạc Vũ đang cuộn mình nghĩ ngơi không chút phát hiện ra y.


An Hoa lại từ chỗ sâu chậm rãi đi tìm,y thấy được rất nhiều việc An Lạc Vũ đã trải qua, duy độc không có hình ảnh của hai đứa nhỏ,cái này làm cho An Hoa cảm thấy kỳ quái vô cùng.


Trong trí nhớ của An Lạc Vũ không có hình ảnh cùa hai đứa nhỏ, nhưng mà hình ảnh về Khắc Lạc Duy lại có không ít,chẳng lẽ An Khả lừa y? Nhưng An Khả cũng không cần phải làm như vậy, vào lúc An Hoa chuẩn bị rời đi, y vậy mà thấy được hình ảnh Khắc Lạc Duy một chân bị đá bay,An Lạc Vũ không có năng lực này, bởi vì An Hoa thấy được thông đạo không gian, rõ ràng chỉ có tinh linh nhất tộc mới có năng lực làm được,cho dù hiện tại Khắc Lạc Duy có dùng đến thì cũng không phải là một việc dễ dàng.


An Hoa nở nụ cười,nếu tính tiểu tinh linh kia không phải là hoàng tộc thì cũng tồn tại rất cường đại,nhất định là vì an toàn của mình, mà hai tiểu gia hỏa đã đem bọn nó giấu đi.


An Hoa cuối cùng cũng không thể nhìn thấy hai đứa nhỏ, nhưng y có thể xác định hai đứa nhỏ đem khu vực kia ẩn nấp rồi, ngay cả ký ức của mẫu phụ cũng làm phong ấn,huống chi là nơi bọn nó dựng dục xem ra trước y phải đem người này quay về tinh linh quốc, chờ đứa nhỏ tỉnh dậy thì có thể giúp đỡ bọn họ.


Nhìn An Hoa mở mắt,An Khả lập tức dò hỏi tình huống Hắc Mao cùng Lam Mao.


An Hoa nhìn về phía An Khả có chút buồn cười nói:"Yên tâm đi hai đứa nhỏ hẳn là không sao,bọn nó trốn rất nhanh,có lẽ là do không quen thuộc ta,ta nghĩ trước vẫn nên mang các ngươi trở về,chỉ cần hài tử tỉnh dậy,ta có thể giúp hai đứa nhỏ kia." Tâm tình của An Hoa thật tốt, xác định thật là có tiểu tinh linh xuất hiện đối với đế quốc của bọn họ mà nói là rất quan trọng, huống chi mỗi một tinh linh thuần huyết lại đáng quý vô cùng, thế nhưng đã thật lâu không còn xuất hiện sinh mệnh mới nữa rồi.


"An Khả, lần này theo mẫu phụ về đi,các ngươi về sau sống ở tinh cầu nhất hào hỗn huyết,nơi đó cách mẫu phụ gần nhất,mẫu phụ cùng daddy cũng có thể thường xuyên đến thăm các con, daddy của con vẫn luôn nhớ mong con trở về tuy rằng hắn vẫn chưa bao giờ nói ra."


"Được,mẫu phụ con cùng Khả Lai Tư sẽ cùng ngài trở về,lúc trước xác thật con quá tùy hứng làm thương tâm mẫu phụ cùng daddy, nhưng con thật rất thích Khả Lai Tư,con thật sự rất thích y,con cũng rất nhớ ngài và daddy." Đôi mắt An Khả phiểm hồng nói,đứa bé kia không nghĩ sẽ về nhà,nhưng mà theo thời gian lớn lên nó cũng đã hiểu nhà vẫn mãi là nhà, trên đời vô pháp thay thế.


"Được rồi,các con cũng không có cái gì cần mang theo,đi thôi." An Hoa từ trong tay Khắc Lạc Duy tiếp nhận An Lạc Vũ, y yêu cầu trên đường phải thật cẩn thận, nhất định không thể để An Lạc Vũ gặp phải bất kì vấn đề nào.


Trước khi Khắc Lạc Duy rời đi có để lại một ống thuốc châm,lúc trước đã từng đưa cho Tô Nghi dùng qua, hắn còn để lại lời nhắn nói làm Tô lão gia tử lấy nước này dùng,mỗi lần một giọt,như vậy Tô lão gia tử có thể trường thọ, nhưng mà Tô lão gia tử có kế thừa một ít gien của daddy, vì vậy cho dù không dùng cũng sẽ sống hơn trăm tuổi,sau khi hài tử được sinh ra,hắn cũng nên mang theo An Lạc Vũ trở về thăm hỏi lão gia tử.


An Lạc Vũ tỉnh dậy,thấy bản thân đang nằm trên cỏ,ngẩng đầu nhìn mây xanh,xung quanh không một bóng người, Khắc Lạc Duy cũng không ở bên,An Lạc Vũ nhìn cái cây khổng lồ trước mắt không thể nhìn thấy độ cao,y cảm thấy chính mình không phải xuyên qua mà là hồn xuyên, thử hỏi ở trên trái đất làm sao có thể nhìn thấy một cái cây cao to khổng lồ như vậy.


Thế nhưng An Lạc Vũ càng cho rằng y đang nằm mơ,đây cũng không phải giấc mơ kỳ quái mà y nhìn thấy lần đầu tiên,có khả năng là do Lam Mao cùng Hắc Mao làm ra.
An Lạc Vũ đối với không trung cười rộ lên:"Hắc Mao,Lam Mao các con ở đó,đừng náo loạn,nhanh đến đây, đây là đâu? Đừng dọa baba."


Tinh linh ngồi ở nơi xa, tò mò nhìn ngoại nhân kia tỉnh dậy,bọn họ không nhìn thấy vẻ kinh hoàng thất thố, mà ngược lại người kia lại đối khung trung hô lên, bọn họ vô cùng tò mò cái người đang nhắc đến Hắc Mao,Lam Mao, hẳn là cái tên dùng để gọi người, tên này cũng thật quá là cực phẩm. Tinh linh tóc xanh lá nhìn đầu tóc của mình,cảm thấy đứa con của ngoại tộc kia thật là đáng thương,nếu là hắn,hắn cũng không muốn bị gọi là Lục Mao, khóe miệng tên đó khẽ nhếch một chút thầm nghĩ may mà mẫu phụ của hắn không phải là một người đặt tên vô năng.


An Lạc Vũ lúc bị An Hoa mang về thì được ôm đến sinh mệnh thụ đây là nơi cấm địa của tinh linh tộc, nơi này có thể làm cho tinh linh mang thai dựng dục càng tốt.
An Lạc Vũ lại lần nữa kêu lên:"Hắc Mao,Lam Mao,thật sự đừng phá,baba đói bụng,các con mau ra đây,baba yêu cầu rời khỏi đây đi ăn một chút."


Qua thật lâu An Lạc Vũ cũng không thấy Hắc Mao hay Lam Mao đáp lời,y thật sự đói,nhìn nhìn cây đại thụ ở trước mặt,y hướng về phía cái cây đi đến, có một thanh âm nói cho y biết,cây kia có quả màu xanh lá nhất định ăn rất ngon.


"Mẫu phụ,An Lạc Vũ sẽ không sao chứ? Hay là mang y ra ngoài đi." Khắc Lạc Duy đứng ở bên ngoài sinh mệnh thụ nói,địa phương kia trừ bỏ tinh linh hoàng có thể đến, thì cũng chỉ có mỗi lần lễ quốc khánh các tinh linh có thể ở dưới tàng cây khiêu vũ. Mà hoài thai tiểu tinh linh cũng chỉ có thể ngồi ngốc ở bên ngoài sinh mệnh thụ tương đối gần mà không phải đến gần,bởi vì đã có rất nhiều tinh linh đến gần sinh mệnh thụ mà gặp chuyện.


"Yên tâm đi,y nếu là khó chịu sẽ không đến gần sinh mệnh thụ, hiện tại đứa nhỏ kia muốn tự nhiên chi quả, thì phải xem y có phúc mà hái xuống hay không." An Hoa cười nói với Khắc Lạc Duy, y hiện tại có thể xác định sinh mệnh thụ phi thường yêu thích An Lạc Vũ,bằng không cũng sẽ không để An Lạc Vũ đến gần.


An Lạc Vũ đi đến phía dưới tán cây,ngẩng đầu nhìn cành cây cao cao,trời,vừa rồi rõ ràng nhìn thấy cành cây không cao lắm,hiện tại căn bản y không có khả năng với tới,càng đừng nói đến việc hái trái cây xuống!!!


Nghĩ leo lên trên căn bản cũng không thể, vỏ cây đại thụ thực bóng loáng,An Lạc Vũ cảm giác nếu như rùi bọ bò lên nhất định cũng sẽ bị trượt xuống,huống chi là y leo cây cũng một năm một mười,An Lạc Vũ có điểm nhụt chí nằm xuống,nhìn những trái cây mà không thể ăn đến miệng,y cảm thấy những trái đó rất ngon. Nằm nằm,An Lạc Vũ mơ màng sắp ngủ thì đột nhiên nhìn thấy tay nhỏ Lam Mao gắt gao nắm lấy một trái, An Lạc Vũ trừng lớn con mắt.


An Lạc Vũ tiếp nhận trái, phủng Lam Mao ở trong tay cẩn thận quan sát, xác định trên người Lam Mao không có vấn đề sau đó mới hỏi:"Lam Mao con cuối cùng đã tỉnh,baba nghe anh con nói con gặp chuyện,baba rất lo lắng đúng rồi anh con sao rồi?"


Lam Mao bay đến hôn lên mặt An Lạc Vũ,đầu nhỏ cọ cọ lên mũi y:" Anh trai hiện tại không sao,đã ổn rồi."
An Lạc Vũ nghe thấy lời của Lam Mao tâm tình vốn đang treo lơ lửng cuối cùng cũng đã ổn định :"Không có gì thì tốt rồi,không việc gì tốt rồi."


"Các con quả thật là tiểu tử thúi,các con có biết sau khi baba nghe thấy các con gặp chuyện, thì đã có bao nhiêu lo lắng hay không? May mắn là các con không sao." An Lạc Vũ nói, bắt lấy Lam Mao hôn một cái,khuôn mặt nho nhỏ của Lam Mao tức khắc toàn là nước miếng của An Lạc Vũ.


Lam Mao xoa nước miếng trên mặt nói:"Baba, không phải nói là đói bụng sao? Ba ăn trái cây nhanh đi."
An Lạc Vũ nhìn quả trên tay nhìn như một quả táo,nhưng lại có màu xanh lá còn có chút trong suốt,từ ngoài nhìn vào có thể thấy luôn nước ở bên trong đang di động thoạt nhìn rất ngon miệng.


An Lạc Vũ vô cùng đói,cầm trái cây cắn một ngụm nước trái cây nháy mắt tràn ngập trong khong miệng vô cùng ngon, từng đợt chất lỏng chảy xuống, An Lạc Vũ cảm thấy thỏa mãn vô cùng, đối với y mà nói đây chính là trái cây ngon nhất.


An Khả vui vẻ chỉ vào Lam Mao đang nằm trong tay An Lạc Vũ nói:"Thấy được không? Đó là Lam Mao,Hắc Mao còn chưa xuất hiện." An Khả làm sao không vui cho được, dù sao đây cũng là lần đầu tiên y nhìn thấy Lam Mao xuất hiện.






Truyện liên quan