Chương 62
An Lạc Vũ ăn xong trái cây nói:"Lam Mao, chúng ta làm sao mới có thể rời khỏi nơi đây? Ba làm sao đến được đây? Còn có daddy con đâu?"
Vào lúc này Lam Mao lại bay đến sinh mệnh thụ,lần nữa hái trái cây màu xanh, chỉ là vào lúc nó hái,không biết An Lạc Vũ có hoa mắt hay không, vậy mà lại nhìn thấy nhánh cây chuyển động,nhánh cây nhẹ nhàng đánh Lam Mao một cái, giống như trước đây Lam Mao bướng bỉnh bị y vỗ lấy vậy.
Lam Mao nỗ lực đem trái cây đưa cho An Lạc Vũ:"Baba, ăn thêm một trái, đây là thứ tốt,baba ăn vào thì thân thể sẽ tốt lên, anh trai cũng có thể nhanh tỉnh dậy."
Hương vị của quả này cũng không tệ, An Lạc Vũ lần nữa đem quả trên tay ăn luôn,chỉ là không nghĩ đến y chỉ ăn hai trái nhỏ như trái quýt màu xanh như trái táo liền no, y đứng lên sờ bụng quả thật không phải ảo giác của y chính là no, trên trán An Lạc Vũ chạy ra ba hàng hắc tuyến, dạ dày của y nhỏ như vậy sao? Rõ ràng trước kia y ăn cái gì cũng không no, đã một năm trôi qua rồi, hiện tại cuối cùng y lại có cảm giác no bụng.
"Baba đến bên con,chúng ta đi về hướng này,daddy đang ở nơi xa xa kia,không thể vào được,nơi này chỉ có baba là có thể đi vào mà không bị mẫu thân đại nhân đuổi ra."
An Hoa nhìn thấy Lam Mao xuất hiện thì vô cùng kích động vui vẻ, thuần huyết lam tinh linh đã hơn vạn năm chưa từng xuất hiện, bây giờ tinh linh nói là thuần huyết kỳ thật cũng không phải, An Hoa biết rõ nhưng đối với việc tinh linh càng lúc càng thưa thớt, thì y cũng chỉ có thể đem những tinh linh đang có gọi là thuần huyết, chân chính một lam tinh linh thuần huyết là phải là tóc xanh, ngón tay, ngón chân cũng là xanh nốt, quan trọng nhất là đôi cánh cũng phải có màu xanh, thuần lam tinh linh chính là như thế,toàn bộ đều là màu xanh lam, An Hoa vui vẻ nghĩ:"Ừ,tinh linh đáng yêu, thuần huyết lam tinh linh."
Một vị trưởng lão vô cùng kích động, hắn đã gấp không chờ được muốn đi đến gần Lam Mao:"Tộc của ta đã có hi vọng rồi, thuần huyết lam tinh linh một lần nữa xuất thế."
An Hoa quay đầu đối với vị trưởng lão kia nói:"Trưởng lão đừng kích động, thân thể mẫu phụ của đứa trẻ kia không tốt, đây cũng là nguyên nhân vì sao lúc các vị phản đối, ta vẫn kiên trì dẫn mẫu phụ đứa nhỏ đi đến sinh mệnh thụ, nếu như mẫu phụ đứa nhỏ vừa rồi không có sự trợ giúp của sinh mệnh thụ nói không chừng, đứa con tinh linh kia đã không còn."
"Hoàng làm rất đúng, chúng ta quả thật là lão già hồ đồ,nếu bởi vì lão bất tử chúng ta mà làm tiểu tinh linh gặp chuyện, thì chúng ta phải làm sao đi gặp lão hoàng đế đây?" Hiện tại, trưởng lão nghĩ đến mà sợ, bây giờ các thuần tinh linh có được cũng đã sớm hỗn tạp rồi, ví như nói trên người lam tinh linh cũng có một ít huyết thống của lục tinh linh, nhưng mà mỗi một tinh linh huyết thống khác nhau đều có năng lực đặc biệt, cho nên hiện tại thật là quá hỗn huyết.
Lam Mao nhìn thấy Khắc Lạc Duy thì lập tức cao hứng kêu lên:"Baba xem, đó là daddy."
"Ừ,baba thấy rồi, Khắc Lạc Duy tôi ở đây." An Lạc Vũ vui vẻ gọi, chỉ là y có chút thất vọng, bởi vì Khắc Lạc Duy đang nhìn thẳng về phía y cũng không có đáp lại y nha.
Khắc Lạc Duy trông thấy An Lạc Vũ tựa hồ là đang nói cái gì đó, rồi lại nhìn thấy ánh mắt thất vọng nhìn về phía hắn, thì nhanh chóng phất tay với An Lạc Vũ,sau lại bị kết giới đánh một cái, đây là giới hạn hắn không thể vượt qua, cũng chính là nguyên nhân hắn không thể đem người mình yêu ôm vào lòng.
Hắn không thể đi vào cấm địa tinh linh tộc mà chỉ có thể ở bên ngoài trơ mắt nhìn người mình yêu, may mắn là có Lam Mao bên cạnh An Lạc Vũ khi y tỉnh dậy,kỳ thật hắn hận bản thân không phải là Lam Mao, bởi khi trông thấy An Lạc Vũ mở to mắt mê mang, tim hắn thật sự giống như bị dao cắt qua, làm một nam nhân, làm một người chồng, hắn đều không thể bảo vệ tốt người yêu cùng với con của mình, khóe mắt hắn hồng hồng, Khắc Lạc Duy - hắn hiện tại chỉ có thể trơ mắt nhìn người yêu của mình chịu cực khổ.
An Lạc Vũ hữu kinh vô hiểm nhào vào lòng ngực của Khắc Lạc Duy, gắt gao ôm chặt lấy, giống như bọn họ đã tách ra hơn ngàn năm rồi:"Khắc Lạc Duy, vì sao tôi lại đến đây? Đây là đâu?"
Khắc Lạc Duy ôm chặt An Lạc Vũ nói năng có chút lộn xộn:"Không việc gì, hiện tại đã không sao rồi,em có biết ngày đó đã làm tôi sợ muốn ch.ết rồi không? Thiếu chút nữa,thiếu một chút nữa thôi, tôi đã mất đi em."
An Hoa không đến quấy rầy đôi tình nhân trẻ Khắc Lạc Duy-An Lạc Vũ, hắn chỉ phất tay đối với Lam Mao đang ở trên đầu An Lạc Vũ.
Lam Mao mở đôi mắt thật to, đem tròng mắt loạn chuyển chính là không để ý đến đôi mắt trông mong của An Hoa cùng với An Khả, nó lại lần nữa nhìn về phía sinh mệnh thụ, nghĩ muốn hái thêm một quả nữa, nghĩ vậy nó liền hoạt động hai cái cánh dùng tốc độc cực nhanh hướng về phía sinh mệnh thụ bay đi.
"A,đứa nhỏ tại sao lại bay đi? Đứa nhỏ điều không quan tâm đến chúng ta ni?" Trưởng lão mở to mắt trông mong nhìn tiểu tinh linh bay đi, lại không dám đi bắt trở về, sợ là sẽ làm tổn thương đến nó.
"Nó cùng chúng ta không thân,làm gì cần phải quan tâm chúng ta?" Vô Ninh cười hì hì,khi hắn biết con của An Khả - Khắc Lạc Duy có con hắn chính là vui đến không nói nên lời, cho các ngươi không tiếp thu người An Khả thích, nếu như không phải An Khả sinh ra Khắc Lạc Duy, thì con của Khắc Lạc Duy-tiểu tinh linh sẽ không có trên đời, lúc trước, trong lòng đám người này đều oán hận nói những lời ác độc với An Khả, cũng chỉ có mỗi hắn đứng về phía y.
"Sẽ quen thôi." An Hoa cười, y đương nhiên hiểu ý nghĩa trong lời nói của Vô Ninh, nhưng mà y cũng sẽ không trách hắn,đây là con của bạn tốt y.
An Lạc Vũ bị Khắc Lạc Duy ôm vào trong ngực, từ trước đến nay y vẫn chưa từng làm qua hành động lớn mật như vậy trước mặt ai, huống chi đây còn là một nhóm người y không hề quen biết, hưng phấn qua đi, An Lạc Vũ thẹn thùng đỏ mặt chôn sâu vào trong ngực của Khắc Lạc Duy.
Qua hồi lâu,An Lạc Vũ cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại,ngẩng đầu nhìn Khắc Lạc Duy rồi lại nhìn quanh bốn phía, không thấy ai chê cười bản thân, đột nhiên y phát hiện không thấy Lam Mao đâu, nhìn về nơi xa, tim y thiếu chút nữa đã nhảy ra ngoài.
An Lạc Vũ hô lớn:"Lam Mao trở về."
Vào lúc Lam Mao hái quả, trái thật lớn của sinh mệnh thụ bị Lam Mao hái xuống, một cành cây rậm rạp oán hận đánh về phía Lam Mao, đem toàn bộ thân mình dựa vào quả xanh, bộ dáng giống như không trả trái thề không bỏ qua.
Lam Mao bị cành cây của sinh mệnh thụ tát một phát thì rơi xuống đất, mọi người ở ngoài kết giới nhìn thấy tim cũng muốn nhảy ngược.
Lúc này Lam Mao trên mặt đất cầm lấy quả bay nhanh về phía An Lạc Vũ, cành cây của sinh mệnh thụ vẫn không chịu từ bỏ cơ hội giáo huấn đứa nhỏ, lại tát thêm một lên người Lam Mao, Lam Mao giống như một mũi tên thẳng tắp bắn về hướng của An Lạc Vũ.
An Lạc Vũ hét lớn,tâm đã muốn nhấc lên:"A,Lam Mao! Khắc Lạc Duy."
An Khả buồn cười nhìn chồng cùng con đang lo lắng, giải thích:"Đừng lo, sinh mệnh thụ sẽ không làm tiểu tinh linh bị thương, thế nhưng đứa nhỏ xác thật có chút tham lam, mỗi tiểu tinh linh chỉ có thể hái một trái trên cây sinh mệnh, mà nó ngược lại một lúc hái ba lần."
Nghe lời giải thích của An Khả, lúc này An Lạc Vũ mới thoáng an tâm.
Mắt thấy Lam Mao đụng phải kết giới thì một tiểu tinh linh màu vàng xuất hiện, dễ dàng tiếp nhận được Lam Mao đang bay về kết giới.
"Ta lần nữa lại có thể nhìn thấy tiểu tinh linh hoàng tộc." Khóe mắt An Hoa ướt ướt, đã bao lâu rồi y chưa được trông thấy tiểu tinh linh hoàng tộc, mà đứa con nhỏ nhất của y cũng chẳng phải là An Khả, đó là một tiểu tinh linh hoàng tộc nhưng mà cuối cùng lại không thể an toàn sinh ra, hiện tại y nhất định sẽ dùng cả tính mạng của mình để bảo vệ hai đứa nhỏ an toàn ra đời.
"Baba,daddy,Lam Mao,chúng ta làm sao lại đến cấm địa tinh linh tộc?" Hắc Mao có chút khó hiểu,nó mới vừa tỉnh lại thì đã nhìn thấy Lam Mao bị sinh mệnh thụ đánh đến bay.
"Hắc Mao, con không sao tốt quá!" An Lạc Vũ vui mừng nói, y không quá hiểu vì sao mọi người lại nói Hắc Mao xảy ra chuyện, không phải Hắc Mao bây giờ rất tốt sao? Tuy rằng y có chút không quen nhìn tiểu Hắc Mao hiện tại.
An Lạc Vũ nhìn tiểu tinh linh trong tay hỏi:"Hắc Mao, con sao lại biến thành như vậy?" Nếu không có ai nói cho y biết, thì y tuyệt đối không dám nhận đây là Hắc Mao,hiện tại đứa nhỏ có đôi mắt màu vàng,tóc cũng là màu vàng mà đôi cánh móng tay móng chân nho nhỏ cũng là vàng nốt nhìn ra sao cũng không giống Hắc Mao.
"Baba không thích nhan sắc này sao? Hắc Mao biến lại là được." Hắc Mao đem em trai đặt vào trong tay An Lạc Vũ, trong chốc lát tóc dài màu vàng biến trở lại thuần đen, chớp mắt An Lạc Vũ nhìn thấy Hắc Mao biến dị, đã trở lại quen thuộc.
Hắc Mao trở lại bình thường trong mắt An Lạc Vũ quay đầu nhìn về An Hoa dò hỏi:"Chào ngài tinh linh điện hạ,vì sao baba của ta đến nơi này?".
An Hoa nhìn Hắc Mao rồi nói:"Mẫu phụ ngươi không đủ năng lượng để gánh vác các ngươi,vì vậy ta đem các ngươi đến tàng cây sinh mệnh,nếu có thể ta hi vọng trước tiên các ngươi có thể rời khỏi cơ thể mẫu phụ,hiện tại các ngươi cần phải dựng dục lớn lên ở sinh mệnh thụ."
"Chuyện này phải hỏi baba của ta,điện hạ."
"Đúng,đúng vậy,phải hỏi baba của chúng ta." Lam Mao cũng nói, nó một chút cũng không muốn rời khỏi baba, huống chi vừa rồi nó còn bị sinh mệnh thụ tát một cái,nó vô cùng mang thù.
An Lạc Vũ nghe không hiểu, cái gì mà trước tiên rời khỏi thân thể? Cái gì gọi là dựng dục sinh mệnh thụ? Bọn họ là muốn cướp con của y sao? Đây là vấn đề An Lạc Vũ vẫn luôn lo lắng.