Chương 63
An Hoa đối với tộc nhân đang cãi cọ ồn ào nói:"Được rồi,được rồi,chuyện khác lát nữa lại nói,ta nghĩ hiện tại An Lạc Vũ cần phải nghĩ ngơi,đám nhỏ cũng cần phải làm quen hoàn cảnh một chút,trước tiên vẫn là dẫn bọn họ đến nhà mà ta đã an bài,chuyện hôm nay, ngày mai lại nói tiếp, được không?"
"Được." Các tộc trưởng tinh linh rất nhanh đã tản đi, bọn họ cũng không muốn bởi vì bản thân quá nhiệt tình mà làm cho hai tiểu tinh linh kia hoảng sợ nha.
"An Khả đi,mang vợ chồng son này về nhà bọn họ đi." An Hoa nói, lần này bọn họ không thể dùng dị năng trực tiếp trở về, mà là mang theo An Lạc Vũ, Khắc Lạc Duy đi bộ trở về.
Dọc theo đường đi không biết có phải là ảo giác của An Lạc Vũ hay không, y cảm thấy thân thể đi bộ vô cùng nhẹ nhàng tựa như trọng lượng của mình đã nhẹ hơn trước.
Hắc Mao cùng Lam Mao đều ngồi trên vai của An Lạc Vũ,trên tay Lam Mao còn gắt gao ôm chặt quả,bởi vì baba nó không đói,phải đợi baba đói mới có thể ăn được.
Lam Mao quay đầu kêu Hắc Mao:"Anh."
Hắc Mao nghi hoặc nhìn Lam Mao:"Làm sao vậy?"
"Anh giúp em ôm,tay em mỏi." Trong ngực Lam Mao lấy ra một quả màu xanh lục mạnh mẽ đẩy vào ngực của Hắc Mao.
Hắc Mao ôm trái cây,nhìn em trai đang phấn khích xoa xoa tay nhỏ, sau khi hoạt động chân tay thì vui sướng bay lên mọi thứ nơi này điều khiến nó vô cùng tò mò.
Sau mười phút,thảo nguyên mênh mông vô bờ đột nhiên biến mất, trước mắt lại xuất hiện một mảnh rừng cây chỉnh tề, bên trong nở đủ mọi loài hoa,mọc rất nhiều loại trái cây.
"Oa qua,anh,anh nơi này thật thần kỳ." Lam Mao bay đến bên một đóa hoa xinh đẹp lớn tiếng nói,thoạt nhìn rất vui vẻ.
An Lạc Vũ nhìn hai khung cảnh chỉ cách một bước chân đả khác nhau cảm thán:"Thật sự thần kỳ."
"Thấy không? Cái cây phía trước là nhà của các ngươi." An Hoa chỉ vào một cây cao lớn,trong mắt An Lạc Vũ đó là một cây vô cùng lớn,đường kính hơn 10m,thật không thể tin được cây có thể phát triển đến vậy, mà ngôi nhà cũng giống như từ cái cây mọc ra.
"Nhà của các ngươi ở gần với sinh mệnh thụ nhất,thời gian tiếp theo sẽ sống tại đây nếu có yêu cầu gì có thể tìm mẫu phụ của hai người." An Hoa an bài xong mọi thứ thì quay trở về mở một cuộc họp,đối với cặp song sinh hiếm có kia, bọn họ còn có rất nhiều việc phải chuẩn bị.
Lam Mao không biết bay đi đâu đột nhiên xuất hiện ở trước mặt An Lạc Vũ trong tay còn cầm một đóa hoa:"Baba chúng ta về sau sẽ ở đây sao?"
An Khả nhìn tiểu tinh linh bất ngờ bay đến,ở nơi này đứa nhỏ có thể tự do bay lượn, cũng sẽ không xuất hiện bất cứ nguy hiểm gì, may mắn hai đứa nhỏ ở trên tinh cầu kia không gặp phải chuyện gì.
"Tôi muốn vào xem một chút." An Lạc Vũ hướng về cầu thang trên cây mà đi,đó là một cây thang xoay tròn không những vậy mà còn là cầu thang thiên nhiên hình thành từ cái cây này,ngay cả lan can cũng vậy,tất nhiên nó thật là từ cái cây lớn này làm ra sao? Thật có thể?
Khắc Lạc Duy lôi kéo hai tay An Lạc Vũ,hai người vừa vặn có thể cùng nhau đi lên trên,ngoài ra ở cửa ra vào có một cái ban công còn sinh ra ghế mây, thậm chí còn có giá đựng ly, An Lạc Vũ hết chạm cái này đến chạm cái kia,được rồi là do y chưa từng thấy qua trên đời còn có mấy cái việc thần kỳ như vậy, toàn bộ ngôi nhà điều từ do cái cây lớn này hình thành.
"Vào đi,baba, daddy bên trong rất tốt, tất cả điều là do cái cây này tạo nên." Lam Mao từ cửa sổ lộ ra cái đầu nhỏ kêu lên, hôm nay, nó có chút hưng phấn quá mức,bay loạn khắp nơi,chỉ có mỗi Hắc Mao là thành thật ngồi trên vai An Lạc Vũ.
An Lạc Vũ nhìn Lam Mao bướng bỉnh,chỉ cần không để ý một chút thì sẽ không thấy, y nhớ đến Hắc Mao hiện tại vẫn ngoan ngoãn ngồi trên vai của mình.
An Lạc Vũ cầm lấy trái cây trong tay Hắc Mao rồi nói" Hắc Mao con đưa trái cây cho baba,con cùng em con đi chơi đi."
"Baba vậy con đi dạo ở gần đây." Hắc Mao bay đến bên cạnh Lam Mao,hai đứa nhỏ nắm tay nhau rời đi,khuôn mặt nho nhỏ nở nụ cười chói lóa như ánh mặt trời.
An Lạc Vũ nhìn hai đứa nhỏ vui vẻ bay đi xa,nơi này thật sự rất thích hợp với tụi nhỏ, vừa rồi y giống như nhìn thấy Hắc Mao cùng Lam Mao bay đến nơi chỉ có tiểu tinh linh ở.
An Lạc Vũ quay đầu nhìn Khắc Lạc Duy:"Khắc Lạc Duy, anh xem bọn nhỏ thật vui vẻ."
"Ừ, nơi này có nhiều tiểu tinh linh bồi bọn nó chơi,bọn nó tự nhiên sẽ vui vẻ." Khắc Lạc Duy cười đáp,cho dù có lợi hại đến đâu con hắn cũng chỉ là một đứa nhỏ,vĩnh viễn điều yêu cầu có đồng bọn chơi chung với nhau.
An Lạc Vũ không nhìn hai đứa nhỏ nữa, lôi kéo Khắc Lâc Duy đẩy cửa:"Chúng ta vào nhìn xem đi."
Phòng ngủ chính là một phòng rất lớn,bên trong còn có một cái giường cỡ lớn,trên giường có một cái chăn màu trắng đuôi giường lại có một cái hồ nhỏ,An Lạc Vũ còn nhìn thấy trong hồ có một con cá lớn cùng với hai con cá nhỏ bơi ở trong hồ,cạnh cửa sổ trồng một ít loài hoa,ngẫu nhiên cũng sẽ nhìn thấy một vài bông hoa màu lam nhạt,nhìn qua vô cùng tươi mát, thế nhưng An Lạc Vũ vẫn cảm thấy đây là phòng ngủ của nữ, bởi một nam nhân như y cần nhiều hoa như vậy làm gì? Tuy rằng y cũng rất thích nơi này.
An Lạc Vũ nhìn một cái thảm trải giường,phía dưới thảm chính là màu gỗ đỏ sậm, ngoài ra không có bất kỳ trang trí nào khác:"Khắc Lạc Duy, anh nói nằm lên sẽ cứng lắm không?"
"Anh cũng không biết." Khắc Lạc Duy đi đến mép giường ngồi xuống,hắn khẽ nhướng mi, gỗ thế nhưng có cảm giác thật mềm mại.
Khắc Lạc Duy nằm xuống, sau nhìn ra bên ngoài đối với An Lạc Vũ đang đứng cạnh cửa sổ nói:"Lại đây,An Lạc Vũ gỗ này rất mềm em qua đây thử xem, cảm giác cũng không tệ."
An Lạc Vũ nghe xong lời Khắc Lạc Duy, thì y có chút tò mò gỗ thì có thể mềm như thế nào? Y ngồi xuống một chút,cảm giác thật mềm, cứ như vậy y nằm xuống giường, này quả thật nằm lên đặc biệt thoải mái.
An Lạc Vũ quay đầu nói vào tai của Khắc Lạc Duy:"Giường gỗ này thực có ý tứ,nằm thật thoải mái."
An Lạc Vũ đem quả đưa đến bên miệng Khắc Lạc Duy, bởi vì hương vị rất ngon nên y muốn đưa cho Khắc Lạc Duy nếm thử, y biết thứ này rất trân quý khó có thể có được bằng không Lam Mao sẽ không bất chấp bị cái cây kia đánh cũng phải lấy cho bằng được.
An Lạc Vũ nhìn bộ dáng hưởng thụ của Khắc Lạc Duy:"Mùi vị thế nào?".
"Rất ngon, thế nhưng cũng không ngon bằng em." Khắc Lạc Duy nhỏm dậy hôn lên môi của An Lạc Vũ.
Không khí trong phòng giữa hai người rất tốt, Khắc Lạc Duy cởi bỏ áo sơ-mi của An Lạc Vũ hôn lên hai viên đỏ hồng.....
"Cốc,cốc,cốc." Tiếng đập cửa vang lên.
Khắc Lạc Duy nhìn mỹ vị trước mắt nhẹ nhàng đem áo sơ mi mặc lại cho An Lạc Vũ cài nút thật tốt mới chậm rì rì đi mở cửa.
Mở cửa thì trông thấy trong tay mẫu phụ có một cái rổ,ánh mắt ấm áp.
"Mẫu phụ có chuyện gì sao? Con không có đói bụng." Khắc Lạc Duy nhìn An Khả đưa rổ tới nói,quấy rầy việc hắn đang làm điều là người ác cho dù y là mẫu phụ của hắn, Khắc Lạc Duy vô cùng bất mãn.
An Khả buồn cười nhìn Khắc Lạc Duy, y biết rõ đứa con này của y cùng Khả Lai Tư giống nhau rất thích ăn thịt, không thịt là không vui, thật đáng thương cho đứa nhỏ sau này phải chịu khổ rồi:"Đừng có cau mày, tinh linh quốc nơi này không có thịt, đây là ta nhờ người từ bên ngoài đưa đến,nếu không ăn cũng phải cầm,còn có tinh linh tộc ở đây đại đa số đều là ăn chay."
Khắc Lạc Duy nghe xong thì lập tức nhận rổ,nhường chỗ cho mẫu phụ hắn tiến vào, về sau nếu như muốn ăn thịt, thì tất cả đều phải nhờ mẫu phụ của hắn giúp,vì phần thịt mỗi bữa của hắn cùng An Lạc Vũ mà mỗi ngày chỉ có thể ăn một chút.
An Lạc Vũ nghe xong cũng hỏi:"Mẫu phụ người nói thật sao? Tinh linh tộc đều không ăn thịt?"
"Cũng không phải là tất cả, thế nhưng càng ở gần sinh mệnh thụ thì càng sẽ không ăn thịt." An Khả cười trả lời bởi vì không ăn thịt thì sinh mệnh thụ sẽ càng thêm thân cận với tinh linh đó.
"Về sao đều không thể ăn thịt?" Đối với một người mỗi ngày đều phải ăn thịt sẽ là việc tàn nhẫn bao nhiêu? An Lạc Vũ biết bản thân y cũng không phải là dạng người an chay, trước kia cũng chưa từng thử qua nhưng mà nếu là vì hai đứa nhỏ khó chịu cách mấy y cũng sẽ chịu đựng.
"Sẽ không,cách mấy ngày ta sẽ đưa một ít thịt đến cho hai con." An Khả trả lời,có thể nhìn thấy bộ dạng nhăn mày của An Lạc Vũ và con y cũng là một sự kiện rất vui nha.
Lam Mao bay vào nhà lập tức vây quanh cái rổ Khắc Lạc Duy đang cầm:"Ông nội,ngài mang cái gì đến vậy? Thơm quá."
"Em cũng không thể ăn,ngửi làm gì." Hắc Mao đả kích,bọn nó chưa sinh cũng không thể ăn được cái gì cũng chỉ có thể hấp thu bằng tinh thần.
Lam Mao lôi kéo Hắc Mao lắc qua lắc lại:" Em chưa thấy có người anh nào đả kích em trai của mình như vậy."
Hôm nay,An Lạc Vũ lại lần nữa đi theo An Hoa đi đến tàng cây sinh mệnh thụ, y về sau mỗi ngày đều phải đến đây mà nơi đây cũng chỉ có mỗi mình y mới có thể tiến vào ngoại trừ An Hoa là tinh linh hoàng thì những tinh linh khác đều không thể đi vào.
"Hắc Mao,Lam Mao,baba ngồi ở đây thật chán." An Lạc Vũ ngồi trên rễ nổi,ngoại trừ những trái trên cây ra thì cái gì cũng không có,Hắc Mao cùng Lam Mao đang ngủ không có ai nói chuyện, An Lạc Vũ buồn tẻ nằm xuống,nằm trên cỏ đúng thật là thoải mái,nhìn lên bầu trời trông thấy Lam Mao đang ở trên đám mây trắng xóa. An Lạc Vũ nghĩ có lẽ nên đặt cho hai đứa nhỏ một cái tên chính thức,hai đứa nhỏ rất nhanh sẽ được sinh ra,trước vẫn nên chuẩn bị,thế nhưng vẫn là buổi tối thương lượng với Khắc Lạc Duy một chút cũng có thể hỏi hai đứa nhỏ bọn nó thích gọi là gì,nghĩ đến đây An Lạc Vũ bất tri bất giác đã ngủ.
An Lạc Vũ tiến vào giấc ngủ, lá cây của sinh mệnh thụ khẽ động,một ít ánh sáng xanh lục từ trên lá cây bay xuống bên người An Lạc Vũ đều bị y hấp thu,nguyên bản An Lạc Vũ đang nhăn mi cũng dần giãn ra.
Năng lượng của sinh mệnh thụ rất dễ dàng được tinh linh tộc hấp thu,tiểu tinh linh chưa sinh ra cũng vậy,Lam Mao cùng Hắc Mao hấp thu xong năng lượng của sinh mệnh thụ thì từ trong giấc ngủ tỉnh dậy,hai đứa nhỏ được bao lại trong viên cầu mở to đôi mắt nhìn xem sau đó liền mở miệng cười,chất lỏng trong quả nháy mắt tiến vào miệng hai đứa nhỏ,gương mặt đang tươi cười nháy mắt biến thành khuôn mặt khổ qua Hắc Mao cùng Lam Mao nhanh chóng phun chất lỏng ra ngoài.
Lam Mao ngồi trên rễ cây:"Anh trai,em bị sặc rồi."
"Anh cũng bị sặc."
Lam Mao bay đến bên tai An Lạc Vũ,gãi gãi đầu tóc của An Lạc Vũ,baba của nó vẫn như cũ ngủ say sưa:"Anh,anh nói vì sao baba lại ngủ rồi?".
"Baba mang thai chúng ta rất mệt,về sau ngủ so với thức sẽ càng nhiều." Hắc Mao cũng rất lo lắng cho baba,phải để baba sinh bọn nó ra mới là chân chính không sao.
Lam Mao cẩn thận suy xét lại lời đề nghị của tinh linh hoàng hôm qua:" Cái kia, mẫu phụ của ông nội đã nói qua chúng ta có thể ở trên sinh mệnh thụ sinh ra sao? Có lẽ chúng ta rời khỏi thân thể baba vẫn là tương đối tốt hơn."
"Hiện tại baba sẽ không đồng ý,nhưng mà nếu như sinh mệnh thụ tạo ra uy hϊế͙p͙ đối với baba,chúng ta sẽ rời khỏi thân thể baba,để sinh mệnh thụ đến dựng dục chúng ta."
"Anh,hay là chúng ta bay lên trên xem một chút,sinh mệnh thụ này rất lớn,chúng ta thử bay lên rồi xem có thứ tốt gì không, chúng ta hái cho baba ăn." Lam Mao ngẩng đầu nhìn về sinh mệnh thụ không thấy đỉnh nói.
Hắc Mao kéo Lam Mao hướng lên trên bay đi,hai bọn nó gặp được tiểu tinh linh hôm qua đã thấy,chỉ là người kia không nhận ra bọn nó,hôm qua tiểu tinh linh cũng không thể nói chuyện, đôi cánh vàng,tóc màu lam mắt to ngập nước nhìn thấy Hắc Mao cùng Lam Mao cũng chỉ vây quanh vài vòng thì đã bay đi chơi với bướm,mà tiểu tinh linh này cũng không hề phát ra âm thanh.
Đối với trường hợp này,Hắc Mao cũng không biết tại sao lại như vậy,tiểu tinh linh kia nhìn thấy nó cùng Lam Mao cũng chỉ đi dạo một vòng quanh bọn nó lúc sao đã bay đi, trông thấy chính là phương hướng nhà mới của bọn họ.
Lam Mao nhìn tiểu tinh linh bay đi:"Anh,sao y không nói lời nào cả?"
Hắc Mao suy xét một chút nói:" Anh nhìn thấy bộ dạng y giống như chưa khai linh trí."
"Anh,anh sẽ không nói y là đứa ngốc đi?"
"Cái gì mà đứa ngốc? Chỉ là hiện tại chưa khai linh trí thôi,có lẽ chờ y lớn một chút thì không chừng đã có thể nói chuyện."
Hắc Mao cùng Lam Mao kết thúc hội thoại,bọn nó tiếp tục bay lên trên,muốn bay lên đỉnh đại thụ thật là không dễ dàng. Hai đứa nhỏ bị lá cây ngăn cản lại,hai bé một đầu lại một đầu chui qua khe hở của lá cây,khi bọn nhỏ cảm thấy đã bay hướng lên trên thật lâu,theo lẽ thường chính là rất cao bọn nó hẳn là nên đến đỉnh cây,đáng tiếc ngược lại, bị lạc ở trong lá,đập vào mắt toàn là lá cây xanh biếc chi chít ở trên cành,làm cho hai đứa nhỏ nghiêng ngã lảo đảo chẳng thể bay ra.