Chương 64:

"Anh,chúng ta lạc đường rồi sao?" Lam Mao đụng vào một cành cây lăn lộn mấy vòng,nó liền từ bỏ việc phá vòng vây ra ngoài, mà là tìm một chỗ thoáng trên cành cây đặt mông ngồi xuống.


Hắc Mao cũng có chút mệt mỏi bay đến bên cạnh em trai ngồi nghĩ ngơi:" Hình như lạc đường rồi,nơi này thật là lạ,chúng ta vậy mà không thể bay ra, cho dù nghĩ đến việc về bên baba cũng không được, rất giống không gian hoàn mỹ tìm không ra một chút khe hở."


Lam Mao lo lắng:"Anh,chúng ta phải làm sao bây giờ? Chúng ta không thể quay về sao? Chẳng lẽ sẽ bị nhốt vĩnh viễn ở đây?"


Hắc Mao cẩn thận quan sát không gian mà bọn nó đang đứng, lọt vào tầm mắt là những cành cây, nhưng mà từ những khe hở cũng có thể nhìn thấy một chút ánh sáng, ngoài ra cả một con sâu cũng không có:"Sẽ không, nếu có thể đi vào thì nhất định sẽ có cách ra ngoài,chúng ta nên bình tĩnh lại,suy nghĩ biện pháp, nhất định có thể rời khỏi đây."


"Hoàng, tiểu tinh linh kia đã xác định được là hoàng tộc,chỉ cần được sinh ra an toàn thì nó sẽ là tinh linh vương đời sau,hiện tại đứa nhỏ ấy chính là hoàng tử của tinh linh tộc,nhưng hôm qua ta lại nghe thấy mẫu phụ của y gọi y là Hắc Mao,tên này nghe thế nào cũng chẳng có khí thế của hoàng tộc." Một vị trưởng lão lên tiếng, đây là trưởng lão lục tinh linh và cũng là một tên vô cùng cổ hủ.


An Hoa ngồi trên ngai vàng trả lời:"Việc này ta biết,ta sẽ cùng nói cho Daddy và mẫu phụ đứa nhỏ nghe, lúc đó sẽ lấy một cái tên đủ khí thế cho đứa nhỏ."


available on google playdownload on app store


"Hoàng,daddy và mẫu phụ đứa nhỏ không phải là thuần tinh linh,hẳn là nên để tiểu hoàng tử lấy danh nghĩa là con của ngài,hoặc là lấy danh nghĩa của tinh linh khác." Lam trưởng lão nói.


An Hoa đưa mắt nhìn thoáng qua trưởng lão lam tinh linh,đây là cậy già lên mặt, còn không nhìn rõ tình huống bây giờ sao?! An Hoa biết nếu là thời thịnh thế thì câu nói này của lão sẽ không sai. Nhưnh đó là chuyện thật lâu trước kia, bởi nếu tinh linh hoàng tộc không thể sinh ra tiểu tinh linh hoàng tộc, vậy thì bọn họ sẽ tuyển những tinh linh khác đang mang thai tiểu tinh linh hoàng tộc đưa cho sinh mệnh thụ nuôi dưỡng, cuối cùng đứa nhỏ này cũng sẽ không biết được nó không phải là hoàng tử tinh linh. Mà những người biết được bí mật này cũng sẽ bị giết ch.ết,sau đó được đứa nhỏ sẽ được tinh linh hoàng tộc thu vào hoàng cung.


Nhưng tình huống đó sớm đã biến mất,thuần huyết tinh linh đã hiếm thấy,huống chi là tiểu tinh linh hoàng tộc? Quan trọng nhất là hai đứa nhỏ đã sớm khai trí,cho dù đem bọn nhỏ vào sinh mệnh thụ cũng sẽ biết mẫu phụ vào daddy của mình là ai,nếu muốn để một tiểu tinh linh đã khai trí quên đi, hậu quả hiện tại tinh linh tộc không thể gánh được.


Hơn nữa, bây giờ An Hoa - hắn cần phải đoạt con của người khác sao? Đây là con của cháu hắn,cho dù không có danh nghĩa là con của hắn thì hắn cũng là ông cố của hai đứa nhỏ,cần gì phải làm việc dư thừa? Làm như vậy hai đứa nhỏ sẽ càng thên chán ghét hắn hiện tại, mà bây giờ chỉ cần hai đứa nhỏ chào đời, sau đó hắn dạy dỗ tụi nó cho tốt, vậy hắn cả đời điều là ông cố của hai đứa nhỏ, chờ cho Hắc Mao trưởng thành thì hắn cũng đã có thể thoái vị nhường ngôi đi hưởng phúc.


An Hoa trực tiếp phát ra uy áp đối với lam trưởng lão:"Lam trưởng lão, ngươi là có ý gì? Kia là cháu của An Khả vốn là hậu đại của ta ngươi là muốn cho con ta càng hận ta sao?."


"Hoàng,ta không có ý đó." Lam trưởng lão cúi đầu,nếu như không phải ông lo lắng cho người đang ngồi trên kia, thì hẳn bây giờ hắn đã về hưu du lịch vũ trụ rồi.


"Lam trưởng lão,tộc ta đã không thể so sánh với trước kia rồi, chỉ cần đứa nhỏ có thể bình an sinh tại tộc ta,tộc ta liền có hi vọng." Lục trưởng lão khuyên nhủ, ông biết lam trưởng lão không có ý gì khác, chỉ là lo lắng con đường về sau của hoàng.


"Việc này về sau không nên nhắc lại,hiện tại chuyện quan trọng nhất là chúng ta phải làm cách nào bảo hộ bọn nhỏ bình an,trưởng lão các người nên bàn luận chi tiết về sau, nếu như có việc ngoài ý muốn thì dùng tốc độ nhanh nhất giúp đứa nhỏ vượt qua khó khăn." An Hoa nói xong thì cũng không rảnh quan tâm đám trưởng lão đang nghiêm túc trầm tư,đứa nhỏ đối với tinh linh tộc là vô cùng quan trọng, tuyệt không thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.


An Hoa vung tay ,trước mắt liền xuất hiện cảnh sinh mệnh thụ, An Lạc Vũ vẫn còn ngủ dưới tàng cây mà hai đứa nhỏ đã sớm thức dậy đến bây giờ cũng không thấy xuất hiện, cẩn thận nhìn một chút phát hiện sinh mệnh thụ có chút vấn đề, trông thấy hai tiểu tinh linh đang loạn di chuyển trong không gian đã bị ngăn cách,Lam Mao còn bị lăn lộn vài vòng choáng váng giống như sắp sửa rơi xuống."Xì..." An Hoa nhịn không được bật cười,hai đứa này thật là quá đáng yêu,hắn nghĩ bản thân khó có thể chịu đựng được,từ lúc hắn bắt đầu để ý hai đứa nhỏ này thì khuôn mặt tươi cười hình như chưa bao giờ ngưng được.


"Hoàng,hai đứ nhỏ đã bị nhốt."Lam trưởng lão thấy An Hoa đột nhiên bật cười, thì nhìn vào thủy kính thấy hai đứa nhỏ đang bị nhốt ở sinh mệnh thụ, ông biết có đôi khi sinh mệnh thụ sẽ làm vài chuyện không đâu vào đâu, có lẽ là vì cô đơn, nguyên bản đạt đến vạn năm sinh mệnh thụ chỉ còn lại hai cây, rồi lại bị tách ra ở hai tinh cầu khác nhau, một cây khác đang ở tại tinh cầu hỗn huyết nhất hào.... Sinh mệnh của bọn họ cùng với sinh mệnh thụ là hỗ trợ lẫn nhau, đây cũng chính là khế ước khiến cho bọn họ hạn chế mở rộng lãnh thổ.


Mà thuần huyết lam tinh linh có khả năng gieo trồng sinh mệnh thụ, hi vọng đứa nhỏ kia đủ thuần, lam trưởng lão nghĩ, ông cũng vì kém một chút mà không thể làm được.


"Hoàng, muốn đem bọn nó ra hay không? Nếu bọn nhỏ sợ thì làm sao bây giờ?" Lục tinh linh nói,tâm ông đều bị nhấc lên,đó là hi vọng của bọn họ, sao có thể bị hù dọa cho được!
"Không,không cần,bọn nhỏ sẽ không bị dọa,các ngươi nhìn đi rất nhanh bọn nó có thể ra thôi."


Toàn bộ trưởng lão nhìn An Hoa"....."
Hoàng của bọn họ có phải vui đến choáng đầu? Hai đứa nhỏ này vẫn chưa được sinh ra mà.


Lam Mao và Hắc Mao nghĩ ngơi đủ rồi, lúc này Hắc Mao mới bắt đầu nghiêm túc quan sát cái nơi vây khốn bọn nó, nó vẫn luôn cảm thấy những chiếc lá trên cành đều bất động,nghĩa là ánh sáng chiếu vào,và bóng của lá đều không hề thay đổi,chẳng lẽ bọn nó là dừng lại trong một không gian thời gian nhất định?


Lúc Hắc Mao quan sát bốn phía,Lam Mao lại nhàm chán quan sát anh nó,nhìn anh nó đang nghiêm túc, thì Lam Mao khẳng định anh nó nhất định sẽ nghĩ ra cách:"Anh,anh nhìn ra cái gì không?"


Hắc Mao lắc đầu,tiếp tục tự hỏi bản thân,nếu là thời gian tạm dừng,khi bọn nó đập cánh những thứ bị thời gian giam cầm cũng bất động, cho nên nhất định không phải chỉ có thời gian là bị giam cầm.


"Lam Mao,baba ở đó." Hắc Mao kêu lên, rồi chỉ tay về phía hư không, rõ ràng ở trong mắt nó căn bản là không có An Lạc Vũ chỉ là các cành cây vô tận cùng hư không.
Lam Mao nghe thấy lời nói của Hắc Mao,phản xạ có điều kiện cúi đầu hướng về phía tay của Hắc Mao:"Di? Thật là baba?!"


Lam Mao lại lần nữa quay đầu, không nhìn thấy anh trai, mà nó lại ở cành cây cuối cùng của sinh mệnh thụ,liếc mắt một cái trông thấy baba đang nằm ngủ ở đó:" Anh,anh,anh đâu rồi? Hắc Mao,Hắc Mao,Hắc Mao,anh chạy đi đâu rồi?" Lam Mao xoay người hét lên,nó không nhìn thấy anh,chẳng lẽ anh hai vì cứu nó mà hi sinh rồi? Bị không gian kỳ quái kia tiêu diệt rồi sao? Lam Mao càng nghĩ càng sợ,nó đã muốn khóc rồi.


"Đứa ngốc,anh mới không có việc gì." Hắc Mao dùng tay gõ lên đầu Lam Mao, rồi bay xuống dưới một chút, duỗi tay lau đi khóe mắt của em trai còn chưa kịp chảy ra.
Lam Mao ôm lấy Hắc Mao hét lên:"Anh,anh trở về rồi thật tốt,tốt quá cuối cùng chuyện này là sao vậy? Làm em sợ muốn ch.ết."


Hắc Mao cười:"Vừa rồi chúng ta chỉ bị sinh mệnh thụ lừa mà thôi,chúng ta vẫn luôn ở đây, luôn cảm giác bay lâu lắm rồi, thế nhưng chỉ là biểu hiện giả dối thôi là sinh mệnh thụ đang chọc ghẹo chúng ta đấy."


Lam Mao nghe thấy lời của Hắc Mao xong, thì tức giận buông anh nó ra,nhanh chóng bay lên sau đó một chân hung hăng đá vào một cành cây của sinh mệnh thụ,đáng tiếc nó đã quên một điều rằng chỉ cần nó không cẩn thận đụng vào đã bị lăn vài vòng huống hồ còn dùng sức đá,lúc đá xong còn tự mình ôm lấy cái chân nhỏ đau đến nước mắt lưng tròng tràn đầy ủy khuất nhìn Hắc Mao.


"Xì." Hắc Mao nhìn thấy liền cười rộ lên,em trai nó quả thật rất đáng yêu.
"Sinh mệnh thụ cũng chỉ có em mới dám đá,cũng không nhìn lại xem xương em cứng hay là cái cành này cứng." Hắc Mao bay đến bên chân Lam Mao duỗi tay chậm rãi xoa lên chân em trai.


An Lạc Vũ một giấc ngủ ngon, y có chút buồn bực rõ ràng tối qua đã ngủ,thế nhưng hôm nay dạo đến cái cây ngồi xuống thì lại ngủ rồi, trước đây y cũng không cảm thấy bản thân có thể ngủ nhiều như vậy.
An Lạc Vũ ngẩng đầu nhìn xem,Lam Mao cùng Hắc Mao cũng chưa xuất hiện,chẳng lẽ hai đứa nhỏ còn ngủ?


"Hắc Mao,Lam Mao các con tỉnh chưa? Baba phải về,các con không ra chơi chúng ta về nhà chơi được không?" An Lạc Vũ nói với không khí, y biết nếu đứa nhỏ tỉnh lại sẽ trả lời y, nếu còn ngủ vậy y sẽ trở về.
Hắc Mao nghe thấy tiếng nói của An Lạc Vũ, liền nắm tay Lam Mao từ chỗ cao bay xuống:"Baba tỉnh rồi?"


Lam Mao bay đến trước mặt An Lạc Vũ bắt đầu cáo trạng:" Baba, cuối cùng ba cũng đã dậy,chúng ta vừa rồi bị sinh mệnh thụ khi dễ."
An Lạc Vũ vươn tay, Lam Mao cùng Hắc Mao đứng vào trong lòng tay của y.


"Baba, ba có đói không? Con đi hái một trái,nó khi dễ chúng con,con phải hái một trái bồi thường." Lam Mao cáo trạng xong liền nghĩ,baba nó hình như rất thích trái trên cây sinh mệnh thụ,cho dù có bị đánh bay nó cũng muốn hái.


"Hôm nay,baba không đói,chúng ta về nhà đi,đại thụ sau lại khi dễ các con? Có lẽ chỉ muốn cùng hai con chơi đùa mà thôi." Y biết An Hoa cho y đến đây chính là vì hai đứa nhỏ, sinh mệnh thụ nơi đây nhất định sẽ không tổn thương hai đứa nhỏ này, giống như ngày hôm qua Lam Mao hái trái cây cũng chỉ bị đánh bay mà thôi,mẫu phụ còn nói với y mỗi tinh linh giống nhau chỉ có thể ăn một trái, kết quả y hôm qua ăn luôn hai trái, mà trái cây này thật là rất trân quý, nếu như y mỗi ngày đều ăn còn không phải là bị y ăn hết sao? Hôm nay vẫn là không nên hái.


Vào lúc An Lạc Vũ đang suy nghĩ,Hắc Mao đã hái được một trái xanh đưa đến trước mặt.
"Baba ăn đi,sinh mệnh thụ mẫu thân sẽ không tức giận,chỉ có ăn trái cây baba mới có sức lực dựng dục chúng con." Hắc Mao nỗ lực vươn đầu ra nói,trái ngày hôm nay so với ngày hôm qua càng lớn hơn.


"Oa,anh,anh tìm ở đâu được vậy? Em cư nhiên lại không thấy." Lam Mao giống như phát hiện ra một mảnh đại lục mới mà kêu lên,ai bảo nó hôm qua hái ba trái đều kém hơn trái này,trong mắt Hắc Mao không có gì lớn nhưng trong mắt Lam Mao chính là rất quan trọng, rõ ràng nó cũng nỗ lực đi tìm, khẳng định sinh mệnh thụ khi dễ nó mới đối với nó như vậy,nó sẽ không thừa nhận bản thân nó không tìm được trái lớn này.


Hắc Mao vô ngữ nhìn Lam Mao,này có gì là lạ? Chỉ cần bay cao một chút là có thể hái được một trái lớn như vậy rồi mà.






Truyện liên quan