Chương 65:
"Được rồi,chúng ta về thôi,daddy các con hẳn là đã đợi lâu rồi."
An Lạc Vũ cùng Khắc Lạc Duy vừa về đến nhà thì trông thấy có không ít người đang ngồi ở ngoài nhà mình, tinh linh hoàng An Hoa, An Khả, Khả Lạc Tư đều có mặt, ngoài ra còn có mấy vị trưởng lão tộc tinh linh.
Khắc Lạc Duy nhìn thấy thế trận như vậy thì hỏi:"Mẫu phụ,chuyện này là sao?"
An Hoa cười:"Chúng ta đến đây là nhìn xem đứa nhỏ,đúng rồi sao không thấy bọn nhỏ đâu?"
An Lạc Vũ trả lời:"Bọn chúng còn ở phía sau."
"An Lạc Vũ sự việc là như này, rất nhanh Hắc Mao, và Lam Mao sẽ được sinh ra,có phải đã đến lúc lấy một cái tên chính thức không? Vẫn không thể mãi gọi là Hắc Mao,Lam Mao." Cuối cùng An Hoa cũng đã nhìn thấy hai tiểu tinh linh, tâm tình của hắn vô cùng tốt.
An Lạc Vũ nhìn An Hoa đôi mắt phát sáng nhìn về hai đứa nhỏ mà khí chất lạnh lẽo ban nãy cũng đã dần dần trở nên nhu hoà.
"Việc này con cũng đã nghĩ đến,buổi sáng còn nghĩ sẽ nói việc này cho Khắc Lạc Duy nghe, kết quả lại ngủ quên mất."
An Hoa hỏi Hắc Mao cùng Lam Mao đang bay đến:"Đứa nhỏ lại đây, hai con nghĩ muốn lấy tên chính thức như nào?"
"Chỉ cần baba lấy là được." Hắc Mao nói, Lam Mao đang ở bên cạnh cũng gật đầu phụ họa.
An Lạc Vũ nghe thấy lời hai đứa nhỏ nói, thì nở nụ cười, lúc trước y vẫn chưa xác định được hai đứa nhỏ này có phải là con của mình hay không, cho nên cũng không có suy nghĩ quá nhiều về cái tên, sau này đã xác định được, nhưng tên cũng đã gọi quen đến bây giờ vẫn chưa sửa đổi.
"An Lạc Vũ con có nghĩ ra tên cho đứa nhỏ chưa?" An Khả hỏi.
"Đã từng nghĩ, thế nhưng cũng nên để Lam Mao cùng Hắc Mao lựa chọn, đúng rồi việc này cũng nên nhờ mọi người góp thêm chút sức, lấy cho bọn nhỏ một cái tên thật hay mới được."An Lạc Vũ cười.
"Baba có tên mới? Nói nghe một chút đi ạ." Lam Mao kêu lên, nó có chút gấp gáp không chờ nổi cái tên mới, về cái tên Lam Mao sao? Dĩ nhiên cái tên này chỉ có daddy cùng baba mới có thể gọi.
"Ba thấy tộc tinh linh, hầu hềt tên điều chỉ có hai chữ, cho nên ba có nghĩ ra hai cái tên, gọi là An Dật,An Nhiên,thế nào các con thích cái nào? Nếu không được thì mọi người cùng nhau suy nghĩ một cái tên khác."
"Tên An Dật không tệ, tên này rất thích hợp với anh trai." Lam Mao nói,anh trai của nó chính là một người rất an ổn tên này vô cùng thích hợp.
"An Dật xác thật rất hợp với Hắc Mao, thế nhưng cái tên An Nhiên lại không quá thích hợp với đứa nhỏ hiếu động như Lam Mao, nếu không thì mọi người suy nghĩ một chút, nghĩ ra một cái tên khác cho Lam Mao?." An Hoa hỏi, tuy rằng nói là hỏi,kỳ thật cái tên An Nhiên này đã xác định đã bị vứt đi rồi.
Vô Ninh ở một bên khác nói:"Lam Mao là thuần huyết lam tinh linh,hay gọi là An Thuần* đi?
Lam Mao nghe đến cái tên Vô Ninh nói An Thuần rất thích hợp với nó, thì đôi mắt của nó lập tức trừng lớn:"Ngươi mới là chim cút,cả nhà ngươi mới là chim cút*." Lam Mao mắng xong còn không hết tức giận,nháy mắt còn bay đến một đầu tóc vàng của Vô Ninh, nắm lấy tóc hắn kiên quyết không buông,Vô Ninh chỉ có thể nhe răng trợn mắt.
Hắn thật sự không biết bản thân đã nói sai cái gì,nếu đứa nhỏ không thích thì thôi vì cái gì còn dùng bạo lực khi dễ hắn?
An Lạc Vũ nghe thấy lời của Vô Ninh nói thì ngay lập tức "xì" một tiếng bật cười,cái này sao có thể không làm Lam Mao tức giận cho được? Chim cút,chim cút, là quê nhà y nuôi để ăn nha, nếu để một tinh linh lấy tên như vậy quả thật có chút......
Khắc Lạc Duy cũng cười,Lam Mao nghe xong không giận mới là lạ, Vô Ninh ngươi nên chịu đựng đi:"Khụ,khụ,khụ cái kia ở quê nhà của An Lạc Vũ chim cút là một con chim không biết bay,ngày thường sẽ bị mọi người đem đi chiên hoặc là kho,năm đồng một con."
鹌鹑(anchún): Chim cút cũng là an thuần đấy mọi người ạ~~~~~
"Ô,ô,ta cũng không phải cố ý,Lam Mao ta xin lỗi,xin lỗi,đừng kéo đau ách...." Vô Ninh xin tha,hắn chính là không thể tức giận với đứa nhỏ Lam Mao, bởi lần này hắn xác thật đã nói sai rồi, dù sao thì thế giới của bọn họ cũng không có loại động vật kia mà,quả nhiên kiến thức quá ít cũng bị lấy làm trò cười.
Bất luận Vô Ninh xin tha như thế nào, thì Lam Mao vẫn nằm trên đỉnh đầu an vạ không xuống,nghiệt duyên của bọn cũng chính thức bắt đầu từ hôm ấy......
"Mọi người suy nghĩ xem tên nào thích hợp với Lam Mao? Nhưng đừng để bị làm trò cười, khiến cho tiểu Lam Mao của chúng ta tức giận." An Hoa cười nói.
An Khả:"An Thần thì sao? Thần có nghĩa là buổi sáng sớm."
"Tên này không tệ." Mọi người gật đầu phụ họa,nhưng mà Lam Mao lại không tỏ rõ thái độ, vì vậy mọi người cũng phải tiếp tục suy nghĩ, mà bây giờ có trời mới biết Lam Mao hiện tại là đang cùng đầu tóc của Vô Ninh phân cao phân thấp,căn bản là không hề nghe thấy.
"An Lộ thì sao?" Một trưởng lão khác cũng lên tiếng,ngụ ý cũng là sáng sớm,giọt sương đa số chỉ xuất hiện vào sáng sớm thôi.
Nhìn thấy mọi người lắc đầu,vị trưởng lão kia cũng không nói cái gì,tên này xác thật cũng không hợp với em trai của tiểu hoàng tử,kỳ thật An Lạc Vũ cảm thấu tên này đặt cho con gái cũng không tệ.
"Như vậy đi, Lam Mao đến đây,đừng khi dễ Vô Ninh nữa,hắn cũng chỉ là không biết rõ tình huống mà thôi." An Hoa nói, đứa nhỏ kia đã đem đầu tóc của Vô Ninh làm loạn giống như ổ gà rồi.
Vô Ninh nghe hoàng gọi đứa nhỏ trở về, thì ngay tức khắc cảm kích vô cùng,cuối cùng tóc hắn cũng đã được giải cứu.
"Lam Mao con gọi là An Lạc thế nào?" An Hoa hỏi, y là lấy âm tự trùng với Khắc Lạc Duy cùng An Lạc Vũ, tin tưởng đứa nhỏ sẽ yêu thích.
Lam Mao vừa lòng, với nó cùng anh trai mà nói baba, daddy đều rất là quan trọng:"An Lạc,An Lạc baba con gọi là An Lạc,daddy gọi là Khắc Lạc Duy, tên Lạc rất tốt,con về sau sẽ là An Lạc."
An Hoa đối với mọi người đang ngồi dưới gốc cây nói:"Nếu bọn nhỏ đã vừa lòng với cái tên, thì mọi người cũng nên tan thôi, đem không gian trả lại cho một nhà bọn họ."
Rất nhanh ngoại trừ An Khả,Khả Lai Tư,An Hoa, thì chỉ còn lại một nhà An Lạc Vũ.
"Chỗ này các ngươi ở đã quen chưa?" An Hoa biết An Khả mỗi ngày đều phải mua thịt cho bọn họ, cuối cùng thì không phải tinh linh tộc ăn trái cây mãi sẽ có chút không chịu nổi.
"Còn tốt,nơi này rất tốt,quan trọng là Hắc Mao cùng Lam Mao đều rất thích,không, về sau phải gọi là An Dật cùng An Lạc." An Lạc Vũ cười,nghiêm túc như vậy, thật có chút biệt nữu An Lạc Vũ nghĩ.
"Bọn nhỏ thích là tốt,Vậy còn ngươi và Khắc Lạc Duy,thế nào?" An Hoa hỏi,dù sao cũng là cháu của y, cũng cần phải quan tâm một chút, đứa nhỏ này bây giờ cũng không chịu gọi y một tiếng....
"Chúng tôi không sao,đều đã trưởng thành không có gì không thích ứng."
An Hoa nhìn về con mình hỏi:"An Khả, Khả Lai Tư,ở có quen không?"
"Chỉ cần là An Khả thích, thì con cũng không có vấn đề gì." Khả Lai Tư trả lời,hắn vẫn luôn một mật an tĩnh,không phát biểu bất kỳ ý kiến gì,chỉ là yên lặng đứng phía sau An Khả, vì thế người kia mỗi lần quay đầu nhìn lại thì đều có thể trông thấy Khả Lai Tư đang chăm chú nhìn chính mình.
"Vậy ta cũng không tiếp tục quấy rầy các ngươi ân ái." An Hoa dứt lời thì rời đi.
Lam Mao vui mừng hét lớn:"Anh à,chúng ta đã có tên mới rồi aaa...."
Lam Mao vui vẻ hồi lâu, lôi kéo Hắc Mao đi ra ngoài,bọn nó tiếp tục đi thăm dò rừng rậm ngày hôm qua vẫn chưa khám phá xong.
Ở nơi này,mọi tinh linh khác đều rất thân thiện với hai tiểu tinh linh kia,nói chung miễn là các tiểu tinh linh sống gần với sinh mệnh thụ thì đều là tinh linh mang thai, đa số đều chưa khai linh trí,có linh trí cũng chỉ giống như một đứa trẻ một hai tuổi,cho nên khi nhìn thấy Hắc Mao cùng Lam Mao cũng chẳng lên án hay là gì khác.
Khắc Lạc Duy bế An Lạc Vũ đi vào trong phòng:"Cuối cùng cũng đã thanh tịnh."
An Lạc Vũ dựa vào lòng ngực của Khắc Lạc Duy:"Khắc Lạc Duy, vì sao lúc nãy anh không lên tiếng?"
Khắc Lạc Duy cười cười:"Đứa nhỏ em đã đặt một đứa,một đứa khác nên để cho mẫu phụ cùng với tinh linh hoàng lấy,anh là chừa mặt mũi cho bọn họ." Kỳ thật Khắc Lạc Duy cảm thấy,hai đứa nhỏ vô luận là đặt cái tên gì, thì chung quy cũng là con của hắn,hắn cũng không để ý đứa nhỏ gọi là gì chỉ cần hai đứa nhóc kia thích,An Lạc Vũ cũng thích là được.
An Lạc Vũ nghe thấy đáp án vừa lòng,tâm tình phút chốc tốt lên.
Hai người không bị hai đứa nhỏ quấy rầy đương nhiên sẽ có một trận củi khô lửa bốc.
Đảo mắt,An Lạc Vũ đã ở lại tinh linh tộc một tháng, nhìn hai đứa nhỏ đang cuộn tròn, càng thêm béo mập phấn nộn y nghĩ có lẽ hài tử cũng sắp ra đời, thế nhưng hiện tại y cũng có chút lo lắng, phải làm sao mới sinh ra hai đứa nhỏ này đây?
An Lạc Vũ lần nữa nằm dưới gốc cây sinh mệnh thụ,đặt tay ra sau đầu,mặt cỏ mềm mại,ấm áp, mặt trời chiếu xuống thật dễ làm người đi vào giấc ngủ. Hiện tại hai đứa nhỏ đối với sinh mệnh thụ đã vô cùng quen thuộc, mà bây giờ An Lạc cùng An Dật đã bay lên những cành lá sum xuê của sinh mệnh thụ,An Lạc Vũ chớp chớp mắt đã không còn trông thấy thân ảnh của hai đứa nhỏ.
An Lạc ôm lấy một quả so với thân mình còn lớn hơn rất nhiều:"Anh cái này, cái trái này lớn nè."
An Dật nhìn em trai của mình tìm được một quả lớn nói:"Cái này quả thật rất lớn, vậy hãy hái nó đi."
"Không tốt,chúng ta mau trở về." Vào lúc An Lạc muốn hái trái xuống, thì An Dật bất ngờ nắm lấy An Lạc biến mất ở ngay tự nhiên chi quả.
Trong lúc An Lạc Vũ đang ngủ,đột nhiên đầu đau lên,y cho rằng chỉ đau một chút mà thôi,nhưng lại không ngờ sau khi đau đớn trôi qua, phần gáy lại càng thêm đau đớn dữ dội, nháy mắt không thể phát ra tiếng, y ôm đầu ở trên mặt cỏ quay cuồng, lúc đầu của y đụng vào rễ cây,An Lạc Vũ cảm thấy bản thân giảm đau không ít, vì vậy không ngừng hướng vào rễ cây sinh mệnh thụ đâm vào, rất nhanh đầu đã bị đâm đến máu chảy đầm đìa.
An Dật bay đến bên An Lạc Vũ kêu lên:"Baba,baba làm sao vậy? Làm sao vậy?"
An Lạc khóc:"Anh,anh,làm sao đây? Baba,baba không cần đâm đến chảy máu,oa oa oa...."
An Lạc Vũ giống như nghe thấy có người gọi y, nhưng mà âm thanh kia thật xa xôi, không rõ ràng lắm, đầu đau, đau quá.
An Hoa phát hiện tình huống của An Lạc Vũ không đúng,rất nhanh đã chạy đến:"Hắc Mao, ba ngươi sao vậy?"
An Lạc vây quanh An Lạc Vũ bay đến bay lui,đôi mắt mở to tràn đầy nước mắt,nó vô cùng lo lắng, nhưng mà lại không biết phải giúp baba như thế nào:"Chúng ta không biết,vừa rồi vẫn còn tốt, nhưng chỉ mới một lát thì đã vậy rồi,người mau cứu baba đi,cứu cứu baba..."
"Các ngươi đừng lo lắng,trước vào trong thân thể baba,bảo hộ bản thân thật tốt,ta kiểm tr.a cho baba các ngươi,sẽ bảo vệ y thật tốt." Rõ ràng hôm qua An Hoa đã kiểm tr.a thân thể của hai đứa nhỏ cùng An Lạc Vũ, hết thảy đều rất bình thường, hôm nay sao lại có vấn đề rồi?
An Hoa ngăn không cho An Lạc Vũ lộn xộn, đặt tay lên đầu y, hắn cảm thấy rằng hầu hết năng lượng tinh thần đều hướng về một nơi, An Hoa biết đây là giai đoạn cuối cùng của dựng dục, mà An Lạc Vũ đích thị là không thể chịu nổi, phương tiện thân thể y có thể nghĩ cách, năng lượng không đủ y cũng có thể tu bổ, nhưng mà phương diện tinh thần thì y không có cách giúp! Trước tiên đứa nhỏ cần thiết phải rời khỏi An Lạc Vũ, bằng không sau khi An Lạc Vũ bị rút hết tinh thần lực, khả năng lớn nhất là biến ngốc, nói như vậy hai đứa nhỏ cùng Khắc Lạc Duy chắc chắn đều không thể chịu nổi, đương nhiên điều An Hoa lo lắng nhất chính là hai đứa nhỏ.
Rất nhanh tộc trưởng tinh linh đã đuổi đến đây, bọn họ nhận được thông tri của tinh linh hoàng, muốn tới làm hộ pháp cho tinh linh hoàng, An Hoa chuẩn bị để An Dật cùng An Lạc rời khỏi thân thể An Lạc Vũ, thời kỳ cuối cùng này y muốn sinh mệnh thụ chăm sóc hai đứa nhỏ.
Tinh linh tộc trưởng nhanh chóng phối hợp, trận pháp rất nhanh đã được thành lập, trong trận chỉ có An Lạc Vũ cùng An Hoa, Khắc Lạc Duy đứng ở phía xa xa nhìn chằm chằm vào An Lạc Vũ, hắn sợ chỉ cần bản thân chớp mắt một cái thì An Lạc Vũ sẽ biến mất ngay lập tức.
"Khắc Lạc Duy,An Lạc Vũ sao rồi?" An Khả đến hỏi, hắn là phát hiện được năng lượng dao động dị thường của sinh mệnh thụ bị quấy nhiễu mà đi đến đây.
"Mẫu phụ,con cũng không rõ,hôm qua tinh linh hoàng rõ ràng nói rất tốt, nhưng vừa rồi An Lạc Vũ vô cùng đau đớn thống khổ,đầu đều bị y đập vỡ." Vào lúc Khắc Lạc Duy nhìn thấy An Lạc Vũ nằm trên mặt đất quay cuồng, thì đã bắt đầu liều mạng đập vào kết giới bảo hộ sinh mệnh thụ, đáng tiếc hắn hiện tại còn chưa có bản lĩnh phá vỡ kết giới.
An Khả vỗ bả vai của Khắc Lạc Duy an ủi:"Nhất định sẽ không sao, không cần lo lắng,ông con nhất định sẽ cố gắng hết sức bảo vệ y cùng hai đứa nhỏ."
Khả Lai Tư ở phía sau trông thấy con mình cả người căng cứng thì vươn tay vỗ nhẹ lên đầu Khắc Lạc Duy:"Không cần lo lắng, bọn họ sẽ không sao, thả lỏng."
Khả Lai Tư ôm chặt lấy An Khả không chút tiếng động an ủi y. Tuy rằng, vừa rồi An Khả còn đang an ủi Khắc Lạc Duy, nhưng mà thật ra cả người của y cũng đồng dạng cứng ngắt, có lẽ nguyên nhânbắt đầu là vì hai đứa nhỏ thuần huyết tinh linh, nhưng sau khi cùng nhau trải qua, y đã bắt đầu yêu thích hai đứa nhỏ ấy,nếu như....Tiểu gia hỏa không còn, thì về sau y phải làm sao bây giờ? Có lẽ y cũng sẽ không dám hoài thai nữa, bởi hai đứa nhỏ kia đã chiếm một vị trí rất quan trọng trong lòng y rồi.....
An Lạc Vũ tuy rằng đã bị cưỡng chế không làm loạn,nhưng mà mặt y sớm đã bị cơn đau làm cho khuôn mặt không chút huyết sắc, vô luận là ai khi nhìn vào điều sẽ biết y đang thống khổ vô cùng.