Chương 66:
Khắc Lạc Duy vẫn luôn nín thở, chỉ sợ bản thân của hắn động một chút cũng sẽ làm hỏng trận pháp bên trong, nhưng mà thật ra thì Khắc Lạc Duy đứng ở nơi rất xa trận pháp.....
Thời gian tựa như trôi qua rất lâu nhưng cũng giống như chỉ trong chớp mắt, An Hoa đi đến nơi sâu thẳm linh hồn của An Lạc Vũ cũng chính là nhà của hai đứa nhỏ,An Hoa đi đến rừng trúc, bên trong không gian nhà trúc cất giữ rất nhiều món đồ ở thế giới bên ngoài. Cuối cùng, y đi đến cung điện dựng dục của song bào thai,y biết lần này cả hai đứa nhỏ điều đã quen biết y, cho nên y mới có thể dễ dàng tiến vào nơi này như thế,đẩy ra cánh cửa lớn, cuối cùng y cũng đã phát hiện món đồ khiến cho An Lạc Vũ ch.ết đi sống lại, đó là một cây sinh mệnh thụ nhỏ dài, hai mảnh lá đang sinh trưởng tại nơi đó,bên trong tràn ngập hơi thở ánh sáng phủ lên toàn bộ đại điện,An Hoa dở khóc dở cười,thì ra là do hai đứa nhỏ kia đem tự nhiên chi quả mang vào nơi này,kết quả, tự nhiên chi quả cũng vô cùng thành thật nảy mầm trưởng thành.
An Hoa dùng dị năng nâng sinh mệnh thụ lên,nho nhỏ sinh mệnh thụ được bao lại trong quả cầu tự nhiên chi lực,đi theo An Hoa hướng vào bên trong phòng dựng dục của Lam Mao và Hắc Mao.
Trong phòng không lớn,có một cái túi bao lấy hai đứa nhỏ,An Hoa nhìn quả cầu Hắc Mao cùng Lam Mao đã thành thục,đại khái không qua vài ngày nữa sẽ được sinh ra thế nhưng cũng là do hai đứa nhỏ này tự làm tự chịu, dám đem tự nhiên chi quả mang gửi đến đây, kết quả đã sinh trưởng thành cây.
An Hoa vươn tay nâng lấy túi dựng dục mang theo hai đứa nhỏ rời khỏi nơi này, tuy rằng sinh mệnh thụ đã được y mang đi, nhưng mà An Lạc Vũ cũng đã chịu thương tổn, nếu còn dựng dục hai đứa nhỏ nữa thì sẽ còn chịu thêm thương tổn lớn hơn nữa.
Sau khi An Hoa mang theo dựng túi rời đi,không gian Hắc Mao sáng tạo ở nên trong ba cũng ngay lập tức sụp xuống vô tung.
Sau một trận ánh sáng, An Hoa trong trạng thái linh hồn một tay nâng dựng túi,một tay nâng sinh mệnh thụ còn nhỏ xuất hiện.
Đúng lúc này sinh mệnh thụ phía trước xuất hiện một trận ánh sáng xanh,An Hoa cẩn thận đem dựng túi đặt vào quang trận,Hắc Mao,Lam Mao vốn dĩ rời khỏi thân thể của An Lạc Vũ vẫn luôn cảm thấy không khỏe, nhăn lại chân mày hiện tại cũng đã bắt đầu giãn ra,ngủ say.
An Lạc Vũ mở to mắt:"Ưm." Y cảm thấy bản thân mơ thấy một giấc mộng dài, trong mộng hoảng hốt chứng kiến hai đứa con của mình rời khỏi bản thân...
Khắc Lạc Duy nhìn An Lạc Vũ cuối cùng cũng đã mở mắt,thì thở phào nhẹ nhỏm, đã mười ngày nay An Lạc Vũ vẫn luôn không tỉnh lại, khiến hắn lo lắng không thôi, nếu như không phải đối phương vẫn còn hô hấp, hắn cảm thấy bản thân nhất định sẽ điên mất, nhìn người vẫn luôn nằm bất động không nói một lời,không chút biểu tình,cả người bao phủ tử khí,nếu không phải An Hoa bảo đảm An lạc Vũ sẽ tỉnh lại,hắn thật sự sẽ cho rằng từ đây An Lạc Vũ sẽ không còn liếc nhìn hắn nữa......
Khắc Lạc Duy ôm chặt lấy An Lạc Vũ vừa tỉnh dậy:"An Lạc Vũ,em rốt cuộc cũng đã tỉnh."
Hồi lâu sau An Lạc Vũ mới phản ứng lại đây, hình như bản thân là bị đau đến ngất đi. Y có chút nôn nóng hỏi:"Con đâu? Mang con đến đây."
Khắc Lạc Duy mang theo An Lạc Vũ đứng bên cạnh kết giới sinh mệnh thụ, ngẩng đầu nhìn quả cầu bao lấy Hắc Mao cùng Lam Mao đang được một cành cây nâng giữ, bây giờ An Hoa đang ngồi xếp bằng ở bên dưới,từng đợt ánh sáng nhu hòa không ngừng bị quả cầu của hai đứa nhỏ hấp thu.
Khắc Lạc Duy vuốt đầu An Lạc Vũ:"Yên tâm,bọn nhỏ sẽ không sao."
------
"Baba,daddy các người có nhớ con không?" An Lạc nháy mắt bay vào nhà la to, đã một thời gian dài nó không được thấy baba, hiện tại nó có chút gấp chờ không nổi muốn trông thấy y.
Đột nhiên trong phòng truyền đến tiếng kêu rít gào của Khắc Lạc Duy:"Ngươi,cái thằng nhóc ch.ết tiệt cũng không biết gõ cửa!"
Khắc Lạc Duy biết lần này xong rồi, bị Lam Mao nhìn thấy, không biết An Lạc Vũ sẽ lại thẹn thùng đến bao lâu đây? Nghĩ đến đây, Khắc Lạc Duy thật sự muốn đem đứa con Lam Mao lỗ mãng nào đó nhốt vào lồng sắt.
"Lam Mao,không phải An Lạc đến,tiểu gia hỏa nhanh đến đây,để baba xem con,anh con đâu? Không đến cùng con sao?" An Lạc Vũ đẩy Khắc Lạc Duy sang một bên,đem An Lạc tránh ở cửa sổ cẩn thận nâng trong lòng bàn tay, đã nhiều ngày trôi qua, cuối cùng y cũng đã được nhìn thấy con mình.
An Lạc ngoan ngoãn ngồi trong lòng bàn tay An Lạc Vũ:"Baba,anh trai đi hái trái cây,con rất nhớ người, nên đã bay đến đây trước."
Khắc Lạc Duy híp mắt nguy hiểm nhìn về An Lạc:"Vậy là ngươi không nhớ daddy của ngươi à?"
An Lạc hướng về phía Khắc Lạc Duy lè lưỡi,vừa rồi daddy rống lên một tiếng, cho nên việc nhớ mong daddy của nó đã bị nó tách ra quên sạch sẽ.
An Dật trong tay cầm lấy một trái thật lớn bay qua cửa sổ vào nhà:" Baba, daddy."
An Lạc cùng An Dật cũng chỉ vây quanh bên cạnh An Lạc Vũ một chút thì rời đi, hiện tại thời gian bọn họ có thể rời khỏi thân thể càng lúc càng ít......
Ngoài cửa truyền đến âm thanh đập cửa:"Cốc,cốc,cốc, Khắc Lạc Duy nhanh mở cửa."
Khắc Lạc Duy mở cửa liền hỏi:"Mẫu phụ sao vậy? Tại sao nửa đêm lại đến đây?"
"An Lạc Vũ đâu? Các con mau rời giường,tiểu gia hỏa muốn ra đời." An Khả nói,hắn cũng vừa nhận được tin tức thông tri của mẫu phụ, thì lập tức đi đến đây nói cho hai đứa nhỏ này biết.
An Lạc Vũ ngồi ở trên giường nghe thấy những lời này, thì ngay lập tức nhảy dựng lên, cũng không màng thân mình vội vội vàng vàng bắt đầu mặc quần áo.
Khắc Lạc Duy cũng không nán lại, hai người nhanh chóng mặc xong quần áo đi theo Khả Lai Tư cùng An Khả đang chờ ở cửa, nháy mắt biến mất.
Bốn người đi đến kết giới, thì trông thấy trên cây sinh mệnh thụ xuất hiện một lượng lớn ánh sáng xanh lục đang bay muá xung quanh cái cây, cuối cùng đều được quả cầu dựng dục của An Dật và An Lạc hấp thụ.
Vào lúc quả cầu tràn đầy màu xanh lục bao vây lấy hai đứa nhỏ, thì túi dựng cũng càng trở nên trong suốt, An Dật cùng An Lạc bắt đầu co giãn thân thể, cuối cùng quả cầu vây lấy An Dật cùng An Lạc trong suốt mỏng mang "ba" một tiếng phá ra.
An Hoa vẫn luôn đứng ở bên cạnh khẩn trương nhìn chăm chú, nháy mắt tiếp được hai đứa nhỏ trắng trẻo mập mạp.
An Hoa ôm lấy An Dật,An Lạc, trong chớp mắt xuất hiện ở bên cạnh kết giới, nơi đó là nơi An Lạc Vũ cùng Khắc Lạc Duy đang đứng,An Hoa biết hai tiểu gia hỏa muốn thấy trước tiên không phải là y, nhìn trưởng lão đang đứng ở tàng cây sinh mệnh thụ chờ,đôi mắt đều đã tái đi rồi, tại sao hoàng lại đem tiểu hoàng tử ôm đi? Rõ ràng tiểu hoàng tử của bọn họ phải bước vào đại điện để nhận lời chúc mừng mới đúng!
"Bảo bảo,trắng trẻo,mập mạp thật đáng yêu." An Lạc Vũ ngay lập tức từ trong tay An Hoa ôm lấy đứa nhỏ, nhưng hai đứa nhỏ vẫn còn chưa mặc quần áo cả người mềm như bông nhẵn nhụi, An Lạc Vũ vẫn chưa từng ôm lấy một đứa bé như vậy trong quá khứ.
An Khả nhìn bộ dáng tay chân luống cuống của An Lạc Vũ thì nở nụ cười:"Đừng nóng vội,trước vẫn là mặc quần áo cho hai đứa nhỏ,như vậy con ôm sẽ dễ hơn."
Năm đại nam nhân cứ như vậy, vây quanh hai đứa nhỏ mặc quần áo, một trận tay chân luốn cuống.
An Lạc Vũ ôm lấy An Dật cùng An Lạc đã mặc xong quần áo nói:"Kỳ thật,con cảm thấy bảo bảo chưa mặc quần áo rất đáng yêu." Thế nhưng lại không thể dễ ôm vào tay!
An Khả:"Đừng nói chuyện, đang muốn mở mắt."
Năm cái đầu,mười đôi mắt thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm vào hai tiểu tử đang ở trong lòng ngực An Lạc Vũ.
"Mở,mở." Khắc Lạc Duy vui vẻ lên tiếng,tuy rằng hắn luôn oán giận hai đứa nhỏ, cản trở hắn cùng An Lạc Vũ thân thiết, nhưng mà hiện tại chân chính làm cha thì vui sướng vô cùng.
Một đôi mắt đen to nháy mắt chớp chớp nhìn mấy cái đầu trước mắt,An Dật bẹp bẹp cái miệng nhỏ.
"Oa,oa,oa..." An Dật khóc rống lên,ánh mắt của những người này thật là kinh khủng,tựa như muốn ăn nó vài bụng vậy....An Dật sau khi rống cổ khóc lên,An Lạc còn chưa mở mắt cũng gân cổ khóc theo:"Oa,oa,oa...."
Nháy mắt năm đại nam nhân tràn đầy hắc tuyến, An Lạc Vũ càng thêm khẩn trương, chẳng lẽ con y có vấn đề? An Lạc Vũ nôn nóng:" Con của con sao vậy? Mẫu phu đây là làm sao? Vì sao lại biến thành như vậy?"
An Hoa nghe thấy cũng ngây ra một lúc,gõ đầu của mình, thì ra y vẫn chưa nói cho An Lạc Vũ nghe, thật ra sau khi tiểu tinh linh được sinh ra, thì phải mất một đoạn thời gian sau mới khôi phục lại linh trí, đây chính là vì bảo hộ tiểu tinh linh tránh cho việc thân thể không thể dung nạp được một tinh thần lực khổng lồ
An Khả giải thích:"Đừng lo,đứa nhỏ không sao,tiểu tinh linh sinh ra điều như vậy,qua một thời gian sẽ nhớ lại chuyện trước kia."
Trong tay An Lạc Vũ ôm lấy đứa nhỏ một đứa so với một đứa càng khóc lớn hơn, thật sự là có chút mệt:"Vậy là tốt rồi,tốt rồi,làm con sợ muốn ch.ết."
"Khắc Lạc Duy, anh đến ôm một chút."
An Khả "xì" một tiếng, vội vàng tiếp nhận An Lạc, trước giờ Khắc Lạc Duy vẫn chưa từng ôm qua một đứa nhỏ mềm như bông, hắn căn bản không dám nhận, sợ bản thân không cẩn thận làm đứa nhỏ bị thương.
An Hoa tiếp nhận An Dật từ tay An Lạc Vũ, một người chưa từng luyện qua muốn ôm một đứa bé mới sinh, cũng không quá dễ dàng:"Mệt mỏi đi?!"
Vào lúc hai đứa nhỏ được An Khả cùng An Hoa tiếp nhận, vốn dĩ đang gào khóc to tiếng không bao lâu đã an tĩnh trở lại.
Sau khi An Hoa ôm lấy An Dật, toàn bộ thân thể căng chặt của An Lạc Vũ thiếu chút nữa đã mềm xuống, thật sự là quá khẩn trương.
Khắc Lạc Duy tay mắt nhanh nhẹn giữ chặt An Lạc Vũ đã thoát lực:"Thả lỏng, không có việc gì." Sau đó giúp An Lạc Vũ xoa xoa bả vai.
An Hoa ôm lấy đứa nhỏ trở lại nhà, nhẹ nhàng đặt An Dật lên giường, vào lúc bọn người An Lạc Vũ rời đi, thì thụ ốc bỗng nhiên xuất hiện thêm một cái phòng, và hai cái giường nhỏ dành cho em bé.
"An Khả,Khả Lai Tư các ngươi trước giúp đỡ chăm sóc hai đứa nhỏ,chiếu cố tốt An Dật và An Lạc." An Hoa dứt lời thì rời đi,y chính là còn nhiều việc phải làm, cả đám trưởng lão kia còn muốn bắt đầu lải nhải, hắn làm sao có thể cùng cháu mình đoạt con đây? An Hoa nhẹ xoa ấn đường một chút.
An Lạc Vũ nhìn đứa nhỏ đang nằm trên giường chớp mắt thật to,thật sự là quá đáng yêu đến nói không nên lời,tuy rằng hiện tại vẫn chưa nhớ tới y người baba này,nhưng mà An Lạc Vũ vẫn cảm giác được trong mắt hai đứa nhỏ lộ ra một chút linh khí,y tin tưởng con rất nhanh sẽ nhớ ra y.
Khắc Lạc Duy vuốt đầu tóc xù xù của An Lạc Vũ:"Đừng lo,mẫu phụ đã nói bọn nhỏ rất nhanh sẽ nhớ lại."
"Mẫu phụ đã nói tôi tự nhiên sẽ không lo, Khắc Lạc Duy, anh xem con chúng ta có đáng yêu không?" An Lạc Vũ chỉnh lại đầu tóc đã bị bàn tay ai kia tàn phá, hắn cho rằng y đặt lực chú ý lên con, thì có thể làm tóc y biến thành ổ gà sao? Tật xấu này của Khắc Lạc Duy cũng quá xấu rồi.
"Đương nhiên con của chúng ta là nhất." Khắc Lạc Duy cẩn thận đem An Lạc bế lên, hắn vẫn chưa từng ôm qua đứa nhỏ, vì vậy vô cùng cẩn thận.
An Lạc Vũ trông thấy Khắc Lạc Duy cẩn thận ôm lấy An Lạc ngồi trên ghế, thì đúng lúc này An Lạc Vũ mở to đôi mắt, ngây người một lúc lâu, chỉ vào Khắc Lạc Duy cười haha.
"Khắc Lạc Duy, mạng anh thật tốt,cư nhiên đã trúng đạn rồi haha....haha..." An Lạc Vũ cong eo cười,nhìn Khắc Lạc Duy vẫn chưa phản ứng đến, nước mắt của y cũng đã bị ép đến rơi ra.