Chương 67:

Khắc Lạc Duy khẩn trương căn bản không có cảm giác gì, bởi toàn bộ tinh thần của hắn đều đặt lên trên người đứa con mềm như bông của mình:" Tôi làm sao?"


Hắn theo ánh mắt của An Lạc Vũ nhìn xuống,không nhìn thì không biết,vừa thấy khuôn mặt của Khắc Lạc Duy đã đỏ lên, trên đũng quần của hắn vậy mà xuất hiện vết nước khả nghi chảy xuống, tay Khắc Lạc Duy trượt xuống, chân của đứa nhỏ vừa giẫm cả thân mình nhỏ bé cứ như vậy rơi xuống, vốn dĩ một người luôn phản ứng nhanh nhẹn vậy mà hôm nay cứ ngơ ngơ ngác ngác hoàn toàn không hề biết phản ứng.


Khả Lai Tư duỗi tay dễ dàng ôm lấy đứa nhỏ vào lồng ngực:" Tên tiểu tử thúi này, lần sau phải cẩn thận một chút, không phải chỉ là nước tiểu thôi sao? Có thể bị nước tiểu đồng tử xả lên người là do con may mắn, huống chi đây vẫn là lần đầu tiên của đứa nhỏ!"


An Lạc Vũ bị dọa đến tim cũng muốn rớt ra ngoài, vỗ vỗ ngực, vừa rồi thiếu chút nữa y đã bị hù ch.ết rồi, cái tên Khắc Lạc Duy này quả là ngu ngốc, vậy mà ngay cả con của mình cũng không ôm được.
Khắc Lạc Duy hồi phục tinh thần nói với daddy của hắn:" Thật xin lỗi,con không cố ý,lần sau con sẽ cẩn thận."


"Ta cũng không cần con xin lỗi, mau đi xin lỗi An Lạc Vũ đi, vừa rồi ta thấy mặt của y đã bị dọa cho tái nhợt rồi." Khả Lai Tư cười, nếu như lúc nãy hắn không tiếp được thì đứa nhỏ cũng sẽ chẳng có chuyện gì, bởi vào lúc đứa bé rơi xuống thì hắn đã trông thấy có hai sợi dây đằng xuất hiện ở gần đó rồi.


Khắc Lạc Duy ôm lấy An Lạc Vũ:"An Lạc Vũ thật xin lỗi,dọa em rồi."
An Lạc Vũ nhìn Khắc Lạc Duy:"Làm tôi sợ muốn ch.ết, lần sau phải cẩn thận một chút, tôi chịu không nổi bản thân mình bị dọa như vậy."
Khắc Lạc Duy gật đầu,vừa rồi bản thân hắn cũng bị dọa không hề nhẹ.


available on google playdownload on app store


An Khả tiến vào, trong tay cầm theo hai quả trái cây lớn:"Các người bị sao vậy? Bộ dạng giống như là vừa sống sót qua tai nạn."
"Không có gì,em là cho đứa nhỏ ăn sao?"
An Khả đem trái cây đặt lên bàn:"Đã lấy được,An Lạc Vũ đây là quả sữa, trẻ con nơi này đều là ăn thứ này rất dinh dưỡng."


"An Lạc Vũ, Khắc Lạc Duy hai người các con hiện tại phải học cách chăm sóc con của mình,đem cái cuống của trái cây này kéo bên trong sẽ có một cái ống mềm,nếu cần thì cắt bỏ phần dư thừa,như vậy thì có thể chậm rãi đút cho đứa nhỏ." An Khả một bên hướng dẫn một bên làm mẫu.


Khả Lai Tư tiếp nhận quả sữa,cẩn thận bỏ vào cái miệng nhỏ của An Lạc,An Khả một bên cũng chuẩn bị tốt đem An Dật nằm trên giường ôm vào trong lòng,rất thuần thục đút quả sữa, nhớ đến năm xưa vào lúc hắn sinh Khắc Lạc Duy cũng đã không biết bản thân đã hái bao nhiêu quả trở về rồi.


Hai đại nam nhân mới vừa lên chức baba nhìn không chớp mắt,ai bảo bọn họ đều không quen chăm sóc đứa nhỏ chứ!!!
Vào lúc An Khả đút no An Dật, thì An Khả đối với hai người đã nhìn đến ngây ngẩn lên tiếng:"Học được?"


An Lạc Vũ gật đầu, y đã biết phải làm thế nào để uy con của mình, chỉ là cần thêm một chút thời gian để luyện tập thôi.
Khắc Lạc Duy thì vừa gật đầu lại vừa lắc đầu,hắn tuy rằng đã xem hiểu nhưng mà hắn còn chưa ôm tốt đứa nhỏ,hiện tại mọi thứ đối với hắn đều là lý luận suông.


An Khả nhìn hai đứa ngốc, quả nhiên người ngốc có phúc khí của người ngốc, vào lúc hắn mang thai Khắc Lạc Duy, thì cũng chỉ có hắn cùng Khả Lai Tư tự mình sờ soạng học được, nào tốt như bây giờ có mẫu phụ có daddy bên cạnh hỗ trợ hướng dẫn.


An Khả lại cầm một mảnh đến, An Lạc Vũ nhìn như thế nào cũng thấy giống như là cánh hoa, thế nhưng cánh hoa này lại giống như tã lót của người trái đất,cùng với suy nghĩ của y giống nhau,An Khả cầm cánh hoa bao lên cái mông nhỏ của An Dật,khóe mắt An Lạc Vũ giật giật,thế giới này không thể ít một chút thần bí sao? Tã giấy vậy mà có thể từ trên cây mọc ra? May mắn quần áo còn tính là bình thường không cần trực tiếp mọc từ cây ra......


"Mẫu phụ về trước,buổi tối kiềm chế một chút,hiện tại không chỉ có hai con thôi đâu, nếu có gì không hiểu thì gõ cửa nhà mẫu phụ." An Khả nói xong thì nhanh chóng kéo Khả Lai Tư rời đi,y là muốn cho hai đứa nhỏ này một cơ hội, bằng không tất cả điều là do y làm, vậy thì hai đứa kia đã có hai đứa con mà vẫn không hiểu biết gì hết thì không có tốt đâu!


An Khả đi đến cửa sau lại quay đầu:"À,đúng rồi nếu con của hai đứa đói bụng thì trực tiếp ra ngoài hái quả sữa,cây quả ta cũng đã giúp hai con đem đến đây trồng rồi, mà cây hoa thấm nước (tã giấy) cũng đã được trồng bên cạnh,các con có thể ra cửa nhìn xem,có cái gì không hiểu thì nhất định phải đi tìm mẫu phụ."


An Hoa sau khi quay về, thì việc đầu tiên chính là đi đến xem cây non sinh mệnh thụ được trồng dưới chân của sinh mệnh thụ, như vậy sẽ rất có lợi cho việc phát triển của sinh mệnh thụ non,sinh mệnh thụ nhỏ này đối với tinh linh tộc bọn họ là vô cùng quan trọng.


Một vị trưởng lão vào lúc An Hoa đang gieo sinh mệnh thụ đã gấp đến không chờ nổi:"Hoàng,hoàng tử điện hạ hẳn phải là do ngài tự mình dạy dỗ mới đúng!"


"Ta là thái tổ phụ của bọn nhỏ,các ngươi là muốn ta đi đoạt con của cháu trai ta sao?" An Hoa cười tủm tỉm nhìn mấy vị trưởng lão,trong lòng của những vị trưởng lão tràn đầy run rẩy,đây là điềm báo hoàng của bọn họ đang chuẩn bị tức giận.


Mấy ngày tay chân luống cuống trôi qua,hai đại nam nhân cuối cùng cũng đã có bộ dáng ra ngô ra khoai.


Biết khi nào hài tử sẽ muốn ăn,biết khi nào cần phải đổi tã đã đầy, hiện tại Khắc Lạc Duy sợ nhất là tắm rửa cho con còn những việc khác đều đã làm rất tốt, còn vì sao hả? Đó là vì hôm qua lúc hắn tắm rửa cho con đã không cẩn thận làm cho An Dật uống một chút nước,sau đó chính là bị An Lạc Vũ chê cười.


"Khắc Lạc Duy anh qua đây, nhanh tắm cho tiểu bảo bảo,ngày hôm qua biểu hiện của anh thật là quá kém."An Lạc Vũ kêu lên,cho dù muốn trốn cũng không có cửa đâu.
Khắc Lạc Duy thở dài, hẳn là phải ngoan ngoãn nhận mệnh tắm cho đứa nhỏ:"Đến,tôi đi hái quả sữa đã."


Khắc Lạc Duy bế An Dật lên,cẩn thận cởi bỏ bộ quần áo liền thân,lộ ra thân mình nộn nộn của An Dật,chỉ mới vài ngày trôi qua đứa nhỏ này đã mập lên không ít.


Đột nhiên An Dật có dấu hiệu khóc lớn, bé nhích đến nhích lui một chút cũng không có bộ dạng muốn phối hợp với Khắc Lạc Duy. An Lạc Vũ tiếp nhận An Dật,cẩn thận dùng khăn bao lại hài tử không cho An Dật loạn choạng:" Làm sao lại khóc rồi? Khắc Lạc Duy anh ôm An Lạc đi,tôi dỗ An Dật." Trong miệng An Lạc Vũ hừ hừ nổi lên một khúc hát ru.


"Bảo bảo ngoan không khóc,là daddy con không tốt,có phải con còn nhớ rõ hôm qua daddy không chiếu cố tốt cho con không? Đúng không? Được được rồi,hôm nay baba tắm cho con,ngoan không khóc...." Sau một hồi,An Dật cuối cùng cũng an tĩnh lại.


Vào lúc An Dật khóc lên, Khắc Lạc Duy đã ôm An Lạc từ cửa sổ chạy ra bên ngoài, không còn cách nào khác hai đứa nhỏ này,chỉ cần một đứa khóc lên đứa còn lại không bao lâu cũng sẽ khóc theo,hai đứa cộng hưởng khóc lớn thật là có thể bức điên người khác.


An Lạc Vũ nhìn cửa sổ sớm đã không còn thân ảnh của Khắc Lạc Duy,hẳn là đã mang đứa nhỏ đến nhà mẫu phụ,An Lạc Vũ kéo một tấm gỗ ở giữa thụ ốc,bất giác một làn khói sương mù xuất hiện. An Lạc Vũ lẩn bẩm:"Ồ,thật là một cái cây thần kỳ,bên trong đều có mang chức năng cường đại."


Duỗi tay thử độ ấm một chút,giống với tưởng tượng độ ấm trong nước vừa phải.


An Lạc Vũ cẩn thận đem An Dật bỏ vào trong nước,đại khái bởi vì ngày hôm qua Khắc Lạc Duy không cẩn thận làm cho An Dật uống mấy ngụm nước, hôm nay tắm rửa liền xuất hiện một tấm gỗ mềm,An Lạc Vũ đem An Dật buông xuống,thân mình nho nhỏ vừa vặn được nâng lên,vật này quả là quá thần kỳ,An Lạc Vũ nghĩ.


Khắc Lạc Duy đem An Lạc đưa đến nhà mẫu phụ thì trở lại,hắn nhìn hôm nay có món đồ ở trong bồn cho con,hình như thứ này trước kia không hề có, hắn liền oán giận:"Có thứ này,thì tại sao hai ngày trước không lấy ra? Làm hại ta hôm qua đã làm An Dật uống vài ngụm nước."


An Lạc Vũ chỉ vào An Dật đang chơi nói:"Hiện tại có cũng không muộn,anh xem An Dật hiện tại chơi đến vui vẻ."
Hiện tại An Dật đang dùng cả tay và chân đạp nước,nhìn những bọt nước bắn lên tiểu gia hỏa càng haha nở nụ cười.


An Lạc Vũ cao hứng thiếu chút nữa nhảy dựng lên,đây là lần đầu tiên y trông thấy An Dật cười,trước đây vẫn chưa từng thấy nha:"Cười rồi, Khắc Lạc Duy, An Dật cười, nó vậy mà cười."


"Nhìn xem em còn vui như thế này,hai ngày nay lần đầu tiên của thằng nhóc còn ít sao? Mỗi lần điều làm em vui đến nửa ngày." Khắc Lạc Duy đối với An Lạc Vũ đang vui vẻ nói,kỳ thật trong ánh mắt của hắn cũng đã tràn đầy ý cười rồi.


An Dật sau khi chơi với nước hai mươi phút,An Lạc Vũ mới đem An Dật đặt lên trên giường,cẩn thận dùng khăn lông mềm mại hút đi bọt nước trên người đứa nhỏ,nhìn An Dật không ngừng kêu a a,An Lạc Vũ biết đứa nhỏ này là muốn chơi nước,thế nhưng ngâm nước quá nhiều sẽ làm làn da nhăn lại,hai mươi phút đã là cực hạn rồi.


An Lạc Vũ cười nhìn con của mình:"Bảo bối, không phải baba không cho con chơi,ngày mai lại chơi,hôm nay đã hết thời gian rồi."
An Lạc Vũ hôn An Dật một cái:"Khắc Lạc Duy, anh mang An Lạc trở về đi,tắm rửa sạch sẽ rồi cho ngủ." Hiện tại chuyện chăm sóc hai đứa nhỏ là chuyện khiến y vui vẻ nhất trên đời.


Buổi tối, sau khi uy sữa xong, hai đại nam nhân đặt hai đứa bé lên giường, Khắc Lạc Duy cùng An Lạc Vũ thay phiên nhau hát ru dỗ hai tiểu gia hỏa đang hưng phấn quá mức đi vào giấc ngủ,không nghĩ đến vào lúc hai người chuẩn bị đu ngủ thì hai tiểu tử kia liền khóc nấc lên. Lại trôi qua nhiều giờ mới có thể dỗ ngủ lần nữa,kết quả hai người vừa muốn rời đi, thì hai đứa nhỏ kia giống như robot lập tức khóc lên. Lại phải dỗ ngủ một lần nữa, không quá một phút An Dật cùng An Lạc lại đồng thời đúng giờ tỉnh lại, gân cổ gào khóc,An Lạc Vũ thiếu chút nữa cũng cùng hai đứa nhỏ khóc theo. Con mắt của y hồng hồng,tựa như tiếp theo đó sẽ khóc lên nói:" Con bị sao vậy? Vì sao lại khóc mãi?"






Truyện liên quan