Chương 68:
Cuối cùng hai người đã bị hai đứa nhỏ làm cho hết cách, vì vậy Khắc Lạc Duy cùng An Lạc Vũ ôm hai đứa con cùng nhau nằm trên giường lớn.
Sáng sớm Khắc Lạc Duy tỉnh lại, đêm qua An Lạc Vũ thật sự là quá mệt mỏi,áo ngủ rộng mở, tiểu An Lạc nằm trên khuỷu tay,bĩu môi không biết có bao nhiêu là thơm ngọt, Khắc Lạc Duy nhìn hai đứa nhỏ nằm trên giường ngoan ngoãn ai có thể tin được đêm qua cũng là hai cái đứa này, đã nháo đến suýt nữa làm người khác thần kinh đều bị suy nhược đâu chứ?!
Khắc Lạc Duy ra ngoài,hút một điếu thuốc,trước kia hắn đều thấy những người nam nhân rất thích hút thuốc,tuy rằng cũng mua một chút nhưng bản thân của hắn cũng rất ít khi hút, thế nhưng từ khi hắn và An Lạc Vũ có hai đứa nhỏ,gói thuốc cũng đã sắp cạn thấy đáy.
An Lạc Vũ thân mình run lên,trước ngực bị tiếng chụt chụt đánh thức:"Khắc Lạc Duy đừng nháo,tôi buồn ngủ."
An Lạc Vũ nói xong, trước ngực vẫn không được buông ra:"Khắc Lạc Duy đừng nháo." An Lạc Vũ sờ sờ trước ngực, có chút nho nhỏ xù xù.
Khắc Lạc Duy đi vào tựa hồ nghe thấy thanh âm của An Lạc Vũ nói chuyện:"Gọi tôi sao? Có phải đói bụng không?"
"Tiểu tử thúi,ngươi cư nhiên dám ăn đậu hủ của ba ngươi." Khắc Lạc Duy cười,đem An Lạc đang ghé trên ngực An Lạc Vũ hút hăng say ôm lên,tiểu gia hỏa mở to đôi mắt lúng liếng trừng mắt nhìn Khắc Lạc Duy.
Cuối cùng An Lạc Vũ cũng đã tỉnh táo lại,bởi vì hôm nay ngủ quên, đã qua thời gian uống sữa rồi:" Có thể đã đói rồi."
Khắc Lạc Duy ôm lấy An Lạc nói:" Được rồi,xem như con đói bụng daddy sẽ không so đo chuyện con đã ăn đậu hủ của baba."
"Em ngủ thêm một lát đi,An Dật vẫn chưa tỉnh, tôi mang An Lạc hái quả sữa." Khắc Lạc Duy ôm An Lạc ra ngoài phòng.
An Lạc Vũ nhắm mắt rồo lại lên tiếng "ừ", rất nhanh đã tiếng vào mộng đẹp.
Khắc Lạc Duy vừa đút sữa vừa chơi với con,sau lại thấy vẫn nên nhờ giúp đỡ của mẫu phụ,nếu như cứ tiếp tục như vậy hắn cùng An Lạc Vũ nhất định sẽ điên mất,đặc biệt là An Lạc Vũ sẽ chịu không nổi.
Khả Lai Tư nhìn bộ dạng mệt mỏi của Khắc Lạc Duy liền hỏi:" Làm sao vậy? Sao lại mặt mày ủ dột?"
Khả Lai Tư tiếp nhận An Lạc có chút không an phận:" Đứa nhỏ nên an phận một chút,không thấy daddy con đã bị các con chỉnh đến game over rồi sao?"
"Daddy,ngài giúp chúng con trông mấy ngày đi, cả đêm hôm qua hai đứa đều nháo đến không chịu yên, An Lạc Vũ bây giờ còn chưa vực dậy tinh thần."
Khả Lai Tư cười:"Ừ, nếu mệt mỏi thì đem bọn nhỏ đến đây, con về ngủ một giấc đi."
"Daddy,con nói thật, chăm sóc con cái còn khó hơn đi đánh giặc,quá mệt mỏi."
"Con nha ở trong phúc không biết phúc, nhớ khi trước daddy cùng mẫu phụ có con,không có ai giúp đỡ,hiện tại con được daddy và mẫu phụ giúp đỡ một tay,ông con cũng thường xuyên đến trợ giúp....Nuôi dưỡng đứa nhỏ tự nhiên không phải dễ dàng."
An Lạc Vũ mơ mơ màng màng, nghe thấy thanh âm có người gọi baba,y cho rằng bản thân mình đang nằm mơ, bởi con y làm sao có thể nói chuyện được?
An Dật nãi thanh nãi khí gọi:"baba, baba tỉnh,tỉnh, tỉnh."
Cuối cùng An Lạc Vũ cũng bị âm thanh kêu gọi tha thiết kia đả động mơ màng tỉnh giấc.
An Lạc Vũ hoàn toàn tỉnh táo, lên tiếng:"An Dật con gọi baba? Có phải nhớ ra rồi không?"
"Baba,con nhớ rồi,cảm ơn baba và daddy vẫn luôn chăm sóc con và em trai." An Dật nói,bé phi thường không thích ứng được thân thể bây giờ của mình,cả thân mềm như bông,không làm được gì cả.
"Các con....Hai đứa cũng thật là....Đem baba và daddy của các con lăn lộn đến ch.ết khiếp."
Sau khi biết An Dật đã khôi phục ký ức, thì Khắc Lạc Duy cũng nhanh chóng mang An Lạc trở về,hiện tại An Dật đã hoàn toàn không cần hai người họ nhọc lòng chăm sóc, trừ bỏ vào lúc đứa nhỏ ăn uống cùng đi tiểu, cơ bản bé sẽ không làm phiền hai đại nam nhân,hơn nữa còn biết chăm sóc em trai, cơ hồ mỗi ngày An Lạc điều chơi đến mệt,vì vậy buổi tối đi ngủ sẽ không quấy rối giấc ngủ của bọn họ.
Không quá vài ngày, An Lạc cũng nhớ lại chuyện trước đây,thời gian trôi qua thật nhanh, hai đứa nhỏ cũng đã nhớ lại toàn bộ ký ức,những tinh linh khác cũng thích chạy qua đây,trước kia còn có tinh linh hoàng ngăn lại,bây giờ thì tốt rồi,hai đứa nhỏ cả ngày đều bị mang đi,căn bản không cần hai đại nam nhân này nhọc lòng.
Hiện tại, An Lạc Vũ cũng không có khái niệm về thời gian,y chỉ là cảm thấy hai đứa nhỏ lớn thật nhanh, hiện tại y có chút hoài niệm tháng ngày bị hai đứa nhỏ lăn lộn đến mệt.
An Dật cùng An Lạc đi rồi, ban ngày bọn nhỏ sẽ đi theo An Hoa học tập tri thức hoàng tộc, An Dật sẽ học trận pháp của tinh linh tộc,An Lạc thì được lam trưởng lão tiếp nhận, dạy nuôi cách trồng sinh mệnh thụ, từ lâu tinh linh tộc có thể nuôi trồng sinh mệnh thụ đã không xuất hiện rồi...
Mỗi ngày trôi qua An Lạc Vũ cảm thấy có chút nhàm chán, hằng ngày đều có Khắc Lạc Duy bồi bạn, đối phương từng nói với y rằng tinh linh tộc là nền văn minh cấp mười, thế nhưng tinh linh chi tâm lại được bảo lưu ở hệ sinh thái nguyên thủy, Khắc Lạc Duy cũng từng mang y đi đến tinh cầu hỗn huyết nhất hào nhưng chỉ có thể ở đây vài ngày thì đã quay về, mấu chốt là do An Lạc Vũ không thể thích ứng.
"Baba, chúng con về rồi." An Lạc kêu lên, khoảng thời gian này bé cùng anh trai có biểu hiện tốt, vì vậy cuối cùng thái hoàng tổ phụ đã cho bọn bé nghỉ ngơi một tháng, bọn bé cuối cùng đã có thể bồi baba về trái đất xem xem, bởi vì bọn bé rất rõ baba vô cùng nhớ quê nhà nha.
An Lạc Vũ bế hai tiểu gia hỏa nhảy vào nhà,hiện tại An Dật cùng An Lạc cũng đã cao khoảng một mét,trắng trẻo mập mạp phấn nộn thật là làm người yêu thích:" Tiểu bảo bối, hôm nay sao lại tan học sớm thế?"
An Dật:"Baba, thái hoàng tổ phụ đáp ứng cho bọn con nghỉ ngơi một tháng,chúng con muốn mang baba về trái đất chơi vài ngày."
An Dật vừa nói ra,An Lạc liền oa oa khóc lớn,rõ ràng là bé muốn nói,nhưng mà lại bị anh trai giành nói trước rồi.
"Đừng giận,lần sau sẽ cho em nói." An Dật vỗ đầu em trai, đứa em trai này của bé cùng lắm là chỉ có thể khi dễ Vô Ninh, còn muốn từ trong tay bé lấy một ít tiện nghi thì thật không mấy dễ dàng.
An Lạc kêu to:"Nói tốt rồi,anh không được gạt em."
An Lạc Vũ ôm hai đứa con, hiện tại bọn nhỏ mỗi người đều đã có một cái phòng nhỏ rồi....
"Các con nói chúng ta có thể quay về trái đất chơi mấy ngày?"
An Lạc vẻ mặt chờ đợi:" Đúng,đúng vậy baba có vui không?"
An Lạc Vũ hôn hai đứa nhỏ:"Vui,vui chứ,trừ bỏ sinh hai con đây chính là chuyện vui vẻ nhất."
Hiện tại trên tay An Lạc Vũ đeo một sợi dây màu đen, được chế tạo từ dây mây để làm không gian,nguyên liệu có được là do trước đây ở trên núi đào, bây giờ bên trong chẳng những gieo trồng một ít kỳ hoa dị thảo, mà còn gieo trồng một ít trái cây cùng rau dưa mà bọn họ thích,An Lạc Vũ quyết tâm quay về trái đất,mua một ít gà vịt đem vào không gian nuôi,như vậy mỗi lần muốn ăn cũng không cần nhờ mẫu phụ giúp đỡ,y còn nhớ rõ,.có một ngày vào lễ ăn mừng,An Khả đã phải chạy đến thành B mua rất nhiều vịt nướng rồi mới chạy trở về.
Khắc Lạc Duy vừa mới hái một đống trái cây, thì trở về đã trông thấy An Lạc Vũ đặc biệt vui vẻ.
"Chuyện gì mà vui vậy?" Khắc Lạc Duy hỏi,dạo gần đây tâm trạng An Lạc Vũ có chút rầu rĩ không vui,hôm nay nhìn thấy ý cười sâu đận trong đáy mắt vốn hắn còn muốn dẫn An Lạc Vũ trở lại B thành, hẳn là do y nhớ về quê nhà.
"An Dật cùng An Lạc nói bọn nó có một tháng nghỉ,chúng ta về B thành xem đi? Cũng không biết hiện tại anh trai cùng mọi người thế nào rồi."
Khắc Lạc Duy cười,thực lực của hắn vẫn là có chút khiếm khuyết muốn rời đi vẫn là có ít khó khăn:"Vậy thu thập đồ đi,chúng ta bảo mẫu phụ đem chúng ta trở về."
An Lạc Vũ vui vẻ nói:"Được."
"Baba, daddy các người nhanh lên,chúng ta chờ đến tối liền đi,anh trai có năng lực mang chúng ta trở về." An Dật nói,bé là muốn trộm chạy đi,tuy rằng thái hoàng tổ phụ đã đáp ứng cho bọn bé nghỉ ngơi, nhưng mà không có đáp ứng cho về B thành nha.
Khắc Lạc Duy:"Di? Không cần nói cho mẫu phụ biết sao?"
Chỉ thấy An Lạc lắc đầu,bộ dáng không thể nói!
Khắc Lạc Duy vừa thấy liền biết hai đứa nhỏ này là muốn trộm đi, thế nhưng cũng nên đem An Lạc Vũ trở về nhìn xem,tuy rằng mẫu phụ đã nói chờ hài tử lớn là có thể rời khỏi tinh cầu này nhưng mà trộm về một lần cũng không sao đâu ha?!
Vào lúc An Lạc Vũ vẫn chưa hay biết chuyện gì,trong nhà ba người đã trộm nhất trí mang An Lạc Vũ trở về B thành chơi một lần.
Chờ An Khả phát hiện con của y một nhà bốn người không thấy đã là chuyện của sáng hôm sau, một ngụm phì phò tức giận, cái tên tiểu tử thúi này cũng không chịu nói cho y biết một lời!
An Lạc Vũ đứng trong viện nhà ông ngoại vô cùng kích động:"Cuối cùng cũng về rồi."
"Cốc,cốc,cốc." An Lạc gõ lên cửa,đêm khuya, người trong nhà rất nhanh bị đánh thức.
Cánh cửa rất nhanh đã được mở ra,là quản gia mở cửa trông thấy hai đứa trẻ phấn nộn gõ cửa.
Quản gia ít khi cười kéo kéo khóe miệng,tận lực làm bản thân thật nhu hòa:"em trai nhỏ,baba và mama các con đâu? Như nào trễ như thế còn tới đây gõ cửa?"
An Lạc cùng An Dật trăm miệng một lời:"Chúng con tới tìm baba!"
Nhìn bọn nhỏ một đứa lớn lên có năm phần giống thiếu gia,quản gia tiên sinh hỏi:"Baba các con gọi là gì?"
An Lạc nãi thanh nãi khí:"Baba đã gọi là baba,còn có thể gọi là gì?"
An Lạc Vũ dùng ánh mắt dò hỏi Khắc Lạc Duy, làm như vậy được không? Tô Nghi có phải sẽ rất thảm? Hai tên tiểu quỷ này càng ngày càng có thiên phú làm chuyện xấu mà,nhìn hành động kìa,nhìn đôi mắt kìa,ngay cả An Lạc Vũ cũng cảm thấy bản thân sẽ bị lừa. Huống chi là nói đến quản gia tiên sinh không hiểu mọi chuyện, thì càng tin tưởng đó là con của Tô thiếu,cuối cùng thì lớn lên giống như vậy mà, làm sao bây giờ? Dương Tuấn có thể tiếp thu con của Tô thiếu gia không? Bất quá tiểu tiểu thiếu gia là người nhà của bọn họ,Dương Tuấn sao? Vẫn bị quản gia tiên sinh trực tiếp loại bỏ.
"Các con chính là đi tìm baba? Tiểu thiếu gia các con mau vào,nửa đêm bị lạnh cũng không tốt,mẹ của các con sau có thể ném bọn con ở đây?" Quản gia lải nhải, vẫn luôn trầm mặc ít lời nháy mắt đã có tiềm chất biến thành lảm nhảm.
"Quản gia,là ai gõ cửa?" Dương Tuấn đi xuống nói,vào lúc Tô Nghi mang theo Dương Tuấn trở về, lão gia tử thế mà không hề ngăn cản,làm cho Dương Tuấn vô cùng cảm kích,ba năm nay quan hệ của hắn cùng Tô Nghi vẫn luôn rất tốt,tuy rằng Tô Nghi vẫn luôn không cam lòng nằm dưới,nhưng giá trị vũ lực không đủ,hiện tại cũng không có cách nào xoay chuyển.
An Lạc lớn tiếng:"Chúng con tới tìm baba,người là ai?"
An Dật chỉ vào tấm ảnh đặt trên bàn trà:"Người này là baba của chúng con."
Nhìn thấy sắc mặt khó coi của Dương Tuấn,An Lạc cùng An Dật sắp cười ra miệng,người này thật là chơi vui,rõ ràng vô cùng tức giận nhưng lại có thể cường thế nhịn xuống.
Tô Nghi ngủ đến mơ màng đi xuống cầu thang hỏi:"Dương Tuấn sao vậy? Làm sao ồn như vậy? Còn có âm thanh của đứa nhỏ,tôi giống như nghe thấy tiếng gọi baba của trẻ con."