Chương 70:

"Tôi sai rồi,đừng đùa nữa,tôi hướng các người xin lỗi." Trần Bình lớn tiếng xin tha,nếu như hôm nay hắn thật sự cởi quần, thì hắn tình nguyện đập đầu đi ch.ết cho rồi.
An Dật giả trang thành một đứa nhỏ cái hiểu cái không, tùy hứng nói:"Kia....Sao còn chưa nhảy cho con xem?"


Tô Nghi muốn đi đến ngăn cản, dù sao tốt xấu gì đây cũng là người của hắn, không thể để cho An Dật chơi như vậy, tuy rằng tên này thường xuyên gây rắc rối cũng chẳng ngay lời người khác, nhưng mà vào thời khắc mấu chốt cũng là một người đáng tin cậy.


An Dật xoay người, trực tiếp đi về phía Khắc Lạc Duy, dáng vẻ đáng yêu đến nói không lên lời:"Con không phải cố ý đâu."
Vừa rồi Trần Bình dùng đầu đập vào tường, hắn hiện tại cũng đã ngất đi rồi, cuối cùng thì cũng tránh được một kiếp.


Sau khi Trần Bình ngã xuống,bạn bè của hắn lập tức đem hắn đỡ đi, lúc Trần Bình cho rằng thật sự có thể tránh được một kiếp, thì bên tai xuất hiện một thanh âm nãi thanh nãi khí, da đầu của hắn trở nên tê dại tựa như rơi xuống hầm băng,tại sao lại ra đây? Tại sao lại bị tiểu quỷ kia quấn lên người? Tên tiểu tử kia vậy mà còn muốn tối nay cùng em trai nó đến tìm hắn chơi! Đó là vì, hắn còn chưa nhảy điệu thoát y! Hắn cũng biết lời này cũng chỉ có mỗi tên nhóc kia nói cho hắn nghe, nhưng như vậy cũng tốt không cần phải nhảy trước mặt nhiều người đúng không? Đêm nay bằng mọi giá cũng phải ngồi ngốc ở trong phòng, không đi ra ngoài. Mà bắt đầu từ đó Trần Bình cũng đã trở thành tân binh ngoan nhất ở trong tay Tô Nghi.....


Khắc Lạc Duy cười đem An Dật bế lên, những cặp mắt ban đầu nhìn về cha con hai người nọ cũng đã bắt đầu thay đổi, có chút e thẹn,trầm mặc.


Tô Nghi phất tay một cái,hiện tại chuyện này vẫn không có nhiều người biết :"Được rồi tan hết đi, mọi người nỗ lực huấn luyện, rất nhanh tất cả chúng ta sẽ làm một nhiệm vụ."


available on google playdownload on app store


An Lạc Vũ vẫn luôn nhìn An Lạc đang nằm say ngủ, chờ chút nữa đứa nhỏ tỉnh dậy không thấy anh trai, thì nhất định sẽ náo loạn một trận,thế nhưng An Lạc Vũ tuân theo lời dặn của tinh linh hoàng không quấy rầy giấc ngủ của đứa nhỏ, mà phải để nó tự tỉnh dậy.


An Lạc Vũ nhìn Tô lão gia đi vào:"Ông ngoại, sao lại đến đây?"
"Chúng ta ra ngoài nói chuyện, đừng đánh thức đứa nhỏ."
Hai người ngồi ở phòng trà,An Lạc Vũ uống một ngụm trà do quản gia chuẩn bị.


"Tiểu An, con có cách nào làm nam nhân sinh con không? Lão Trần kia đã đến đây phiền ta nhiều năm rồi,ta nghĩ nếu không giúp được lão già ấy thì ta nhất định sẽ bị làm phiền đến ch.ết." Tô lão gia tử cũng hết cách, mỗi lần lão Trần chơi cờ đều ở cạnh bên, đặc biệt là sau khi An Lạc Vũ trở về, mấy ngày nay đều đến chặn cửa.


Phương diện này An Lạc Vũ cũng chưa từng nghe qua,tất cả người trong tinh linh tộc đều có thể mang thai, nhưng cũng có những tinh linh mấy ngàn năm cũng không có được một đứa con, nếu là có cách thì dân số của tinh linh tộc hẳn đã sớm tăng:"Ông ngoại,chuyện này con cũng không rõ,vẫn là để con đi hỏi Khắc Lạc Duy một chút."


"Nói thật,tiểu An con xem nhà ta cũng chỉ có mỗi mình Tô Nghi người nối dõi tông đường,con của con cũng không đến lượt nhà chúng ta,ông ngoại con cũng muốn dưỡng một đứa cháu cố, dù sao ông ngoại cũng già rồi,con cũng không có khả năng luôn ở bên cạnh ông, nếu có thể làm tiểu tử Dương Tuấn kia sinh một đứa thì thật tốt." Tuy rằng Lão gia tử vừa rồi là nói chuyện của Trần lão gia tử, nhưng mà kỳ thật ông cũng muốn có một đứa cháu cố, An Dật cùng An Lạc ông cũng rất thích, nhưng hai đứa nhỏ kia cũng đã có chủ,ông cũng không thể thường xuyên nhìn thấy, nếu như là Dương Tuấn sinh thì sẽ khác, ông có thể trực tiếp nuôi dưỡng đứa nhỏ bên người, nói vậy Dương Tuấn cũng sẽ không dám nói cái gì không đúng.


An Lạc Vũ biết người lớn tuổi thường rất cô đơn, con cháu trong nhà điều bận rộn không ai có thể luôn ở cạnh lão gia tử, mà bạn bè của ông mỗi năm lại thiếu một người....:"Như vậy đi,con sẽ hỏi mẫu phụ một chút."
An Lạc lung lay bò vào trong lòng ngực của An Lạc Vũ:"Baba,anh trai đâu? Daddy cũng không thấy."


An Lạc Vũ bế đứa nhỏ đang muốn bò lên người:"Vẫn luôn thấy con ngủ cho nên không đánh thức,anh con cùng daddy đã ra ngoài rồi,rất nhanh sẽ về."


Vừa rồi còn ở trong bộ dạng mơ mơ màng màng, hiện tại đã hoàn toàn tỉnh táo làm ra vẻ bị người khi dễ:"Nhất định anh và daddy là đi xây cửa truyền thống, cũng không chịu đợi bảo bảo,baba con thương tâm,daddy cùng anh đều không cần con."


An Lạc Vũ nhìn nhóc con một phút trước còn mơ mơ màng màng, mà hiệb lại giống như một cô vợ nhỏ bị người chà đạp khi dễ, đứa nhỏ này thật là làm sao vậy? Rõ ràng lúc còn ở tinh linh chi tâm cũng không có như vậy ni


An Lạc Vũ đánh gãy lời nói của An Lạc:"Nói gì vậy? Ba ở chỗ này,chẳng lẽ daddy cùng anh con cũng không cần ba?"
An Lạc trở lại bình thường:"Ba con đói, muốn ăn." An Lạc Vũ cảm thán y vậy mà rất nhanh đã thích ứng được điệu bộ chuyển đổi nhanh như chớp của con mình rồi.


Sau khi An Lạc ăn no, An Lạc Vũ vì bồi thường đứa nhỏ không được daddy mang đi, gọi điện thoại cho người mang bánh kem đến.
Đứa nhỏ ăn đến cả miệng bóng loáng,bơ dính đầy mặt cùng tay. Lúc này, một âm thanh từ ngoài cửa truyền đến:" Ba con về rồi,em trai đã dậy chưa?"


"Em dậy rồi." An Dật vừa nói vừa đi đến cửa nhìn em trai đang dùng đôi mắt mở to ướt dầm dề không tiếng động lên án, chuyện bé cùng daddy ném nó ở nhà, trông thương tâm vô cùng, mà ánh mắt cũng tràn đầy ảm đạm.
An Lạc Vũ nhìn một lớn một nhỏ:"Các người về rồi,sao nào?"


Khắc Lạc Duy nở nụ cười:"Đã chuẩn bị xong rồi, chỉ cần nhân loại tiến hóa thì có thể đến nơi đó rèn luyện."


Khắc Lạc Duy vừa tiến vào thì đã nhìn thấy đứa con của hắn dùng ánh mắt thê thảm nhìn mình,đứa nhỏ này bị sao vậy? Lúc hắn ra ngoài cũng không có chuyện gì mà:"An Lạc Vũ, con bị sao vậy?"
An Dật bật cười đáp:"Không có gì,tối qua em ấy xem TV trông thấy một cô vợ nhỏ,đã si ngốc rồi."


An Lạc vừa nghe thấy anh trai nói, thì lập tức nhảy dựng lên, hung ác nhìn về An Dật rất có khí thế chiến đấu đến ch.ết.


An Dật nhỏ giọng nói bên tai An Lạc:"Em trai đừng cào,ngứa,anh xin em tha cho,đêm nay anh với em cùng nhau đi xem nam nhân múa thoát y, lần trước chưa xem xong đã bị ba phát hiện,đêm nay chúng ta cùng đi được không?"


An Lạc nhìn anh trai có chút do dự,cuối cùng bé vẫn gật đầu quyết định đi xem kích thích, ở tinh linh chi tâm cũng không có mấy thứ có thể khám phá toàn bộ cơ thể người một cách triệt để sâu sắc như vậy, nếu như bây giờ đã có cơ hội nhìn xem thì tất nhiên không thể bỏ qua nha.


An Lạc Vũ nhìn đứa con đã trở về bình thường,tâm cuối cùng cũng buông xuống:"Khắc Lạc Duy,anh có biết thứ gì có thể khiến nam nhân mang thai không?"


"Cái này anh không biết,ở văn minh cấp chín không có thuốc khiến nam nhân mang thai, thế nhưng cũng có một ít khoa học kỹ thuật khiến hai người đàn ông có được một đứa con,nếu muốn nam nhân mang thai, chúng ta có thể đi hỏi mẫu phụ." Khắc Lạc Duy, ôm An Lạc Vũ vào trong lòng ngực.


Ban đêm yên tĩnh, Khắc Lạc Duy cùng An Lạc Vũ đang tiến hành kế hoạch tạo người, dạo gần đây hai đứa nhỏ ở tại trái đất không hề an phận, không có người quản cũng bắt đầu đi làm chuyện xấu.


Bạn tốt của Trần Bình mở cửa nhìn anh em của mình đang uống rượu giải sầu:"Đại ca, cậu thế nào lại ở trong phòng uống rượu giải sầu? Ra chơi đi, phát tiết được thì tốt, thằng nhóc kia quả thật rất lợi hại, người ở đây căn bản không phải là đối thủ của nó, vì thế cho dù có bị chơi cũng không hề mất mặt."


"Tôi muốn yên tĩnh một chút,cậu đi ra ngoài đi." Trần Bình nghĩ nếu thật sự là trốn không thoát, thì cùng lắm cũng chỉ cần ở trong phòng nhảy, còn tốt hơn là bị một đống người vây xem,hắn thật là sao lại có thể xui xẻo như vậy? Buổi chiều tuy đã là giả bộ ngất xỉu,nhưng mà đâm vào tường thật sự là dùng sức,hắn cũng cho rằng chính bản thân mình đã hôn mê, nhưng mà tên nhóc kia vậy mà có thể nhìn thấu, thật là không thể trốn thoát được.


Anh bạn này không hiểu rõ nội tình lúc chiều,nhưng mà hắn tin tưởng Trần Bình vĩnh viễn điều cường đại, ngày mai ắt sẽ khôi phục,nên đã đóng cửa rời đi.
An Lạc ghé lên trên quầy,đôi mắt mở to lúng liếng nháy mắt:"Ngươi uống rượu,uống ngon không?"


Trần Bình nghĩ đứa nhỏ này thật là đáng yêu bao nhiêu,nhưng mà ai có thể nói cho hắn biết hai tên nhóc đáng yêu này, cuối cùng là bị cha mẹ vô lương nào nuôi dưỡng thành như vậy rồi?!


"Đáng ch.ết." Trần Bình thầm rủa một tiếng,đã lúc nào rồi còn suy nghĩ mấy cái không đâu,chẳng lẽ là do hắn uống say rồi? Có lẽ bản thân hắn có thể dụ dỗ hai tên nhóc này, hẳn là sẽ tránh được một kiếp múa thoát y.


"Uống không ngon,trẻ nhỏ không thể uống rượu,các ngươi gọi là gì?" Trần Bình âm thầm cảm thấy may mắn, không phải vừa xuất hiện đã cưỡng chế cởi quần áo,con nít mà,chỉ cần hắn lân la đi đến làm quen thì không cần làm chuyện kia....


"Ta gọi là An Lạc,đây là anh ta An Dật." An Lạc chỉ vào anh trai bên cạnh đáp.
Hiện tạu An Lạc đã trở thành một con mèo tham ăn hỏi:"Ngươi nói chỗ này có cái gì ăn ngon không?"
"Có,ta đi lấy cho các ngươi." Trần Bình cảm thấy thật ra bây giờ ở chung với hai đứa nhỏ này cũng không tồi lắm.


Rất nhanh trước mặt hai đứa nhỏ đã có vô số món ăn vặt, mà thật ra Trần Bình cũng không phải thường xuyên ăn mấy thứ này, nhưng là do mấy người bạn kia của hắn vẫn luôn không ngừng đưa cho, thành ra tất cả món ăn ở đây điều chưa bao giờ hết.


An Lạc cầm một cây kem ɭϊếʍƈ,đôi mắt thẳng lăng lăng nhìn về phía Trần Bình.
Trần Bình nhìn đứa nhỏ dùng một loại ánh mắt khát vọng nhìn mình, hắn có chút mềm lòng:"An Lạc đúng không? Ngươi muốn cái gì?"


An Lạc nãi thanh nãi khí nói:"Ngươi có thể nhảy,ta cùng anh trai tới xem ngươi múa thoát y." An Dật ở bên cạnh gật đầu đồng ý.


Trần Bình thiếu chút nữa là té ngã xuống đất,vì sao lúc nãy hắn lại cảm thấy hai đứa nhỏ này rất dễ nói chuyện? Bọn nó vẫn luôn ghi nhớ chuyện này có được không? Dù sao hắn cũng đã đem tất cả mọi thứ bản thân sở hữu cống hiến hết rồi.


Khuôn mặt Trần Bình đỏ sậm:"Các ngươi có thể nhìn đến đống quà vặt này mà buông tha cho ta không?"
Rất tiếc phải làm Trần Bình thất vọng rồi,hai đứa nhỏ sau khi nghe thấy lời hắn thì nhanh chóng nhất trí làm động tác phe phẩy cái đầu nhỏ chứ không phải là gật đầu.


An Lạc chu miệng:"Nhanh nhảy đi,đem nhạc mở nào,bằng không sẽ cho ngươi nhảy ở bên ngoài."
"Nhảy thì nhảy,lão tử một đại nam nhân,sợ gì hai đứa nhỏ các ngươi." Cảm giác được chính mình không thể thoát khỏi Trần Bình liền quát, kéo áo thun trên người,trực tiếp đem áo quăng đi.


An Lạc một ngụm phun ra ngụm kem chưa kịp nuốt:"Anh hai thật khó coi,một lão nam nhân trần truồng,vặn thắt lưng,tiểu kê kê lúc lắc,em ăn không vô nữa."
Nguyên bản Trần Bình vẫn còn đang lắc mông, dưa chuột đong đưa, vừa nghe thấy lời An Lạc nói thì trực tiếp ngã xuống đất không dậy nổi.


Qua hồi lâu, cuối cùng Trần Bình hồi hồn:"Ta già rồi,nơi đó cũng già rồi,hơn nữa tiểu jj của ta không nhỏ,như nào có thể so với hai nhóc tì các ngươi!" Trần Bình tức giận gào thét,có xem đã không tệ rồi còn ngại đông ngại tây cái gì hả?!


"Không đúng,các ngươi không nhìn đúng không? Thật tốt quá." Trần Bình vội vội vàng vàng tay chân luống cuống mặc quần áo.
Ngay vào lúc Trần Bình mắc xong quần áo, thì cổ hắn bị người đè xuống mặt đất:"Ưm,ai? Buông ta ra!"
Hai đứa nhỏ nhìn thấy người đến,chớp mắt chạy mất không thấy bóng dáng.






Truyện liên quan