Chương 79: PN2 An Dật

"An Hoa, ngài dứt khoát buông chuyện của tinh linh hoàng đi, ngài đã đảm nhiệm nhiều năm làm tinh linh hoàng như vậy, cũng cảm thấy mệt mỏi rồi phải không?" An Dật đứng ở sau lưng An Hoa nói.


"Nhóc thúi, ngươi đây là chờ không kịp muốn kế thừa tinh linh hoàng có phải không?" An Hoa quay đầu nói, đây là đứa nhỏ y tự mình chăm sóc, hiện tại đã gấp không chờ nổi muốn ngôi vị hoàng đế.


An Dật biết An Hoa hiểu lầm,hắn cũng không để bụng. Rất lâu về trước, hẳn là khi hắn vẫn còn là một tiểu tinh linh thì đã rất thích An Hoa đi? Khi đó giống như đặc biệt thích chui vào trong quần áo An Hoa, đáng tiếc sau khi hắn được sinh ra thì đã không thể như vậy nữa.


"Tôi hy vọng ngài có thể cùng tôi ra ngoài một chút, tinh linh hoàng đổi tinh linh khác đảm nhiện, tôi thấy lam tinh linh cũng không tệ." An Dật nói.


"An Dật ngươi nên gọi ta thái hoàng gia gia, ta là ông nội của daddy ngươi, ngươi không cần hồ nháo." Cuối cùng An Hoa đã nhận ra An Dật có chút không thích hợp, vì sao lại muốn y đi theo? Còn bảo y đem ngôi vị hoàng đế truyền cho lam tinh linh? An Dật mới là hoàng đế tương lai của Tinh Linh điều hành nội bội!


An Dật nhìn ánh mắt lập loè của An Hoa, hắn biết An Hoa đã nghĩ đến gì đó, An Dật cũng đang nói về chuyện của bọn họ, hắn phủng mặt của An Hoa,sờ soạng đôi môi đỏ au hôn lên, giống như hắn nghĩ ngọt như quả mật thật tốt đẹp.


available on google playdownload on app store


Tuy rằng An Hoa đã nghĩ đến một ít, nhưng mà chưa từng nghĩ tới tên nhóc này, sẽ to gan như vậy hôn y!


"An Dật ngươi mới mấy tuổi, nếu ngươi thật sự thích ta, thì tiếp nhận vị trí tinh linh hoàng đi." An Hoa nói,y biết nếu y trực tiếp nói lời cự tuyệt, thì rất có thể An Dật sẽ bá vương ngạnh thượng cung, nhóc con An Lạc kia chính là làm vậy,đáng thương cho Vô Ninh, hiện tại bị An Lạc nhìn chằm chằm vô cùng gắt gao, y cũng không nghĩ bước lên vết xe đổ của Vô Ninh, cho nên trước vẫn là ổn định An Dật, đứa nhỏ này thật sự quá ưu tú, hiện tại thực lực so với y còn mạnh hơn.


"Có phải nếu như tôi tiếp nhận chức vị tinh linh hoàng, ngài sẽ chập nhận tôi?" An Dật cười nói.
"Chuyện ngươi nói quá đột ngột, ta yêu cầu một ít thời gian để thích ứng." An Hoa nói.


Một tháng sau An Dật tiếp nhận chức vị tinh linh hoàng, An Hoa liền trộm rời đi, chờ An Dật đi tìm An Hoa, thì đã không còn trông thấy bóng dáng của y.


An Dật nhìn tẩm cung rỗng tuếch thì biết An Hoa trộm đi nhưng mà hắn cũng chẳng vội đi tìm,sinh mệnh của tinh linh rất dài, hắn còn có rất nhiều thời gian để chơi với An Hoa,hắn nhớ đến hai người Mao Mao cùng Kim,thật là đáng thương cho Mao Mao khi không lại cùng Kim gây xích mích hiện tại còn đang bị Kim nhốt ở trong nhà,hắn nhớ rõ cũng đã qua hai tháng rồi, không biết thân thể nhỏ bé kia của Mao Mao có bị Kim làm phế đi luôn không?


An Hoa đi đến trái đất cũng đã được một thời gian, hiện tại y ở trường học dạy học kiêm luôn chức tình nguyện viên chăm sóc những đứa trẻ cô nhi, người trẻ tuổi bây giờ đối với tình yêu thật là không có trách nhiệm, bởi vì đã không còn hạn chế dân số, bọn họ đều thích sinh hài tử ra, sinh xong lại không bằng lòng nuôi dưỡng, mà lúc này quốc gia cũng đã ra sân, mở cô nhi viện, bên trong có rất nhiều trẻ nhỏ, mà hiện tại cũng có rất nhiều người độc thân nhận nuôi một hai đứa nhỏ, dù sao nhận nuôi cũng không cần bỏ tiền, chỉ cần ngày lễ lại đây bồi bọn nhỏ chơi, hiện tại chính phủ rất có tiền.


"Thầy An, thầy sẽ kết hôn chứ?" một đứa bé bện tóc đứng ở trên bục giảng hỏi.
"Tiểu nha đầu ở đâu học được lời này? mau thu thập đồ về nhà đi, ba ba ngươi khẳng định đang ở trước cổng trường chờ." An Hoa cười nói.


"Thầy An, con không có mẹ,thầy cho con mẹ được không?." Tiểu nha đầu nói, bé hy vọng thầy An Hoa ôn nhu sẽ làm mẹ bé, bé không cần những nữ nhân kỳ quái kia làm mẹ.
An Hoa dở khóc dở cười nhìn tiểu nha đầu, y khi nào đã biểu hiện ra khuynh hướng làm mẹ?


"Thật sự, ba ba con rất có tiền." Tiểu nha đầu tiếp tục nói.
"Thầy không thiếu tiền, hơn nữa thầy là nam nhân, không đảm đương nổi chức mẹ." An Hoa nói.


Đem đứa nhỏ mang ra khỏi phòng học, ba ba đứa nhỏ đã đứng ở ngoài cửa, người nam nhân này lớn lên là một người cương trực, An Hoa đã từng nghe đứa nhỏ nói qua mẹ nàng cùng người khác bỏ trốn, còn lấy đi một số tiền rất lớn của người nam nhân này, chỉ là ai đều không thể tưởng tượng được, người nam nhân này chẳng những không sa sút tinh thần, mà còn cố gắng sinh hoạt, chăm sóc nữ nhi mới mấy tháng đến trắng trẻo mập mạp, thật là không dễ dàng, cũng không có giận chó đánh mèo với con.


"Vương Du, cậu hẳn là nên tìm một người vợ, đứa nhỏ muốn mẹ rồi." An Hoa đối với nam nhân vừa nhìn y đã đỏ mặt nói.


"Thầy An, không biết hiện tại ngày có thời gian không? Nếu rảnh, thì tôi nghĩ mời thầy đi ăn một bữa cơm, con của tôi có chút vấn đề không biết có thể hỏi ngài không?" Vương Du lắp bắp nói với An Hoa, tay cũng không tự nhiên xoa xoa.
"Cái này thì được, hiện tại tôi cũng không có chuyện gì" An Hoa nói.


Ba người ngồi ở một nhà hàng, đứa nhỏ ngồi xoay qua xoay lại.


"Thầy An Hoa, đứa nhỏ nhà tôi ở trường học gây phiền phức cho ngài đi? Nàng thật thích thầy An,mỗi lần về nhà sẽ nhắc ngài không ngừng, trước kia tôi có xem mắt vài vị nữ nhân, nhưng đều không thành công, các nàng đều không thích đứa nhỏ này, nếu thầy An Hoa có thể cho tôi một cơ hội, tôi muốn theo đuổi thầy." Vương Du nói càng thêm lắp bắp khuôn mặt đỏ biến thành đen.


An Hoa đang múc vài muỗng canh thì ngừng lại, nhìn Vương Du, nam nhân thành thật bị nhìn đến cúi đầu, hắn quá khẩn trương, ngón tay đều bị niết đến trắng.


"Tôi cũng không phải là người nằm người." An Hoa cười nói,y không biết vì sao, chính là cảm thấy ở bên một người thành thật rất có ý tứ, hiện tại y đã hoàn toàn thay đổi, trước kia y tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện này, nhưng hiện tại chẳng những thích cùng bọn nhỏ ở bên nhau, còn thích hài hước, những thứ này nếu là ở trước kia thì tuyệt không có khả năng.


"Thầy An Hoa nếu có thể cho tôi cơ hội, ở trên hay là dưới đều không phải vấn đề, đứa nhỏ rất thích thầy An Hoa, tôi cũng thật thích thầy An, thấy An Hoa đối những đứa nhỏ rất ôn nhu." Vương Du lập tức ngẩng đầu.
"Ngươi là bởi vì tôi đối với đứa nhỏ tốt nên cậu mới thích tôi?" An Hoa cười nói.


"Không phải, thầy An Hoa, lần đầu tiên đưa con bé đến trường nhìn thấy thầy thì tôi đã thích, chỉ là khi đó vẫn luôn không quá rõ ràng, mãi cho đến lúc con bé nói muốn thầy An Hoa làm mẹ, tôi đột nhiên mới phát giác, tôi yêu thầy An Hoa." Vương Du cúi đầu thấp đến muốn úp vào trong chén.


An Hoa nhìn nam nhân thành thật biểu hiện thật có ý tứ, với y mà nói bản thân y rất ít nhìn thấy mấy chuyện như vậy, mà tất cả người trong Tinh Linh tộc đều là những tinh linh xinh đẹp, căn bản muốn tìm một nam nhân thành thật là không có, đứa nhỏ An Dật kia tuyệt đối không giống với Vương Du thẹn thùng, cũng không biết hiện tại đứa nhỏ kia đã thế nào rồi.


"Có lẽ chúng ta có thể thử xem, thế nhưng tôi chưa từng làm qua, rất có thể sẽ làm cậu bị thương." An Hoa nói.


"Không quan hệ, thân thể của tôi rất tốt, có bị thương, thì dưỡng mấy ngày sẽ tốt lên." Vương Du nói, hắn sao có thể để An Hoa khó chịu? Đây là người hắn thích nhất, nếu không phải có con gái làm bạn tốt, vẫn luôn khuyên hắn thử xem, thì hắn thế nào cũng không dám đi khinh nhờn người giống như thiên tiên này.


An Dật nhìn An Hoa đùa với nam nhân hàm hậu kia, từ khi nào tinh linh hoàng của hắn lại có thể thích thượng nam nhân ngu ngốc? An Dật còn muốn nhìn một chút xem xem cuối cùng sẽ phát sinh chuyển biến gì.


Vào lúc An Hoa chạy thoát, An Dật vốn muốn cho An Hoa đi giải sầu, nhưng thời gian giải sầu lần này có chút quá dài, hắn quen thuộc xử lý mọi việc, thì chờ An Hoa chính mình trở lại, kết quả qua mười mấy năm đều không quay lại, An Dật mất hết kiên nhẫn, cuối cùng đi tìm tên Kim sắc long, nếu Kim không hỗ trợ, hắn cũng sẽ không giúp Kim nói tốt,lần đầu tiên Mao Mao đã bị dọa rồi, vốn dĩ long thân bụ bẫm, sau một hồi hoan ái, thì thịt trên người đứa nhỏ kia đã giảm xuống một nửa, từ đây mỗi lần Mao Mao động dục, thì sẽ trốn đến nơi của An Dật, mặc kệ Kim có khuyên như nào đi nữa ch.ết sống cũng không chịu cùng Kim làm.


Là An Dật đưa ra chủ ý cho Kim, bảo Kim trước không cần dùng nguyên hình cùng Mao Mao làm, cứ như vậy hắn cùng Kim nỗ lực mới miễn miễn cưỡng cưỡng đem Mao Mao dỗ trở về, cho nên lúc An Dật đi tìm Kim hỗ trợ tìm An Hoa, thì Kim dứt khoát nói cho An Dật biết, An Hoa đang ở C quốc.


"Ba ba người xem soái ca kia vẫn luôn nhìn về nơi này." Nha đầu kêu lên chỉ vào là An Dật.


An Hoa lấy lại tinh thần, trước liếc mắt một cái nhìn nhỏ kia phía trước, khiếp sợ,đã rất lâu không gặp đứa bé kia, An Dật thật sự đã trưởng thành,toát ra khí thế của một tinh linh hoàng, An Hoa nhìn đến có chút ngây người.


An Dật trông thấy An Hoa đã phát hiện ra hắn, thì cũng không lảng tránh, hắn ưu nhã đứng lên, đi đến bên người An Hoa.
"Tiên sinh thật xin lỗi, y là người yêu của tôi, tôi muốn dẫn y đi về." An Dật cười, nhìn sắc mặt người này nháy mắt đã trở nên tái nhợt.


"Từ từ tiên sinh, mặc kệ thầy An Hoa cùng ngài có hiểu lầm gì, thỉnh ngài không cần thương tổn đến An Hoa tiên sinh, y là một người tốt, thỉnh ngài quý trọng y thật tốt." Tuy rằng sắc mặt Vương Du tái nhợt, nhưng mà vẫn kiên trì nói hết lời, hắn không muốn An Hoa chịu bất kỳ thương tổn nào.


"Ngài xem y chẳng những đã có gia đình, thế nhưng còn muốn xuất quỹ, ngài nói tôi làm sao đây? Tôi không có khả năng không giáo huấn y." An Dật nghiêng đôi mắt nhìn An Hoa liếc một cái, ánh mắt kia thật giống như muốn ăn luôn An Hoa đem Vương Du nhìn đến hãi hùng khiếp vía.


"Không phải, thầy An Hoa là bị tôi lừa,vốn dĩ là tôi vọng tưởng, thỉnh ngài không cần thương tổn thầy An Hoa, nếu ngài tức giận, thì đánh tơi là được, An Hoa tiên sinh thân thể gầy yếu làm sao có thể chịu được đánh chửi." Vương Du gắt gao nắm tay nói.


"Ba ba người không thấy thầy An Hoa căn bản không sợ vị tiên sinh này sao? Đi rồi ba ba, tiên tử bị vương tử dẫn về nhà, ba ba đừng khổ sở, chúng ta lại đi tìm một người tốt giống như thầy An Hoa." Đứa bé hoàn toàn nhìn ra người nam nhân kia đang chê cười baba của nàng.


"Vương Du cậu làm người không tệ, chăm sóc đứa nhỏ cho tốt, người tốt tổng một thân bình an." An Hoa hơi hơi khom lưng, đây là người tốt nhất mà y đã từng gặp,y sẽ cho hắn một lời chúc phúc.


Thật lâu về sau, Vương Du nhìn thấy tinh linh hoàng tiền nhiệm xuất hiện ở trong TV, hắn mới biết được chính mình là mơ tưởng như thế nào, thế mà lại muốn có được An Hoa, vị tinh linh hoàng tiềm nhiệm, nhưng mà đời này hắn có thể gặp được người kia thì thật là may mắn, mà hắn xác thật là một đời bình an, trước kia khi hắn gặp chuyện, toàn bộ người trong cabin đều ch.ết hết, mà hắn thế nhưng không có chuyện gì, nói ra thì sẽ không ai dám tin, sau khi phi cơ rơi xuống hắn đã hôn mê, thế nhưng tỉnh lại, thì nhìn thấy bản thân đang nằm ở trên giường.


Vương Du cầm bức ảnh được chụp duy nhất, đó là do con gái chụp cho bọn họ,ngón tay Vương Du nhẹ nhàng chạm vào mặt An Hoa, hy vọng kiếp sau bọn họ không quen biết, đời này hắn vĩnh viễn quên không được người nam nhân kia, ảnh chụp trong tay cuối cùng rơi xuống trên mặt đất, mà An Hoa ở trong ảnh chụp cũng dần dần trở nên mơ hồ, cho đến lúc biến mất.


"Ba ba con đi rồi,thầy An Hoa, ngài sẽ nhớ đến ba ba của con không?" đứa nhỏ nhặt ảnh chụp baba làm rơi, lúc nàng nhìn thấy ảnh chụp không có thầy An Hoa, thì cuối cùng nàng cũng biết hai người nam nhân đứng đầu kia là đối với ba của nàng là phóng khoáng đến bao nhiêu, bằng không ba chính là một tấm ảnh chụp cũng lưu không được, dù sao bức ảnh này cũng đã làm bạn với ba đi hơn nửa đời người....


"An Dật anh còn để ý việc này? Buông tha tôi được không? Eo đã muốn đứt," An Hoa dựa vào trong ngực An Dật,đến bây giờ eo y vẫn còn mỏi, từ khi y trộm để lại bức ảnh chụp cho Vương Du, An Dật thật ra cái gì cũng không nói, chính là ở trên giường lăn lộn một đêm, cả đêm hôm qua y cũng không được ngủ, mà cái hung khí kia của An Dật đến bây giờ vẫn đang làm bậy kia, còn chôn ở trong thân thể y ngo ngoe rục rịch.


"Hừ," rõ ràng An Dật còn tức giận, thế nhưng lại để nam nhân hàm hậu kia nhìn bảo bối của hắn lâu như vậy, thật sự là làm người bực bội, tên kia đặt ở trong đầu nghĩ thì tốt rồi, kết quả lại sờ soạng ảnh bảo bối của hắn lâu như vậy, An Dật ngẫm lại vẫn là cảm thấy tức giận.


"Được rồi,đừng giận,cả người của tôi không phải đều là của anh rồi sao? Hung khí gây án của anh vẫn còn ở trong thân thể của tôi, đừng tức giận." An Hoa nói còn vặn vẹo cái eo, hung khí bán cương, lập tức lấy lại là tinh thần gấp trăm lần.


"Thái hoàng gia gia nói rất đúng, tôi cần gì phải lãng phí thời gian tức giận, ngày vẫn là nhanh sinh cho tôi một tiểu tinh linh mới là chuyện quan trọng, mà tôi cũng nên nỗ lực vất vả cần cù cày cấy mới có thể hoài tiểu tinh linh không phải sao?" An Dật híp mắt, lại một trận vui sướng bắt đầu rồi.






Truyện liên quan