Chương 78: Phiên ngoại Mao Mao
Đảo mắt C quốc đã trở thành cường quốc thế giới, càng có nhiều người đi đến ma thú chi tâm, nơi sa mạc kia cũng đã được cải tạo thành khu vực thích hợp cho nhân loại sinh tồn,bây giờ dân số không ngừng tăng lên, dù sao thì tinh cầu đất đai rất lớn, mà đất ở C quốc cũng đã bắt đầu trồng cây lương thực, những dòng sông ô nhiễm cũng đã được xử lý, sau khi thần long sử dụng một lượng lớn sức mạnh làm mưa rơi xuống thanh lọc tất cả, bởi cố tình tinh cầu kia có rất nhiều thịt, nhưng nơi đó lại thiếu ngũ cốc hoa màu, cho nên hiện tại cũng đã có rất nhiều người bắt đầu trồng cây lương thực.
Mà chính phủ cũng đã bắt đầu hướng ra bên ngoài vũ trụ, tuy rằng vẫn chưa tìm được tinh cầu có người cư trú, nhưng mà bọn họ lại tìm được một tinh cầu nhỏ ở bên kia ma thú cầu, nơi đó tuyệt đối là khu vực trồng cây lương thực có sản lượng cao.
Không biết Mao Mao đã đưa chuyện tốt gì cho thần long, vậy mà hắn lại thật sự đi tìm cho Mao Mao một công pháp cổ xưa nhất, chỉ cần tu luyện thành công thì sẽ thành thần, hơn nữa quyển tu chân này cũng không có lôi kiếp, đấy mới là việc làm cho Mao Mao vui mừng nhất, dù sao y cũng chỉ có một người ba, nếu như có chuyện ngoài ý muốn thì y thật sẽ không chịu nổi.
Đương nhiên đứa nhỏ Mao Mao này cũng đem công pháp dạy lại cho em họ, đó là con của Tô Nghi, một đứa nhỏ rất đáng yêu, chỉ là thường xuyên bị chú của Mao Mao khi dễ, chính là bị An Niệm khi dễ,rõ ràng so với bé còn nhỏ hơn thế nhưng Tô Dương vẫn là không thể đấu lại, mỗi lần đều là bé bị người khác khi dễ, cho nên bé quyết định chờ khi bé tu luyện xong công pháp thì sẽ nhanh chóng trở về khi dễ người kia.
"Mao Mao con muốn làm gì?" An Lạc Vũ cả kinh,trông thấy trước cửa nhà, dưới tàng cây có hai,ba đứa nhỏ trắng nõn,dây dưa ở bên nhau,Mao Mao,An Niệm cùng Tô Dương,đứa này cắn móng chân, đứa kia nắm tóc,Mao Mao còn đang chuẩn bị nắm tiểu jj của chú nó.
Mao Mao nghe thấy tiếng baba quát tháo, thì vội vàng đem cái tay nhỏ có ý định nắm tiểu jj của chú nhỏ thu trở về.
"Buông ra, ba người các ngươi buông ra." An Lạc Vũ đối với ba tiểu gia hỏa, dáng người chắc nịch không hề khách khí, một đứa dùng lấy tay kéo ra, một đứa dùng chân giữ chặt lôi ra, ngay lập tức ba đứa nhỏ trơn bóng lộ ** lộ **, lộ ƈúƈ ɦσα lộ ƈúƈ ɦσα.
"Nhanh đem quần áo mặc vào, chút nữa phải ăn cơm, nếu không nghe lời thì các ngươi cái gì cũng không được ăn." An Lạc Vũ vỗ vỗ đầu ba đứa nhỏ nói.
An Lạc Vũ trở lại phòng bếp, đem thức ăn đã làm xong bưng ra.
"Rửa tay đi, bao lớn rồi còn giống như con nít dùng tay cầm ăn." An Lạc Vũ vỗ tay của Khắc Lạc Duy còn đang nghĩ muốn ăn.
Hiện tại, có rất nhiều người trẻ tuổi ở trong nông thôn đã chạy đến ma thú tinh cầu học tập săn thú, bởi vì trước kia đều dựa vào biến dị tự nhiên, nhưng mà hiện tại cũng đã có thể đi đến bệnh viện tiêm dịch tiến hóa,mọi người có thể thông qua một đường vận động cực hạn, mà tìm được dị năng thuộc về chính mình đương nhiên không thành công thì cũng không có quan hệ gì, bởi ngươi có thể đi luyện công, tuy rằng hiệu quả không nhanh như dịch tiến hóa nhưng chỉ cần kiên trì thì mười năm sau ngươi cũng sẽ có thành tựu không kém hơn dị năng giả.
Hiện tại An Lạc Vũ tự nhiên là không có thiếu tiền,trong không gian của y trồng rất nhiều lương thực, còn có những loại trái cây mang về từ tinh linh chi tâm, đó đều là những món quý đến muốn mệnh, không có cách nào, bởi không ai có những thứ đó, từ lúc Tinh Linh tộc tiến vào thời kỳ tu dưỡng, thì bọn họ cũng bắt đầu kinh doanh, cho nên An Lạc Vũ thường xuyên đem trái cây trong không gian bán đi một ít, cũng cho mọi người nếm thử những trái cây thuần thiên nhiên là ngon như nào.
"Mấy đứa nhỏ các ngươi, rửa tay nhanh lên, nếu dám dùng tay dơ bóc thức ăn, thì cơm trưa hôm nay sẽ bị tịch thu," An Lạc Vũ đối với mấy đứa nhỏ đang lén lút cho rằng y không biết quát lên, ba thằnt nhóc này này càng ngày càng vô pháp vô thiên, mặc, kệ la như nào, bọn họ cũng đều biến nó trở thành gió thoảng qua tai.
Ba cặp mắt to lúng liếng nhìn về An Lạc Vũ, thấy An Lạc Vũ không có bộ dáng thỏa hiệp, thì chỉ có thể xám xịt chạy tới WC rửa tay, rất nhanh lại thêm một trận binh hoang mã loạn.
"An Lạc Vũ đến uống một ít nước trái cây giòn, giảm nhiệt, gần đây trên đầu em đều đã bốc hỏa." Khắc Lạc Duy đem một ly nước trái cây màu xanh lá đưa đến miệng An Lạc Vũ.
An Lạc Vũ cho Khắc Lạc Duy một cái liếc trắng mắt, sau khi An Khả hoàn thành tâm nguyện sinh một tiểu tinh linh, thì lại mang theo Khả Lai Tư đi du lịch, đem con ném đến đây mặc kệ, anh y Tô Nghi càng tốt, đem đứa nhỏ gửi qua đây, ông ngoại y càng là bởi vì chỗ tốt của dịch tiến hóa mà biến lại trẻ tuổi, hiện tại giống như đang ở cùng người nào đó nói chuyện yêu đương, rõ ràng muốn cháu cố chính là lão nhân gia hắn, hiện tại hai người ba ba đều vội vàng không rảnh lo cho con, mà lão nhân gia hắn thế nhưng lại đi yêu đương, nói cái gì chính mình đời này chưa từng nói qua tình yêu.
Mà hai đứa nhỏ cũng không thể làm người bớt lo, hơn nữa trong nhà còn có một đứa con nghịch ngợm là Mao Mao, ngày hôm qua trong nhà lại gà bay chó sủa, An Lạc Vũ cảm thấy chính mình không bị lăn lộn đến điên xem như đã là may mắn lắm rồi.
"Anh nói bọn họ đều là như vậy sao? Không thể mang theo con thì cũng đừng sinh, sinh xong đều ném đến chổ cua tôi, dù sao cũng là nhờ tôi mà cho bọn họ mang thai....Những vật nhỏ này đó một đứa cũng không làm cho người bớt lo." An Lạc Vũ oán giận.
"Không việc gì, bọn họ chính là bị đói hai ngày cũng không đáng ngại, nếu thật sự không nghe lời, chúng ta sẽ bỏ đói bọn họ." Khắc Lạc Duy cười, nhìn người yêu của mình bị chọc tức, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
"Như vậy sao được?!" An Lạc Vũ kêu lên, tuy rằng thật sự tức giận, nhưng mấy đứa nhỏ kia cũng không có làm gì sai, tuy rằng có hơi bướng một chút.
Khắc Lạc Duy biết An Lạc Vũ sẽ là như vậy, một bên gào thét con không nghe lời, một bên sẽ lại cẩn thận đi chăm sóc bọn nó.
An Dật cùng An Lạc kịp thời về nhà ăn cơm, bọn họ đi vào WC đem đám nhỏ tách ra, dùng vòi hoa sen xối một lần cho mỗi bé, lúc này mới đem bọn họ mặc xong quần áo đưa ra ngoài.
"Ngoan ngoãn ngồi xuống, chờ chút sẽ ăn cơm." An Dật nói.
Ba đứa nhỏ thật ra rất nghe lời An Dật, vào lúc An Dật cùng An Lạc đem bọn họ đặt ở ghế dựa chân cao sau lại nói.
Người một nhà đang chuẩn bị ăn cơm, thì cái vị luôn đến trễ, lại trước nay cũng không bỏ xót bữa cơm chiều - Kim đến.
"An Lạc Vũ, cậu làm đồ ăn thật sự không tồi, ăn rất ngon." Kim cười.
"Ông kiềm chế một chút,này là của người một bàn." An Lạc Vũ không hề khách khí,nếu như y không nói rất có thể Kim sẽ đem một bàn thức ăn,ăn sạch.
"Đừa nhỏ trước ta mượn bạn các ngươi chơi một chút,ngày mai sẽ trả lại cho các ngươi." Kim nói với ba đứa nhỏ đang dây dưa trên so fa, nhẹ nhàng đem Mao Mao ôm lên.
"Không đi,không đi." Mao Mao hét lớn,bé không nghĩ bị muốn bị ông chú đáng khinh mang đi,Kim chính là một đại phôi đản.
Kim dụ hoặc:"Hôm nay có thịt nướng ăn,tuy rằng ba cậu làm thức ăn rất ngon nhưng mà không thể lấp đầy bụng, cho nên Mao Mao có nghĩ ăn thịt không? Loại này từng ngụm từng ngụm."
Mao mao nhăn mày, Kim là đại phôi đản, mỗi lần đều lấy cái này dụ dỗ bé, làm hại bé càng ngày càng nặng, rậ nhanh sẽ biến thành tiểu béo phi long không đứng dậy nổi, Mao Mao dáng người thon thả âm thầm rơi lệ.
Vào lúc Mao Mao thật sự trưởng thành, nguyên bản thân thể bụ bẫm mềm như bông, rất nhanh đã cao lên, dáng người cũng tốt, tuy rằng không có cao giống như Kim, nhưng so với Khắc Lạc Duy cũng cao hơn một ít,trong ba anh em, y cao lớn nhất, mà Mao Mao lớn lên tương đối giống Khắc Lạc Duy,bộ dáng vô cùng thâm thúy, toàn bộ trên dưới đều toát ra hương vị của một đại soái ca.
"Kim ông hẳn là nhớ rõ, khi tôi còn nhỏ ông đã dạy tôi, dụ long thảo,trong toàn bộ vũ trụ nhà của ông cũng có, hắc hắc hắc, tôi đã sớm đem những thứ ông dạy cho tôi, dùng để nhận thức thu hồi vào tay." Mao Mao, cũng là An Hạo cười tủm tỉm đè trên người Kim nói.
Nhãn thần của Kim u ám nhìn đứa nhỏ đang đè nặng mình, lúc này thật là đã trưởng thành, có lẽ nên hái trái cây.
"Nhanh biến thân, hiện tại cả người của ông đều đã nhũn ra, khẳng định không có sức lực, đừng nghĩ tôi sẽ bỏ qua cho ông, mẹ nó! Ông ăn của gia nhiều đậu hủ rồi đó." Tay Mao Mao ở trên người Kim sờ loạn.
Ngón tay y ở trước ngực Kim chạm vào cơ bắp cứng rắn, hoàn toàn không thể ấn vào, cơ bắp thật là rắn chắc. Hàm răng trắng của Mao Mao cắn lên cơ bắp rắn chắc kia,cắn vài ngụm, Mao Mao từ bỏ, thịt cứng không phải như y một ngụm muốn cắn là có thể cắn được, đương nhiên nếu hóa hình thì vẫn là cắn xuyên, thế nhưng y không thích máu chảy đầm đìa. Khi còn nhỏ là không hiểu chuyện mới thích máu Kim, bởi vì bên trong có các loại năng lượng giàu có mà y yêu cầu.
"Thịt ông thật cứng." Mao Mao nói đem Kim toàn thân vô lực phiên một cái nằm nghiêng tay cũng sờ đến mặt sau của Kim
"Mao Mao đừng náo loạn, thân thể nhỏ bé của em mà cũng muốn thượng tôi?" kim nói, thật không phải hắn muốn nói, nhưng thật đứa nhỏ thật sự là còn quá nhỏ.
"Có cái gì không thể? Nhanh lên biến." Mao Mao không kiên nhẫn nói, y chỉ tìm một cây, cũng không biết lượng này có thể đem Kim giam giữ bao lâu.
"Ha hả, đứa nhỏ em quá không nghe lời, xem ra là thật sự muốn," kim vòng lấy eo Mao Mao, ɭϊếʍƈ lỗ tai y một chút.
Mao Mao dựng ngược, tại sao lại như vậy? Rõ ràng y đã thử qua, y chỉ cần ɭϊếʍƈ một chút, thì đã không thể cử động một ngày, mà Kim đã ăn hết một cây, nhưng vì sao lại không có chuyện gì?
"Muốn biết vì sao? Không sai, nó là dụ long thảo, nhưng đây là gia vị tôi thích nhất, cho nên thứ này từ sớm đã đối với tôi vô dụng." Kim giải thích xong, ɭϊếʍƈ vật nhỏ ở trong lòng ngực, không phải không nghĩ đến đem đứa nhỏ ăn vào bụng, vẫn là chờ, nếu như làm đứa nhỏ bị thương, thì đến lúc đó trong lòng mình cũng khó chịu, mà khoảng thời gian này hắn cũng sẽ không nhàn rỗi, có thể cùng chơi với đứa nhỏ, Kim cong khóe miệng nghĩ, tâm tình phi quá quá tốt, đứa nhỏ đối với hắn là có **, làm hắn rất vui.
"Hỗn đản buông tôi ra." Mao Mao giãy giụa.
"Nhìn đều đã cương." Kim cười tủm tỉm nhéo đứa nhỏ đang phấn chấn ở trong tay.
"Ôi, ông buông ra, tôi sẽ không bao giờ nghĩ thượng ông còn không được sao?" Mao Mao vẻ mặt đưa đám.
Được bàn tay to thô ráp an ủi, Mao Mao vẫn luôn miệng bảo không cần Kim chạm vào, cuối cùng giật mình bắn.
Mao Mao ở trong lòng ngực Kim trong chốc lát, mới từ trong cao trào khôi phục lại, y nhận thấy có chỗ không thích hợp, rõ ràng y đã từ cao trào khôi phục lại, thế nhưng dưới thân tên kia ngay cả động tĩnh cũng không có, đồ vật kia thế mà vẫn còn an an tĩnh tĩnh nằm ngủ, quá hỗn đản.
Mao Mao xoay người cùng Kim mặt đối mặt ngồi, "Hỗn đản ông chơi tôi, tôi đều cái gì kia, ông ngay cả cảm giác cũng không có." Mao Mao dùng tay bắt lấy thứ ở giữa háng của Kim,cự vật vẫn như cũ ngủ say tức giận nói.
"Tiểu tử ngốc, chúng ta là Long tộc, nếu thật sự làm, cũng không phải đơn giản vài lần đã xong, đó là lấy tháng tới tính. Em bây giờ còn nhỏ, chờ em chân chính trưởng thành, động dục, chúng ta mới có thể làm, bằng không sẽ làm em bị thương, nhưng nếu Mao Mao thật sự muốn áp tôi, thì phải ăn rất nhiều rất nhiều, mau mau lớn lên, chỉ cần em mạnh hơn tôi, ngay lập tức tôi sẽ ngoan ngoãn cho em áp." bàn tay to của Kim xoa tóc Mao Mao nói.
Hỗn đản không công bằng, ông đã là lão già thành tinh, tôi sao có thể lớn lên mạnh hơn ông?! Căn bản là khi dễ người! Mao Mao tức giận ở trong lòng nghĩ.
Thật là không e lệ, hiện tại cho dù y khôi phục long thân, thì y cũng như một cọng râu của con rồng xấu xa này, muốn đánh thắng tên này cũng không có khả năng, cũng không muốn nghĩ tên đó mỗi bữa ăn cơm so với y còn nhiều gấp 10 lần......