Chương 14
Trong phòng ngủ thiếu sáng, vang lên vài tiếng ho khan.
Giang Hoài cẩn thận cầm bông tẩm cồn lau lên tai Lục Vô Túy, lực chạm vào gần như không thể cảm nhận được.
Lục Vô Túy đã nằm xuống, thấy thế nói: "Bữa tối chắc cậu chưa ăn no đúng không?"
Giang Hoài “A” một tiếng.
“Dùng sức như vậy, sợ rằng tôi sẽ cảm giác được sao?” Lục Vô Túy khàn giọng nói “Dùng sức một chút tôi cũng không ăn thịt cậu.”
Giang Hoài khi nghe lời này, do dự mà vươn một tay ra.
Một giây tiếp theo, Lục Vô Túy kêu lên một tiếng, che da sau tai, nhìn về phía Giang Hoài.
Có lẽ ánh mắt của hắn quá đáng sợ.
Giang Hoài co rụt lại, thì thào nói: "Tôi dùng sức..."
thật sự.
Cậu không chỉ dùng sức mà dùng sức rất nhiều, lỗ tai Lục Vô Túy nhanh chóng đỏ lên.
Giang Hoài híp mắt nhìn nhìn, có chút giống mèo con nhìn đồ vật.
Cậu đột nhiên có chút tự đắc nói: "Nhìn xem, tôi đã dùng sức."
Lục Vô Túy: “……”
Hắn chống đỡ thân thể ốm yếu, khàn khàn nói: "Ừ, tôi tự mình làm, cậu đi nghỉ ngơi đi."
Nếu Giang Hoài tiếp tục "chăm sóc" hắn, khả năng bệnh có thể không đủ để giết hắn, nhưng Giang Hoài có thể.
Giang Hoài khi nghe hắn nói lời này, đầu tiên là cảm giác được giải thoát.
Cậu nhanh chóng đưa tất cả đồ y tế trong tay cho Lục Vô Túy, nhưng khi cậu vừa định bước ra khỏi cửa phòng ngủ, nhìn thấy Lục Vô Túy đang ho khan, đặt khăn ướt lên đầu, lại dừng lại.
"Bác sĩ nhờ tôi chăm sóc cho anh," Giang Hoài cắn môi ngồi bẹp bên dưới giường Lục Vô Túy,“Tôi không thể đi.”
Lục Vô Túy: “……”
Từ trong tầm mắt của hắn, chỉ có thể nhìn thấy hai con mắt ngấn nước của Giang Hoài từ mép giường nhô ra.
Hắn dừng lại, "Cậu có thể đi."
“Không được, tôi không thể đi.”
Lục Vô Túy: “…… Cậu thật sự có thể đi.”
Giang Hoài kiên định nói: “Không được.”
Lục Vô Túy nhắm hai mắt, hít sâu một hơi.
Lúc hắn nhắm mắt lại, Giang Hoài vươn móng vuốt về phía hắn, lần nữa chạm vào chăn bông quanh cổ.
Lục Vô Túy đột nhiên mở mắt ra.
Giang Hoài duỗi tay chui vào ổ chăn, sờ đến tay hắn.
Ngay lúc da thịt chạm vào nhau, Lục Vô Túy sinh ra một loại mãnh liệt muốn hất đi, nhưng cuối cùng hắn cũng kiềm chế được ý muốn này.
Tay hắn vì phát sốt mà mồ hôi nhễ nhại, không ấm lắm, lộ ra cảm giác lạnh lẽo.
Giang Hoài nghiêm túc mà đem tay hắn đặt lên chăn bông, rồi dùng cồn lau vào lòng bàn tay.
Cồn xúc cảm càng thêm kỳ quái.
Lục Vô Túy tay co rúm lại một chút, lại bị Giang Hoài bẻ thẳng.
Bàn tay của hai người không cùng kích cỡ, bàn tay của Giang Hoài chỉ to hơn một cô gái bình thường một chút, trong khi bàn tay của Lục Vô Túy cũng là lớn nhất trong số các chàng trai, chẳng qua nhìn qua khớp xương rõ ràng, đốt ngón tay thon dài, mới không có vẻ cồng kềnh.
Hai bàn tay được đặt vào nhau, sự tương phản rất là rõ ràng.
Giang Hoài cẩn thận lau tay này cho hắn, sau đó lau tay còn lại, khi cậu muốn nhấc chăn bông lau chân cho Lục Vô Túy, thì hắn đã túm lấy cậu.
Cổ tay trong lòng bàn tay, mảnh khảnh đến mức có thể bị gãy.
Hắn như bị điện giật nhanh chóng buông ra, không được tự nhiên mà ho khan một tiếng "Được rồi, tôi cảm thấy khá hơn rồi."
Giang Hoài bán tín bán nghi, còn muốn nói chuyện.
Lục Vô Túy nói: "Bệnh nhân muốn nghỉ ngơi, cậu không muốn cho bệnh nhân nghỉ ngơi sao?"
Giang Hoài biết rằng chỉ khi một người được nghỉ ngơi đầy đủ thì bệnh mới có thể thuyên giảm nhanh hơn.
Cậu ngồi xuống, nói với Lục Vô Túy:"Được."
Lục Vô Túy nhìn cậu mấy lần.
Sau khi xác định Giang Hoài thật sự không có ý định rời đi, Lục Vô Túy cũng không thuyết phục nữa, thở dài một hơi, quay lưng về phía Giang Hoài, nhắm mắt lại.
*
Không biết là do tác dụng của thuốc hay là do bên cạnh có tiểu ngốc tử chút ngốc nghếch.
Lục Vô Túy thực sự đã ngủ thiếp đi.
Ngủ mà không uống thuốc ngủ hay sử dụng bất kỳ loại thuốc hỗ trợ giấc ngủ nào là một điều rất hiếm gặp đối với hắn.
Hắn bị mất ngủ trầm trọng.
Việc sử dụng thuốc ngủ từ lâu đã trở thành thói quen đối với hắn, thậm chí khi ốm đau, cũng hiếm khi có được giấc ngủ ngon.
Chờ lại lần nữa mở mắt ra, trước mặt hắn là một đầu lông xù xù.Hắn bị đánh thức bởi cảm giác ngứa ran trên mu bàn tay.
Ngay sau đó không chỉ có cảm giác tê rần, mu bàn tay lạnh như băng chảy ra chất lỏng, hắn giơ tay lên, nhưng lại bị Giang Hoài giữ chặt.
“Từ từ, từ từ,” Giang Hoài có chút luống cuống, "Chảy máu rồi."
Lục Vô Túy đã mất bình tĩnh.
"Nhưng không thành vấn đề," Giang Hoài nhanh chóng bình tĩnh trở lại, trịnh trọng nói, "Bác sĩ nói ở đây là máu tĩnh mạch, chảy cũng không ch.ết được."
Lục Vô Túy: “……”
“Giang Hoài.” Lục Vô Túy đột nhiên gọi cậu.
Giang Hoài khẽ mở to hai mắt tò mò nhìn hắn.
Lục Vô Túy nói: “Cậu không làm bác sĩ, thật là nhân tài không được trọng dụng."
Quả nhiên, sau khi nói xong lời này, bằng mắt thường có thể thấy ánh mắt sáng ngời trên mặt Giang Hoài hiện ra, lộ ra một nụ cười ngượng ngùng.
…… Nếu đây là nhân viên của hắn.
Lục Vô Túy ngây người nghĩ, nếu đây là nhân viên của hắn, sẽ bị "mời" ra khỏi công ty ngay trong ngày đầu tiên đi làm.
Nhưng thật không may, đây là đối tượng lãnh chứng của hắn.
*
Dưới sự "chăm sóc cẩn thận" của Giang Hoài, Lục Vô Tuý đã "bình phục" vào ngày hôm sau.
Giang Hoài vì thế rất có cảm giác thành tựu.
Nhưng dường như cậu đã quên điều gì đó.
Và thỏa thuận mà Lục Vô Túy đề cập đã không đúng giờ được gửi đến điện thoại di động của cậu vào ngày hôm sau.
Khi Giang Hoài hỏi, Lục Vô Túy nói: "Tôi cần xác nhận một điều, vì vậy nội dung thỏa thuận cần được tăng thêm."
"Ồ," Giang Hoài không có phản đối điều này, “Vậy anh thêm.”
Nhìn thấy phản ứng lãnh đạm của cậu, Lục vô Túy cũng có chút kinh ngạc.
Hắn đặt dao nĩa trên tay xuống và hỏi bâng quơ: "Những người khác đã sớm không hài lòng khi nghe tin thỏa thuận thêm điều kiện. Sao trông cậu... bình tĩnh thế?"
Giang Hoài chớp chớp mắt.
Đời trước, riêng tư của cậu là thứ xa xỉ, nhưng ở nhà họ Lục, phòng ngủ của cậu không chỉ lớn gấp đôi ở nhà họ Giang, mà còn không ai có thể dễ dàng vào phòng.
Cậu cảm thấy khá hài lòng, nhưng nhìn thấy ý của Lục Vô Túy... phản ứng bình thường hẳn là nên phản đối?
"Tôi không bình tĩnh... " Giang Hoài lắp bắp, "vậy thì anh không được phép thêm điều kiện."
“Ừ” Lục Vô Túy cúi đầu, bình tĩnh nói, “Kháng nghị không có hiệu quả.”
Giang Hoài: “……”
*
Cho đến khi Giang Hoài đi học, cậu vẫn không nhớ đến cây hồ điệp của mình.
Ngay khi cậu rời đi, Lục Vô Túy đã đến nhà cũ của Lục gia.
Lão phu nhân cần phải nghỉ ngơi, bệnh tình không truyền ra, cho nên trong nhà cũ không có mấy người.
Khi Lục Vô Túy đến, bác sĩ đang ở trong đại sảnh chờ hắn
Hắn hỏi: “Lão phu nhân thế nào?”
"Tình hình có chút... không tốt lắm," bác sĩ nói, "Ngài cũng biết khi về già, trong cơ thể sẽ luôn phát sinh rất nhiều vấn đề, nếu không cẩn thận, tất các loại vấn đề sẽ xảy ra. "
Lục Vô Túy kiên nhẫn lắng nghe, sau đó nói: "Bất kể gặp phải vấn đề gì, ông có nhiệm vụ chăm sóc bà ấy, nhưng hiện tại ông mất việc."
Không ai chịu nổi cơn tức giận của Lục Vô Túy.
Hôm nay bác sĩ không còn nói đùa như hôm qua, cúi đầu nói: “Lục tiên sinh, có một số việc, cho dù là bác sĩ cũng bất lực.”
Lục Vô Túy dừng lại.
Hắn bình tĩnh lại, trầm giọng nói: " Thân thể của lão phu nhân có được vào thăm không?"
Sau khi nhận được cái gật đầu của bác sĩ, Lục Vô Túy đi thẳng vào phòng của bà cụ.
Trong phòng, sắc mặt Lục Như Mai có điểm tiều tụy.
Cháu trai cùng ngày ngã bệnh, sắc mặt không được tốt, nhìn thấy Lục Vô Túy, Lục Như Mai có chút lo lắng, "Con sao vậy?"
Lục Vô Túy nói:"Con vừa trở về sau một chuyến công tác, nên hơi mệt."
Lục Như Mai trầm mặc một chút.
Bà thở dài nói: "Những chuyện này của Lục gia cũng làm phiền con. Nguyên bản con mặc kệ họ Lục, bản thân con còn có thể phát triển tốt là..."
“Bà ngoại, người một nhà không cần nói lời này.” Lục Vô Túy ngắt lời bà.
Sau khi mẹ hắn qua đời, Lục Như Mai luôn ở bên chăm sóc hắn.
Cháu của những người bình thường có thể không có quan hệ tốt với bà, nhưng bởi vì Lục Vô Túy được Lục Như Mai nuôi dưỡng.
Lục Như Mai luôn ý thức được rằng những người họ hàng nhà họ Lục này hỗn loạn như thế nào.
Nhưng trong hoàn cảnh hỗn loạn như vậy, Lục Vô Túy một tay chống đỡ cả gia tộc, lật ngược tình thế.
Vì điều này, bà luôn tồn cảm kích cùng áy náy với Lục Vô Túy.
Lục Như Mai nói: "Được rồi, không nói những chuyện này, nói chuyện khác."
Bà nhớ ra điều gì đó, "Tiểu Hoài đâu? Sao thằng bé không đi cùng con?"
"Em ấy vẫn còn lớp học," Lục Vô Túy nói,“Việc bà bị bệnh con còn chưa nói với em ấy.”
Lục Như Mai gật đầu, "Có lớp là tốt rồi, học sinh chỉ cần chăm chỉ học tập là được."
Lục Vô Túy nghĩ nghĩ dáng vẻ kia của Giang Hoài.
Chăm chỉ học tập tốt? Chỉ sợ có điểm quá sức, cậu ta có thể nghe hiểu lão sư ở nói cái gì sao?
Lục Như Mai quan sát vẻ mặt của hắn, trên mặt hiện lên một tia ý cười, nhẹ giọng nói: “Các con cũng đã lãnh chứng.Đã quyết định khi nào sẽ tổ chức đám cưới?"
"Cái này..." Lục Vô Túy do dự, "Về sau nói đi."
Trên thực tế, hắn cảm thấy rằng không cần phải làm điều đó.
Cuộc hôn nhân này của hắn cùng Giang Hoài có thể duy trì tới khi nào còn chưa biết.
Kế hoạch ban đầu là dùng đám cưới để nói cho người khác biết nhà họ Lục và nhà họ Giang liên hôn, nhưng điều không ngờ là vài ngày sau khi nhận lãnh chứng, nhà họ Giang đã nhanh chóng truyền tin về việc này.
“Chuyện này sao có thể về sau lại nói?”Nụ cười trên mặt Lục Như Mai biến mất “Con đã thảo luận với Tiểu Hoài chưa?
Thảo luận với Giang Hoài?
Phỏng chừng cùng cậu thương lượng xong, cũng chỉ nhận một câu “Tốt”.
Lục Như Mai thở dài.
“Vô Túy,con thật sự cho rằng hôn nhân là một chuyện rất đơn giản sao?” bà nói, “Bà không muốn can thiệp, nhưng hai con đã lãnh chứng nhiều ngày như vậy, vẫn còn ngủ riêng phòng...”
“Con có thể để ta bế cháu trước khi ta nhắm mắt không?”
Lục Vô Túy không ngạc nhiên khi bà biết điều này.
Lúc trước nhà họ Giang tới đó, anh em của Giang Hoài đều đã biết chuyện,lấy thủ đoạn của Lục Như Mai, không có khả năng không biết.
Chỉ là cho dù hắn không ngủ phòng riêng với Giang Hoài hay ngủ cùng, thì việc bà ôm cháu cũng không quan hệ, đúng không?
Lục Vô Túy muốn nói điều gì đó, nhưng vẻ mặt của Lục Như Mai trở nên có chút kỳ lạ.
Bà xua tay ho khan vài tiếng, lúc này bác sĩ mới đẩy cửa vào, nói với hắn: "Hôm nay nhiều như vậy được rồi, thân thể lão phu nhân không chống đỡ lâu được."
Lục Vô Túy liếc nhìn Lục Như Mai.
Hắn hít một hơi thật sâu và đi ra khỏi cửa.
*
Vào buổi tối, khi Giang Hoài trở về nhà, đã được hướng dẫn "chăm sóc" Lục Vô Túy một lần nữa.
Lục Vô Túy vẫn cần truyền thuốc.
Giang Hoài nói: "Tôi rất vui khi giúp được anh, nhưng buổi tối tôi cần phải deadline bản thảo. Anh có thể chấp nhận người khác vẽ tranh bên giường của mình không?"
Lục Vô Túy tưởng tượng ra hình ảnh kia.
…… Nghĩ như thế nào đều có điểm quỷ dị.