Chương 47

Chạy đến bán sống bán ch.ết, Giang Hoài cũng không nói ra điều mình muốn nói.
Thậm chí cuối cùng thì suy nghĩ của cậu cũng chẳng liên quan gì đến việc đến trường.
Mà là - Lục Vô Túy rốt cuộc như thế nào mới có thể dừng lại?
Có lẽ hắn đã nghe thấy được tiếng lòng của cậu.


Lục Vô Túy đã dừng lại mà thậm chí không có đổ mồ hôi.
Không biết là vì Giang Hoài mà dừng lại, hay là chạy đủ rồi - tất nhiên, khả năng thứ nhất là nhiều hơn.


Đối mặt Giang Hoài đang thở hổn hển, hắn nheo mắt nửa chừng, tiến lại gần nói: "Thật bất ngờ, Giang Điềm Điềm bắt đầu vận động rồi?"
Giang Hoài: "..."
Mấy lời tranh luận đã lên tới cổ họng.
Lại nuốt nó lần nữa.
Lục Vô Túy nhìn cậu cắn môi đến muốn chảy máu, ánh mắt khẽ động.


Hắn tự cảm thấy là mấy cái ý niệm hắn sinh ra với Giang Hoài là hoàn toàn hợp tình lẫn hợp pháp.
Suy cho cùng, hắn cũng chỉ nghĩ mà thôi - cho dù hắn có thực sự làm việc đó thì đó vẫn là nghĩa vụ vợ chồng của họ.


Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt trong veo của Giang Hoài, hắn khó có thể không cảm thấy áy náy.
Đối mặt với hồ nước trong veo này, khó có ai muốn nhỏ một giọt mực vào, nhuộm đen.
Lục Vô Túy hít sâu một hơi.
Ngày hôm nay, cảm giác tội lỗi của hắn ngày càng ít đi.


Lục Vô Túy có thể cảm giác được Giang Hoài có chuyện muốn nói, nhưng không biết vì sao lại không hề mở miệng.
Hắn chỉ đơn giản là giả vờ không biết, muốn xem Giang Hoài sẽ làm gì.
Giang Hoài ấp ủ nữa ngày.
Cuối cùng, ép ra được một câu: “Anh biết hôm nay ăn gì không?”
Lục Vô Túy: "..."


available on google playdownload on app store


Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đây là xin lỗi vì chuyện cãi nhau với hắn mấy ngày trước sao?
Lục Vô Túy cười như không cười  nói: "Không biết."
“Tôi cũng không biết,” Giang Hoài khô khan nói: “Tôi thật sự rất mong chờ.”
Lục Vô Túy: "..."


Thực sự không cảm thấy bất kỳ sự mong đợi nào từ giọng điệu ấy cả.
“Đúng rồi,” Lục Vô Túy nhớ ra điều gì đó, “Giáo viên nói hôm nay không trực tiếp bắt đầu giảng dạy mà sẽ kiểm tr.a cơ sở của cậu, hy vọng cậu có thể chuẩn bị sẵn sàng.”
Giang Hoài nghe vậy, sắc mặt nhăn lại.


Lục Vô Túy cuối cùng cũng cảm nhận được điều gì đó.
Hắn đột nhiên nói: "Giang Điềm Điềm."
Giang Hoài vội vàng điều chỉnh sắc mặt, nhưng đã muộn.
“Cậu không muốn đến lớp phải không?” Lục Vô Túy đến gần cậu, “Không thể nào?”


Giang Hoài ánh mắt lóe lên, vội vàng nói: "Tôi không có! Tôi bằng lòng đi học mà!"
Cậu không có nói dối, trước đó cậu đã sẵn sàng tham gia lớp học!
“Thật sao?” Lục Vô Túy không vạch trần cậu “Hôm nay giáo viên tới đây, cậu sẽ ngoan ngoãn nghe lời sao?”
Giang Hoài đóng băng.


Cậu khẳng định mình không phải học sinh trốn học.
Tuy nhiên, nếu có thể mời những người khác đến tham gia lớp học cùng nhau, chẳng hạn như Đường Bình Kiến...
Hoặc là đi dạo quanh và nghỉ ngơi, đại loại như thế..
Không phải là cậu chưa từng nghĩ về điều đó.


Khi đôi mắt cậu chớp chớp và đang chìm đắm trong suy nghĩ, hoàn toàn không nhận ra.
Lục Vô Túy càng ngày càng gần.
Lục Vô Túy nâng cằm cậu, nhìn chằm chằm vào đôi môi, lại hỏi: “Cậu sẽ ngoan ngoãn nghe lời sao?”
Giang Hoài chớp chớp đôi mắt tròn xoe.


Cậu cảm thấy một cảm giác áp bức từ vẻ mặt của Lục Vô Túy.
Nó khác với cảm giác bị áp bức khi Lục Vô Túy tức giận.
Đó là một cảm giác khác, kỳ lạ và mơ hồ.


Cậu cảm thấy như thể mình đang bị một loại động vật nào đó theo dõi trong tự nhiên, cả người không thể nào nhúc nhích.
Thậm chí, còn cảm thấy hơi run rẩy.
Có thể thấy vẻ mặt cậu có chút sợ hãi, Lục Vô Túy như tỉnh lại buông cằm cậu ra.


Giang Hoài bối rối, theo bản năng lùi về phía sau hai bước, có chút sợ hãi, cho rằng Lục Vô Túy là bởi vì cậu không nghe lời, cắn môi nói: “Tôi sẽ ngoan ngoãn đi học.”
Lục Vô Túy khôi phục bình thường, tựa hồ người vừa mất bình tĩnh không phải là hắn.
Hắn nói, "Vậy thì tốt."


Cái chuyện đi học này, vừa bắt đầu khai giảng là đã cảm thấy thấy khó khăn, mà tới lúc thực sự bắt đầu học lại thấy cũng y vậy không khác gì.
Đây là cảm giác của Giang Hoài sau khi kết thúc một ngày học.


Giáo viên mà Lục Vô Túy thuê cho cậu không chỉ có trình độ cao hơn mà còn có cách giảng dạy sáng tạo và hấp dẫn hơn.
Một phần lớn lý do Giang Hoài tham gia các lớp học ở trường là để tiếp thu những kỹ năng mà mình không hiểu.


Nhưng cậu thường có cảm giác mình chưa tiếp thu được kỹ năng từ thầy, nhưng cũng được mở rộng tầm mắt.
Chỉ trong một ngày, Giang Hoài đã tiếp thu được rất nhiều điều mới mẻ.
Đến khi tới giờ tan học, Giang Hoài thậm chí còn không cảm nhận được thời gian trôi qua.


Lục Vô Túy không phải còn sợ mình không nghe lời trong lớp sao?
Giang Hoài nóng lòng muốn khoe với hắn.
Ai cho Lục Vô Túy dọa mình vào buổi sáng!
...Tất nhiên, khi nghĩ đến chuyện này, cậu hoàn toàn quên mất rằng ngay từ đầu mình chính là người không muốn đến lớp.


Buổi tối, Giang Hoài lúc ăn cơm, tương đối kiềm chế.
Dù sao Đường Bình Kiến cũng ở đây, làm trò ríu rít với Lục Vô Túy ở trước mặt trưởng bối cậu cũng cảm thấy hơi ngượng á.
Sự rụt rè của cậu nhanh chóng bị phá hủy khi Lục Vô Túy trở về thư phòng.


Khi Lục Vô Túy đẩy cửa bước vào, người đầu tiên hắn nhìn thấy chính là Giang Hoài đang buồn chán ngồi trên ghế sô pha.
Lục Vô Túy:... Mặt trời mọc từ hướng Tây à?
Hắn xác nhận hai lần, mới có thể khẳng định Giang Hoài thật sự đang đợi hắn.


Giang Hoài từ lúc đi vào cũng không có nói chuyện với hắn.
Ngược lại, đợi đến khi Lục Vô Túy gội đầu, lau tóc rồi bước ra khỏi phòng tắm, mới tiến tới gần hắn và hét lên: "Lục Vô Túy!"
"Chuyện gì xảy ra?" Lục Vô Túy dừng một chút, " Cậu muốn tạo phản?"


Giang Hoài không hiểu được câu nói đùa của hắn.
Cậu cho rằng Lục Vô Túy không thích mình nói quá lớn, thế là lại thấp giọng gọi: "Lục Vô Túy!"
Lục Vô Túy: "..."


“Hôm nay tôi vào lớp, thầy khen tôi thông minh,” Giang Hoài nhỏ giọng nói, tựa như đang nói ra một bí mật nhỏ, “Thầy nói tôi là học sinh thông minh nhất mà thầy từng dạy, còn khen tôi ngoan nữa."
Lục Vô Túy đứng hình.


Hắn không đả kích sự nhiệt tình của Giang Hoài, khóe miệng nhếch lên: “Vậy xem ra cậu rất ngoan ngoãn học?”
Giang Hoài vẻ mặt nghiêm túc, vội vàng gật đầu.
Lục Vô Túy khen xong, cảm thấy thế là đủ, lau tóc rồi đi sang một bên tìm kiếm thứ gì đó.
Hắn không tìm thấy máy sấy tóc trong phòng tắm.


Lúc này, Giang Hoài đột nhiên hỏi hắn: "Anh đang tìm cái này?"
Lục Vô Túy ngẩng đầu lên, "... cậu lấy nó làm cái gì?"
"Lần trước anh giúp tôi sấy tóc." Giang Hoài nhiệt tình nói: "Lần này tôi cũng sấy tóc cho anh nhé?"
Lục Vô Túy hơi ngửa đầu về phía sau.
Không phải hắn không tin Giang Hoài...


Hắn chính là không tin vào Giang Hoài.
Tuy nhiên, khi bắt gặp ánh mắt của Giang Hoài, hắn lại không nói nên lời từ chối.
Một lát sau, Lục Vô Túy cúi thấp ngồi xuống trước mặt Giang Hoài.
Giang Hoài cầm máy sấy tóc sấy khô tóc một cách vụng về.


Vừa thổi vừa bộc lộ mục đích thực sự của mình: “Thầy còn nói hôm nay tôi giỏi, trình độ cao!”
Lục Vô Túy: "...Việc này cậu đã nói rồi."
"Tôi cũng cảm thấy mình không tệ." Giang Hoài nói: "Anh cảm thấy thế nào?"
Lục Vô Túy không nói chuyện.


Giang Hoài thấy thế, ngừng sấy tóc, nghiêng người tới trước mặt hắn, lại hỏi: "Anh nghĩ thế nào?"
Lục Vô Túy đột nhiên quay đầu về phía cậu.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Giang Hoài không khỏi rụt lại khi nhớ đến phản ứng của Lục Vô Túy lúc sáng.
Tuy nhiên, bây giờ đã hơi muộn rồi.


Lục Vô Túy bỗng nhiên duỗi tay ra, tóm lấy eo cậu, kéo người về phía mình, cười nửa miệng nói: "Muốn tôi cảm giác thế nào? Hả?"
Giang Hoài môi hơi hé mở, toàn thân cứng đờ.
Ánh mắt Lục Vô Túy dán chặt vào cậu.






Truyện liên quan