Chương 51

Cuối cùng Lục Vô Túy cũng ngủ chung giường với Giang Hoài.
Giang Hoài đuổi hắn không được, cũng không cách nào khuyên hắn bỏ cuộc, huống chi là đánh hắn.
Nếu có thể đánh bại Lục Vô Túy, sau này cậu có đi ngang ngược như cua cũng được.
Lúc đầu Lục Vô Túy ôm cậu.


Sau đó, hắn chậm rãi kéo chăn bông của Giang Hoài, tự mình chui vào.
Liền trở thành hai người họ chung một chiếc chăn bông.
Giang Hoài sống với hắn lâu như vậy, lại chưa bao giờ dùng chung một chiếc chăn, trong lòng cảm thấy không được tự nhiên và xa lạ.


Nhưng mà cậu không biết là -- cảnh tượng như vậy đều xảy ra hàng đêm.
Buổi tối lúc cậu đi ngủ, Lục Vô Túy sẽ ôm cậu ngủ, thỉnh thoảng cậu sẽ thức dậy sớm hơn Lục Vô Túy, thì sẽ nhìn thấy mình đang ở trong vòng tay của Lục Vô Túy.
Tuy nhiên, chỉ thỉnh thoảng cậu mới dậy sớm.


Cho nên cậu luôn cho rằng hai người như vậy cũng là ngẫu nhiên.
Lại không hề biết rằng hai người đã ngủ chung một chiếc chăn vô số lần.
Nhưng bây giờ Giang Hoài đang tỉnh táo.


Cậu có thể cảm nhận rõ ràng Lục Vô Túy đã vớt cậu ra như thế nào, khéo léo ôm như thế nào, tựa cằm lên đỉnh đầu cậu ngủ.
Giang Hoài: "..."
Cậu bị ôm đến mức cảm thấy hơi khó thở, cuối cùng cũng duỗi đầu ra, đối diện với Lục Vô Túy.


Sau khi bình phục, cậu nói với Lục Vô Túy: "Hay là... Tôi cho anh mượn Kỳ Kỳ công chúa?"
Cậu cảm thấy Lục Vô Túy coi mình như một cái gối ôm.
“Kỳ thật anh muốn ôm thú bông thì cứ việc nói thẳng.” Giang Hoài nghiêm túc nói: “Tôi sẽ không cười anh đâu.”
Lục Vô Túy: "..."
Tức cười ch.ết mất.


available on google playdownload on app store


Lục Vô Túy lại ấn đầu Giang Hoài xuống, cười nửa miệng nói: “Kỳ Kỳ công chúa không thể thay thế được em.”
Giang Hoài như có một cái lò xo trên đầu, lập tức bật dậy.
Lục Vô Túy: "..."
Hắn lại ấn vào, Giang Hoài lại thò đầu ra ngoài.
Lục Vô Túy bất động, nhìn chằm chằm cậu một lát.


Cho dù là lúc nghịch ngợm, tinh nghịch thì đôi mắt Giang Hoài vẫn lấp lánh như ánh sao.
Khuôn mặt trắng nõn và dịu dàng của cậu đỏ bừng vì vừa được ôm, cả người giống như một quả đào tươi mọng nước vừa mới hái trên cây.


Giang Hoài nhận thấy vẻ mặt hắn thay đổi, chậm rãi nín thở, cố gắng ngoan ngoãn vùi đầu xuống.
Nhưng mà, đã quá muộn.
"Em không muốn ngủ phải không? Vậy được thôi." Lục Vô Túy khẽ cười.
Một giây tiếp theo, hắn nắm lấy cằm Giang Hoài, đè Giang Hoài xuống gối.
Sau đó, hắn hôn lên.


Giang Hoài mở to hai mắt.
Lục Vô Túy mãnh liệt hôn cậu, trong lúc nhất thời, hắn thậm chí còn cảm giác được môi Giang Hoài thật ngọt ngào.
Khi cắn vào, nó mềm như kẹo bông gòn. Chỉ cần dùng sức một chút là nó sẽ lún vào.
Hắn không dừng lại cho đến khi Giang Hoài phản kháng.


Giang Hoài ủy khuất đến mức bật khóc: “Anh hôn thì hôn, sao lại cắn tôi?”
Lục Vô Túy: "..." Đây chính là trọng điểm sao?
Hắn tiến lại gần, hôn nhẹ lên môi Giang Hoài, dỗ dành: “Cho em hôn hôn, hôn hôn sẽ không đau nữa.”


"Huhu, anh nói dối!" Giang Hoài vừa khóc vừa tức giận nói: "Tôi tiếp tục cắn anh, anh có vui không? Anh có cao hứng không?"
Lục Vô Túy: Nếu được vậy hắn sẽ rất cao hứng.
Nhưng hắn thấy Giang Hoài đáng thương như vậy, nên có lòng không nói lời này.


Ngược lại hắn hôn lên nước mắt trên mặt Giang Hoài, nhẹ nhàng nói: "Được, tôi không làm gì nữa."
Giang Hoài tức giận nói: "Còn muốn làm gì nữa? Chuyện này đã quá đáng rồi, anh thật vô lễ."
Lục Vô Túy: "..." Hắn muốn nói lại thôi.


Cái này mà kêu là không lễ phép, vậy đến khi hắn làm chuyện kia, thì tới cái gì nữa?
Đặc biệt không lễ phép?
Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Lục Vô Túy cũng không thật sự nói ra.
Mới bị hắn hôn như vậy mà đã tức giận cỡ đó, nếu mà tiếp tục chọc cậu, chắc sẽ cắn người mất.


“Được,” Lục Vô Túy ôm cậu, “Ngủ đi.”
Không đợi Giang Hoài phản ứng, hắn liền vùi mặt vào chiếc cổ trắng nõn mềm mại của Giang Hoài.
Trong khoang mũi lập tức tràn ngập mùi thơm đặc trưng của Giang Hoài.
Giang Hoài thấy vậy càng lo lắng hơn: "Không được, anh đi qua bên cạnh ngủ đi."


Lục Vô Túy nhắm mắt lại, giả vờ ngủ.
Giang Hoài đẩy không được hắn, trực tiếp hét lên: "Lục Vô Túy!"
Lục Vô Túy cố ý phát ra âm thanh ngáy ngủ.
Giang Hoài: "...anh ngủ không ngáy."
Tiếng ngáy của Lục Vô Túy lại trở nên nhỏ hơn.
Giang Hoài: "..."


Từ khi nào mà Lục Vô Túy lại trở nên xấu như vậy?
Rõ ràng trước hắn không phải như thế này.
Giang Hoài có chút ủy khuất.
*
Giang Hoài gần đây sầu muốn ch.ết.
Trong khoảng thời gian này, bất kể câu đi đến phòng nào, Lục Vô Túy cũng luôn đi theo, cậu đi đâu Lục Vô Túy cũng đi theo.


Chiến tranh lạnh đơn phương của Giang Hoài đã bị tuyên bố hoàn toàn vô hiệu.
Đây không còn là vấn đề có nên chiến tranh lạnh hay không, có nên nói chuyện với Lục Vô Túy hay không.
Vấn đề là nếu cậu giữ nó trong lòng, chắc chắn sẽ tức đến khóc.


Đương nhiên, cho dù là cậu mở miệng cãi nhau với Lục Vô Túy.
Kết quả cuối cùng chắc chắn chỉ có ồn ào.
Mỗi khi đuổi Lục Vô Túy đi, Lục Vô Túy không những không quan tâm mà còn nói: "Mọi người đều có tự do, em có thể ngủ ở đây, tôi cũng có thể ngủ ở đây, có vấn đề gì sao?"


Giang Hoài: “…” Trong lúc nhất thời không thể phản bác được.
Cậu cảm thấy Lục Vô Túy nói đúng.
Thế là cậu quyết định đổi phòng.
Nhưng sau khi cậu đổi phòng, Lục Vô Túy vẫn sẽ đi theo.


Khó chịu nhất chính là mỗi lần đổi phòng cậu đều cần mang theo hành lý, nhưng Lục Vô Túy lại không cần.
Hắn chỉ cần ôm gối thong thả đi theo Giang Hoài.
Chờ Giang Hoài mệt mỏi vì dọn đồ, hắn đặt cái gối lên chăn của Giang Hoài.


Sau đó hỏi cậu: "Em đã chọn được chỗ chưa? Hôm nay chúng ta ngủ phòng này nhé".
Mà Giang Hoài ngay lúc này cơ bản đã mất đi sức lực để làm lớn chuyện, thậm chí không còn sức để tức giận.
Lúc Lục Vô Túy ôm, cậu chỉ có thể chống cự hai lần.


Lục Vô Túy không cần trêu chọc cậu nữa, chính cậu mệt đến mức ngủ quên, thậm chí véo vào khuôn mặt mũm mĩm cũng không đánh thức cậu được.
Lục Vô Túy rất hài lòng.
*
Khi Giang Hoài lại một lần nữa tỉnh lại trong ngực Lục Vô Túy, cậu cảm thấy mình không thể tiếp tục như vậy nữa.


Mặc dù cậu ngốc nhưng bạn của cậu thông minh nha.
Nhưng không biết tại sao.
Lần này cậu đi tìm Chu Tiểu Ngải nói chuyện phiếm, lúc đầu Chu Tiểu Ngải khá nhiệt tình, nhưng sau khi nghe mô tả chuyện xảy ra những ngày qua, Chu Tiểu Ngải đã trực tiếp gửi cho cậu một biểu tượng cảm xúc.


[Thương mà không giúp gì được. jpg]


Giang Hoài:?
Sau đó, trực tiếp chơi trò mất tích.
Giang Hoài không còn cách nào khác phải tìm quản gia chơi với mình tương đối tốt.
Quản gia đang tưới hoa chăm cá.


Sau khi nghe được chuyện này, chậm rãi ngừng tưới hoa, sau đó chậm rãi nói: "Tiểu Giang thiếu gia, tôi chợt nhớ ra mình còn có một số việc quan trọng phải làm, xin thứ lỗi cho tôi."
Giang Hoài:
*
Giang Hoài lại chán nản đứng ở ban công.
Không ngờ Đường Bình Kiến cũng ở đó.


Đường Bình Kiến trông vẫn luộm thuộm, nhàn nhã ngồi trên ghế xếp ngoài ban công.
Sau khi nhìn thấy Giang Hoài, ông vỗ vỗ tay vịn nói với cậu: "Mau tới đây."
Đôi mắt của Giang Hoài cũng sáng lên.


Cậu biết nếu người khác từ chối giúp đỡ mình thì chắc chắn Đường Bình Kiến chắc có thể giúp được, phải không?
Giang Hoài mặc dù không quen thuộc lắm với ông lắm,nhưng cậu có trực giác Đường Bình Kiếm sẽ giúp.
Sau khi Giang Hoài đi tới, vừa định mở miệng nói chuyện.


Đường Bình Kiến sờ tay vịn của ghế tựa, lơ đãng nói: “Nhìn phong cách này của ta, còn có hai vệ sĩ đứng hai bên, nhìn có giống lão đại hắc bang không?”
Giang Hoài:......
Hai vệ sĩ bên cạnh:...
Đường Bình Kiến hỏi: "Biểu tình của cậu là thế nào? Nhìn không giống sao?"


Giang Hoài có việc muốn nhờ, chỉ có thể chịu đựng, bất đắc dĩ gật đầu.
“Nhìn cậu như thế này,” Đường Bình Kiến lùi lại một bước, “Có chuyện gì muốn nói?”
Mỗi lần Giang Hoài nói chuyện với ông, cậu đều cảm thấy đặc biệt thoải mái.


Bởi vì không cần cậu nói gì, Đường Bình Kiến cũng đã đoán được.
Ông nhanh chóng bước tới và nói mấy câu với Đường Bình Kiến.
Đường Bình Kiến nheo mắt lại, nghe xong chậm rãi ngồi dậy, đối với Giang Hoài nói: "Cậu tìm đúng người rồi."
Giang Hoài ánh mắt càng sáng lên.


“Lúc Lục Vô Túy còn nhỏ…” Đường Bình Kiến ghé sát vào tai Giang Hoài, nói vài câu.
Giang Hoài nghe xong gật đầu liên tục.
Sau khi Đường Bình Kiến rốt cục nói xong, Giang Hoài tò mò hỏi: "Đường thúc, làm sao người biết rõ ràng như vậy?"


"Này, ta dù sao cũng là cha của nó. Trước khi nó ba tuổi, ta đã chăm sóc nó..." Đường Bình Kiến dừng một chút, dừng xe, "Chuyện này cậu không cần xen vào."
Giang Hoài khẽ cau mày, cảm thấy Đường Bình Kiến có chút kỳ quái.
Cậu cũng không biết hai cha con Lục gia có khúc mắc gì nên đặc biệt hoang mang.


Bởi vì cậu cảm thấy Đường Bình Kiến có lúc có vẻ buồn bã.
Nhưng ông cũng chưa bao giờ chủ động nói chuyện với Lục Vô Túy.
Mà Lục Vô Túy căn bản sẽ không để ý tới ông.
Hai người này luôn biệt nữu như thế này.


Lão phu nhân đem Đường Bình Kiến vào Lục gia, dường như cũng không đặc biệt quan tâm hai người có hoà hợp hay không.
Hoặc chỉ muốn để thuận theo tự nhiên.
Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, đoán chừng hai cha con dù có ở chung một mái nhà cũng có thể cả đời  không nói chuyện với nhau.
*


Sáu giờ chiều, nhà cũ Lục gia.
Lục Vô Túy còn chưa tan làm, bên nhà cũ đã gọi điện thoại gọi hắn tới.
Không chỉ có hắn, còn kêu thêm Giang Hoài.
Gần đây Lục Vô Túy ở Lục gia làm ra động thái lớn, chiếu cố không ít người, có người nhịn không được nữa, bắt đầu ra tay.


Lục Vô Túy cũng tò mò, những người này có thể nghĩ ra thủ đoạn gì khác.
Dừng một chút, hắn nói với người bên kia: "Chờ."
Ở đầu bên kia của điện thoại là một trong những người dượng của hắn.
Còn chuyện về khi nào hắn không nói.


Dù người đàn ông kia có phản đối nhưng cuối cùng vẫn nhịn không nói gì.
Vốn dĩ Lục Vô Túy không có ý định dẫn Giang Hoài đến đó, để cậu tiếp xúc với một Lục gia hỗn loạn này.
Nhưng điều hắn không ngờ là có người thực sự không biết xấu hổ như vậy.


Không có sự đồng ý của hắn, trực tiếp đưa Giang Hoài đến nhà cũ Lục gia.
Người tới đó là một gương mặt quen thuộc, mỗi lần Giang Hoài tới nhà cũ đều là người này đón đưa.
Đừng nói là Giang Hoài, quản gia cũng không hề nghi ngờ.


Bất quá người kia cũng là làm việc theo mệnh lệnh, sai anh đến đón Giang Hoài, cũng không có nghĩ để việc làm hại Giang Hoài.
Dù sao muốn đả thương Giang Hoài thì phải cân nhắc xem mình có thể đắc tội Lục Vô Túy hay không.
Sau khi Giang Hoài tới, có người dẫn cậu tới phòng khách của nhà cũ.


Giang Hoài chưa từng tới đây.
Lúc cửa mở, cậu nhìn thấy người ở bên trong.
Đó là Giang Kỳ Dân và Giang phu nhân.
Hai người nhìn thấy Giang Hoài cũng không mấy ngạc nhiên.
Hẳn là không giống như Giang Hoài, bị "mời" đến đây.


Khóe mắt Giang phu nhân có một vết bầm tím, không nhìn kỹ thì cũng thấy rất rõ, Giang Hoài hơi giật mình, chưa kịp nói gì thì Giang Kỳ Dân đã đi tới trước mặt cậu.
"Tiểu Hoài tới rồi? Đi xe một đoạn đường có mệt không?"


Thái độ của ông đối với Giang Hoài không phải là một người cha đối với con trai, không bằng nói là cung phụng một cái cây rụng tiền.
Ánh mắt ông thỉnh thoảng liếc nhìn bụng Giang Hoài, tựa như đang nhìn một cái cây rụng tiền khác.
Phỏng chừng, hiện tại cây rụng tiền này cho ông một cái tát.


Ông có thể nghiến răng chịu đựng, rồi vỗ tay và nói "đáng đánh".
Giang Hoài cảm thấy không thể hiểu được, lùi lại hai bước.
Lúc này, Giang phu nhân đứng dậy, che vết thương trên mặt, lướt qua Giang Hoài, đi ra khỏi phòng khách.
Giang Kỳ Dân mắng: "Đàn bà tầm mắt hạn hẹp!"


Ông biết Giang Hoài nghe không hiểu, nên cũng không kiêng dè cậu.
Nhưng Giang Hoài lại nói: “Mắt bà ấy đã bị thương rồi, sao còn mắng mắt bà ấy?”
Giang Kỳ Dân: "Cái này..."
Tại sao lại mắng mắt bà ấy?
Câu này có ý chửi mắt phải không?


Có lẽ ông không ngờ Giang Hoài lại hỏi vấn đề như vậy,  dừng một chút, nhất thời không nói nên lời.
Khi ở nhà, ông rất ít khi tiếp xúc với Giang Hoài.
Đối mặt với một số câu hỏi của Giang Hoài, ông sẽ làm lơ đi, hoặc trả lời một hoặc hai câu một cách thiếu kiên nhẫn.


Nhưng bây giờ mọi thứ đã khác xưa.
Giang Kỳ Dân cho dù có nghèo đại từ đến đâu, cũng phải trả lời cho cậu.






Truyện liên quan