Chương 58

Giang Hoài có được con thú bông siêu lớn!
Sau khi lấy được con thú bông, cậu cũng phát hiện ra rằng đó không phải là phiên bản mới nhất chưa được tung ra thị trường.
Mà được đặt riêng, độc nhất vô nhị, chỉ có một con này.
Cậu vui đến điên lên luôn rồi.


Sau khi Lục Vô Túy rời đi, Giang Hoài nóng lòng muốn nhào vào trong lòng thú bông.
Quá mềm! Giống như nằm trong một đống bông gòn!
Ngay lúc Giang Hoài đang chuẩn bị lăn lộn trên thú bông thì ngoài cửa phòng ngủ truyền đến tiếng bước chân.
Cậu gần như không phản ứng lại.


Sau khi vừa ngồi xuống, cửa phòng ngủ bị Lục Vô Túy đẩy ra.
Sau khi Lục Vô Túy mở cửa, thứ hắn nhìn thấy là Giang Hoài ngoan ngoãn ngồi bên cạnh con thú bông, vẻ mặt nghiêm túc.
Nếu nhìn kỹ, có thể thấy cậu có chút thở gấp.
- --vừa mới ngồi dậy quá nhanh nên mệt.


Giang Hoài Hoài có chút thẹn quá thành giận: “Lúc vào sao không gõ cửa?”
Lục Vô Túy: “Hình như đây là giường của tôi…”
Từ từ.
Lần trước Giang Hoài muốn đổi phòng hắn liền đi theo, cho nên đây không còn là phòng ngủ của hắn nữa.


Lục Vô Túy kiên nhẫn nói: "Nhất định lần sau tôi sẽ làm.”
Giống như một lãnh đạo nhỏ, Giang Hoài từ trên giường đứng dậy, chắp tay sau lưng, ho khan nói: “Anh tìm tôi có chuyện gì?”


Lục Vô Túy: "... cậu muốn Công chúa Kỳ Kỳ trông như thế nào? Hiện tại tác giả có thêm một số kiểu tóc có thể thay đổi cho Công chúa Kỳ Kỳ. Ngoài bím tóc, còn có nhiều kiểu tóc đẹp hơn."
Giang Hoài hai mắt sáng lên: "Thật sao?"


available on google playdownload on app store


Hỏi xong, cậu nhận ra có điều gì đó không ổn, vội vàng đưa mặt lên bảng lần nữa.
Cậu giả vờ bình tĩnh: “Có đầu kem không?”
Lục Vô Túy gần như ch.ết đứng: "...Cái gì?"


“Là kiểu tóc xuất hiện trong truyện tranh chương 88,” Giang Hoài có chút lo lắng nói: “Có phải là không xuất bản không?”
Được rồi, ngụy trang không được vài phút là hỏng.
Còn Lục Vô Túy: "..."
Hắn không ngờ rằng bộ truyện tranh tào lao này lại được xuất bản tới 88 chương.


Nhìn thấy cậu hoạt bát trở lại, Lục Vô Túy thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong mắt hiện lên một tia ý cười.
Bất quá thật vất vả làm Giang Hoài nói thêm vài lời.
Lục Vô Túy không dám trêu chọc cậu, thận trọng nói: “Để tôi đi tìm xem?”
Còn tìm như thế nào.


Chỉ có thể hỏi tác giả nguyên tác.
Giang Hoài cũng đột nhiên nhớ tới tác giả là ai.
Sắc mặt cậu hơi thay đổi, bình tĩnh lại tâm tình nóng nảy, có chút không được tự nhiên nói: "Được rồi."
Dù sao người hỏi cũng là Lục Vô Túy, không phải việc của cậu.


Cậu cũng nhớ Lục Vô Túy có vẻ không thích Đào Ra Nam, bầu không khí giữa hai người có chút vi diệu.
Nhưng... Lục Vô Túy chỉ cần hỏi nhà sản xuất là được phải không?
Giang Hoài nghĩ như vậy, cảm thấy khả năng hai người khó đối mặt nhau không lớn.
Vậy nếu họ thực sự gặp nhau thì sao?


Cậu cũng không có nói gì với Đào Ra Nam, chính Đào Ra Nam nói rằng sẽ đưa cậu đi.
*
Cũng may trong vòng Đào Ra Nam không để tên thật.
Bình thường, nếu Lục Vô Túy bận công việc, hắn sẽ nhờ trợ lý trực tiếp liên lạc.
Lần này, hắn tự mình đi tìm tác giả.


Vì lý do nào đó, đối phương trả lời tin nhắn không nhanh lắm, mãi đến ngày hôm sau Lục Vô Túy mới nhận được tin nhắn trả lời.
Người này nói rằng anh ta không có ý định sản xuất kiểu tóc kem, nhưng vì hắn thường xuyên mua và là khách hàng cũ nên có thể sản xuất riêng một kiểu cho hắn.


Và không cần thêm tiền.
Lục Vô Túy nhớ tới, nếu muốn đặt mua bản thảo từ một họa sĩ thành thục thì giá cả sẽ tương đối đắt.
Không có lý do gì mà một nhà thiết kế sản xuất ra những con thú bông như thế này lại phải tặng một “món quà” rõ ràng là lỗ như vậy.


Lục Vô Túy có chút nghi hoặc.
Nhưng đối với hắn mà nói, số tiền đó chỉ là một con số nhỏ, có tiêu cũng không sao, thà không tiêu còn hơn.
Hắn không để tâm đến điều đó.
*


Từ lúc làm đầu kem đến khi giao cho Lục gia phải mất gần một tuần, ngày này trùng với ngày cuối tuần của Giang Hoài.
Mấy ngày nay, cậu chăm chỉ luyện tập kỹ xảo "diễn tinh" do Trân tỷ dạy cho.
Cậu kiên trì cho rằng, mới hai ngày đầu nên kỹ năng này còn chưa đủ thành thục.


Điều này dẫn đến việc cậu không chỉ vi phạm quy tắc nói chuyện với Lục Vô Túy.
Thời buổi này diễn tinh cũng không dễ dàng.
Phải luyện tập chăm chỉ!
Hôm nay cũng là ngày đầu kem được giao đến nhà, cậu lại được nghỉ hai ngày cuối tuần, Lục Vô Túy thì làm việc ở nhà.


Giang Hoài bất đắc dĩ quyết định lấy đầu kem ra luyện tập.
*
Trước khi chuyển phát nhanh đến, đôi mắt Giang Hoài gần như dán chặt vào cửa.
Lục Vô Túy vẫn đang âm thầm quan sát.
Nhưng khi người giao hàng đến, nhân viên giao hàng gõ cửa, ánh mắt Giang Hoài lập tức rời khỏi cửa.


Cậu giả vờ lơ đãng nói: "Lục tiên sinh, anh mở cửa được không?"
Nó được viết trong cuốn sách bí mật do Trân tỷ dạy cho cậu.
Có thể bất động thì bất động, lười đến tận cùng, cái gì cũng không làm, đàn ông tự nhiên sẽ cảm thấy khó chịu.


Lục Vô Túy có chút vui mừng vì Giang Hoài chịu chủ động nói chuyện với mình.
Hắn chẳng những không thấy phiền mà còn nhận chuyển phát nhanh đem đến đặt ở bên cạnh Giang Hoài.
Giang Hoài đang nhìn bức tranh, nhưng tầm nhìn ngoại vi của cậu đã dán chặt vào hàng chuyển phát nhanh.


Cậu giả vờ thản nhiên nói: "Được rồi, cảm ơn, anh có thể giúp tôi mở nó ra được không?"
Lục Vô Túy không hề tỏ ra thiếu kiên nhẫn.
Nghe vậy, hắn tìm một con dao ở bên cạnh và mở hộp chuyển phát nhanh.
Một góc của đầu kem lộ ra.


Nhìn thấy Giang Hoài quả thực là muốn đem con mắt nhét vào hộp hàng, Lục Vô Túy sững lại, lấy kiểu tóc của Công chúa Kỳ Kỳ ra.
Sau đó hắn nhìn về phía Giang Hoài.
Sau khi bắt gặp ánh mắt của hắn, Giang Hoài lập tức quay đi, lại làm ra vẻ lơ đãng nhìn bảng vẽ.


Lục Vô Túy: "..." bé ngốc này rốt cuộc muốn làm cái gì?
Lục Vô Túy dừng lại một chút, rồi mới xé mở túi đựng đầu kem.
Tuy nhiên, điều hắn không ngờ tới là sau khi hắn xé túi đóng gói ra, Giang Hoài cuối cùng cũng nhìn thẳng vào hắn và đầu kem.


Giang Hoài giả vờ vừa kinh ngạc vừa tức giận: “Tôi không có bảo anh xé bao bì, sao anh lại xé ra?”
Lục Vô Túy: "..."
Có lẽ đang đợi hắn ở chỗ này.
"Thật sao? Như vậy," Lục Vô Túy cũng giả vờ xin lỗi, "Vậy tôi bọc lại cho em."
Lần này đến lượt Giang Hoài không nói nên lời.


Cậu suy nghĩ một lúc mới sắp xếp lời nói: “Nhưng mà anh đã xé nát nó rồi.”
Lục Vô Túy xin lỗi nói: “Đúng vậy, giờ chúng ta phải làm sao đây?”
Giang Hoài theo bản năng nói: “Tôi cũng không biết mà.”


Dưới ánh mắt tươi cười của Lục Vô Túy, Giang Hoài nhanh chóng sửa miệng, mạnh mẽ nói: “Làm sao tôi biết được?”
Lục Vô Túy thu gọn đầu kem rồi nhét lại.
Dừng một chút, hắn nói: "Quá giả, Giang Điềm Điềm."


Bé ngốc này căn bản không phải diễn xuất, giả vờ không được bao lâu là có thể nhìn thấy bé ngốc này muốn làm gì.
Giang Hoài: "..."
Vốn dĩ cậu chỉ định giả vờ tức giận.
Được rồi, hiện tại lại thực sự rất tức giận.
*
Như đã nói.


Có lần một thì sẽ có lần hai, mà có lần hai thì sẽ có hoài.
Giang Hoài cuối cùng cũng lộ tẩy với Lục Vô Túy.
Sau khi lấy đầu kem ra, Lục Vô Túy liền lấy nó khâu lại. Giang Hoài ở trong phòng khách, càng nghĩ càng tức giận.
Cậu nỗ lực như vậy, cuối cùng lại bị phủ nhận như vậy!


Rõ ràng là cậu đã luyện tập nghiêm túc trong nhiều ngày như vậy.
Lục Vô Túy lại nói cậu quá giả!
Giang Hoài tức giận phồng má, vẽ lên giấy vẽ vài nét dày và đầy màu sắc.
Chờ mười phút sau.
Lục Vô Túy xách Công chúa Kỳ Kỳ xuống, vẻ mặt xấu hổ bước xuống.


Giang Hoài nhìn kỹ hơn——
Tại sao công chúa Kỳ Kỳ của cậu lại trở nên xấu xí như vậy?!
Lục Vô Túy đặt con búp bê trước mặt cậu và nói: “Cậu có để ý chuyện.... Công chúa Kỳ Kỳ với mái tóc được khâu ngược lại?”
Giang Hoài: "..."
Cậu để ý.


Trước vẻ mặt đờ đẫn của Giang Hoài, Lục Vô Túy lúng túng xách công chúa lên nói: “Tôi sẽ tháo ra và khâu lại.”
Muộn rồi.
Giang Hoài quật cường không để nước mắt rơi xuống, vẻ mặt chán ghét nói: “Sao anh có thể khâu những mũi khâu xấu xí như vậy?”


Lục Vô Túy: “…” hắn cũng muốn biết.
Rõ ràng hắn khá tự tin trước khi cầm kim và chỉ.
Giang Hoài lau nước mắt, phàn nàn: “Anh không nghiêm túc chút nào.”
Lục Vô Túy gần như bỏ cả ngày làm việc vì cậu, không nói nên lời.
Nhưng hắn lại nhìn bộ dạng ủy khuất của Giang Hoài.


Rốt cuộc, cũng không đành lòng chọc giận cậu, liền ngồi xổm xuống lau nước mắt cho cậu, nhẹ giọng nói: “Điềm Điềm ngoan, tôi có thể khâu lại được không?”
Trong cuộc đời này, đây có lẽ là giọng nói dịu dàng nhất mà hắn có thể phát ra.
Nhưng điều mà Giang Hoài đang nghĩ đến là——


Tuy rằng cậu quả thực rất ủy khuất, nhưng vì sao Lục Vô Túy vẫn không tức giận?
Cậu thực sự đã hết cách rồi!
*
Trải qua một ngày cuối tuần “so chiêu”, Giang Hoài gần như tuyệt vọng với Lục Vô Túy.
Cậu không ngờ Lục Vô Túy lại có thể tốt tính như vậy.


Dù bị khiêu khích thế nào, Lục Vô Túy vẫn bất động như núi, hải nạp bách xuyên*không hề tỏ ra tức giận.


(*“Hải nạp bách xuyên, bao dung hàm tàng”, ý nói biển có thể dung nạp nước của hàng trăm ngàn con sông, dung nạp được tất cả. “Hải nạp bách xuyên” có nguồn gốc từ câu “Hình khí bất tồn, phương thốn hải nạp” trong “Tam quốc danh thần tự tán” của Viên Hoành, nhà Tấn. Cre:trithuc.vn.)


Sau khi tan học, Giang Hoài lập tức hỏi xem Trân tỷ học phòng nào.
Chu Tiểu Ngải đi theo cậu, cười ngặt nghẽo: “Tớ đã nói với cậu đây là một chiêu trò quanh co, nhưng với tính cách của cậu…”
Giang Hoài lập tức nhìn y.


Chu Tiểu Ngải kịp thời dừng xe, biết thời điểm này nên vuốt lông, lúng túng chuyển chủ đề: “Để tớ xem, Trân tỷ thân yêu của chúng ta ở đâu?”
Kể từ lần cuối Giang Hoài ngồi vào bàn của Trân tỷ và “trò chuyện vui vẻ”, Chu Tiểu Ngải nhận thấy tính cách của bọn họ và Trân tỷ khá hợp nhau.


Bất quá, khi nhìn vào lớp học, y không tìm thấy dấu vết của Trân tỷ.
Không nghĩ tới, lúc hai người tới đây quá cao điệu.
Có người đã báo tin cho Trân tỷ từ lâu.
Trước khi hai người họ kịp đến đó, Trân tỷ đã bỏ trốn.


Chu Tiểu Ngải nhíu mày nói: "Không phải như vậy chứ, hiện giờ cô ấy hẳn đang đợi tiết học tiếp theo. Tại sao lại không ở đây? Đi vệ sinh à?"
Giang Hoài có chút thất vọng.
Cậu dựa vào bức tường trước cửa phòng học của Trân tỷ, suy nghĩ xem phải làm gì.


Chu Tiểu Ngải nói: "Chúng ta về lớp trước nhé? Không phải cậu ghét nhất đi muộn sao?"
Giang Hoài thực sự ghét việc đến muộn.
Nhưng bây giờ, vì muốn Lục Vô Túy ghét bỏ, sau đó thả cậu đi.
Cậu có thể bỏ một chút nguyên tắc của mình.


Chu Tiểu Ngải không thể kéo cậu đi, chỉ có thể cùng cậu chờ đợi.
Thấy lớp học sắp bắt đầu nhưng vẫn không thấy bóng dáng Trân tỷ trong lớp, Chu Tiểu Ngải đề nghị: "Chúng ta đi trước đi, không phải còn có giờ giải lao sao? Lúc đó lại đến."
Giang Hoài đành phải gật đầu.


Tuy nhiên, ngay lúc hai người chuẩn bị rời đi - Giang Hoài chợt nhìn thấy một bóng dáng lén lút nhưng vô cùng quen thuộc ở cửa sau lớp học.
Cậu mở to mắt vui mừng và hét lên: "Trân tỷ!"
Trân tỷ không quay lại cố gắng đi vào lớp học.


Giang Hoài còn chưa kịp nói gì thì Chu Tiểu Ngải đã bước tới, túm lấy Trân tỷ đang bịt tai trộm chuông*.


(*Cả câu Bịt tai trộm chuông – có nghĩa ám chỉ rằng tự lừa dối mình, không lừa dối được người. Lý giải bởi có tích kể rằng có kẻ lấy được quả chuông, mang đi không nổi, bèn dùng vồ đập vỡ để dễ mang. Nào ngờ chuông không vỡ mà tiếng chuông lại vang vọng. Hắn lại sợ mọi người nghe thấy tiếng chuông sẽ kéo tới, bèn bịt tai lại để khỏi nghe thấy. Cre:tuhoctiengtrubg.vn)


Hai người cùng nhau kéo Trân tỷ vào một góc nhỏ.
Trân tỷ: "..."
ch.ết tiệt, sao lại không thể tránh được tên ngốc này?
*
Ba người đứng ở một góc, có vẻ hơi chen chúc.
Giang Hoài nói: "Trân tỷ, phương pháp lần trước chị dạy tôi không có hiệu quả, phải làm sao bây giờ?”


"Thật sao? Vậy thì tốt quá...không," Trân tỷ lúc đầu thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhận ra có điều gì đó không ổn và nhanh chóng thay đổi lời nói, "Sao chuyện này có thể xảy ra được?"
Giang Hoài háo hức nói: “Đúng vậy, chuyện này sao có thể xảy ra?”
Trân tỷ lặp lại: "Vậy, nên làm gì đây?"


Chu Tiểu Ngải: "..."
Lừa gạt cũng quá rõ ràng rồi.
Chu Tiểu Ngải đã nhìn ra, cô không muốn dạy Giang Hoài thêm nữa, có lẽ là sợ gặp rắc rối.
Tuy rằng không biết làm sao cô biết, đối tượng của Giang Hoài không dễ chọc vào.


Chu Tiểu Ngải vẫn nói: "Giang Hoài chỉ là có chút ngốc, những cũng không phải thật sự là kẻ ngốc, chị không muốn dạy cậu, liền nói cho cậu ấy."
Sau khi Trân tỷ bị nhìn thấu, không nói nên lời trong giây lát.
Cô lại cảm thấy ngột ngạt khi nhìn vào đôi mắt Giang Hoài tối sầm sau khi hiểu ra.


Mẹ nó, làm ơn đừng tỏ ra đáng thương thế.
Cô thực sự không thể chịu đựng được.
Trân tỷ nghiêm túc nói: “Không phải là chị không muốn dạy em, nhưng nếu chồng em biết chuyện này thì sẽ không giết chị đúng không?”
Giang Hoài quả nhiên không ngốc.


Cậu bỗng nhiên ý thức được, mình thực sự đang ép buộc người khác.
Đúng lúc cậu đang định xin lỗi thì Chu Tiểu Ngải ở bên cạnh lại nói: “Chồng cậu ấy cũng không phải xã hội đen, anh ta không thể nào làm chuyện phạm pháp như vậy được.”


Chu Tiểu Ngải dừng một chút, nói: "Yên tâm đi, nếu anh ta thật sự muốn gây sự thì người đầu tiên phải tìm chính là tôi, tôi nhất định sẽ không khai chị ra."
Trân tỷ cau mày và suy nghĩ một lúc.


Cô vốn không phải là loại người dong dài, nghe xong liền nói: "Được rồi, tiểu ngốc, cậu đến nói cho tôi biết tình huống cụ thể."
Giang Hoài: "..."
Cậu có thể chịu đựng được việc đến muộn và bị gọi là kẻ ngốc.
*
"Tại sao tôi nghe thấy giáo viên của cậu nói rằng sáng nay cậu trốn học?"


Buổi tối lúc cậu chuẩn bị ngủ, Giang Hoài nghe được thanh âm của Lục Vô Túy.
Cậu mở mắt ra, mơ mơ màng màng nói: “Tôi không trốn học, chỉ là tôi đến muộn…”
“Cậu đến muộn lúc gần hết giờ học à?” Lục Vô Túy hỏi.


Giang Hoài ý thức được điều gì đó, đột nhiên mở mắt ra, lại nhớ tới lời dặn dò của Trân tỷ, giả vờ không vui: “Anh đang giám sát tôi à?”
Lục Vô Túy: “…Là giám thị.”
Giang Hoài: "..." Chuyện gì vậy!


Sau khi được Trân tỷ hướng dẫn, cậu tràn đầy tự tin nhưng trước khi bắt đầu tái chiến, tiếp tục rụt rè.
“Là lỗi của tôi,” Lục Vô Túy chậm rãi nói, “Tôi xin lỗi.”
Giang Hoài sửng sốt.
Chuyện gì đã xảy ra với Lục Vô Túy vậy? Điều này quá không thích hợp.


Một giây tiếp theo, Lục Vô Túy lặng lẽ đi tới, hỏi Giang Hoài: “Điềm Điềm.”
Hắn ghé vào tai Giang Hoài.
Ban đêm cực kỳ yên tĩnh, trong hoàn cảnh như vậy, giọng nói của Lục Vô Túy cũng cực kỳ rõ ràng, cực kỳ... có từ tính.
Lỗ tai Giang Hoài ù đi.


Cậu chợt nhớ tới đêm đó Lục Vô Túy đã gọi vào tai cậu như thế này.
Trong bóng tối, Giang Hoài đỏ mặt.
Lục Vô Túy tiếp tục nói: “Có thể cho tôi ôm em được không?”
Giang Hoài tỉnh táo lại, sờ lên khuôn mặt nóng bừng của mình, quay lưng lại với Lục Vô Túy, hừ nhẹ: “Không.”


Lục Vô Túy: "..."
Tại sao.
*
Những biến hóa luôn diễn ra nhanh hơn kế hoạch.
Đây là điều mà Giang Hoài nghĩ khi Đào Ra Nam tìm đến cậu.
Thực tế, Đào Ra Nam không nói cụ thể rằng anh ta đến gặp cậu, nhưng Giang Hoài không thể nghĩ ra lý do tại sao anh ta lại đến trường của mình.


Đào Ra Nam cũng không giải thích, nên giả vờ như tình cờ gặp ở trường.
Anh ta còn nhiệt tình nói: “Không ngờ lại có sự trùng hợp như vậy. Nghe nói ở trường cậu có một quán trà sữa rất ngon, tôi đãi cậu một ly nhé?”
Giang Hoài nhìn chung quanh nói: "Vậy à? Nhưng lát nữa tôi sẽ ăn với bạn bè..."


"Vậy sao?" Đào Ra Nam nói, "Vậy tôi mời cậu cùng bạn bè cậu đi ăn."
Giang Hoài: "À..."
"Tôi nghe nói cửa hàng trường học của cậu cũng có bánh ngọt mới," Đào Ra Nam tiếp tục, "Hình như là một loại kem dâu cuộn bơ gì đó. Sau buổi trưa sẽ không bán..."


“Vậy,” Giang Hoài dừng một chút, “Xin lỗi đã làm phiền anh.”
Một ý cười thoáng qua trong mắt Đào Ra Nam.
Quả nhiên nói với Giang Hoài điều gì khiến cậu hứng thú, sẽ lập tức cắn câu.
Mười phút sau, Giang Hoài và Chu Tiểu Ngải ngồi cùng nhau, Đào Ra Nam ngồi ở đối diện.


Trước mặt Giang Hoài và Chu Tiểu Ngải chỉ còn lại một ổ bánh kem dâu.
Dừng một chút, Giang Hoài nói với Chu Tiểu Ngải: "Nếu không cậu đi trước?"
Chu Tiểu Ngải: "..."
Tốt lắm Giang Hoài, cậu đã học được cách tá ma giết lừa*.
Cuối cùng cả hai cùng chia sẻ một chiếc bánh cuộn.


Trong lúc ăn bánh, ánh mắt Đào Ra Nam thỉnh thoảng lại nhìn về phía Giang Hoài.
Do dự một lúc, anh ta hỏi: “Trước đây chồng cậu có đặt một kiểu tóc của thú bông ở chỗ tôi…”
Giang Hoài gần như thở dốc.
Chu Tiểu Ngải bên cạnh cũng bị nghẹn, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.


Nhìn thấy Giang Hoài ho, Đào Ra Nam tri kỷ rót cho cậu một ly nước.
Anh ta lại mỉm cười nói: "Đừng lo lắng, anh ta không biết đó là tôi."
Giang Hoài thở phào nhẹ nhõm.


Có lẽ biểu hiện của cậu quá rõ ràng, trong mắt Đào Ra Nam hiện lên vẻ mất mát, sau đó anh ta lại mỉm cười, "Tôi chỉ muốn chắc chắn rằng hai người... đã làm hòa rồi, đúng không?"
Giang Hoài: Tình hình không khá hơn chút nào nên nói chuyện hòa giải cũng chẳng ích gì.
Cậu thản nhiên gật đầu.


Đúng lúc này, Chu Tiểu Ngải kéo cậu lại, yêu cầu cậu đọc tin nhắn trên điện thoại.
Chu Tiểu Ngải: [Xảy ra chuyện gì vậy? Cậu ngoại tình à? ]
Giang Hoài bị oan: [ không có! ]
Chu Tiểu Ngải vẫn hoài nghi: “Không có thì sao anh ta lại nói với cậu mấy lời này?” ]


Giang Hoài: Anh ta làm sao có thể biết chuyện gì đã xảy ra!


Chu Tiểu Ngải tiếp tục nói: ["Tớ có thể nói cho cậu biết, lúc đó Từ Hữu Trân đã nói, đây là thủ đoạn khiến người đàn ông của cậu ghen, không đến mức bất đắc dĩ thì không nên dùng chiêu này, rất dễ đắc tội anh ta, chỉ khiến cậu mệt hơn thôi đấy." ]


Từ Hữu Trân là tên của chị Trân.
Giang Hoài ngay lập tức có thể so sánh với Đậu Nga*.
Cậu cũng không biết nên giải thích trước là mình không ngoại tình hay là giải thích Lục Vô Túy không phải người đàn ông của cậu.
Nhìn hai người chụm đầu không biết đang làm gì.


Đào Ra Nam bị phớt lờ ho nhẹ một tiếng.
Hai người đặt điện thoại di động xuống, Giang Hoài càng thêm bối rối.
Đào Ra Nam mỉm cười và nói: " Thời gian cũng không còn sớm. Tôi đoán chút nữa các cậu sẽ có lớp, tôi cũng không quấy rầy nữa, tôi đi trước."
Kỳ thật, không có lớp học nào.


Bất quá Giang Hoài cùng Chu Tiểu Ngải đều ngầm hiểu, không có nói ra.
Giang Hoài nói: “Vậy tôi tiễn anh?”
"Không cần, xe của tôi ở ngay phía trước." Đào Ra Nam đứng dậy, bước hai bước rồi dừng lại.


Anh đột nhiên quay đầu lại, nụ cười biến mất trên mặt, bình tĩnh nói: "Tuy rằng tôi biết nếu nói lại lời này sẽ khiến người ta khó chịu, hơn nữa sẽ khiến tôi có vẻ có chút không biết xấu hổ... Nhưng, Giang Hoài, những gì tôi nói vẫn còn hiệu lực. Tôi sẽ đợi cậu."
Anh nhìn sắc mặt Giang Hoài.


Khuôn mặt này thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của anh, mỗi lần nó xuất hiện đều khiến anh cảm thấy áy náy hơn.
Rõ ràng đó chỉ là một giấc mơ, nhưng anh lại quan tâm đến nó một cách khó hiểu, thậm chí còn bỏ thân xác vì nó.
Nếu anh kể ra, có lẽ người khác sẽ cho rằng anh bị điên.


Chuông gió trước cửa quán trà sữa bắt đầu vang lên, sau đó lại dần im lặng.
Giang Hoài mới thở phào nhẹ nhõm.
Cậu nói với Chu Tiểu Ngải: “Tôi thực sự không có, sao anh có thể nói như vậy? Hơn nữa tớ không liên quan gì đến Lục Vô Túy…”
Chu Tiểu Ngải điên cuồng nháy mắt với cậu.


Giang Hoài dừng lại, tò mò hỏi: “Mắt cậu bị sao vậy?”
“Mắt cậu ấy không có gì.”
Giang Hoài nghe được thanh âm quen thuộc, toàn thân cứng đờ, quay đầu lại.
—Nhìn thấy vẻ mặt u ám của Lục Vô Túy.
*
Lục Vô Túy đã rất lo lắng sau khi nghe tin Tưởng Hoài trốn học.


Trước kia Giang Hoài cũng từng học ở nhà, nghe gia sư nói Giang Hoài trong giờ học rất kỷ luật, gần như đến mức cứng ngắc.
Ví dụ, khi còn nhỏ, giáo viên dạy không được phép ăn uống trong giờ học, nếu có vấn đề gì  phải giơ tay để báo cáo trước.


Giang Hoài tuân thủ những "kỷ luật" này một cách tỉ mỉ.
Ngay cả khi ở nhà, nếu giáo viên yêu cầu cậu uống nước, cậu sẽ lắc đầu và nói sẽ uống sau giờ học.
Một người như vậy thực sự đến lớp muộn.
Lục Vô Túy vốn là nghĩ đến mua chút đồ ăn cho Giang Hoài để dỗ dành cậu.


Nhưng chuyện gì đã xảy ra sau khi hắn đến trường?
Giang Hoài cùng Lục Vô Túy ngồi ở trong xe.
Cậu nhìn sườn mặt căng chặt của Lục Vô Túy, ngồi co ro trên ghế hết sức thận trọng.
——Lục Vô Túy cuối cùng cũng nổi giận với cậu.
Nhưng sao chuyện này khác với những gì cậu tưởng tượng?


Không đợi cậu kịp nghĩ ra, Lục Vô Túy đã cười lạnh: "Không có quan hệ gì?"
Giang Hoài: "..."
Chuyện xảy ra cách đây nửa tiếng, sao vẫn còn nhớ.
Lục Vô Túy lại cười lạnh: “Còn đợi cậu sao?”
Giang Hoài: "..."
Thời gian của mấy câu này còn lâu nữa.


"Lục, Lục Vô Tuý," Giang Hoài lắp bắp nói, " Tức giận thì không được lái xe."
Lục Vô Túy cắn răng hít sâu một hơi, giữ bình tĩnh.
Sau đó, hắn tìm một chỗ trống và dừng xe lại.
Tuy rằng sẽ trì hoãn thời gian về nhà, nhưng ít nhất cũng an toàn.


Sau khi cảnh giác nguy hiểm trong lòng Giang Hoài được giải trừ, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, nhẹ giọng nói: “Chúng ta đi taxi đi…”
"Hắn ta nói gì với cậu?"
Giang Hoài dừng một chút, không bắt được kênh của Lục Vô Túy.


Lục Vô Túy nói từng chữ một: “Hắn nói, câu đó vẫn có giá trị, câu đó là gì?”
Giang Hoài:...Việc này tôi thật sự không thể nói được!
Có lẽ Lục Vô Túy lúc này chỉ là tức giận, nhưng nếu nói thật, hắn có thể sẽ nổ tung.


“Còn nữa,” Lục Vô Túy nhớ tới điều khiến hắn khó chịu nhất, “Hắn là tác giả của công chúa Kỳ Kỳ sao?”
Giang Hoài: "...A."
Lục Vô Túy nhắm mắt lại.
——Khi quay về, hắn sẽ ném toàn bộ Công chúa Kỳ Kỳ vào thùng rác!
Giang Hoài không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.


Cậu thử nói: "Nhìn xem, anh  đã giận đến như vậy. Anh có muốn ly hôn với tôi hay không?"
Dẫm thẳng vào bãi mìn.
Lục Vô Túy chợt mở mắt.






Truyện liên quan