Chương 70
Kết quả khám thai cho thấy mọi thứ đều bình thường.
Bác sĩ mỉm cười nói: "Bây giờ cậu đã mang thai được mười bảy tuần, một thời gian nữa sẽ bắt đầu có những cử động của thai nhi, một tuần này nhớ chú ý."
Giang Hoài và Lục Vô Túy đều có chút hưng phấn.
Một người trong hai người họ tỏ ra phấn khích, người còn lại thì kiềm chế hơn.
Giang Hoài hưng phấn nói: "Thai nhi cử động sẽ như thế nào?"
"Cậu có thể tự mình cảm nhận được. Đó là một loại cảm giác tương đối kỳ diệu. Theo những bà mẹ khác," bác sĩ khua tay múa chân, "Di chuyển như thế này là chuyển động của thai nhi."
Giang Hoài cũng khua tay múa chân một chút: "Như thế này sao?"
Bác sĩ nói: "Đúng vậy."
Lục Vô Túy:...Những cử chỉ này là gì?
Thần kỳ chính là, hai người này thực sự hiểu được những gì người kia đang nói.
"Ồ, nhân tiện," bác sĩ nói "Bây giờ chúng ta đã có thể biết giới tính là trai hay gái?"
Lục Vô Túy thật ra cũng không quan tâm, trai hay gái đều như nhau.
Nhưng hắn biết Giang Hoài muốn có một đứa con gái.
Lục Vô Túy trao quyền quyết định cho Giang Hoài: "Em có muốn biết hay không?"
Tuy nhiên, Giang Hoài lại do dự.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Lục Vô Túy, cậu lắc đầu.
Bác sĩ cũng rất ngạc nhiên.
Anh cũng biết Lục gia là gia đình như thế nào, một gia đình như vậy tất nhiên sẽ khao khát con trai.
Vì vậy, việc doanh nhân giàu có biết trước giới tính của đứa trẻ trước khi đứa trẻ chào đời là điều bình thường.
... Điều anh không biết là những gì Giag Hoài mong đợi lại hoàn toàn trái ngược với những gì anh tưởng tượng.
Giang Hoài nói: "Nếu biết trước, tôi luôn cảm thấy sẽ không có gì ngạc nhiên, tôi nghĩ con sẽ tạo cho tôi một chút động lực để biết giới tính của con sau khi xuống khỏi bàn mổ."
Bác sĩ thầm nghĩ: vậy là ổn rồi, biết được điều này Lục gia nhất định sẽ rất vui.
Giang Hoài nghĩ: Vì công chúa nhỏ của mình! Cố lên!
Lục Vô Túy toàn bộ quá trình đều không có cảm giác gì, ánh mắt hắn không bao giờ rời khỏi Giang Hoài, chỉ cần Giang Hoài an toàn là được.
"Còn nữa, Tiểu Giang thiếu gia," bác sĩ hỏi, "Gần đây khẩu vị của cậu không được tốt lắm phải không?"
Giang Hoài sửng sốt một chút, sau đó gật đầu.
Bác sĩ nói: "Cậu nên cố gắng ăn càng nhiều càng tốt, tất nhiên không cần ăn quá nhiều nhưng ít nhất phải đảm bảo dinh dưỡng, nếu không em bé trong bụng cậu sẽ không thể phát triển khỏe mạnh được, cậu nói có phải không?"
Lục Vô Túy phụ họa: "Đúng, đó là sự thật."
Giang Hoài: "..."
Giang Hoài mới vừa cao hứng không bao lâu.
Lại thở dài.
Khi đối mặt với bác sĩ, cậu không thể ngụy biện được nữa, Lục Vô Túy sẽ bao dung cậu, nhưng cậu không thân quen với bác sĩ, làm sao dám phản bác?
Giang Hoài vì thế rất là không vui.
Lục Vô Túy không biết phải làm sao, vì để cho Giang Hoài ăn cơm, đầu bếp Lục gia cơ hồ bị hắn làm cho phát điên, hắn đã thử đủ mọi biện pháp nên thử chẳng những Giang Hoài không nghe, còn đối nghịch với hắn.
À, không phải là chưa bao giờ nghe lời, chỉ mới cách đây vài ngày thôi.
Nhưng không phải là chính hắn tự hủy sao?
Chỉ vì hắn và thầy của Giang Hoài - người thầy mơ ước cậu - nói chuyện không lịch sự.
Hắn có làm gì sai đâu? Hắn không trực tiếp vạch trần điều mà tên thầy giáo này che đậy, đã là giữ mặt mũi cho đối phương rồi.
Trong lúc khám thai, Giang Hoài vẫn biết nắm chặt tay hắn.
Sau khi khám thai xong, đi khỏi cửa bệnh viện.
Giang Hoài liền buông tay ra.
Từ đó có thể thấy rằng ngay cả kẻ ngốc cũng biết cách làm tàn nhẫn chính là cho rồi lấy lại.
Lục Vô Túy quả thực có thể coi là đau lòng.
Tuy nhiên, đau lòng của hắn không kéo dài được lâu.
Bởi vì chẳng bao lâu nữa, hắn sẽ có thể hưởng thụ nhìn vẻ mặt thống khổ của Giang Hoài.
Giang Hoài còn bị ủy khuất hơn hắn rất nhiều.
Cậu nhìn bữa ăn do chuyên gia dinh dưỡng chuẩn bị và khẳng định là "bổ dưỡng nhất", "ngon miệng nhất" và "chính thống nhất".
Cảm giác buồn nôn dâng lên mấy lần nhưng lại kìm nén được.
Lục Vô Túy bắt đầu thuyết phục cậu, có chút trêu chọc.
Sau đó, nhìn thấy Giang Hoài khó chịu như vậy, hắn mới bắt đầu cảm thấy đau lòng, cầm lấy chén sữa hấp sắp nguội, nghi hoặc nói: "Rõ ràng trước đây không đến nỗi tệ như vậy, chẳng lẽ bác sĩ lại chẩn đoán sai. Tôi nhờ bác sĩ kê cho em một ít thuốc chống nôn..."
Giang Hoài nắm lấy cánh tay hắn.
Cậu che miệng lắc đầu, có kinh nghiệm nói: "Trước kia tôi nôn còn dữ hơn bây giờ, hiện tại đại khái là không phải thực sự muốn nôn, chỉ cần nhịn là được."
Lục Vô Túy vẻ mặt trở nên vi diệu.
Lần này hắn vẫn ở bên cạnh Giang Hoài, lặng lẽ chờ Giang Hoài đỡ hơn mà không nói lời nào.
Chờ Giang Hoài đỡ hơn, lại ngồi về bàn ăn.
Lục Vô Túy đột nhiên hỏi: "Em bắt đầu ốm nghén từ khi nào?"
Giang Hoài không hiểu ý của hắn, thành thật trả lời: "Lúc chúng ta ở trong trang viên?"
Lúc ở trang viên.
Không sai biệt lắm là mới có thai được hai tháng.
Lục Vô Túy trầm mặc một lát.
Giang Hoài cảm giác được bầu không khí có gì đó không ổn, ban đầu là thật sự không muốn ăn đồ ăn trước mặt, liền nhìn chằm chằm Lục Vô Túy, chậm rãi cầm đũa lên hướng Lục Vô Hương truyền tin rằng cậu đang ngoan ngoãn ăn cơm.
Kẻ thức thời trang tuấn kiệt.
Lục Vô Túy ánh mắt lóe lên, ngữ khí có chút khó khăn: "Thật sự không muốn ăn thì đừng ăn."
Giang Hoài: Đột ngột quá!
"Tại sao," Lục Vô Xung dừng một chút, "Tại sao tôi, lúc chúng ta ở trong trang viên tôi chưa từng thấy em nôn mửa bao giờ?"
Giang Hoài không biết là hắn muốn tính sổ hay muốn làm gì?
Cậu ngoan ngoãn đặt đũa xuống, thành thật thú nhận, kèm theo chút hy vọng "thẳng thắn sẽ được khoan hồng ", "... hễ muốn nôn là tôi lại kìm lại".
Lục Vô Túy chưa từng mang thai nên không biết cảm giác đó như thế nào.
Nhưng nhìn dáng vẻ Giang Hoài, hắn liền biết sẽ rất khó chịu.
Nhưng bây giờ không phải là lúc khó chịu nhất.
Khoảng thời gian khó chịu nhất sẽ như thế nào?
Hắn nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Giang Hoài nôn mửa trước mặt mình, biết rằng đó là do ốm nghén thì chấn động.
"Giang Hoài," Lục Vô Túy nói, "Có nhiều lúc em có thể tin tưởng tôi được không?"
Vì cái gì muốn tự mình chịu đựng những điều này?
Rõ ràng là có thể nói với hắn và họ có thể cùng nhau đưa ra giải pháp.
Cho dù thực sự là ung thư thì hai người vẫn tốt hơn một người đối mặt với nó phải không?
"Tôi, tôi tin anh," Giang Hoài đỏ mặt, bị ánh mắt sâu thẳm nhìn chăm chú, "Tôi đương nhiên tin anh."
"Vậy tại sao em không kể cho tôi nghe những chuyện đó?"
Giang Hoài nhớ lại tâm trạng lúc đó của mình.
Cậu kết luận: "Tôi không muốn anh phải lo lắng."
Hô hấp của Lục Vô Túy bỗng trở nên nặng nề hơn.
Hắn nhìn khuôn mặt trắng như tuyết của Giang Hoài và sự nghiêm túc trong đôi mắt trong veo ấy, trong lòng cảm thấy run lên.
Sau khi hiểu được, Giang Hoài cũng không phải không quan tâm tới hắn.
Hắn phát hiện ra rất nhiều chi tiết nhỏ trên người Giang Hoài, những chi tiết này không chỉ là bằng chứng cho thấy Giang Hoài quan tâm đến hắn, mà còn khiến hắn phải lòng Giang Hoài vô số lần.
Lục Vô Túy hồi lâu mới nói: "Lần sau đừng làm như vậy."
Giang Hoài nói: "Ồ".
Lục Vô Túy không nói thêm nữa.
Tay hắn đặt ở dưới gầm bàn, im lặng nắm tay Giang Hoài.
Quên đi, chuyện đã qua, Giang Hoài cũng không có chuyện gì.
Họ phải hướng về tương lai.
Giang Hoài ngoan ngoãn để hắn nắm tay, khóe miệng hơi nhếch lên.
Sau đó, nhớ tới cái gì, ngập ngừng nói: "Ừm, tôi không muốn ăn trứng hấp."
Lục Vô Túy dứt khoát nói: "Không được."
Giang Hoài: "..."
Sau khi Giang Hoài mang thai thành công bước vào tuần thứ mười tám, thai máy cũng bắt đầu.
Lần đầu tiên hai người cảm nhận được cử động của thai nhi là vào một đêm trước khi đi ngủ.
Kể từ lần trước Lục Vô Túy kể chuyện cho bé nghe trước khi đi ngủ.
Những câu chuyện trước khi đi ngủ giờ đây đã trở thành một thứ bắt buộc phải có vào ban đêm.
Mặc dù đôi khi ngay cả Lục Vô Túy cũng không thể phân biệt được.
Truyện này viết cho bảo bảo hay cho Giang Hoài nhưng cứ kể đi.
"Cuối cùng, Bình Bình công chúa vượt qua núi sông, đến một thôn nhỏ, nàng rất vui vẻ..."
Lục Vô Túy dừng lại.
Giang Hoài vẫn còn ngây ngốc kéo ống tay áo hắn, tò mò hỏi: "Sau đó thì sao?"
Lục Vô Túy: "...Cuốn sách này không phải do chính em viết sao?"
Giang Hoài nói: "Viết xong rồi quên mất không được sao?"
"...Được"
Lục Vô Túy không nói gì, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc và mờ mịt.
Giang Hoài có chút không vui "Anh không biết kí.ch thích sự tò mò sao."
Lục Vô Túy dừng một chút, nói: "Em có cảm giác được đang có vật gì động đậy không?"
"Hả?" Giang Hoài thăm dò hỏi: "Động đất?"
Lục Vô Túy: "..."
Dừng lại một lúc mà không tìm được câu trả lời, hắn lại nhìn cuốn truyện tranh trên tay.
Đúng lúc này.
- -Lục Vô Túy cuối cùng cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Hắn đột nhiên vén chăn bông giữa hai người lên, nhìn vào bụng Giang Hoài, Giang Hoài giật mình khó hiểu nhìn hắn.
Giang Hoài vẫn còn ngây ngốc: "Anh đang làm gì vậy..."
"Suỵt," Lục Vô Túy ngẩng đầu ôm cả người vào giường, ánh mắt hai người đồng thời rơi vào bụng Giang Hoài: "Tôi vừa cảm giác được bụng em đang động."
Giang Hoài kinh hỉ nói: "Thật sao?"
Hai người tập trung nhìn chằm chằm vào bụng cậu.
Bất quá... Nửa tiếng sau, hai người không những không thấy thai nhi cử động nữa, Giang Hoài còn hắt hơi.
Lục Vô Túy đột nhiên căng thẳng, che bụng lại quấn thêm một lớp chăn bông quanh người.
"Nóng... Tôi không muốn!" Giang Hoài phản đối.
Khi cậu kéo chăn ra khỏi người, thứ nhìn thấy chính là bóng lưng của Lục Vô Túy đang gõ điện thoại di động.
Giang Hoài nhìn kỹ hơn.
Thấy hắn đang nhắn tin cho bác sĩ.
Lục Vô Túy nói: ["Xin chào, tôi cảm thấy bụng người yêu vừa chuyển động, là thai nhi chuyển động à?Sau đó chúng tôi nhìn lại thì không thấy gì cả.]
Bác sĩ trả lời: [Lục tổng, thông thường thì người mang thai không thể nhìn thấy chuyển động của thai nhi bằng mắt thường cho đến khi được bảy tháng tuổi, bây giờ không nhìn thấy là bình thường, nhưng cơ thể người mẹ có thể cảm nhận được. Nhưng mà, sao ngài có thể cảm thấy được? ]
Lục Vô Túy tự động phớt lờ câu hỏi của anh: [Được rồi, cảm ơn. ]
Hắn có thể cảm nhận được, bởi vì bụng của Giang Hoài đã áp sát vào hắn.
Câu hỏi đặt ra là tại sao Giang Hoài không cảm thấy gì?
...thậm chí còn giục hắn mau kể chuyện.
Lục Vô Túy nhìn Giang Hoài vẫn còn ngơ ngác.
Giang Hoài tò mò hỏi: "Làm sao vậy? Thật sự động đậy sao?"
"..." Lục Vô Túy thở dài: "Tôi kể cho em nghe một câu chuyện nữa."
Rốt cuộc là hắn mang thai.
Hay Giang Hoài đang mang thai?
Thủ tục để Giang Hoài xuất ngoại không thể hoàn thành nhanh chóng được, cho dù đã hoàn thành, vẫn phải đợi đến khi nhập học và cùng các bạn cùng lớp rời đi theo sự sắp xếp của nhà trường.
Cơ thể cậu có thể chờ đợi, nhưng bụng không thể chờ đợi được.
Lục Vô Túy dự định sẽ nói trước với bác sĩ ở nước ngoài một tiếng.
Tuy nhiên, trước khi dùng người, hắn không mù quáng nghe theo lời người khác nói, sau khi tìm hiểu những trường hợp mà bác sĩ này nhận, mới tiếp tục liên hệ với bác sĩ này.
Hắn đã có được thông tin liên lạc của bên kia.
Vị bác sĩ này họ Trâu, tên là Trâu Hiên.
Trâu Hiên sau khi nghe được giọng của hắn, lập tức có chút đề phòng, bất đắc dĩ nói "Lục tiên sinh, không phải là tôi không muốn giúp ngài cùng người yêu của ngài, mà là thật sự là tôi không thể về nước..."
"Tôi không phải mời bác sĩ về nước," Lục Vô Túy nói, "Chúng ta sẽ đích thân đến gặp bác sĩ."
Trâu Hiên sửng sốt một lát.
Bác sĩ xác nhận: "Ngài tới đây?"
Lục Vô Túy nói: "Tôi sẽ qua."
Trâu Hiên thụ sủng nhược kinh, xác định xong mới dám tin tưởng.
"Nếu như ngài có thể tới đây, tôi cam đoan sẽ cố gắng hết sức," Trâu Hiên nói, "Nhưng theo tôi biết, trình độ y tế trong nước hiện nay cũng rất tiên tiến, vì sao ngài phải một hai phải trèo đèo lội suối đến nước ngoài tìm tôi?"
Kỳ thật những lời này không nên hỏi.
Đây là tật xấu của rất nhiều doanh nhân giàu có là họ luôn cảm thấy đồ ngoại là thơm nhất, trong nước cái gì cũng là rác, rác ngoại là báu vật.
Nhưng vì người bệnh, ông không thể không hỏi thêm vài câu.
Suy cho cùng, người mang thai khi đi máy bay cũng rất nguy hiểm, chặng đường dài như vậy có lẽ họ sẽ không chịu nổi.
"Rất đơn giản," Lục Vô Túy nói, "Bởi vì trong nước tôi không tìm được một bác sĩ nào nói " đơn giản" với ca phẫu thuật này, nhưng ngài thì có thể."
Hắn là vì kỹ thuật của Trâu Hiên.
Không phải là vì "mọi thứ ở nước ngoài đều tốt nhất".
"Được," Trâu Hiên nói, "Ngài tới tôi khẳng định sẽ chiêu đãi thật tốt. Đã lâu rồi tôi chưa làm phẫu thuật cho đồng bào mình."
Lục Vô Túy nói: "Cám ơn."
Trâu Hiên nói: "Đây là trách nhiệm của người làm bác sĩ, ngài không cần phải cảm ơn tôi."
Sau một thời gian dài nghiên cứu vấn đề này, cuối cùng mọi việc cũng đã được giải quyết.
Tục ngữ nói, làm việc tốt thường gian nan.
Sau một thời gian dài sợ hãi, cuối cùng cũng có một điểm sáng khác.
Trước khi khai giảng, Giang Hoài đã gặp Chu Tiểu Ngải.
Nhiều tháng trôi qua, cái bụng của cậu ngày càng lộ rõ, đến mức không thể giấu được nữa.
Khi Chu Tiểu Ngải lần đầu tiên nhìn thấy cậu, đã thốt lên: "Mẹ kiếp, cậu béo lên à?!"
Còn tăng lên không ít.
Giang Hoài ăn uống không ngon lắm nhưng dưới sự cẩn thận cho ăn của Lục Kỷ Vô Túy, khẩu vị dần dần tăng lên rất nhiều.
Lượng thức ăn ăn vào bây giờ vẫn như trước còn thỉnh thoảng nhiều hơn một chút.
Cũng không biết con trong bụng đã đói bao lâu.
Sau khi ăn được, em bé bắt đầu hấp thụ chất dinh dưỡng một cách điên cuồng, cũng khiến cậu có da thịt lên không ít.
Nhưng chính Giang Hoài lại không thấy được.
Lục Vô Túy thật ra nhìn thấy được nhưng hắn không cảm thấy tăng cân sẽ có gì, Giang Hoài sau khi tăng cân xúc cảm càng tốt hơn.
Hắn ôm Giang Hoài, tuyệt đối thích hơn Giang Hoài ôm thú bông.
Chu Tiểu Ngải liên tục kêu lên: "Thật không dễ dàng nha! Đã nhiều năm như vậy! Cậu cũng có lúc tăng cân!"
Nói đến đây, Chu Tiểu Ngải cảm thấy ghen tị.
Khi y và Giang Hoài học cấp ba, mỗi ngày họ đều không thể tách rời cùng nhau ăn sáng, trưa và tối.
Y thấy Tưởng Hoài ăn uống rất ngon miệng, có khi bị ảnh hưởng cũng có thể ăn thêm một bát cơm.
Cứ thế, ba năm đã trôi qua.
Y đã tăng gần mười cân, trong khi Giang Hoài chỉ tăng được một cân! không có! mập!
"Xúc cảm cũng tốt hơn," Chu Tiểu Ngải nhéo mặt, "Trời ạ, Lục tổng có ma thuật sao? Anh ta thực sự có thể khiến cậu béo lên à?"
Mắt thấy Giang Hoài sắp tức giận.
Chu Tiểu Ngải dừng lại, kịp thời buông tay ra, nói với cậu: "Nói cho tớ biết, từ lần trước cậu biến mất. Trân tỷ gần như lo lắng muốn ch.ết nhưng sau khi được tớ an ủi mới không lao vào Lục gia tìm Lục tổng tính sổ, cậu rốt cuộc đã làm cái gì vậy?"
Giang Hoài, người hàng ngày xem phim truyền hình và vẽ tranh ở nhà:...
"Thông qua vẻ mặt của cậu," Chu Tiểu Ngải suy đoán, "Tớ nghĩ cậu cái gì cũng chưa làm."
Giang Hoài chột dạ nói: "Tớ đã gửi tin nhắn trong nhóm rồi."
Nhưng tin nhắn cậu gửi đã đủ thái quá.
Tất cả chỉ là "Bình an", "cho đến nay vẫn ổn", "đừng lo lắng, tớ thực sự ổn".
Còn lại không biết một cái gì nữa.
Kỳ thật là cậu sợ mình nói nhiều quá thì sẽ bị lộ, vốn dĩ cậu không giỏi nói dối, Chu Tiểu Ngải và Trân tỷ mà nhiều lần ép hỏi, vài phút sau cậu sẽ đầu hàng.
Trong tình huống như vậy.
Trân tỷ bắt đầu đưa ra những suy đoán "có lý": Thực ra cậu không còn thích trò chuyện nữa, hay là thực sự có chuyện gì đó xảy ra? Cậu lại không đăng gì lên vòng bạn bè nữa, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?
Chu Tiểu Ngải liền gửi:...
"Tớ có thể giải thích." Giang Hoài nói: "Cho nên hôm nay tớ mới tới tìm cậu."
Chu Tiểu Ngải tò mò, đến gần cậu, thấp giọng hỏi: "Cái gì? Ung thư?"
Giang Hoài: "..." chuyện này là không bỏ qua phải không?
Giang Hoài tức giận nói: "Tớ thật sự không có nói dối! Tớ đã nói tớ không có nói dối..."
"A, được rồi, được rồi," Chu Tiểu Ngải vội vàng nói,"Tớ chỉ trêu cậu thôi, vậy chuyện cậu nói là chuyện gì?"
Giang Hoài mặt nghiêm túc nói: "Tớ có thai."
Chu Tiểu Ngải: "..."
Hai người nhìn nhau, Chu Tiểu Ngải há miệng, hồi lâu mới thốt ra được một câu: "... Lục tổng chấp nhận."
Đây không còn là vấn đề chấp nhận hay không chấp nhận.
Điều này trực tiếp vượt qua giới hạn sinh lý!
Nhưng điều gây sốc nhất không đến từ điều này.
Mà những lời này là từ trong miệng Giang Hoài nói ra - y vừa mới tiếp nhận sự thật Giang Hoài trọng sinh, giờ lại đến cái này?!
Chu Tiểu Ngải hiển nhiên không tin: "Cậu đang đùa với tớ sao? Giờ cậu còn học vụ nói đùa nữa sao?"
Giang Hoài rụt cổ, ủy khuất nói: "Tớ không phải đùa với cậu, trước đây không phải cậu có sờ bụng tớ hay sao, xác thật lớn."
"Đó không phải là ứ nước sao?!" Chu Tiểu Ngải dần dần rơi vào trạng thái hôn mê.
Hai người phải mất nửa tiếng.
Lúc này Chu Tiểu Ngải mới bình tĩnh lại.
Gần đây y đã nhìn thấy rất nhiều chuyện từ trên người Giang Hoài.
Nhưng dù bao nhiêu chuyện thì cũng không thắng chuyện người đàn ông này có thể sinh con được!
Chu Tiểu Ngải dường như hiểu được mục đích của Giang Hoài tìm mình, cẩn thận suy nghĩ: "Muốn hỏi tớ sau khi khai giảng phải làm sao phải không?"
Giang Hoài gật đầu.
"Tớ nhớ hình như cậu mới vừa bắt đầu đi học lại phải không? Hình như học kỳ này cậu muốn xuất ngoại?" Chu Tiểu Ngải nói.
Giang Hoài lại gật đầu.
Bụng của cậu sau bốn tháng đã nhìn rất rõ.
Quần áo khó khăn lắm mới có thể che kín, nhưng nếu mà nhìn kỹ vẫn có thể nhìn ra một chút manh mối.
Giang Hoài hiện tại đi trên đường cũng vô thức dùng tay che bụng.
Cậu luôn cảm thấy như vậy hơi không bình thường.
Từ thái độ ngạc nhiên của người khác khi biết tin đàn ông có thể mang thai, đến việc phải sang nước ngoài để đảm bảo an toàn khi sinh con và việc cậu phải đi khám thai thường xuyên hơn người bình thường.
Tất cả họ đều nói với cậu rằng cậu khác với những người khác.
Chu Tiểu Ngải không có thấy được suy nghĩ này của cậu, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ngoại trừ lúc sắp sinh con cậu không thể giấu được những lúc khác, cứ nhất quyết khẳng định mình béo ra là vì ăn nhiều, mấy người đó cũng không thể làm gì cậu."
Giang Hoài nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng không phải không có lý.
"Đương nhiên, nếu chỉ có cơ thể mập ra, khuôn mặt lại nhỏ như vậy, khó tránh khỏi sẽ có người nghi ngờ." Chu Tiểu Ngải nói, "Xem ra cũng không nhất định... Ai có thể tùy ý nghi ngờ một trong bụng một thằng đàn ông có em bé."
Giang Hoài sửng sốt một lát.
Một lúc sau, lại gật đầu và giấu đi cảm xúc trong mắt.
Khi bước ra khỏi quán trà sữa, Giang Hoài có vẻ tâm sự nặng nề và không còn vui vẻ như trước.
Tài xế đã đợi cậu ở cửa.
Lúc Giang Hoài chuẩn bị lên xe, đột nhiên nghĩ đến những gì Lục Vô Túy đã nói với mình.
Lục Vô Túy nói, dù là chuyện gì cũng phải thử tin tưởng hắn.
Tin hắn có thể giải quyết được.
Gần đây Lục Vô Túy đã chăm sóc cho các bác sĩ nước ngoài, điều này đã mang lại cho cậu thêm một phần sự sống.
Đương nhiên cậu phải tin tưởng Lục Vô Túy.
Giang Hoài viện rất nhiều lý do, thúc giục mình gọi điện cho Lục Vô Túy.
Nhưng điều thực sự đã khiến cậu nhấn nút quay số.
Đó là điều mà cậu không muốn thừa nhận, sự thôi thúc muốn tìm một tổ ấm khi phải chịu ủy khuất hay đả kích.
Lục Vô Túy là tổ ấm của cậu.
Điện thoại reo vài lần và đã được trả lời.
Giang Hoài nghe thấy Lục Vô Túy thở hổn hển, tò mò hỏi: "Vừa rồi anh đang làm gì vậy?"
Lục Vô Túy điều hòa hơi thở, nói: "Tôi không làm gì cả, chỉ là có cuộc họp, trên đường về văn phòng hơi nóng."
Trợ lý của hắn đứng cạnh, cũng gần như hụt hơi nhưng vẫn phải nín thở.
...Đây là mới vừa kết thúc cuộc họp thôi sao?
Cuộc họp hiển nhiên vẫn chưa kết thúc, Lục Vô Túy thấy được là Giang Hoài gọi, sau đó ném một câu"Xin chờ một chút" rồi lao ra ngoài nghe máy.
Giang Hoài "À": "Vậy, không quấy rầy công việc của anh chứ?"
Trợ lý trong lòng nói: Yên tâm, chỉ cần ngài tới đây, dù có làm gì cũng sẽ không quấy rầy.
Trợ lý bị Lục Vô Túy liếc mắt nhìn, ho khan một tiếng, lui về phía sau mấy bước tránh né.
Lục Vô Túy nói: "Không có, em có chuyện gì sao?"
"Không, không có gì." Giang Hoài cũng không biết tại sao, nhưng nghe được giọng Lục Vô Túy cậu đã bình tĩnh lại, "Tôi chỉ muốn gọi điện cho anh thôi, có được không?"
Lục Vô Túy: "...Được, đương nhiên."
Phải biết, Giang Hoài chủ động gọi điện thoại cho hắn chỉ có mấy lần.
Cho dù chỉ là nói chuyện phiếm, lần sau Lục Vô Túy vẫn sẽ bắt máy.
Hai người im lặng một lát, Giang Hoài mím môi, có chút xấu hổ.
Cậu cũng phát hiện ra dạo gần đây mình có chút "cậy sủng mà kiêu".
Lục Vô Túy không phải sẽ không nổi giận, chẳng qua hắn hiện tại mỗi lần giận đều là giả, hoàn toàn khác với lúc cậu mới bước vào Lục gia.
Cho nên cậu mới dám không kiêng dè gì với Lục Vô Túy.
"Lục, Lục Vô Túy," Giang Hoài cắn khóe môi, "Nói cho tôi biết, tôi có phải rất kỳ quái hay không?"
Lục Vô Túy cau mày nói: "Có cái gì kỳ quái?"
"Chính là, chuyện tôi đang mang thai đó," Giang Hoài cúi đầu, "Tôi hình như khác với người bình thường."
Kỳ thực, cái ý niệm mà cậu có thể mang thai và sinh con là từ trong miệng cha mẹ cậu nghe được.
Nó đã chôn sâu trong lòng bao nhiêu năm rồi.
Phải đến hôm nay, nhiều năm sau, cậu mới có cơ hội nói điều đó với người mà mình tin tưởng.
Tại sao cậu lại khác với những người khác?
Rõ ràng cậu cũng là con trai nhưng lại khác với những người khác.
Không ai có thể cho cậu một câu trả lời.
Có lẽ nghe được giọng cậu có chút suy, Lục Vô Túy lông mày hơi động, trầm giọng nói: "Đúng vậy, em chỉ là khác biệt với những người khác mà thôi."
Giang Hoài sửng sốt một lát, sau đó đầu càng cúi thấp hơn.
"Nhưng tôi cũng khác những người khác," Lục Vô Túy chuyển chủ đề, "Mỗi người chúng ta đều khác nhau, điều này chỉ thể hiện em là duy nhất, không đại diện cho cái gì cả."
"Em ở đâu? Anh tới đón em về nhà."