Chương 72
Sau khi Lục Vô Túy cau mày, hắn dời tầm mắt khỏi Viện trưởng Mai, bình tĩnh nói: “Ông ấy tới đây làm gì?”
Mai viện trưởng nói: “Nói muốn tìm cậu, còn nói đánh rơi thứ gì đó, tôi tưởng ông ấy say nên đuổi đi, cậu không sao chứ?”
“Không sao đâu,” Lục Vô Túy nói, “Nếu có chuyện gì thì ông ấy sẽ tự quay lại.”
Từ khi lão phu nhân qua đời, Lục Vô Túy cũng không có để ý tới Đường Bình Kiến đi đâu hay tin tức gì.
Cặp cha con này, từ ngày bắt đầu mối quan hệ phụ tử, thời gian ở chung giống như cha con bình thường ít mà giống người xa lạ lại là nhiều.
Nếu không phải Lục Như Mai sợ bọn họ trở mặt thành thù, mới đứng giữa giảng hòa.
Thì sợ rằng đã sớm đoạt tuyệt quan hệ cha con.
Sau bữa tối ở cô nhi viện, Giang Hoài và Lục Vô Túy chuẩn bị trở về.
Khi họ trở về, Viện trưởng Mai đã gói rất nhiều đồ ăn cho họ.
Lục Vô Túy muốn từ chối.
Nhưng khi hắn quay người lại, nhìn thấy đôi mắt Giang Hoài mở to, hắn hơi khựng lại cuối cùng cũng nhận lấy đồ ăn.
"Đúng là không dễ dàng," Mai viện trưởng nói, "Ta cho cậu bao nhiêu lần cũng chưa bao giờ nhận, hiện tại có người yêu còn có một đứa con, thì càng trở nên quan tâm người khác nhiều hơn."
Lục Vô Túy nói: “Những đồ ăn này tôi không thiếu, không bằng để lại cho bọn nhỏ đi.”
Hắn không phản bác rằng đó là vì Giang Hoài.
“Mỗi năm cậu quyên góp nhiều tiền như vậy ở đây, bọn trẻ sẽ có đủ cơm ăn và quần áo,” Viện trưởng Mai nói, “Được rồi, cũng đã muộn rồi, ta còn phải đọc sách buổi tối, hai người nên về nhanh đi.”
Bà nói chuyện rất thẳng thắn, điều hiếm thấy là lời nói của bà nghe vào tai lại ấm áp và không có vẻ khó nghe.
Hai người lên xe, Giang Hoài nhìn bóng lưng viện trưởng qua cửa sổ xe, xoay người rời đi.
Cậu có chút miễn cưỡng nói: “Tôi cảm thấy bà ấy thật mạnh mẽ.”
“Quả thực rất mạnh mẽ,” Lục Vô Túy nhìn lọ rau củ cậu đang cầm, “Tay nghề có thể khiến em tán thưởng, đúng là không dễ dàng."
Giang Hoài lập tức ôm cái lọ thật chặt như trẻ con.
Lục Vô Túy: "..."
Ngu ngốc một cách đáng yêu.
Mỗi lần nhìn thấy Giang Hoài ngốc nghếch, tay hắn liền ngứa ngáy có cảm giác muốn nhéo lên mặt Giang Hoài.
Nhưng Giang Hoài hiện tại lòng dạ hẹp hòi.
Nếu thật sự làm cho Giang Hoài nổi giận, hắn nhất định phải tận lực dỗ dành.
Khi nghĩ đến chuyện này.
Tay Lục Vô Túy không tự chủ được nhéo nhéo mặt Giang Hoài.
Trong đôi mắt trống rỗng của Giang Hoài, hắn dùng chút sức, cười nói: “Đồ ngốc này.”
Giang Hoài: "..."
Lục Vô Túy nếu dám nói thêm một lời nữa, nhất định cậu sẽ nổi giận với Lục Vô Túy.
*
Buổi tối, Giang Hoài đã tắm rửa sạch sẽ, nằm trên giường.
Vì tài nấu nướng của Viện trưởng Mai rất tốt nên cậu đã có được bữa ăn ngon nhất kể từ khi có phản ứng của mang thai.
Ăn xong, không những không cảm thấy buồn nôn nhiều mà bụng còn ấm, chưa bao giờ cảm thấy dễ chịu như vậy.
Chỉ có thể nói Viện trưởng Mai không hổ có hơn 20 năm kinh nghiệm chăm sóc trẻ em.
Ngay cả một bữa ăn đơn giản cũng có thể khiến mọi người cảm thấy thoải mái.
Giang Hoài ngơ ngác nằm trên giường, nghĩ tới lọ dưa chua mình mang về.
Làm một tô mì khác và ăn nhẹ lúc nửa đêm thì sao?
Đang nghĩ tới đây, Lục Vô Túy sau khi tắm xong liền từ phòng tắm đi ra.
Hắn mặc áo choàng tắm, mơ hồ lộ ra cơ ngực, khi bước đi, thậm chí có thể nhìn thấy cơ bụng quanh eo.
Giang Hoài... Giang Hoài đỏ mặt.
Từ khi ngủ chung giường, buổi tối Lục Vô Túy luôn mặc đồ ngủ, mỗi bộ đồ ngủ đều kín kẽ, đừng nói là nhìn thấy cơ thể hắn, từ cổ trở xuống khó có thể nhìn thấy làn da.
Mà chuyện xảy ra giữa hai người đêm đó...Giang Hoài cũng không thấy rõ.
Lúc đó tất cả đều chìm trong bóng tối, cậu chỉ nhớ được cái nóng khi bị ôm lấy eo, cùng biểu cảm trên mặt Lục Vô Túy khi dỗ dành cậu.
Không có giống như hiện tại.
Giang Hoài đang nằm rất tùy ý, nhưng khi nhìn thấy Lục Vô Túy đi tới bất giác nằm thẳng người.
Lục Vô Túy giả vờ như không để ý.
Hắn mở chăn, trực tiếp chui vào trong chăn của Giang Hoài.
Giang Hoài lỗ tai hơi đỏ lên, thấp giọng nói: “Sao anh không ngủ ở bên kia?”
"Ở đây mát mẻ." Lục Vô Túy nghiêm túc nói.
Giang Hoài: "..."
Với cái mùa này, trên giường của cậu có mát đến mấy cũng vẫn không có chỗ cho hai người chen vào?
Cả hai đều hưng phấn đến mức choáng váng.
Giang Hoài cắn môi nhưng cũng không cho Lục Vô Túy ra ngoài.
Lục Vô Túy thấy thế thực hiện bước tiếp theo, ôm lấy Giang Hoài, tựa cằm lên đầu cậu: “Hôm nay tâm trạng của em có tốt không?”
Đôi mắt Giang Hoài hiện ra từ trong ngực hắn, nhỏ giọng nói: “Một chút.”
Lục Vô Túy nói: “Vậy em vẫn còn không vui sao?”
Giang Hoài:... cậu có nói có chút vui vẻ mà.
Lục Vô Túy chỉ là trêu cậu, không phải thực sự không hiểu ý của cậu.
Nhìn thấy Giang Hoài vùi đầu trong chăn, cũng chuẩn bị không để ý tới hắn.
Lục Vô Túy nói: “Bảo bối lớn không muốn nói chuyện với anh nữa, vậy anh kể cho bảo bối nhỏ nghe một câu chuyện nhé?”
Giang Hoài lần này cũng đỏ mặt.
Cậu càng thêm nhỏ giọng:"Anh kêu ai là bảo bối đấy!"
"Hả? Ở đây còn có người khác sao?" Lục Vô Túy giả vờ kinh ngạc.
Giang Hoài không thể cùng hắn đấu võ mồm, liền đơn giản nói: "Mau kể, mau kể đi!"
Lục Vô Túy nghe được lời này, ý cười trong mắt càng đậm.
Tay hắn đưa xuống chạm vào cái bụng đã được bốn tháng của Giang Hoài.
Ba tháng là một bước ngoặt.
Từ ba tháng trở đi, sự lớn lên của đứa bé có thể nhìn thấy bằng mắt thường, bụng của Giang Hoài càng ngày càng lớn, vốn dĩ ban đầu gần như không nhìn thấy được nhưng bây giờ đã có thể chỉ cần đặt tay lên đã cảm nhận được độ cứng của bụng.
"Bảo bối lớn, em có thích ăn đồ ăn do Mai viện trưởng nấu không?" Lục Vô Túy hỏi, "Nếu em thích, khi ra nước ngoài, tôi sẽ nhờ bà ấy làm thêm nhiều một chút cho em nhé?"
Giang Hoài nghe được lời này, có chút bất chấp rụt rè.
Đôi mắt cậu sáng lên, "Chuyện này có làm phiền Viện trưởng Mai hay không?"
"Chuyện này..." Lục Vô Túy cố ý ngập ngừng.
Giang Hoài lo muốn ch.ết, sợ mình mà thúc giục Lục Vô Túy thì hắn sẽ không nói, chỉ có thể mở to hai mắt nhìn Lục Vô Túy.
“Chuyện này,” Lục Vô Túy cuối cùng cũng không nhịn được nữa, “Không có gì quan trọng đâu, anh đoán bà ấy chắc hẳn đã tích trữ cả một hầm dưa chua rồi.”
Đầy một hầm!
Giang Hoài lập tức hưng phấn.
Gần đây hiếm thấy cậu hưng phấn với đồ ăn như vậy, Lục Vô Túy nói hắn không thấy nhẹ nhõm là nói dối.
Giang Hoài vui mừng sà vào lòng hắn, dùng đầu huých nhẹ hắn, liên tục hỏi: "Thật sao? Thật sao?"
"Trong mắt em anh là kẻ nói dối như vậy sao?" Lục Vô Túy nhướng mày.
Giang Hoài theo bản năng nói: “Đúng vậy.”
Lục Vô Túy: "..."
Sau khi đáp lại Giang Hoài mới ý thức được sai lầm, vội vàng bổ sung: "Ý tôi là, đương nhiên không phải rồi."
“Vậy anh cũng muốn nói một câu,” Lục Vô Túy nhéo cằm cậu, “Anh đã nghe hết những gì em nói, đã muộn rồi.”
“ y da, ý tôi không phải vậy.”
"Vậy ý em là gì?"
Nhìn thấy Lục Vô Túy muốn trở mặt, Giang Hoài không biết Lục Vô Túy là thật sự tức giận hay giả bộ, trong lúc nhất thời luống cuống.
Về diễn xuất, cậu và Lục Vô Túy không cùng đẳng cấp.
Giang Hoài thận trọng nói: “Anh tức giận à?”
Lục Vô Túy tức giận cười nói: "Em nghĩ thế nào?"
Dĩ nhiên là không.
Hắn chính là muốn xem bé ngốc của hắn muốn làm gì, còn ước gì có thể hôn cậu mấy cái...
Tuy nhiên, ngay trước khi ý nghĩ đó lướt qua tâm trí.
Giang Hoài do dự một lát.
Sau đó ngẩng đầu hôn lên má Lục Vô Túy.
——Lục Vô Túy ngây người.
Đây dường như là lần đầu tiên Giang Hoài chủ động thân cận với hắn.
"Anh còn giận à?" Thấy hắn không trả lời, Giang Hoài khó hiểu cau mày: "Vậy, bên này cũng..."
“Chỉ hôn lên mặt thôi, có phải là không có thành ý không?” Lục Vô Túy trong mơ tỉnh lại.
Hắn không ngăn cản Giang Hoài.
Thay vào đó, nhìn chằm chằm vào cậu.
Giang Hoài bị ánh mắt của hắn làm cho hoảng sợ.
Cậu đã nhìn thấy vẻ mặt này của Lục Vô Túy rất nhiều lần nhưng cơ bản lần nào Lục Vô Túy cũng đều kiềm chế.
Cũng có mấy lần không kiềm chế.
Đó là lúc Lục Vô Túy ôm lấy cậu hôn.
Giang Hoài nhất thời có chút lúng túng, lại vùi đầu vào trong chăn, ý đồ trốn ở nơi an toàn.
Tuy nhiên, vùng an toàn của cậu có thể bị Lục Vô Túy lấy đi bất cứ lúc nào.
Thực ra nó cũng không an toàn.
Lục Vô Túy nắm lấy chăn, dù không dùng nhiều sức nhưng Giang Hoài cũng không thể kéo thêm được nữa.
Cậu hư trương thanh thế nói: “Vậy anh muốn gì?”
Lục Vô Túy ánh mắt tối sầm: “Nếu em chỉ hôn lên mặt, nơi khác của anh sẽ cảm thấy không công bằng.”
Giang Hoài: “…” Còn có cách nói này sao?!
Cậu hơi ngạc nhiên.
Giang Hoài Hoài khiêm tốn hỏi ý kiến: “Vậy anh muốn hôn ở đâu?”
Đầu ngón tay thon dài của Lục Vô Túy vô tình đặt lên môi Giang Hoài.
Hắn gật đầu, giống như bị câu hỏi này làm khó, một lúc sau mới miễn cưỡng nói: “Nơi này cũng giống như vậy.”
Giang Hoài nói: "A".
Không biết là do vẻ mặt kìm nén của Lục Vô Túy hay là do cảm xúc trong mắt hắn.
Giang Hoài co rúm người lại, tai và mặt đều đỏ bừng.
Gần như nhét đầu vô gối.
Lục Vô Túy đại phát từ bi, tha cho cậu một lần, “Miệng anh không vui nên quyết định tới đòi nợ với em.”
Sau đó, hắn vén chăn lên phủ kín cả hai người.
Trong không gian tối tăm, hắn ngậm lấy đôi môi Giang Hoài, gặm cắn vài cái mới tiến sâu vào bên trong.
Hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau trong không gian nhỏ bé này.
Gần như tan vào hơi thở của nhau.
*
Thời gian trôi nhanh.
Trong chớp mắt, chỉ còn một tuần nữa là xuất cảnh, mọi thủ tục ở trường Giang Hoài đã chuẩn bị xong, hộ chiếu và các thủ tục khác cũng đã hoàn tất.
Tất cả những gì còn lại là chờ đợi.
Sau khi Lục Vô Túy xử lý xong việc ở công ty, hắn và Giang Hoài cùng nhau lên máy bay ra nước ngoài.
Trong khoảnh khắc này, nó tràn ngập sự im lặng, nhưng thực ra không phải là sự yên tĩnh.
Giang Hoài tìm thấy một bóng dáng quen thuộc trước cửa Lục gia.
Khi không có việc gì làm, cậu thích nằm trên ban công.
Người đó chỉ xuất hiện trong góc nhìn của cậu.
Giang Hoài nhìn thấy bóng người này, lập tức chớp mắt, buông bút lông trong tay xuống.
Khi hình bóng này quay về phía cậu.
Cậu còn sửng sốt hơn.
Buổi tối, Lục Vô Túy về đến nhà, lần đầu tiên hắn nhìn thấy Giang Hoài đang ngơ ngác ở phòng khách.
Trên bàn bên cạnh là bữa tối của họ.
Hắn cảm thấy hơi lạ.
Để tránh bị hắn đút ăn, Giang Hoài thường ăn trước, như vậy có thể che giấu việc mình ăn ít.
Nhưng hôm nay Giang Hoài lại đang đợi hắn?
Sau khi Lục Vô Túy cởi cà vạt ra, hắn nhìn bữa ăn hôm nay: “Món dưa chua em thích nhất đâu? Tại sao trên bàn lại không có?”
Giang Hoài có chút mất tập trung, "Hả".
Lục Vô Túy cau mày.
Lúc này Giang Hoài mới phản ứng lại, từ trên sô pha đứng dậy, muốn chạy trốn: "Tôi ăn rồi, chỉ muốn đợi anh."
Lục Vô Túy nói: “Dừng lại.”
Giang Hoài đứng im tại chỗ.
Lục Vô Túy khá bình tĩnh: " Em gặp phải phiền toái gì?"
Giang Hoài sững sờ tại chỗ, không nói gì.
Lục Vô Túy nhìn quản gia nói: “Nếu em ấy không muốn nói, anh nói.”
Người quản gia ho khan.
Anh liếc nhìn Giang Hoài, chậm rãi nói: "Tiểu Giang thiếu gia gặp Đường tiên sinh, liền mời về nhà. Đường tiên sinh hình như bị thương, đang nằm trong phòng khách.”
Lục Vô Túy sắc mặt thay đổi.
Hắn hỏi: “Sao lại để ông ta vào Lục gia?”
"Tôi, tôi cho vào," Giang Hoài cũng có chút áy náy, "Không tốt lắm phải không?"
Lục Vô Túy: "..."
Đối mặt với bộ dạng này của Giang Hoài, cho dù tức giận đến cực điểm cũng không thể biểu hiện ra ngoài.
“Em cũng là chủ của nơi này.” Lục Vô Túy cắn răng nói: “Đương nhiên có thể mời.”
Sự lo lắng của Giang Hoài ngay lập tức được xoa dịu bởi những lời này.
Lần đầu tiên, cậu cảm thấy mình có quyền lực to lớn trong gia đình này, đồng thời có một cảm giác thân thuộc khó tả.
Cậu chưa bao giờ có cảm giác như thế này khi ở Giang gia.
Lục Vô Túy nghiến răng nhéo nhéo mặt Giang Hoài.
Lúc này, mắt Giang Hoài mở to, tức giận nhưng không dám nói.
"Người ở đâu?" Lục Vô Túy hỏi.
Giang Hoài xoa xoa mặt.
Vài phút sau, Giang Hoài túm lấy tay áo Lục Vô Túy, từ phía sau xông tới: “Anh sẽ không đánh nhau với Đường thúc chứ?”
Lục Vô Túy: “…Trong lòng em tôi là người như thế nào?”
...là phần tử bạo lực?
Giang Hoài thông minh nhất thời không nói ra những lời này.
Lục Vô Túy nhìn cậu, ánh mắt hơi nhíu lại.
Hắn cảm thấy muốn véo mặt cậu lần nữa