Chương 84: Mật ngọt (2)
Cử chỉ của Lương Yến Tân vô cùng thong dong, động tác hôn tay còn tự nhiên hơn cầm ly uống rượu.
Mọi người xung quanh đều sững sờ, Ôn Thư Du cũng không cảm thấy có gì không đúng, nhưng khi vừa nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, cô cũng bất giác đờ đẫn.
“Anh…”. Cô khẽ giãy giụa, đối phương lại nắm tay cô chặt hơn.
Mọi người yên lặng ngoảnh mặt đi.
Lộ Kinh Trì đưa mắt nhìn người đàn ông ngồi đối diện, cầm ly uống một ngụm rượu, cố kìm lại nụ cười trên môi.
Anh ta và Lương Yến Tân đã là bạn bè nhiều năm nên hiểu rõ đối phương là người như thế nào, và thái độ của người đó đối mọi người và mọi việc ra sao. Kể từ khi bố của Lương Yến Tân qua đời mấy năm trước, anh đã trực tiếp tiếp quản công ty.
Trong mắt người ngoài, cậu ấm nhà họ Lương trước kia là người khá điềm tĩnh, hai năm qua cũng chứng minh sự thật đúng là như vậy, anh chỉ biểu lộ vài phần cảm xúc trước mặt bạn bè thân thiết.
Nhưng hiện tại, hay nói đúng ra là một năm trở về đây, Lộ Kinh Trì mới nhìn thấy được ít nhiều dáng vẻ nổi loạn của người bạn thân trước kia, còn có những cảm xúc bị kìm nén sau tuổi ba mươi.
Đắc ý, dung túng và cưng chiều… người có mắt đều nhìn ra được, mấy ngày nay tất cả những suy đoán không có ý tốt giữa hai nhà Ôn Lương cũng tự nhiên tan biến.
Với dáng vẻ này, không ai nghĩ rằng hai người họ ở bên nhau là do hai bên gia đình muốn liên hôn thương nghiệp.
Mọi người đã đến đông đủ, người phục vụ hỏi xong bắt đầu cho đầu bếp lên đồ ăn.
Trong phòng không có ai hút thuốc, Ôn Thư Du nhớ rõ lần trước gặp mặt cũng vậy, họ đều nghĩ đến cảm nhận của cô, không để cô bị sặc mùi khói thuốc.
Trong bữa ăn, hầu hết mọi người đều nói chuyện làm ăn hoặc tán gẫu, chốc chốc lại nâng ly, chỉ có cô cúi gằm mặt ăn uống, đĩa ăn trước mặt không còn chỗ trống.
Người đàn ông bên cạnh không để ý nghe những người xung quanh nói chuyện, anh vẫn luôn tay bận rộn giúp cô múc canh gắp thức ăn, cuối cùng lột vỏ từng con tôm bỏ vào bát của cô.
Ôn Thư Du bỏ con tôm vào miệng nhai từ từ trước ánh mắt như thiêu đốt của mọi người.
Người nào đó có ý đưa nắm tay lên môi họ nhẹ một tiếng, khiến cô đột nhiên có chút xấu hổ.
Có lẽ là do hơi thiếu tự nhiên nên khẩu vị của cô không được như mọi khi, trên đĩa vẫn còn nhiều đồ ăn mà cô thì không ăn nổi được nữa.
“Anh đừng gắp thức ăn nữa”. Ôn Thư Du kéo cánh tay người đàn ông ngăn cản hành động của anh, nhỏ giọng nhắc nhở: “Em no rồi không ăn nổi nữa”.
Lương Yến Tân nhíu mày, liếc nhìn bát đĩa trước mặt cô: “Ăn ít vậy”.
Anh đương nhiên biết rõ sức ăn của cô đến đâu, những thứ này vốn cô đều có thể ăn hết.
Ôn Thư Du chần chừ một lát, lại cầm đũa gắp một con tôm bỏ vào miệng, vừa nhai vừa ngước mắt nhìn anh.
“Không sao, không ăn được nữa thì thôi”. Đầu ngón tay anh còn dính nước sốt khi bóc tôm, vì vậy anh chỉ xoa nhẹ mu bàn tay lên má cô: “Lát nữa còn có món tráng miệng”.
Sau khi nuốt xuống, cô cầm ly nước lên uống một ngụm: “Món tráng miệng cũng không ăn được nữa”.
“Yến Tân sao lại giống như làm bố vậy?”. Có người cười nói.
“Thật đúng là vừa làm bố vừa làm bạn trai”.
Lương Yến Tân khẽ giật khóe môi, cầm lấy khăn ướt cẩn thận lau tay, cuối cùng ném khăn xuống, ngước mắt tựa lưng vào ghế.
“Cảm ơn trước nhé”.
Cả phòng chợt im lặng, người đó nhanh chóng phản ứng lại: “Có phải mặt cậu dày quá rồi không? Tôi nói cậu làm bố của em gái Ôn, chứ ai chúc cậu sớm sinh quý tử đâu hả!”.
Có người giả vờ thở dài xúc động: “Cái gì mà sớm sinh quý tử, giờ cũng đâu còn sớm nữa”.
Lời vừa nói ra vô cùng thẳng thắn, trần trụi không hề che đậy.
Ánh mắt Lương Yến Tân lạnh lẽo đảo qua hai người đang kẻ tung người hứng: “Không muốn sống yên à”.
Mọi người cười khan vài tiếng, bức anh phải “lạm dụng uy quyền” gượng gạo đổi chủ đề: “Đã ăn xong rồi à? Ăn xong thì đi thôi, chúng ta đi chơi bài”.
Mọi người lần lượt đứng lên.
Ôn Thư Du cố gắng khống chế biểu cảm của mình, duy trì dáng vẻ bình tĩnh, nhưng không thể khống chế được sức nóng hai bên má và vành tai.
Sớm sinh quý tử…
Cô giả vờ lơ đãng đưa tay lên vuốt tóc mai, hy vọng có thể che giấu đi sự khác thường của mình.
Một năm qua, cô chưa bao giờ hoài nghi về tương lai của hai người. Có thể nói tất cả ước mơ và kế hoạch tương lai của cô đều có sự tồn tại của Lương Yến Tân, nhưng cô cũng chưa nghĩ xa đến như vậy.
Hiện tại hai người cũng chỉ là quan hệ yêu đương, thậm chí còn chưa… thì làm sao có em bé được.
Trong nửa năm nay, cô thậm chí còn lấy hết can đảm ám chỉ rằng mình không để tâm, cũng không cho rằng trong thời gian học đại học không thể phát sinh quan hệ, nhưng anh vẫn rất cố chấp.
Có lẽ là vì một năm nay vẫn còn đi học, đắm chìm trong không khí vườn trường cho nên cô không nghĩ nhiều như vậy. Lời nói này của bạn anh quả thật đã nhắc nhở cô, hầu hết mọi người ở tuổi này đều đã thành gia lập nghiệp, nói không chừng cũng có con cả rồi.
Có khi nào dì Dư cũng sốt ruột rồi không?
“Đi thôi?”. Người đàn ông thản nhiên nói.
Ôn Thư Du ngẩn ra, bình tĩnh gật đầu đáp một tiếng “Được”, nhưng cuộc độc thoại nội tâm vừa rồi khiến cô ngượng ngùng không dám ngẩng đầu nhìn anh.
Cô vừa định đứng dậy thì đột nhiên có người nắm lấy cổ tay cô, đối phương nhẹ nhàng đỡ cô ngồi xuống.
“Sao lại cúi đầu không nhìn anh?”, anh cười nhẹ.
Cô cứng đờ người, vội vàng ngước lên trừng mắt nhìn anh: “Không có mà”.
Nói xong cô đứng dậy, một bên kéo cánh tay của anh đang nắm lấy tay mình, một bên thúc giục anh: “Anh không đi à, không phải anh muốn đi chơi bài sao”.
Lương Yến Tân nhíu mày, siết chặt năm ngón tay đang nắm tay cô. Anh đứng lên không nói lời nào, lơ đãng nhéo cổ tay mảnh khảnh của cô.
Rất rõ ràng trong đôi mắt hạnh đó đều là sự ngượng ngùng và bất mãn, cho nên một cái liếc mắt của cô cũng không có lực uy hϊế͙p͙ gì, chỉ giống như một con mèo giơ móng vuốt nhẹ nhàng cào vào lòng anh.
Anh đương nhiên biết vì sao cô không được tự nhiên, nhưng đó chính là mục đích của anh.
Một năm, anh kiên nhẫn lâu như vậy chính vì muốn mối quan hệ tiến thêm một bước, sau đó “nhốt” cô lại trong vòng tròn nhỏ bé này.
Quý tử gì đó đối với anh mà nói không quan trọng, câu nói tùy tiện đó anh cũng chỉ xem như một sự “nhắc nhở”.
Tất cả những gì anh muốn là cô.
Lương Yến Tân ôm cô vào lòng, nhéo nhẹ eo cô: “Em muốn chơi bài hả?”.
Những người khác đều đi phía trước, chỉ có hai người họ tụt lại phía sau nên Ôn Thư Du không đưa tay đẩy anh ra.
“… Không muốn”. Nói xong, cô chợt nghĩ đến điều gì đó lại nói thêm: “Em muốn xem anh chơi”.
“Anh?”. Anh cụp mắt xuống.
“Vâng”.
Dừng lại một lát, anh cười nửa miệng nói: “Không phải lại muốn đẩy anh ra trước họng súng đấy chứ?”.
Ôn Thư Du chợt liên tưởng đến mấy năm trước, lúc ấy Lương Yến Tân thay mình chơi ván bài kia thắng không ít tiền, kết quả Ôn Lãng Dật giận tím mặt tìm tới, cô thẳng thừng đổ lỗi cho anh.
Tiếng “chú” kia cũng bởi vậy mà thành danh, đến vài năm sau vẫn mang đến cho anh không ít phiền phức lẫn chế nhạo.
“Yên tâm đi, chú Lương”. Cô không nhịn được cười, sau đó ngước mắt cười hì hì nhìn về phía anh: “Em sẽ không làm vậy đâu”.
“Ngày nào cũng thích ăn đòn đúng không?”. Bàn tay người đàn ông trên eo cô nhẹ nhàng xoa nắn, đầu ngón tay vuốt nhẹ qua lớp vải.
Ôn Thư Du hít một hơi, mím môi đẩy anh ra nhưng sức lực của cô chẳng thấm vào đâu, cuối cùng lại bị đối phương đẩy lùi về phía sau vài bước dựa vào tường.
Không còn ai khác trên hành lang.
Lương Yến Tân một tay chống bên cạnh cô, tay kia đặt lên eo cô, vây cô trong lòng mình.
Cô phải bám lấy anh trong không gian chật hẹp này.
Nhận thấy người đàn ông cúi đầu, Ôn Thư Du lập tức đưa tay che miệng.
“Lại không cho anh hôn à?”, anh cười.
“Không cho”. Trong mắt cô hiện lên ý cười, người nghiêng sang bên phải, hai tay đặt lên vai anh.
Tự bản thân thể nghiệm nhiều lần, cô cũng đã có chút kinh nghiệm, tư thế ôm nhau như vậy khiến anh không có cách nào dễ dàng thực hiện được ý đồ.
Đột nhiên, anh thì thầm: “Đổi sang chỗ khác cũng không phải là không được”.
Đổi sang chỗ khác.
Ôn Thư Du còn chưa kịp phản ứng, bên tai bỗng nhiên phả đến một hơi thở ấm áp, theo đó là xúc cảm mềm mại mang nhiệt ý nóng rực.
Lương Yến Tân cúi xuống, rủ mắt hôn lên vành tai người trong vòng tay mình, bàn tay ôm eo cô không ngừng siết chặt.
Bạch ngọc phối với ngọc trai ban ngày sáng đến chói mắt không ngừng lắc qua lắc lại dưới mi mắt anh, khiến anh cả đêm nay đều không yên.
Ôn Thư Du nín thở căng cứng, hai chân vô thức mềm nhũn.
Khi làn môi anh lưu luyến rời khỏi, cánh khôi mở hờ cố tình trêu chọc sượt qua vành tai cô, trêu chọc thân mật.
Cuối cùng, anh cắn vành tai cô như để trả thù, không nặng không nhẹ, chỉ như ăn một món điểm tâm, đẩy cảm xúc tê dại đến cực điểm, khó khăn kìm lại trước khi cắn đau cô.
Cô mở miệng nhưng không nói nên lời.
“Sau này nếu không cho hôn, anh sẽ đổi chỗ khác”. Anh ghé sát vào tai cô nhẹ giọng nói: “Nhớ không?”.
…
Khi hai người đi đến một căn phòng khác, tự nhiên nhận được những ánh mắt mơ hồ đầy ẩn ý từ mọi người.
“Lương thiếu không nhịn nổi một lát à?”.
Lương Yến Tân cười nhạo, ngón tay dài lười biếng gảy những lá bài đặt trên bàn, ngước mắt nhìn người phục vụ bên cạnh: “Bắt đầu”.
“Vâng, Lương thiếu”.
“… Yến Tân, ý cậu là sao?”.
“Người ta giục bắt đầu cho bạn gái chơi, cái này cậu cũng quản à?”.
Lương Yến Tân liếc nhìn người bên cạnh, tư thế ngồi đoan trang xinh đẹp, khuôn mặt mang theo nụ cười ngây thơ, dáng vẻ an tĩnh yên lặng lắng nghe bọn họ nói chuyện.
Bé con ranh mãnh. Anh cười đắc ý.
“Ai nói cô ấy muốn chơi?”. Anh ngước mắt lên, cười nửa miệng.
Người vừa nói chuyện sửng sốt, giây tiếp theo trưng vẻ mặt đau khổ nói: “Không phải chứ? Cậu chơi hả? Nếu cậu muốn cướp tiền thì cứ nói thẳng!”.
Vừa dứt lời, mọi người chỉ thấy người đàn ông mang tư thái nhàn nhã trên sô pha bỗng dưng mỉm cười.
Anh chống một tay lên thành ghế sô pha đỡ trán, khuôn mặt mỉm cười nhìn cô gái trẻ tuổi bên cạnh, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy kiêu ngạo.
“Là bạn gái tôi muốn xem tôi cướp tiền”.