- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18-1
- Chương 18-2
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62-1
- Chương 62-2
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78: PHIÊN NGOẠI: ?N THƯ DU ❤️ LƯƠNG YẾN TÂN - Chương 78: Trang phục hầu gái (Thượng)
- Chương 79: Trang phục hầu gái (Hạ)
- Chương 80: Tốt nghiệp
- Chương 81: Trâu già gặm cỏ non
- Chương 82: Ôn Tống
- Chương 83: Mật ngọt (1)
- Chương 84: Mật ngọt (2)
- Chương 85: Niềm vui bất ngờ
- Chương 86: Cầu hôn (1)
- Chương 87: Cầu hôn (2)
- Chương 88: Cầu hôn (3)
- Chương 89: Hôn lễ
- Chương 90: Trăng mật (1)
- Chương 91: Trăng mật (2)
- Chương 92: Trăng mật (3)
- Chương 93: Cuộc sống sau kết hôn (1)
- Chương 94: Cuộc sống sau kết hôn (2)
- Chương 95: Cuộc sống sau kết hôn (3)
- Chương 96: Cuộc sống sau kết hôn (4)
- Chương 97: Mộng
- Chương 98: Cục cưng (1)
/2
GIỚI THIỆU NỘI DUNG
Ôn Thư Du được bố mẹ và anh trai nuông chiều từ nhỏ, chuyện phản nghịch nhất mà cô từng làm là thích một người đàn ông hơn cô những mười tuổi khi mới 16 tuổi.
Ở Đình Thành, chẳng ai không biết người đó là một cậu ấm cứng đầu.
“Em ấy hả?” Biết được tâm ý của cô, người nọ cười khẽ: “Vẫn chỉ là một cô nhóc thôi”.
Cô buồn bã xấu hổ, trong lúc tức giận đã quyết định đi du học. Đối diện với người đàn ông vui buồn không thể hiện ra mặt sau sáu năm, cô cố ý gọi anh là “chú Lương”.
Hết kỳ nghỉ, cô trở về nước Anh nhưng lại bị người đàn ông dụ dỗ bắt được, anh cười nhạo: “Chú hử?”.
Ở nơi đất khách quê người, cô giấu bố mẹ lẫn anh trai lén lút gặp anh.
“Yến Tân”. Cô nghe thấy anh cả mình hỏi anh trong điện thoại: “Anh lại ra nước ngoài hả?”.
Người đàn ông ôm cô từ phía sau, hờ hững đáp: “Ừ, bàn chuyện làm ăn”.
Cúp điện thoại, anh lại cười thầm bên tai cô: “Còn muốn anh phải lén lút đến khi nào?”.
Bị hậu sinh mình tán tưởng bắt mất con gái, bị bạn tốt nhiều năm cuỗm mất em gái, vợ chồng và hai cậu con trai nhà họ Ôn lập tức trở mặt.
Người trong vòng truyền tai nhau: “Chú Lương” trâu già gặm cỏ non!
Lương Yến Tân cũng chẳng thèm hổ thẹn, tặng trang viên ngoài vịnh, gióng trống khua chiêng khoe khoang với tất cả mọi người.
Ôn Thư Du leo lên lưng anh, cắn vành tai anh, nói: “Hơn ba mươi tuổi rồi, anh có thể chững chạc hơn được không?”.
Người đàn ông gian manh cười với cô: “Chê anh già hử?”.
Cô lập tức lùi lại: “Già… càng già càng dẻo dai!”.
Tag: Yêu sâu sắc, duyên trời tác hợp.
Vai chính: Ôn Thư Du, Lương Yến Tân
Tóm tắt trong một câu: “Chú Lương” trâu già gặm cỏ non.
Lập ý: Cảm nhận cuộc sống tươi đẹp
Ôn Thư Du được bố mẹ và anh trai nuông chiều từ nhỏ, chuyện phản nghịch nhất mà cô từng làm là thích một người đàn ông hơn cô những mười tuổi khi mới 16 tuổi.
Ở Đình Thành, chẳng ai không biết người đó là một cậu ấm cứng đầu.
“Em ấy hả?” Biết được tâm ý của cô, người nọ cười khẽ: “Vẫn chỉ là một cô nhóc thôi”.
Cô buồn bã xấu hổ, trong lúc tức giận đã quyết định đi du học. Đối diện với người đàn ông vui buồn không thể hiện ra mặt sau sáu năm, cô cố ý gọi anh là “chú Lương”.
Hết kỳ nghỉ, cô trở về nước Anh nhưng lại bị người đàn ông dụ dỗ bắt được, anh cười nhạo: “Chú hử?”.
Ở nơi đất khách quê người, cô giấu bố mẹ lẫn anh trai lén lút gặp anh.
“Yến Tân”. Cô nghe thấy anh cả mình hỏi anh trong điện thoại: “Anh lại ra nước ngoài hả?”.
Người đàn ông ôm cô từ phía sau, hờ hững đáp: “Ừ, bàn chuyện làm ăn”.
Cúp điện thoại, anh lại cười thầm bên tai cô: “Còn muốn anh phải lén lút đến khi nào?”.
Bị hậu sinh mình tán tưởng bắt mất con gái, bị bạn tốt nhiều năm cuỗm mất em gái, vợ chồng và hai cậu con trai nhà họ Ôn lập tức trở mặt.
Người trong vòng truyền tai nhau: “Chú Lương” trâu già gặm cỏ non!
Lương Yến Tân cũng chẳng thèm hổ thẹn, tặng trang viên ngoài vịnh, gióng trống khua chiêng khoe khoang với tất cả mọi người.
Ôn Thư Du leo lên lưng anh, cắn vành tai anh, nói: “Hơn ba mươi tuổi rồi, anh có thể chững chạc hơn được không?”.
Người đàn ông gian manh cười với cô: “Chê anh già hử?”.
Cô lập tức lùi lại: “Già… càng già càng dẻo dai!”.
Tag: Yêu sâu sắc, duyên trời tác hợp.
Vai chính: Ôn Thư Du, Lương Yến Tân
Tóm tắt trong một câu: “Chú Lương” trâu già gặm cỏ non.
Lập ý: Cảm nhận cuộc sống tươi đẹp