Chương 96: Cuộc sống sau kết hôn (4)
Xưa nay Ôn Thư Du rất thích mua sắm, cô cũng biết bản thân mình đôi khi còn mua hơi quá tay. Nhưng từ khi yêu Lương Yến Tân, anh luôn thích lấy việc nhìn cô tiêu tiền làm thú vui, về điểm này thì ngay cả Ôn Thư Du cũng phải cam bái hạ phong.
Trước kia cô rất thích xem trình diễn thời trang, bất kể là xem trực tiếp hay xem qua tivi. Bởi nhờ xem những buổi trình diễn như thế này mà cô có thể tìm được những sản phẩm mới, mặt khác là có thể ngắm nhìn những người mẫu xinh đẹp.
Nhưng một ngày đẹp trời sau đó, chỉ cần cô tỏ ra thích thứ gì thì nó sẽ nhanh chóng xuất hiện trong nhà.
Nhìn phòng để quần áo ngày càng lớn khiến Ôn Thư Du rơi vào trầm mặc.
Đúng là cô thích chưng diện, nhưng phòng để đồ chưa bao giờ khoa trương như vậy cả…
Vì thế, cô nhanh trí không xem những buổi trình diễn thời trang nữ nữa mà chuyển sang thời trang nam. Xem mấy lần qua tivi, cô đột nhiên tìm ra niềm hứng thú mới, thậm chí còn đi xem trực tiếp tận hai lần.
Kết quả tin đồn đã truyền ra ngoài, có người nói rằng cô vừa mắt một nam người mẫu mới ngoài hai mươi tuổi, hai lần đến xem trực tiếp đều là vì muốn thấy cậu ta.
Lúc tin tức truyền ra, cô vẫn còn đang trên chuyến bay trở về Đình Thành nên khó tránh khỏi việc không nắm bắt được thông tin. Hậu quả là Lương Yến Tân bày ra vẻ mặt sầm sì lạnh lùng ra tận sân bay đón cô.
Mặc dù anh không hề nghi ngờ cô, nhưng chi tiết “nam người mẫu mới ngoài hai mươi” đã đụng vào nỗi đau của ai đó, cho nên cô phải mất những ba đêm mới dỗ dành được anh.
Giờ đây cô không đi xem trình diễn thời trang nữa, nhưng cũng vì vậy mà phát hiện ra thú vui mới… mua quần áo cho Lương Yến Tân. Như vậy vừa có thể thỏa mãn sở thích mua sắm của cô, cũng có thể trải nghiệm niềm vui khi mua đồ cho anh.
Hơn nữa, cô tuyệt đối không hề cảm thấy anh mặc chúng thua kém những nam người mẫu kia.
Sau khi tìm ra niềm vui mới, cô lập tức bắt tay vào kế hoạch. Lấy được số đo của Lương Yến Tân ở chỗ chú Trần, chẳng mấy chốc cô đã đổi toàn bộ quần áo trong chiếc tủ lớn nguyên một mặt tường trong phòng để đồ của Lương Yến Tân thành đồ mới.
Cô quyết định thử nghiệm một chút, điều tr.a sở thích của đối phương.
Thừa dịp Lương Yến Tân vẫn chưa đi làm về, cô và người làm trong nhà cùng nhau dọn dẹp lại quần áo trong chiếc tủ đó của anh. Xong việc, cô ngẫm nghĩ một lúc rồi quyết định chui tọt vào tủ quần áo, ý định gia tăng chút “bất ngờ”.
Hay gọi nó là “choáng váng” cũng được? Cô rất muốn nhìn thấy dáng vẻ của anh bị cô dọa giật mình.
Ôn Thư Du nhìn đồng hồ, kiên nhẫn chờ đợi. Đến khi nghe thấy âm thanh quen thuộc bên ngoài truyền đến, cô mới nhanh chóng đóng cửa tủ lại.
…
“Phu nhân đâu?”.
Thím Hứa được dặn dò từ trước, trả lời: “Phu nhân ở trên lầu, chắc đang ở trong phòng”.
“Ừm”. Lương Yến Tân đi lên lầu, anh không vội đến phòng thay đồ mà đến phòng ngủ trước.
Nhưng phòng ngủ lại không một bóng người.
Anh nhìn quanh một vòng, sau đó lại tìm kiếm trong phòng khách, thư phòng và cả phòng cô trưng bày đồ đạc cũng không thấy người đâu.
“Thím Hứa, thím chắc chắn cô ấy ở trên lầu chứ?”.
“Chắc… chắn là vậy”.
Lương Yến Tân hơi nhíu mày, vẻ mặt đăm chiêu.
Anh đứng tại chỗ một lúc lâu mới xoay người đến phòng thay đồ. Đến trước cửa, anh vặn tay nắm rồi đẩy cửa bước vào.
Nhưng anh mới đụng vào, chưa dùng bao nhiêu sức mà cửa đã bung ra, rõ ràng cửa không đóng sập hẳn.
Động tác của anh hơi dừng lại, bỗng dưng nở nụ cười.
“Thím Hứa, tìm lại dưới lầu và vườn hoa một lần xem”.
Ôn Thư Du chui trong tủ quần áo, xung quanh tối đen như mực nên cô không thể thấy gì, nhưng riêng thính giác lại nhanh nhạy vô cùng.
Cô nghe thấy anh dặn dò người làm, tiếp đó là tiếng quần áo ma sát vào nhau, cuối cùng là tiếng cởi giày va chạm trên thảm sàn.
Ước chừng thời cơ đã đến, cô đẩy cánh tủ quần áo ra, cười hô lớn: “Surprise…”.
Giọng nói đột nhiên im bặt, cô không thể rời mắt trước cảnh tượng phía trước.
Lương Yến Tân đã cởi áo sơ mi, lúc này chỉ còn chiếc quần dài trên người. Vốn dĩ anh đang quay lưng về phía cô, nhưng nghe thấy tiếng động, anh chậm rãi xoay người lại, cơ bụng rắn chắc lộ rõ ràng trước mắt cô.
Anh nhướng mi, phút chốc nở nụ cười: “Em định lấy mình làm quà tặng cho anh à?”.
“… Anh biết em ở trong rồi đúng không?”. Ôn Thư Du trợn tròn mắt thắc mắc.
Anh không trả lời, chỉ lặng lẽ thưởng thức dáng vẻ trốn bên trong tủ quần áo của cô. Sau đó, anh lại gần vươn tay về phía cô: “Nhảy ra đây nào, anh đỡ em”.
Người đàn ông đưa bàn tay đến, đường cong mềm mại. Ánh mắt cô vô thức dịch chuyển xuống khuôn mặt anh, cuối cùng mới thẹn thùng nhảy ra, thân thể được người đàn ông đã cởi đồ nửa thân trên ôm chặt.
Không còn tầng ngăn trở nào, cũng vì vậy mà cô có thể cảm nhận được đường cong và hơi ấm trên cơ thể của người đàn ông.
Ôn Thư Du không biết bản thân có nên thấy may mắn vì chọn thời cơ tốt hay không, ít nhất thì Lương Yến Tân vẫn chưa cởi quá nhiều.
“Anh đoán được rồi, bất ngờ đã chẳng còn bất ngờ nữa”. Cô bĩu môi, làm ổ trong ngực anh, sau đó ngẩng đầu lên ý bảo anh nhìn về phía sau lưng mình, “nhưng em chỉ là hàng đính kèm thôi, thứ đằng sau mới là điều em muốn cho anh xem”.
“Đối với anh thì em mới là bất ngờ, những thứ khác đều là đính kèm”. Anh cúi đầu hôn đôi mắt trong trẻo của cô, khắc ghi từng khoảnh khắc đáng yêu của cô vào lòng.
Ôn Thư Du không kìm được khóe môi ngày càng cong lên, mật ngọt lan tỏa trong tim, liên tục thúc giục anh mau xem chỗ quần áo mới.
Lương Yến Tân ngẩng đầu nhìn tủ quần áo chiếm dụng cả mảng tường trước mặt.
“Đều do em tự chọn đấy, số đo em lấy chỗ chú Trần”. Ôn Thư Du hồi hộp hỏi anh: “Anh xem có thích không? Hoặc có cái gì anh đặc biệt thích không?”.
Kết quả là anh chẳng hề có nguyên tắc gì cả, cũng không có sở thích cá nhân mà nhận toàn bộ số quần áo cô mua cho mình.
Ôn Thư Du vô cùng vừa lòng với kết quả này. Bởi vì câu trả lời “Anh thích tất” của anh không phải nói cho có lệ mà đã chuyển thành hành động cụ thể.
Chỉ sau một đêm, quần áo ở những chiếc tủ còn lại đã bị anh ghẻ lạnh, vô tình hay hữu ý để người bên ngoài biết quần áo, giày và cả cà vạt trên người anh đều do cô mua đã trở thành một sự thỏa mãn mới mẻ của Lương Yến Tân.
Mà cô đồng thời cũng cảm thấy mãn nguyện không nói nên lời, từ đó cô cũng hiểu được tâm trạng vui vẻ của Lương Yến Tân khi anh vung tiền mua đồ cho cô.
…
#Phiên ngoại: Công tác.
Ôn Thư Du lại cựa mình, lặng lẽ thở dài lấy điện thoại trên đầu giường nhìn thoáng qua.
Hơn 2 giờ sáng.
Không biết vì sao đêm nay lại như vậy, cô hoàn toàn không buồn ngủ chút nào.
Cô không nhịn được lại mở di động ra đọc tin nhắn tối qua, người đàn ông nói với cô “Rạng sáng nay sẽ đến”.
Đầu sỏ gây ra chuyện này!
Lại trở mình một cái, Ôn Thư Du vén chăn trùm đầu, trong lòng bắt đầu lẩm bẩm thôi miên chính mình.
1, 2, 3…
Đột nhiên, âm thanh rất nhỏ vang lên trong căn phòng yên tĩnh. Âm thanh đóng mở cửa, tiếng thay giày và tiếng dép lê va chạm trên nền nhà cẩm thạch, tiếp theo là tiếng bước chân nhẹ nhàng trên cầu thang gỗ đi lên lầu.
Cô tỉnh táo lại, phát hiện bản thân mình không kìm lòng được, hai mắt mở to trong bóng tối, ngay cả hô hấp cũng vô cùng nhẹ nhàng.
Cô nghĩ Lương Yến Tân sẽ đi tắm trước nhưng không ngờ tiếng bước chân lại ngày càng gần. Cô xốc tung chăn lên, sửng sốt một lúc nhưng rồi không biết suy nghĩ gì mà tiếp tục kéo chăn che mặt lại, tránh bị anh phát hiện đang giả vờ ngủ.
Cô nhắm mắt lại, gắng hết sức thở nhẹ nhàng đều đặn.
Cửa mở, người đến lập tức đến bên giường đứng một lát, tiếp theo cất bước đi đến bên kia giường. Cô có thể cảm nhận được đệm giường lún xuống, cả người nhanh chóng căng thẳng giả vờ ngủ.
Một bàn tay to lớn lạnh lẽo tiến vào góc chăn, chớp mắt đã ôm lấy eo cô. Người đàn ông kéo cô vào lòng, dường như chẳng hề nề hà sẽ khiến cô thức giấc.
Xúc cảm lạnh lẽo khiến cô rùng mình, cả người cứng đờ.
Giả vờ ngủ thất bại, Ôn Thư Du biết điều không tiếp tục nữa mà ngọ nguậy trong vòng tay người đàn ông. Nhưng bàn tay ôm cô rất chặt, cô càng phí sức ngược lại càng bị anh ôm chặt.
“Không giả vờ nữa à?”. Anh mỉm cười, vỗ về cô: “Giả vờ ngủ trước mặt anh?”.
Khuôn mặt cô nóng dần lên, quyết định không lên tiếng.
“Muộn thế rồi sao em vẫn chưa ngủ?”. Lương Yến Tân dừng lại một chút, mỉm cười hỏi cô: “Nhớ anh à?”.
Ôn Thư Du trầm mặc một lát, cô xoay người lại ra sức ôm chặt anh, mặc cho khí lạnh vẫn bám trên quần áo của anh: “Vâng, nhớ anh”.
Không có chia xa thì cô khó có thể tưởng tượng được nỗi niềm nhớ nhung như lúc này.
Cô vừa dứt lời, anh lập tức nâng khuôn mặt cô hôn xuống.
Vừa rồi anh nói chuyện không hề thản nhiên vui đùa, cũng không từ tốn chậm rãi, chỉ có thương nhớ thể hiện qua nhiệt độ nóng rẫy và hành động gấp gáp.
Nóng bỏng, vội vã.
“Miên Miên, anh cũng rất nhớ em”. Người đàn ông thủ thỉ mấy tiếng giữa môi lưỡi quấn quýt, hơi thở dồn dập.
Thói quen là thứ gì đó vô cùng đáng sợ. Khi còn chìm đắm trong đó, ta sẽ không phát hiện ra điều gì không thích hợp; nhưng một khi bị ép phải xa rời thói quen đó, chớp mắt phải rời khỏi mới cảm nhận được nó khó khống chế, khó điều tiết như thế nào.
Lần này đi công tác một tuần, anh gần như trằn trọc khó ngủ cả đêm, cuối cùng đã phải đẩy nhanh lịch trình, giảm bớt thời gian để về sớm. Đến giờ được ôm cô vào lòng một lần nữa, anh mới chính thức cảm thấy thỏa nguyện.
Với anh, cô chính là thói quen; mà anh đối với cô cũng như vậy.
Thay vì vượt qua nỗi đau khổ vì thói quen bị phá vỡ, anh tình nguyện lựa chọn thỏa hiệp sa vào thói quen không lối thoát.
“Miên Miên, lần sau đi cùng anh nhé, được không em?”.
Nương theo ngọn đèn mờ dưới mặt đất, anh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt anh lướt từ đôi mày thanh tú đến đôi môi đỏ mọng sau nụ hôn.
Ngay ngày đầu tiên anh đi, Ôn Thư Du đã hối hận khi từ chối lời đề nghị “cùng đi” với anh. Nghe thấy Lương Yến Tân nói vậy, cô gật đầu không hề do dự. Cô dùng sức ôm cổ anh, vùi mặt trên hõm vai anh.
“Anh mau đi tắm đi, người anh lạnh lắm”. Khuôn mặt cô cọ nhẹ lên vai anh, nhẹ giọng nói: “Tắm xong rồi nhanh ra ngủ với em, em không ngủ được”.
Tình ý dâng trào tận đáy lòng, Lương Yến Tân cười lặng lẽ, cúi đầu hôn lên đôi mắt cô.
“Tuân lệnh… bà Lương”.