Chương 92: Trăng mật (3)
Tỉnh dậy vào sáng hôm sau, Ôn Thư Du chắp nối lại quá trình “tỉnh rượu” vào đêm qua.
Hình ảnh cô nhớ rõ nhất là cô ôm eo Lương Yến Tân không cho anh cởi quần áo, còn cả vẻ mặt lạnh của người đàn ông đối diện với gương khi anh cởi thắt lưng.
Cuối cùng, đúng là cô có tỉnh rượu chút ít nhưng thân thể đã không còn chút sức lực nào, cả người mềm oặt như bông để mặc đối phương ôm mình vào bồn tắm.
Say rượu hỏng việc! Cô kéo chăn lên che đầu, lặng lẽ di chuyển hai chân đang đau nhức.
Cô mất một buổi sáng để đẩy lùi hoàn toàn tác dụng của rượu và vận động “mệt nhọc quá độ” vào đêm qua. Đến chiều, qua thời gian nắng chói chang nhất, Lương Yến Tân mới đưa cô ra ngoài.
Căn biệt thự họ ở có một mặt giáp bãi biển tư nhân nên rất yên tĩnh và kín đáo. Bờ cát và nước biển đều rất sạch sẽ, nhìn không hề thấy bất kỳ dấu vết can thiệp hay hư hại của con người.
Một chiếc du thuyền loại nhỏ neo đậu bên bờ biển, Lương Yến Tân dắt cô lên thuyền chọn một vị trí ngồi.
Gió biển nhẹ nhàng lay động tóc mai bên thái dương, cô nheo mắt suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn bóng dáng người đàn ông trước mắt. Anh đứng ở vị trí lái thuyền, quần áo bị gió thốc thổi về phía sau,
Cô cứ nhìn một lúc như vậy, sau đó đứng dậy đi xuống ngồi bên cạnh anh: “Em cứ cảm thấy chuyện gì anh cũng biết”.
“Trước kia anh học đại thôi”. Lương Yến Tân quay đầu nhìn cô, mi rủ môi cong. Nhìn vài giây, anh bỗng nhiên nhướng mày, gõ vào vô lăng điều khiển: “Đến đây anh dạy cho em?”.
Ôn Thư Du chần chừ một lúc mới có động lực đứng dậy bước qua đó.
Người đàn ông lùi lại nửa bước để cô đứng trước người mình. Hai cánh tay anh vòng qua người cô, bàn tay nắm chặt tay cô đặt trên vô lăng.
Gió biển nghênh đón, sau lưng là hơi thở nóng ấm của anh, tay cũng bị anh nắm lấy. Cô nhếch khóe môi cười, quay đầu đang chuẩn bị nói gì đó với người phía sau nhưng bất ngờ lại bị anh chớp thời cơ cúi đầu hôn xuống.
Nụ hôn này chỉ ngắn ngủi vài giây nhưng “phong cách” của anh vẫn trước sau như một, nhanh chóng đi thẳng vào mục đích chính, đầu lưỡi tìm cách tiến vào tàn sát bừa bãi.
Anh trêu cô: “Nhìn chằm chằm vào anh làm gì? Nhìn phía trước kìa”.
Người đàn ông thổi khí ghé sát nói chuyện bên tai cô khiến cảm giác ngứa ngáy xộc đến, Ôn Thư Du vừa cười vừa né sang một bên tìm lối thoát: “Anh xấu xa”.
Rõ ràng anh mới là người chủ động hôn trước mà.
Vừa dứt lời, Lương Yến Tân tiếp tục hôn một cái còn mạnh hơn nữa lên má cô, tiếp đó lại cắn nhẹ vành tai cô, cười khẽ: “Xấu xa thì sao, chẳng phải lần nào bà Lương nhìn anh cũng mềm nhũn chân đấy thôi”.
“Em đâu có”.
“Ồ, anh nói sai rồi”. Anh cười: “Không phải “mỗi lần”, mà là “mỗi đêm” mới đúng”.
Ôn Thư Du lập tức đã liên tưởng đến cảnh tượng tứ chi lẫn xương sống của mình đều mềm nhũn không chút sức lực, quả thực không thích hợp cho trẻ nhỏ. Cô nhất thời đỏ mặt, tim đập dồn dập, xấu hổ bừng bừng vùi đầu trên ngực anh trốn tránh.
“Đừng động lung tung”. Giọng nói của anh ngầm chứa sự uy hϊế͙p͙.
Cô di dời chút lực chú ý của mình đến thân thể ấm áp đang kề sát sau lưng mình, im lặng không nói gì.
Lương Yến Tân nắm tay dạy cô làm thế nào để điều khiến chiếc du thuyền, ngoài ra còn cẩn thận giải thích cho cô một số điều cần lưu ý. Dần dần, tâm tư của Ôn Thư Du cũng chậm rãi rơi vào ma trận trong giọng nói và cả nhiệt độ ấm áp của bàn tay anh.
Giọng nói của người đàn ông trầm ấm quyến rũ, vô cùng dễ nghe.
Khi anh ngừng nói, cô đột nhiên nghĩ đến cách xưng hô “bà Lương” luôn treo bên miệng anh. Dường như mỗi lần anh gọi cô như vậy đều mang theo ý tứ mờ ám, quyến rũ.
Bất thình lình, Ôn Thư Du xúc động không kìm được bèn hỏi: “Mỗi lần anh gọi em là “bà Lương”, em đều cảm thấy có chút gì đó không đứng đắn”.
“Không đứng đắn?”. Anh nhíu mày, từ tốn lặp lại lời của cô.
Ôn Thư Du nhịn cười: “Giống như gọi vợ người khác ấy, cảm giác chúng ta đang yêu đương vụng trộm”.
Lương Yến Tân nghẹn họng, suýt nữa bị chọc cười bởi suy nghĩ lệch lạc và đen tối của cô.
“Vợ người khác? Họa từ miệng mà ra, nợ ngày đến đêm phải trả đó”.
“Anh còn nói nữa, e là kiếp trước em nợ anh cả đời đó!”. Ôn Thư Du hờn dỗi, cảm thấy mình như con nợ bị “siết nợ” đến cùng cực.
“Sao anh lại cảm thấy kiếp trước là anh nợ em nhỉ?”. Anh bỗng dưng nở nụ cười: “là tiểu tổ tông đó”.
Ôn Thư Du hé môi chưa kịp nói đã nghe thấy tiếng cười của người đàn ông: “Nhưng đúng là kiếp trước em đã nợ anh, bằng không thì anh rước em về thiệt rồi”.
Không có cô là cảm giác như thế nào? Lương Yến Tân tự nhận là người không bao giờ trốn tránh vấn đề, nhưng đây lại là vấn đề duy nhất khiến anh không muốn đối mặt.
“Dù có thiệt cũng phải trân trọng đó”. Cô nép mình trong ngực anh, mỉm cười.
“Tuân lệnh, bà Lương”.
…
Sau khi xuống khỏi du thuyền, hai người đi dọc theo bờ cát trở về biệt thự. Đi được một lúc, Ôn Thư Du than mệt, Lương Yến Tân lập tức ngồi xổm trước mặt cô.
Cô vô cùng tự nhiên ghé lên lưng anh.
Yên tâm, thoải mái. Anh từ từ đứng dậy, sức lực vững vàng, tiếp tục đi về phía trước.
Sóng biển êm đềm dập dìu táp từng trận vào bờ, tiếng thủy triều du dương réo bên tai.
“Quả nhiên đối mặt với biển xanh mênh mông có thể khiến cho người ta bình tâm lại”.
“Chẳng lẽ không phải vì anh đang ở bên em hả”.
Cô cười hì hì đáp: “Tự luyến”.
Có điều, sự thật cô cũng cảm thấy đúng như anh nói.
“Em thích biển sao?”. Lương Yến Tân hỏi.
“Thích chứ”.
Người đàn ông trầm ngâm “Ừ” một tiếng.
Im lặng đi như vậy một lúc, Ôn Thư Du gối trên bờ vai rắn chắc phía trước, thích thú híp mắt cảm thản: “Quả nhiên không phải tự đi mới là hạnh phúc nhất”.
Lương Yến Tân nhanh tay véo chân cô, khóe môi cong lên: “Sau này ngày nào cũng cõng em”.
“Chẳng lẽ anh có thể cõng em cả đời à?”. Đầu ngón tay cô nhẹ nhàng khều mép áo anh… cố ý nói.
“Sao không?”. Giọng điệu của anh rất bình thản như đó là lẽ tất nhiên: “Có thể cõng em đến ngày nào không cõng nổi nữa thì thôi”.
Cô khua chân, vòng tay ôm cổ anh hơi siết chặt, sự ngọt ngào lẫn mãn nguyện như thủy triều dâng cao đánh thẳng vào tim.
“Thật ra em cũng muốn học cách chăm sóc cho anh”. Cô không muốn chỉ đơn thuần tiếp nhận sự yêu thương chiều chuộng và chăm sóc của anh, “sau đó trở thành một người vợ tốt”.
Từ nhỏ, người nhà và bạn bè đã cho cô rất nhiều sự yêu thương, cô cũng muốn dốc sức trao những yêu thương đó cho họ, đối với anh cũng vậy.
Mỗi lần nghĩ đến sau khi về nước hai người sẽ chuyển đến trang viên Vân Phù chính thức bắt đầu cuộc sống sau kết hôn, cô luôn trào dâng thứ cảm xúc hồi hộp lẫn mong đợi rất khó tả.
Người trên lưng chân thành, mềm mại, ánh mắt của Lương Yến Tân bỗng dưng dịu đi rất nhiều.
“Miên Miên”.
“Dạ?”.
“Điều anh cần không phải là một người vợ tốt, anh chỉ cần em”.
Ôn Thư Du ngẩn người, biểu cảm có phần chấn động, cô vội vàng vùi mặt trên vai anh, một lúc sau mới “Vâng” một tiếng rất khẽ.
Hai người nhanh chóng về tới bậc thang dưới biệt thự. Cô đứng thẳng quay đầu nhìn cảnh tượng sau lưng. Bốn dấu chân song song với nhau ban đầu sau đã biến thành hai hàng, tạo thành một dải thật dài dưới ánh tà dương.
“Đúng rồi, còn một chuyện nữa”.
“Chuyện gì?”.
“Anh…”. Ôn Thư Du do dự một lúc, sau đó vẫn quyết định nói thẳng: “Hiện tại có phải anh rất muốn… có con không?”.