Chương 86: Cầu hôn (1)
“… Cái gì?”. Ôn Thư Du nhất thời không hiểu được ý của anh, vô thức quay đầu về phía sau.
Lương Yến Tân đặt một tay đặt bên cổ cô, năm ngón tay duỗi ra phủ hơn phân nửa cổ cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Anh hơi nghiêng người về phía trước, chạm vào lòng bàn tay cô.
Vỏ nilon hình vuông bị bóp tạo ra tiếng sột soạt, các cạnh răng cưa cọ vào lòng bàn tay vừa lạnh, vừa ngứa.
Anh thu năm ngón tay lại, đan chặt với bàn tay cô, thứ đồ nho nhỏ mỏng manh kia cứ như vậy bị kẹp giữa lòng bàn tay của hai người.
Ôn Thư Du chợt hiểu ra đó là thứ gì.
“Là người khác cho em, em tiện tay nhét một cái vào túi mà thôi”. Cô như bị bỏng muốn rút tay về, nhưng lại bị năm ngón tay thon dài của người đàn ông siết chặt lại không thể nhúc nhích.
Trong lúc giãy giụa, gói nilon nhỏ không ngừng phát ra tiếng động khiến cô càng thêm đỏ mặt, tim đập dồn dập.
“Anh… anh nắm thế này làm gì?”.
Ôn Thư Du không nhúc nhích nữa. Sở dĩ cô mang theo cái này là để đề phòng, cũng là vì A Chu và Gia Ninh đã cảnh báo cô, nhưng ai biết được phản ứng đầu tiên của Lương Yến Tân khi phát hiện cô mang theo áo mưa lại là chê cô mang ít?!
Làm gì có ai ra ngoài mà để nguyên hộp vào túi của mình! Hơn nữa túi của cô cũng đâu chứa nổi cả hộp.
Trong đầu cô không tự chủ được hiện ra rất nhiều hình ảnh thân mật ướt át khiến tim đập nhanh đến mức không tài nào khống chế.
“Người khác?”.
Cô nghẹn ngào, cảm thấy xấu hổ thêm phần bất lực, không ngờ anh lại chú ý đến điều này: “Anh buông em ra trước đi”.
Người đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay cô không nhúc nhích.
“… Chính là mấy người A Chu”.
Lương Yến Tân nhíu mày, ngón tay cong lên kẹp chiếc áo mưa giữa hai đầu ngón tay.
Ôn Thư Du siết chặt bàn tay đã được tha bổng của cô, quay đầu như không có chuyện gì xảy ra: “Bây giờ em có thể bỏ khăn bịt mắt ra được không?”.
“Được”. Anh dùng ngón tay xoa nhẹ lên má cô, sau đó cúi đầu hôn lên trán cô.
Giây tiếp theo, chiếc khăn lụa đang bịt chặt mắt cô được nới lỏng.
Trước mắt chợt sáng lên, cô vừa giơ tay lên theo phản xạ nhưng Lương Yến Tân đã kịp đưa tay che mắt cô trước rồi.
Ôn Thư Du chớp mắt, tay phải chậm rãi đưa lên, cuối cùng đặt lên mu bàn tay anh.
Lòng bàn tay chạm nhẹ vào đôi lông mi dài, cảm giác hơi ngứa như cánh bướm tung bay, cũng tựa như lông vũ lướt qua. Hô hấp của Lương Yến Tân chậm lại, rủ mắt kéo khăn lụa trên vai cô.
“Được rồi”. Ôn Thư Du nhỏ giọng nói, không hiểu sao có chút căng thẳng.
Người phía sau buông tay xuống.
Cô chớp mắt làm quen hoàn toàn với ánh sáng, ánh mắt vừa mới định hình tập trung, giây tiếp theo lại không thể tin được mở to hai mắt.
Dường như bọn họ đang ở trong một khu phố yên tĩnh, sở dĩ nói dường như là bởi vì cô căn bản không có cách nào để rời ánh mắt đi cẩn thận quan sát xung quanh.
Trước mặt là một toà nhà ba tầng màu trắng, ẩn trong một khoảng sân được bao quanh bởi cây xanh và hoa hồng. Mặt bên của mỗi tầng đều có cửa kính toàn cảnh trong suốt, tầng một và tầng hai được trang trí với những cây thường xuân tươi tốt.
Thảm cỏ xanh mướt ngoài sân được bao bọc bởi hàng rào trắng với đài phun nước và xích đu. Ngay lúc cô đưa mắt tới, khoảng sân bỗng nhiên như bừng tỉnh sau giấc ngủ say, những cột nước nhẹ nhàng đột nhiên phun ra từ đài phun.
Ánh mặt trời vừa phải như hòa với những bông hồng đung đưa trong gió, nước trong đài phun được dát lên một tầng ánh sáng mềm mại.
Tất cả mọi thứ trước mắt giống như hình ảnh trong một bộ phim cổ vài thập kỷ trước, nhưng đây không phải là trọng tâm.
Điều quan trọng là tất cả đều bắt nguồn từ một bức tranh – một bức tranh dán được treo trong căn hộ ở Anh của cô.
Bức tranh dán đó là tác phẩm của cô trong một lớp học hồi năm nhất. Cô đã cắt mỗi chỗ một ít từ những tấm áp phích cũ và sách tạp chí do giáo viên phát, cuối cùng kết hợp chúng lại thành bức tranh mà cô yêu thích.
Khi đó, cô muốn tự mở một quán cà phê, và bức tranh đó chính là nguyên mẫu cho ý tưởng của cô.
“Em muốn vào xem thử không?”. Bỗng nhiên, người đàn ông phía sau mở miệng, giọng nói mang theo nụ cười tự nhiên mát rượi.
Ôn Thư Du kinh ngạc quay đầu lại nhìn anh, nhưng đối phương đã tiến lên một bước, ôm eo cô đi vào trong.
Cô không thể không bước tới. Sau khi đi lên bậc thang, Lương Yến Tân rướn cằm xuống ý bảo cô đẩy cửa ra.
Cô chần chừ cầm tay nắm cửa, nhưng không mở cửa ngay lập tức: “Sao anh biết”.
Nói được một nửa, bàn tay thon dài của người đàn ông trực tiếp phủ lên tay cô, sau đó hơi dùng sức.
Cánh cửa mở ra, lời cô chưa nói xong cũng đột nhiên dừng lại.
Hai bàn tay của Lương Yến Tân giữ vai cô, đẩy cô bước vào sau cánh cửa kia.
Ôn Thư Du không biết phải dùng từ ngôn từ nào để diễn tả những gì cô thấy trước mắt.
Chiếc đèn pha lê tinh xảo rủ xuống trên trần nhà cao vót, những bộ sưu tập cổ điển đẳng cấp nằm ngay ngắn trong tủ trưng bày.
Cách bài trí bên trong đã tái hiện lại một số hình ảnh trong bộ phim yêu thích của cô. Cô thậm chí đã nhìn thấy một chiếc ghế sô pha được cải tạo từ bồn tắm như trong <>, còn tấm áp phích cũ của bộ phim được dán trên tường.
Cô nhớ rõ mình đã từng kéo anh xem những bộ phim này với mình hoặc thuận miệng nói một câu “Em rất thích”.
Từ bức tranh cắt dán kia đến những bộ sưu tập và trang trí này, cô biết rõ phải tốn bao nhiêu tâm tư mới có thể tập hợp chúng lại. Quan trọng nhất là anh đã lặng lẽ ghi nhớ những điều đó.
“Thích không em?”. Người đàn ông phía sau thản nhiên nói.
Nhưng từ góc độ mà cô không nhìn thấy, biểu cảm trên mặt anh có chút cứng ngắc và căng thẳng, hoàn toàn trái ngược với giọng điệu của anh.
Người trước mặt vẫn không trả lời, Lương Yến Tân buông tay xuống, một lát sau lại đút tay vào túi quần.
Yết hầu anh trượt lên xuống có phần thấp thỏm. Anh tiến sang phía bên cạnh hai bước, nhìn chằm chằm cửa kính toàn cảnh bên cạnh mà không nhìn cô: “Tầng một làm một quán cà phê, sau này có thể tổ chức tiệc hoặc đấu giá, những cổ vật ở tầng một và hai có thể bán. Tầng ba thì tùy ý em”.
Vừa dứt lời, một mùi hương thơm thoang thoảng ập vào vòng tay anh.
Cô gái nhỏ kiễng chân ôm chặt cổ anh, hành động bất ngờ khiến anh giật nảy, lập tức rút tay trong túi quần ra đỡ cô.
Lương Yến Tân nhếch khóe môi, khuôn mặt đã có thêm phần khí sắc.
“Em đừng vội cảm động”. Anh đưa tay vỗ nhẹ vào lưng cô như muốn dỗ dành một đứa trẻ, giây tiếp theo anh ôm ngang người cô, nhấc chân bước đến cầu thang xoắn ốc lên tầng ba.
Ôn Thư Du yên lặng tựa vào ngực anh, bên tai là nhịp tim trầm ổn, tầm nhìn hạn chế của cô được lấp đầy bởi những vầng hào quang bị khúc xạ từ những ngọn đèn pha lê.
Người đàn ông ôm cô dừng lại trước một cánh cửa đóng chặt trên tầng ba.
“Bên trong… có gì vậy?”.
Lương Yến Tân thả cô xuống, nhưng không mở cửa ngay lập tức.
“Miên Miên”.
Ôn Thư Du không thể nói rõ được cảm xúc khi nghe anh gọi một tiếng này, nhưng cô cảm nhận được sự trang trọng và căng thẳng không thể giải thích được trong giọng nói của anh.
“Sao vậy?”, cô mím môi lúng túng.
“Vừa rồi là quà tốt nghiệp”. Anh cúi đầu nhìn cô, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng: “Nhưng cái này thì không”.
Cô ngẩng đầu lên, con ngươi màu nâu nhạt phía trước còn chói mắt hơn cả ánh sáng xa hoa của chùm đèn pha lê.
Anh bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt nặng nề không rõ cảm xúc.
Ôn Thư Du há miệng, mờ mịt thấp thỏm đáp lại: “Vâng”.
“Anh chưa bao giờ mong chờ em sẽ thích điều này đến như vậy”. Anh kiềm chế cúi đầu hôn lên trán cô, hơi thở không còn bình tĩnh như trước: “Đây là lần đầu tiên và nó chỉ thuộc về em”.
Cô ngẩn người như cảm nhận được điều gì đó, trái tim đập thình thịch.
Ngay khi cô vẫn đang đắm chìm trong hơi ấm trên trán thì phía sau bỗng truyền đến tiếng cửa mở lách cách.
Anh đẩy cửa ra.
Hai người vẫn lặng lẽ đứng đối diện như trước. Một lát sau, Ôn Thư Du chậm rãi xoay người lại.
Một bên của căn phòng rộng rãi là cửa sổ toàn cảnh, lúc này rèm cửa che nắng quét đất đã được kéo gần hết, chỉ chừa một khe hở rộng nửa mét để ánh mặt trời chiếu vào.
Chùm ánh sáng soi rõ những hạt bụi lơ lửng trong không trung, phá vỡ không gian mờ tối, lan tỏa một mảng trắng xóa.
Cô mở to mắt không thể tin được, kìm nén cảm xúc ngăn mình thốt lên kinh ngạc.
Một chiếc váy cưới được mặc trên ma nơ canh lặng lẽ đặt ở nơi giao thoa giữa bóng tối và ánh sáng.
Lớp lụa satin bên ngoài chiếc váy dài được xếp thành những tầng phức tạp với tay áo trễ vai, voan cài đầu dài cùng tà váy lụa trắng phủ xuống đất, gần như chiếm hơn một nửa gian phòng.
Một chiếc váy cưới cổ điển vô cùng lộng lẫy, không phải một sớm một chiều có thể hoàn thành được những chi tiết cầu kỳ và phức tạp đó.
Ôn Thư Du cắn chặt môi, hô hấp dồn dập, trái tim như muốn nhảy ra ngoài.
Ý anh là gì… Giờ phút này không cần nói cũng đã biết.
Xung quanh đặc biệt yên tĩnh, cô chỉ có thể nghe thấy hơi thở và nhịp tim của bản thân mình.
Hương gỗ quen thuộc bao trùm sau lưng cô chứng minh người đàn ông vẫn đứng đó.
“Thích không em?”.
Đầu óc cô trở nên trống rỗng.
Đột nhiên, cánh cửa phía sau bị đóng lại. Anh chậm rãi bước tới trước mặt cô từ phía sau, đế giày phát ra âm thanh sột soạt nhẹ trên thảm.
Ôn Thư Du chưa ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại bên tay phải của anh.
Một chiếc hộp vuông màu đen không biết đã xuất hiện trong tay Lương Yến Tân từ khi nào. Anh cầm một nửa chiếc hộp, ngón tay thon dài chậm rãi vuốt theo góc cạnh của nó.
Nắp hộp được mở ra, màu hồng nhạt lấp lánh nằm lặng lẽ trên tấm vải nhung đen.
Tay còn lại của anh nâng bàn tay trái của cô, rủ mắt hôn lên mu bàn tay cô. Giờ phút này, đó là một nụ hôn trang trọng gần như thành kính.
“Thứ lỗi cho anh vì đã muốn dùng cách này để trói chặt em sớm như vậy”. Anh ngước mắt lên nhìn cô, khoảng dừng giữa lời nói của anh đối với cô mà nói là một giây dài vô tận.
Ôn Thư Du yên lặng nín thở nhìn vào đôi mắt anh.
Sau lưng anh là chiếc váy cưới dành tặng cho cô, còn chiếc nhẫn đang nằm trong bàn tay anh.
Ánh nắng bên ngoài cửa sổ tràn vào giao thoa với ánh sáng lan tỏa của đèn pha lê sau lưng cô dệt nên một khung cảnh không phân biệt được là mơ hay thực.
“Mặc nó rồi làm vợ anh nhé?”.