Chương 49: Phong cách ‘lái máy bay trực thăng rải giấy xét nghiệm ADN’
Nhà họ Triệu cũng biết chuyện này cần được giải quyết thật nhanh chóng - lần trước công ty Triệu Trạm Hoài gặp tổn hại rất nặng vẫn còn chưa hồi phục lại được. Bây giờ nếu danh dự của Triệu Hoành Chí mà cũng tiêu tùng thì công ty nhà họ Triệu sẽ đứng trước nguy cơ bị hạ mức tín nhiệm vô cùng ác liệt.
Thanh danh, danh dự - những thứ này tạm chưa bàn đến, điều quan trọng nhất là việc có scandal ồn ào sẽ ảnh hưởng đến đánh giá của các công ty khác trong mối quan hệ hợp tác với nhà họ Triệu, tới lúc ấy, tổn thất họ gặp phải sẽ còn cao hơn mấy triệu nhân dân tệ lần trước rất nhiều.
Thế nên, nếu để người khác coi chủ tịch nhà họ Triệu như tên hề vì ngoại tình với bảo mẫu - chẳng thà thanh minh với công chúng rằng năm xưa con gái nhà họ Triệu bị đánh tráo, họ bị lừa, cả nhà họ Triệu đều là người bị hại, từ đó vớt hẳn nhà họ ra khỏi bãi nước đục.
Cũng vì thế mà sau khi Lý Diệp đến trường học, ông Triệu ngay lập tức chỉ huy cấp dưới gửi email hàng loạt cho cổ đông công ty để giải thích đầu đuôi sự việc.
Về phần Triệu Trạm Hoài, anh ta tìm người tr.a IP trên diễn đàn trường và camera trước cửa công ty để tìm bằng được là ai cố ý làm bung bét mọi chuyện. Mặt khác, anh ta cũng cử Lý Diệp đến trường đón Triệu Viện về và đi tìm Trương Ngọc Phân.
Lần này, nhà họ muốn đích thân đưa 2 người đi xét nghiệm!
…....
Ngay lúc nhà họ Triệu đang sứt đầu mẻ trán vì mớ bòng bong thì đám học sinh ở trường trung học A ăn được quả thị to bự nhất ba năm trở lại đây! Ai nấy đều choáng váng với độ xanh chín* của quả thị này, đến cả các thầy cô giáo cũng chỉ biết nhìn nhau bất đắc dĩ, không lời nào để nói.
(*chơi chữ, có nghĩa là mức độ thông tin của một tin tức)
Bây giờ nhà họ Triệu muốn xét nghiệm ADN một lần nữa, kết quả xét nghiệm thứ hai này chưa có nhưng chuyện thiên kim thật, thiên kim giả thì đã như đinh đóng cột.
“Cạn mọe lời, từ từ để não tớ load đã...... Chuyện tưởng chỉ có trong phim lại xảy ra ngoài đời thật......”
“Nếu đúng như lời trợ lý của Triệu Hoành Chí, thì nhà họ Triệu và Triệu Minh Khê đáng thương thật! Nhà họ Triệu thì không dưng phải nuôi hộ con người khác, đổ không biết bao nhiêu tiền vào một người chẳng phải máu mủ, các cậu có nhìn thấy cách ăn mặc của Triệu Viện không? Không xa xỉ quá đà nhưng đều là hàng hiệu mẫu mới nhất, mà nghe nói kỳ nghỉ đông hè mỗi năm cô ta đều được tham gia trại hè ở nước ngoài, chi phí mấy trăm ngàn tệ lận. Nếu là tớ thì tiếc rẻ ch.ết mất, kiểu gì cũng phải bắt cha mẹ đẻ Triệu Viện đền bằng được!”
“Nhà họ Triệu thì đáng thương chỗ nào? Theo lời ông trợ lý kia thì hai năm trước họ đã biết Triệu Viện không phải con đẻ, nhưng vẫn tiếp tục nuôi thì trách được ai bây giờ? Mà nhà họ đầy tiền, không cần cậu lo hộ! Tội nhất là Triệu Minh Khê kia kìa! Không dưng lại thành đứa trẻ bị bỏ rơi từ lúc lọt lòng! Mà còn, tớ cảm thấy nhà họ đối xử với Triệu Minh Khê chẳng tốt bằng với Triệu Viện!”
“Cậu nghĩ đúng rồi đấy...” Một nữ sinh lớp chất lượng nói, vẻ mặt ‘chịu hết nổi cái nhà này’: “Năm trước họp phụ huynh, nhà họ chỉ đi cho Triệu Viện, không ai đi họp cho Triệu Minh Khê. Chuyện này tớ còn nhớ như in.”
“Hơn nữa bây giờ Triệu Minh Khê còn đang ở nội trú trong trường kìa? Hay là nhà họ Triệu không muốn cổ sống trong nhà, đuổi cổ ra trọ trong trường?!”
Nói đến đây, ai cũng thấy tội nghiệp Minh Khê.
“Má ôi, nhà họ Triệu bị điên à? Xin được phép rút lại cảm giác thấy họ đáng thương! Nhà họ ngoại trừ Triệu Minh Khê ra thì chắc đầu óc có vấn đề cả?! Không phải con đẻ thì đối xử tốt, con ruột nhận về nhà lại bị đối đãi thê thảm như thế?!”
“Cậu hiểu làm sao được, nuôi nhiều năm như thế đương nhiên phải có tình cảm rồi, còn con ruột mới tìm về thì bản chất cũng chỉ là người xa lạ thôi.”
“Tóm lại, người đáng thương nhất vẫn là Triệu Minh Khê.”
Cả trường đều xôn xao bàn tán chuyện này.
“Nhà họ Triệu”, “Triệu Viện”, “Triệu Minh Khê” - ba danh từ này xuất hiện khắp mọi xó xỉnh trong trường: các lớp học, ký túc xá nam - nữ, căn tin, sân thể dục, và cả phòng công tác của giáo viên.
Tuy Triệu Vũ Ninh được gia đình dặn dò không cần để tâm những chuyện khác, phải tập trung học hành, nhưng giờ phút này cậu ta đào đâu ra tâm trạng mà học nữa?
Đến cả học sinh năm nhất cũng đang bàn tán việc này.
Không ngừng có người phấn khích tới chỗ cậu ta hóng hớt: ví dụ như hỏi gia đình cậu ta phát hiện Triệu Viện không phải con đẻ bằng cách nào; tìm được Triệu Minh Khê kiểu gì; rồi gì mà 2 năm trời sao không tìm cha mẹ đẻ của Triệu Viện; sao lại nuôi luôn cả hai người con giả con ruột - rốt cuộc thì cha mẹ cậu ta nghĩ gì?
Triệu Vũ Ninh bực bội vì bị làm phiền, quăng cả sách đi.
Từng câu hỏi của những người này không khác nào những bàn tay tát trên mặt cậu ta.
Nhìn mà xem, ai cũng hiểu người vô tội nhất là Triệu Minh Khê, nhưng vì sao trước kia cậu ta và cả nhà lại đều có mắt như mù?
Cũng chính sự thiên vị của cả nhà cậu ta với Triệu Viện suốt 2 năm nay mới dẫn đến việc Triệu Minh Khê đoạn tuyệt với họ.
Những cái này tạm chưa bàn, bây giờ lại còn lộ ra Triệu Viện rất có thể là con của bà bảo mẫu Trương Ngọc Phân?!
Triệu Vũ Ninh vừa tức vừa thấy ghê tởm đến độ muốn ói.
Bạn bè cùng trường chỉ hóng thị nên không biết bình thường ở nhà họ Trương Ngọc Phân như thế nào, nhưng Triệu Vũ Ninh thì biết rất rõ.
Bà bảo mẫu đó cậy mình làm ở nhà họ Triệu hơn mười mấy năm: từ lúc Triệu Viện mới sinh, bà ta đã làm cho nhà họ Triệu rồi - cho nên bình thường luôn tỏ thái độ khinh miệt những người giúp việc khác trong nhà như lái xe, bảo mẫu Vương......
Từ bé Triệu Vũ Ninh đã không thích bà ta, bởi vì bà ta chỉ biết xoay quanh Triệu Viện, mỗi lần Triệu Viện tan học về, bà ta hết sợ cặp sách Triệu Viện đeo bị nặng lại sợ Triệu Viện mệt nhọc, chỉ hận không thể bế Triệu Viện lên tầng chăm bẵm.
Đương nhiên bà ta không dám bất cẩn lúc chăm sóc Triệu Vũ Ninh, nhưng không tận tâm bằng lúc chăm Triệu Viện.
Nhưng dù sao bà ta cũng chỉ là một bảo mẫu, được cái lanh lẹ, cũng khá chịu khó làm việc, Triệu Vũ Ninh lại là con trai, tính tình thoải mái nên không so đo nhiều.
Thế nên bao năm qua, bà bảo mẫu này ăn mặc đều do nhà họ Triệu lo, lại hưởng lương cao.
Nếu không vì lần trước trợ lý của anh cả bắt gặp Trương Ngọc Phân thái độ với Triệu Minh Khê, chỉ e hiện giờ bà ta vẫn còn sống ở nhà họ.
Nhưng một bà bảo mẫu như thế lại rất có thể là mẹ đẻ của Triệu Viện
Tức là sự thiên vị bà ta dành cho Triệu Viện là xuất phát từ tình mẹ chứ không phải vì bà ta chịu khó?
Cũng tức là - những điều không tốt bà ta từng làm với Minh Khê, có thể đều vì bà ta có ác ý với cô?
Bây giờ ngồi ngẫm lại từng chi tiết, Triệu Vũ Ninh chỉ thấy lạnh sống lưng, càng nghĩ lại càng cảm giác như bị một bàn tay bóp chặt dạ dày, khiến bụng cậu ta nôn nao, cảm giác muốn ói.
Nếu chuyện này được xác thực.
Nghĩa là nhà họ bao năm qua đã trả tiền lương cho hung thủ khiến máu mủ ruột rà của họ bị lạc mất!
Triệu Viện đi theo trợ lý Lý Diệp của ông Triệu, nghe nói là xin nghỉ bảy ngày không đến trường, vừa khớp thời gian cho ra kết quả xét nghiệm ADN.
Mà làm nhân vật có liên quan, nguyên một ngày Minh Khê đều nhận được ánh nhìn đồng tình của toàn trường.
Đám đàn em trong lớp quốc tế vì Phó Dương Hi mà bình thường cũng đã rất hay bảo vệ Minh Khê rồi.
Sau khi xảy ra chuyện này, ánh mắt cả đám mỗi khi nhìn Triệu Minh Khê đều như đang nhìn công chúa bị lưu lạc nhà Disney, tranh nhau giúp Minh Khê trực nhật, thay cô rót nước, và còn liên tiếp cho cô đồ ăn vặt. Đương nhiên, mấy hành động này suýt thì bị Phó Dương Hi nhầm tưởng thành họ định theo đuổi Triệu Minh Khê, mặt mũi cậu sa sầm khiến cả đám sợ chạy mất dép.
Có lẽ do cách dùng từ ‘đứa bé bị bỏ rơi’ của Lý Diệp khiến mọi người bị xúc động, cả trường từ giáo viên đến học sinh đều tưởng tượng ra không biết bao nhiêu vở kịch với nội dung là Minh Khê sống vất vưởng từ nhỏ, thậm chí có người còn so sánh với phân cảnh Tiểu Yến Tử bị ngược đãi ở Hàn Hiên kỳ xã, hiếu kì đến tận lớp quốc tế để xem trên người Minh Khê có sẹo hay không ——
Nhưng chỉ thấy Triệu Minh Khê xinh đẹp đến phát sáng, tay chân trắng muốt, nào đâu có sẹo?
Nhìn chán, một đám nữ sinh cùng túm tụm lại bàn luận về đồ dưỡng da của Triệu Minh Khê. Một người nói: “Điều kiện sống của cổ không tốt từ bé thì chắc không hơi đâu đụng đến đồ dưỡng da, đẹp thế này chắc là do gen di truyền rồi.”
Lư Vương Vĩ và các thầy cô khác trong lòng cũng rất cảm thông cho Minh Khê, người nào người nấy vẻ mặt hiền từ, gọi Minh Khê đến văn phòng an ủi nhiệt tình.
Buổi trưa, Minh Khê về ký túc xá cầm sách giáo khoa lỡ để quên, bác gái quản lý ở ký túc xá còn gọi riêng cô lại, mắt mũi tèm lem dúi cho cô hai miếng thịt khô tự tay bác ướp để cô bồi bổ thân thể.
Minh Khê: ….....
Đến tận buổi chiều chuyện vẫn chưa thôi. Thậm chí có cả học sinh lớp chất lượng đến xin lỗi Minh Khê trực tiếp: “Xin lỗi cậu, trước kia bọn tôi quá ngạo mạn, từng chê cười thành tích của cậu. Thực ra, cậu trải qua bao chuyện như vậy mà vừa tới trường mình đã thi được hạng trung ở lớp thường thì cũng rất giỏi rồi.”
Lớp chất lượng cao cũng có người đến cổ vũ cô. Ấy là một nữ sinh đeo kính trong đội tham gia tập huấn, không tham dự hành động vứt cặp sách của đám Bồ Sương, phương thức cổ vũ cũng rất độc đáo: “Triệu Minh Khê, tôi chờ mong gặp được cậu trong trận chung kết!”
Trên diễn đàn bắt đầu có người lập nhóm fan cho hoa khôi mới của trường.
Tuy chưa phát triển bằng nhóm fan trước kia của Triệu Viện, nhưng cũng rất có tiềm năng.
Minh Khê đau hết cả đầu!
“Cái trường này mắc bệnh tưởng tượng kinh niên đấy à? Chỉ từ một câu của Lý Diệp mà cũng nghĩ ra được đủ loại cốt truyện bi đát?”
Kha Thành Văn chấm khăn lau nước mắt, nghẹn ngào hỏi: “Thế, ngày trước cậu bị bỏ rơi thật ư?”
“Đâu thảm đến thế.” Minh Khê cạn lời nhìn diễn xuất giả trân của Kha Thành Văn, kể: “Chuyện lúc bé tôi không nhớ rõ, nhưng không tới nỗi bị mẹ đẻ Triệu Viện đánh đập như trên diễn đàn phóng đại. Thực tế mà nói, từ lúc tôi nhận thức được thì đã sống với bà rồi, không hề có chuyện ăn không no, mặc không ấm.”
Đương nhiên điều kiện không bằng một phần ngàn nếu so với con cái nhà giàu có.
Nhưng bà không bao giờ để cô chịu đói chịu rét, bà có mở một tiệm tạp hóa nhỏ, lại nhận thêm chút việc vặt như may đồ, giao hàng...... Nộp học phí cho cô xong thỉnh thoảng còn có tiền mua cả thịt, cho nên thời thơ ấu của Triệu Minh Khê vẫn tương đối đầy đủ.
Trước kia Minh Khê hoàn toàn không biết Trương Ngọc Phân là ai, bây giờ người nhà họ Triệu muốn xét nghiệm ADN một lần nữa, cô cũng đang chờ kết quả từ họ.
Nếu chuyện năm xưa thật sự dính líu đến Trương Ngọc Phân thì chắc chắn bà ta sẽ phải ngồi tù.
Phó Dương Hi chỉ biết im lặng nhìn Triệu Minh Khê.
Trong lòng cậu chua xót, muốn an ủi cô, nhưng lại không có chút kinh nghiệm nào trong việc này, thế là cậu đột ngột đứng dậy, vơ tất cả quà vặt do đám đàn em mang tới đặt cái ‘rầm’ lên bàn Minh Khê, giọng lạnh lùng nói: “Cho cậu.”
Rồi cậu cài tai nghe của mình vào tai Minh Khê.
Phút giây tai nghe màu bạc được cài lên, thế giới tức khắc im ắng.
Chẳng thanh âm nào lọt vào lỗ tai cô nữa, cả người như rơi vào một khoảng không tĩnh lặng, hai bên tai chỉ còn lại cảm giác mềm mại khi được tai nghe bao lấy, ánh mắt thì dừng ở trên mặt Phó Dương Hi.
Minh Khê nhìn cậu, thấy dở khóc dở cười, cô định nói chuyện đều đã qua, không cần đối xử với cô như bình hoa dễ vỡ.
Nhưng nghĩ lại.
Chẳng phải con trai rất thích bảo vệ người con gái nào yếu đuối đó thôi. Nếu có thể làm Phó Dương Hi đồng cảm với cô, khiến cậu nhận thức được cô là một người con gái chứ không đơn thuần chỉ là một đàn em của cậu, biết đâu chừng có thể khiến cậu trai thẳng ngốc nghếch này thích cô thì sao.
Trong lòng Minh Khê nghĩ vậy, bèn nằm sấp xuống bàn, giấu mặt trong tay, không nói lời nào.
.......
Khóc ấy à
Phó Dương Hi kinh ngạc nhìn cô.
Phó Dương Hi nôn nóng.
ch.ết rồi, ngoại trừ lần say rượu trước thì chưa thấy Bé Khẩu Trang khóc bao giờ.
Phó Dương Hi luống cuống tay chân, cậu muốn vỗ vỗ bả vai Minh Khê, nhưng cô không mặc áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo lông mỏng, bờ vai của con gái nhỏ nhắn mong manh, như cánh bướm đang vỗ, lại còn thoang thoảng mùi thơm.
Không cần sờ vào cũng biết sẽ có cảm giác rất mềm mại, ấm áp.
Nghĩ thế, Phó Dương Hi càng không dám đụng.
Đám đàn em của cậu ngồi trong lớp thì nhốn nháo hết cả lên, có thằng cả gan định tới gần tặng khăn tay.
Phó Dương Hi cáu bẳn hầm hừ, lườm người thò lại gần cháy cả mặt, hạ giọng nói: “Hóng hớt cái gì? Có thời gian rảnh tám chuyện thì biến đi đuổi hết đám bà tám lớp khác coi! Về sau lớp chúng ta không ai được phép nhắc lại việc này nữa!”
“Tại mày đấy, đừng có nói nữa!” Phó Dương Hi trút giận lên đầu Kha Thành Văn.
Kha Thành Văn: “......”
Nhờ phúc của Phó Dương Hi.
Cuối cùng Minh Khê cũng lấy lại được sự yên tĩnh mong muốn, lớp quốc tế không ai dám nhắc lại chuyện thiên kim thật, thiên kim giả nữa.
Một lúc sau.
Phó Dương Hi vẫn đang xoắn xuýt nghĩ cách.
Tai nghe bị nhấc khỏi đầu Minh Khê, bên tai truyền đến thanh âm của Phó Dương Hi
“Bé Khẩu Trang, đừng khóc nữa, tôi buộc dây giày hộ cậu này?”
Phó Dương Hi gồng mình giữ cho giọng dịu dàng hết mức có thể, nhưng không sao làm được mà chỉ đem lại cho người ta cảm giác đáng sợ kiểu ‘Cậu có để tôi buộc dây giày không thì bảo, không chịu thì tôi chém ch.ết cậu’.
Thấy Minh Khê không hé môi, Phó Dương Hi lại càng luống cuống - giọng điệu lại càng ‘đáng sợ’.
“Không thì tôi chạy 30 vòng cho cậu xem? Hay cậu có muốn ăn gì không?”
Nói chán nói chê vẫn không thấy cô phản ứng, Phó Dương Hi nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn đi hành hung người nhà họ Triệu một trận.
“Thế này đi, cậu có muốn đánh ai trong nhà cậu không? Hoặc là đánh bà bảo mẫu gì gì kia?”
Khóe miệng Minh Khê nhếch lên, cô vẫn tiếp tục vùi đầu trong khuỷu tay, nhưng chân thì quơ quơ ra khỏi gầm bàn, ý bảo cậu buộc đi.
Người Phó Dương Hi cao lều khều, có hơi khó làm động tác ngồi xổm, nhưng cậu vẫn xách ghế ra, ngồi xuống. Cậu cau mày, gỡ dây giày cô ra rồi buộc lại một lần nữa, thắt thành nơ bướm.
Minh Khê lặng lẽ ngẩng đầu lên, khóe mắt nhìn đỉnh đầu Phó Dương Hi, rồi lướt xuống mười ngón tay quen sống trong nhung lụa của Phó Dương Hi, chỉ thấy mê muội vì cậu, trong lòng cảm thấy thỏa mãn vô cùng vì được yêu chiều - tuy rằng, sự ‘yêu chiều’ này là do cô lừa cậu mới có được.
Đến khi Phó Dương Hi buộc dây giày xong, cô lại nhanh chóng gục đầu xuống bàn tiếp.
Bởi vì buồn cười nên bả vai Minh Khê run rẩy rất mạnh.
Phó Dương Hi: .........
Thế quái nào lại còn khóc tợn hơn nữa?!
Là cách dỗ dành của cậu không đúng ư?!
===
Bên phía nhà họ Triệu.
Lý Diệp lái xe chở Triệu Viện trở về, dặn dò cô ta: “Đợt này cô cứ tạm nghỉ học trước đã, thứ nhất là xét nghiệm ADN cần mấy hôm mới có kết quả, thứ hai là bây giờ ở trường chỗ nào cũng có người xì xào bàn tán, không tốt cho cô lắm.”
Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất là lý do đầu tiên.
Hiện giờ cả nhà họ Triệu đều hỗn loạn, đừng nói họ, đến cả bản thân Lý Diệp cũng không tưởng tượng nổi mình sẽ có hành động gì nếu chính anh ta nuôi một đứa bé suốt mười mấy năm trời, cái gì tốt đẹp nhất cũng dành cho nó, cuối cùng lại phát hiện ra nó là đứa con ruột của hung thủ đã khiến con đẻ anh ta bị bỏ rơi.
Triệu Viện nghe Lý Diệp nói vậy, chỉ cắn môi thật chặt, không hé răng.
Cô ta ngồi ở ghế phụ, suốt chặng đường về hai mắt tối sầm, tim đập bùm bùm, máu dồn lên não.
Mới đầu cô ta không hề tin việc Trương Ngọc Phân là mẹ đẻ của mình, nhưng mặt khác, cô ta cũng dần dần nhớ đến chuyện Trương Ngọc Phân luôn rất mực chăm chút nâng niu mình từ nhỏ đến lớn, trong lòng cô ta càng ngày càng thấy sợ hãi khôn kể ——
Nếu - nếu cô ta đúng thật là con của Trương Ngọc Phân thì nhà họ Triệu sẽ làm gì cô?!
Đương nhiên, cô ta vô tội trong việc này, cha mẹ và anh cả hẳn sẽ không giận cá chém thớt lên đầu cô ta.
Nhưng năm xưa Trương Ngọc Phân tráo con xong còn mai danh ẩn tích làm bảo mẫu ở nhà họ Triệu, đây hoàn toàn là hành vi của hung thủ! Nhà họ Triệu sao có thể tha thứ cho Trương Ngọc Phân?! Chuyện sống ch.ết của bà ta tạm không bàn, bởi bà ta xứng đáng lãnh hậu quả, nhưng một khi có kết quả xét nghiệm ADN, liệu nhà họ Triệu còn có thể tiếp tục chăm sóc cô ta như con ruột được nữa hay không?
Đương nhiên là không!
Triệu Viện nhìn thấy tương lai đánh mất tất cả của mình một cách rất rõ ràng.
Không còn nhận được điều kiện giáo dục tốt đẹp, không còn tiền tiêu không hết, cũng không bao giờ được bạn bè đồng trang lứa ngưỡng mộ nữa.
Cô ta không thể chấp nhận những điều này, lại càng không thể chấp nhận chuyện mình chỉ là con của một bảo mẫu.
Chỉ trong thoáng chốc, nhưng cũng đủ để Triệu Viện tưởng tượng ra quỹ đạo cuộc đời mình sẽ trượt dài, trở về điểm nghèo khó ban đầu.
Không còn một thứ gì nữa.
Triệu Viện cố gắng tỉnh táo lại. Việc đã đến nước này thì chỉ còn một cách duy nhất, ấy là khiến nhà họ Triệu không thể xét nghiệm được ADN: khiến họ không thể tìm thấy Trương Ngọc Phân!
Trợ lý Lý Diệp đỗ xe ở ngoài sân nhà họ Triệu, căn biệt thự nhà họ có vẻ tiêu điều, nhìn như giông bão sắp ập đến.
Dọc đường đi có Lý Diệp ở cạnh để ý, không có cách nào, ngay lúc Lý Diệp xuống xe, Triệu Viện lôi điện thoại ra, nhắn tin cho Trương Ngọc Phân.
[ Tôi bị nhà họ Triệu phát hiện ra là con của bà, coi như là vì tôi, bà đi nhanh đi, đi càng xa càng tốt, đừng để ai tìm được. ]
Nhắn một tin ngắn gọn như vậy, cũng không biết Trương Ngọc Phân có đọc được không.
Triệu Viện bình tĩnh lại, bước xuống xe, cùng Lý Diệp vào nhà.
===
Không chỉ nhà họ Triệu đang điều tr.a xem là ai đăng bài trên diễn đàn trường mà cả trường cũng đều đang bàn luận về việc này.
“Anh Hi, cái đám trên diễn đàn đang nghi rằng topic kia là do anh đăng!” Kha Thành Văn ăn xong thì ngồi bấm điện thoại hóng thị, không nhịn được cười phá lên. Quần chúng hóng thị trên diễn đàn không dám viết thẳng tên Phó Dương Hi ra vì sợ bị cậu tìm đến cửa tính sổ, đều thay bằng chữ ‘X’.
Kha Thành Văn còn định đọc to mấy bình luận buồn cười ra.
Phó Dương Hi nhướn mày cảnh cáo, quăng thìa xuống bàn ăn: “Hài hước lắm hả?”
“Không không không không hài ạ.” Kha Thành Văn đành phải câm miệng ngay lập tức.
Minh Khê ngồi đối diện Phó Dương Hi, nuốt đồ ăn trong miệng xuống, không kìm được cơn tò mò mà hỏi: “Trên diễn đàn nói gì hả? Cậu tóm tắt xem.”
Kha Thành Văn nhìn sang phía Phó Dương Hi.
Phó Dương Hi: “Cậu ấy đang hỏi mày kìa, câm hả?”
Kha Thành Văn: “.......” Đờ mờ, chính ông không cho tui nói mà, làm người đừng có tiêu chuẩn kép vậy chứ ông nội?!
Nhưng rồi cậu ta cũng đành ngậm ngùi nói: “Thì cái đám trên diễn đàn đang tr.a xem bài post kia do ai đăng, tr.a ra IP trường mình, hiển nhiên là do học sinh hoặc giáo viên của trường đăng. Mấy hôm rồi Minh Khê đi tập huấn nên chắc chắn không phải cậu ấy làm. Thế thì còn ai đăng được nữa? Bọn nó ngờ là do lớp chúng ta.”
Hạ Dạng ngồi đối diện Kha Thành Văn xen lời: “Nhìn đã biết chuyện này là do người có thù với Triệu Viện làm, tớ còn nghĩ là Ngạc Tiểu Hạ cơ đấy, nhưng Ngạc Tiểu Hạ mà có bản lĩnh này thì đã đi làm gián điệp từ lâu rồi.”
Minh Khê nhìn Phó Dương Hi: “Có cần tôi minh oan giúp cậu không?”
Phó Dương Hi vẫy tay: “Không cần, mấy câu bàn tán nhảm nhí thì quan tâm làm gì. Chỉ thấy buồn cười thôi, bọn này đang đánh giá thấp tôi đấy à? Nếu là tôi làm thì chẳng thèm dùng đến mấy trò nặc danh giấu đầu giấu đuôi này.”
“Đúng thế.” Kha Thành Văn tự hào nịnh nọt: “Phong cách của anh Hi là phải lái máy bay trực thăng rồi rải giấy xét nghiệm xuống nhé.”
Phó Dương Hi không hề có cảm giác mình phá của, mà lại còn khօái trá dạt dào “Ừm” một tiếng.
Minh Khê: “.......”
Bộ đây là cái đáng để tự hào đấy à!
“Nhưng tóm lại thì trước khi mọi chuyện sáng tỏ, cậu vẫn phải mang tiếng xấu mà.”
Minh Khê nói xong, không kìm được, gắp miếng thịt bò trong bát mình cho Phó Dương Hi.
Suy nghĩ trong đầu cô là ‘Thích một người, chỉ muốn cậu ấy ăn nhiều một chút, khỏe mạnh một chút’.
Phó Dương Hi thấy cô gắp thức ăn cho mình, bên tai đỏ ửng, nhưng lại gắp trả cho cô ngay tắp lự.
Bé Khẩu Trang gầy như vậy rồi, còn gắp thức ăn cho cậu làm gì?
Minh Khê kinh ngạc nhìn cậu, định gắp cho cậu tiếp, lại bị Phó Dương Hi cản lại.
“Cậu không thích ăn nên quăng cho tôi đấy à? Tôi không cần nhé!” Phó Dương Hi cố nén màu đỏ lan tràn bên tai, cau mày nói: “Trông tôi có giống thích ăn đồ thừa của người khác không?”
Minh Khê đành phải phẫn nộ rụt tay lại, đem thịt bò gắp vào miệng mình.
Trời ạ, cậu là chủng loại trai thẳng ngáo ngơ nào đấy hả? Người ta thích cậu, muốn đối xử tốt với cậu mà cũng không nhận ra!
Trước kia chỉ có Minh Khê và Hạ Dạng ăn cơm ở căn tin, còn Phó Dương Hi và Kha Thành Văn đa số là ăn ngoài, hoặc gọi ship đồ ăn.
Nhưng sau khi họ thân nhau thì thành nhóm bốn người cùng đi ăn cơm.
Khương Tu Thu thì mỗi một lần lại ngồi với một bạn nữ khác.
Cơm nước xong, Phó Dương Hi cà lơ phất phơ đứng dậy, nhấc khay của mình và khay của Triệu Minh Khê lên.
Minh Khê thấy cậu không cài khóa áo khoác, vạt áo vung vẩy, sợ dầu mỡ trên bàn ăn dính vào áo cậu - lại sợ sàn nhà ăn trơn, lỡ cậu ấy té ngã thì sao, vội bước qua giành khay của mình lại, nói: “Không cần ga lăng, cậu dọn của cậu đi là được.”
Nói xong, Minh Khê nhanh nhẹn dọn dẹp chỗ ngồi của mình.
Phó Dương Hi đứng sau lưng cô: ..........
Chủng loại con gái ngáo ngơ nào đây Thích cô ấy, muốn đối xử tốt với cô ấy mà cổ cũng không nhận ra?!
..............
Hạ Dạng và Kha Thành Văn ở phía sau liếc nhìn nhau, rất muốn đá bay chén cơm chó trước mặt.
Hai con người này tuy chưa chính thức yêu đương, nhưng sao họ cứ có cảm giác mình đã bị ép ăn cơm chó ngay và luôn thế nhỉ?