Chương 50
“Cái gì?! Trương Ngọc Phân không còn ở khách sạn lúc trước? Không tìm được người?!”
Cơn giận dữ chất chứa suốt một ngày một đêm của ông Triệu lập tức phun trào như núi lửa, mỗi một sợi tóc đều tràn ngập cáu kỉnh và bực tức: “Tại sao không tìm được người, một bảo mẫu cỏn con mà thôi, rất khó tìm hả?! Không phải mọi thông tin liên lạc của bà ta đều phải khai báo trước khi vào làm việc sao? Số điện thoại, rồi phương thức liên lạc của người bảo lãnh đâu? Địa chỉ đâu?! Các anh ăn không ngồi rồi hả?!”
Người phía dưới bị ông ta quát mà nơm nớp lo sợ, không dám nói lời nào.
Phần lớn thời gian Triệu Hoành Chí vẫn xem như một ông chủ thấu tình đạt lý và tương đối thoải mái với cấp dưới, tiền lương trả đủ cao, nhưng có lẽ chuyện lần này thật sự đã quá ầm ĩ.
Không tìm thấy Trương Ngọc Phân, thanh danh của Triệu Hoành Chí lập tức đi tong.
Trong giới đúng là có hiện tượng ngoại tình, nhưng đều không có ảnh hưởng xấu như vậy —— nhất là còn ngoại tình với bảo mẫu lớn tuổi và nuôi nấng đứa con gái ngoài giá thú ở trong nhà suốt 18 năm.
Cho nên Triệu Hoành Chí nổi điên đến mức huyết áp lên cao chót vót, xét về tình cảm cũng có thể tha thứ.
“Bà ta viết địa chỉ là một thôn nhỏ thuộc vùng sâu vùng xa, ở một ngọn núi gần Đồng Thành, chúng tôi đã phái thêm người đi tìm. Còn điện thoại của bà ta thì luôn không có tín hiệu, e rằng bà ta đã vứt sim điện thoại rồi bỏ trốn rồi.”
“Không gọi được?! Để tôi gọi!”
Sau mấy tiếng tút tút, quả nhiên truyền đến tiếng “Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được” đầy máy móc.
Ông Triệu tức muốn hộc máu ném điện thoại vào bức tường ở đối diện, điện thoại vỡ tan tành, rơi thẳng xuống đất.
Mọi người trong phòng khách đều giật nảy người theo bản năng.
“Trốn à.” Ông Triệu như con dã thú bị nhốt trong lồng không có chỗ nào để phát tiết, nghiến răng nghiến lợi rít ra hai chữ này.
“Tốt lắm, lại trốn được cơ đấy.”
Mỗi một chữ thốt ra, máu trong người mấy người nhà họ Triệu đang có mặt ở đây lại trào lên một chút, sự tức giận lan tràn như cấp số nhân trong đầu mỗi người.
Nếu Trương Ngọc Phân vô tội, chuyện này chỉ là một sự hiểu lầm, chỉ là cách thức hãm hại mà kẻ thù nào đó của nhà họ Triệu nghĩ ra, như vậy, tại sao Trương Ngọc Phân phải trốn tránh tội lỗi?
Giờ bà ta bỏ trốn, cũng đồng nghĩa với việc các bài đăng trên diễn đàn trường Triệu Viện đã rất gần với sự thật.
Ông Triệu nổi trận lôi đình: “Vậy tiếp tục tìm!”
Triệu Trạm Hoài đưa ra tối hậu thư cho công ty an ninh: “Nhất định phải tìm được trong vòng 3 ngày.”
Nếu không sau ba ngày, sự việc có thể đã lên men đến mức không thể cứu vãn, trong lòng mọi người đều đã để lại ấn tượng về mối quan hệ “bừa bãi” của ba mình. Đây là tung tin đồn nhảm, việc cần làm nhất là bác bỏ tin đồn.
Sau khi người của công ty an ninh đi, ông Triệu vẫn nóng lòng như lửa đốt.
Triệu Trạm Hoài thấy ông sắp lên cơn cao huyết áp, rất có thể phải nhập viện nên vội vàng rót cho ông một cốc nước: “Không thì ba đi nghỉ ngơi trước đi, chuyện còn lại để con xử lý.”
“Sao ba ngủ được?” Ông Triệu xoa ấn đường, chỉ cảm thấy ấn đường của mình đã biến thành màu đen: “Gần đây mọi chuyện thật sự không thuận lợi, bên con cũng thiệt hại mất 2, dự án, chỗ ba cũng loạn thành như này! Điện thoại của nhóm cổ đông làm bố bực cả mình, tối nay ba còn phải đi họp.”
Nói đến đây, trong lòng ông bỗng nhiên lộp bộp một chút, không nhịn được mà nhìn Triệu Viện đang tái mặt, từ sau khi đi vào vẫn đứng ở một bên không dám lên tiếng.
Mặc dù rất không muốn nghi ngờ, nhưng ông Triệu đã bị mấy chuyện gần đây dày vò điên rồi, ông thu hồi tầm mắt, nói nhỏ với Triệu Trạm Hoài: “Trương Ngọc Phân là một bảo mẫu, ở nhà chúng ta đã mười mấy năm, cả ngày chỉ đi chợ mua thức ăn rồi quét dọn nhà cửa, điện thoại cũng là kiểu cũ bắt sóng 2G, cũng không biết dùng internet, là có người bí mật báo tin cho bà ta sao? Nếu không làm sao bà ta biết đã xảy ra chuyện lớn như vậy, lại còn có thể kịp chạy trốn?”
Giọng ông Triệu không lớn nhưng đầy nóng nảy, Triệu Viện đương nhiên nghe được.
Không thể không nói sau khi ông Triệu kế thừa công việc kinh doanh của gia đình, lợi nhuận có thể kiếm được càng ngày càng nhiều, đương nhiên là vẫn có vài phần nhạy bén.
Triệu Viện lau nước mắt, không nói một lời, biết lúc này mình lên tiếng thì chắc chắn sẽ xong đời.
Bà Triệu ngồi trên sô pha thấy vậy cũng có chút không đành lòng, Triệu Viện dù sao cũng do một tay bà nuôi lớn, bà không có cách nào nhìn Triệu Viện khóc như mưa như vậy.
Bà nói với ông Triệu: “Được rồi, đừng có nghi thần nghi quỷ nữa, trong nhà này có ai có thể bí mật báo tin cho Trương Ngọc Phân chứ? Với lại, giờ vẫn chưa chắc Trương Ngọc Phân có phải là mẹ đẻ của Viện Viện hay không đâu. Chẳng may chuyện này hoàn toàn là bịa đặt, là ông làm mất lòng ai trên thương trường thì sao? Cũng có thể đối phương vì không để ông lấy lại trong sạch nên mới kéo dài thời gian bằng cách đưa Trương Ngọc Phân đi.”
Ông Triệu không có tâm tình nào mà trả lời bà Triệu, phiền lòng xua xua tay, nói: “Bà với Triệu Viện lên tầng hết đi.”
Nói xong, ông Triệu nhìn chằm chằm Triệu Viện: “Mấy ngày nay con tự học ở nhà trước đã.”
Triệu Viện rưng rưng nước mắt gật đầu, từ trên sô pha đứng lên, dáng người như liễu mềm đón gió.
Ông Triệu và Triệu Trạm Hoài nhìn cô ta đi lên lầu, đều có thể nhìn ra dạo này cô ta gầy đi không ít, nhưng cả hai đều không còn tâm tư quan tâm.
……
Triệu Viện về phòng, đóng cửa lại, tựa người lên cánh cửa, trong lòng đã loạn thành một nồi cháo.
Từ sau khi đi tập huấn về, mọi thứ đã diễn biến theo chiều hướng hoàn toàn không thể đoán trước được.
Trước kỳ tập huấn, người trong nhà mới chỉ vì chuyện Triệu Minh Khê bỏ nhà đi, cùng với chính tai nghe thấy mấy người Bồ Sương đối xử tồi tệ với Triệu Minh Khê mà xa cách cô ta.
Cô ta cứ tưởng là mình vẫn có thể cứu thua một ván nữa.
Nhưng tuyệt đối không ngờ rằng, sau khi trở về từ khu tập huấn, một tin tức lớn như vậy đã bị tung ra.
Đối thủ cạnh tranh của ông Triệu cái gì chứ, Triệu Viện hoàn toàn không tin.
Bài đăng trên diễn đàn hoàn toàn nhắm vào cô ta.
Đã thế còn rất biết chọc trúng chỗ đau của cô ta —— để người nhà họ Triệu biết cô ta là con gái Trương Ngọc Phân, so với việc nói cho toàn trường biết cô ta chỉ là một thiên kim giả thì cú giáng này còn mạnh mẽ và hung ác hơn nhiều.
Triệu Viện thật sự không nghĩ ra được còn có ai khác ngoại trừ Triệu Minh Khê và Phó Dương Hi là có thể làm ra chuyện bỉ ổi như thế này.
Mà còn một vấn đề lớn nhất là, rốt cuộc cô ta có quan hệ huyết thống với Trương Ngọc Phân không?
Triệu Viện vô cùng sợ hãi, đến nỗi máu trong người bỗng lạnh băng.
……
Cô ta ôm hai vai mình, ngồi bệt dưới đất một lát, cắn chặt răng, móc điện thoại ra, muốn nhắn tin cho Trương Ngọc Phân, bảo bà ta cút càng xa càng tốt.
Nhưng ngay khi móc điện thoại ra, cô ta đã lập tức nghĩ không thể tiếp tục gửi được nữa, người của công ty an ninh nói điện thoại Trương Ngọc Phân không liên lạc được, nếu giờ lại nhắn tin, rất có thể sẽ bị phát hiện.
Nghĩ đến đây, Triệu Viện lập tức run tay xóa hết đoạn hội thoại, sau đó kéo số điện thoại của Trương Ngọc Phân vào danh sách chặn rồi xóa số luôn.
Làm xong những thứ này vẫn chưa đủ, cô ta còn kinh hồn bạt vía mà khôi phục cài đặt gốc của điện thoại, cho đến khi không để lại bất kỳ dấu vết nào.
*
Vòng quan hệ không lớn, huống chi Phó Dương Hi còn đặc biệt chú ý chuyện này.
Buổi tối tin tức đã truyền đến tai cậu.
“Chạy rồi?” Phó Dương Hi dừng ăn quả táo trong tay, ném táo vào thùng rác, nhíu mày: “Có phải có người bí mật báo tin không?”
Bên kia điện thoại nói: “Phó thiếu, có cần điều tr.a công ty viễn thông Tam gia một chút không?”
“Tra, đương nhiên phải điều tra.” Phó Dương Hi suy nghĩ một chút, lại nói: “Còn nữa, cứ điều tr.a lý lịch từ 50 năm trước của bảo mẫu đó, là người ở đâu, quê quán, có tiền án tiền sự nào khác không, nói chung cần phải điều tr.a tất cả các mặt có thể giúp ích cho việc tăng nặng hình phạt sau này. Sau đó kiểm tr.a giao dịch ngân hàng trong mấy ngày gần đây của bà ta, nếu bà ta muốn chạy trốn, dù sao trước đó cũng phải rút một khoản tiền. Có phải bà ta không có hộ chiếu không? Chắc vẫn còn ở trong nước, như vậy cũng chỉ có thể đi tàu cao tốc hoặc xe buýt đường dài. Không chạy xa được đâu, chậm nhất là ngày kia phải tìm được bà ta.”
“Sau khi tìm được thì sao ạ?”
“Cứ đưa đến nhà họ Triệu đi, tôi lại muốn xem rốt cuộc nhà họ Triệu sẽ xử lý như thế nào.”
Phó Dương Hi nói: “Mà này, có phải gần đây luật sư Cao ra nước ngoài không, bảo ông ấy gấp rút về nước và dẫn đoàn luật sư chờ tin tức, sau khi tìm được đám người này về chính là chuyện gặp mặt ở tòa.”
Cả ngày hôm nay, Phó Dương Hi ngoài mặt thì rất bình tĩnh, giọng điệu cũng rất bình tĩnh, nhưng trong lòng hận không thể lấy mạng bảo mẫu.
Bên kia điện thoại đáp lời, qua một lát, như là có điện thoại từ phía nhà họ Triệu, người đó nói với Phó Dương Hi: “Phó thiếu, chúng tôi đã gửi một phần tài liệu cho Triệu Trạm Hoài. Triệu Trạm Hoài gọi điện tới, nói là muốn cảm ơn.”
“Cũng không phải giúp anh ta, không muốn nói chuyện gì với anh ta hết, xui xẻo.” Phó Dương Hi lạnh lùng nói, trực tiếp cúp điện thoại.
Cúp máy xong, nỗi bực tức trong lòng Phó Dương Hi cuối cùng cũng được giải tỏa.
Cậu nằm trên sô pha, co chân dài, mở hộp thoại Wechat với Triệu Minh Khê, không biết giờ cô đã ngủ chưa, cậu muốn nhắn mấy câu gì đó, nhưng vắt hết óc cũng không biết nên nói gì.
Giao diện WeChat dừng lại vào sáng hôm nay, Triệu Minh Khê hỏi cậu ăn gì, cậu lập tức chọn một góc thật đẹp để chụp bữa sáng của mình rồi gửi lại, sau đó hai người nói chuyện linh tinh về thời gian đi học.
Phó Dương Hi kéo lịch sử WeChat lên trước, phát hiện không biết bắt đầu từ khi nào, số lần hai người sử dụng WeChat để trò chuyện bắt đầu thường xuyên hơn, cuộc nói chuyện cũng bắt đầu tăng lên.
Triệu Minh Khê sẽ còn chủ động hỏi cậu một vài chuyện khác —— ví dụ như lúc tập huấn, cô đã hỏi phải làm gì nếu bột giặt không thể giặt sạch vết dầu trên quần áo.
Cái quỷ gì đấy, sao cậu biết chuyện này?
Cậu đã giặt quần áo bao giờ đâu!
Vì vậy ngay hôm đó, cậu cấp tốc bật dậy đến mức suýt trẹo chân để mở máy tính, search Baidu suốt cả tiếng đồng hồ, tổng kết tất cả các phương pháp thành tập tài liệu mấy chục nghìn chữ rồi gửi cho cô, thậm chí bắt đầu cân nhắc xem có nên bảo người mang bột giặt qua không, hoặc là bởi vì chuyện này mà mượn cớ tự mình qua đó.
Nhưng ngay lúc cậu đang suy đi tính lại, Bé Khẩu Trang đã chốt một câu không gì sánh được “Cảm ơn cậu rất nhiều, ngày mai tôi sẽ giặt, giờ đi ngủ trước đây” làm cậu xơ xác trong gió đông.
“……” Gương mặt đẹp trai của cậu lập tức nóng lên, cảm thấy ý tưởng bốc đồng muốn chạy tới lúc nửa đêm của mình thật không sáng suốt, như vậy chẳng phải sẽ dọa cô sao?
Tóm lại, Phó Dương Hi cũng ngốc không như vậy, cậu có thể phát hiện, những tin nhắn hiện giờ Triệu Minh Khê gửi cho cậu đã không còn cực kỳ vô vị, cứ như coi cậu là người máy rồi kiểm tr.a thông số như hồi mới chuyển lớp.
Buổi sáng cô thường thức dậy tương đối sớm, nếu trời mưa, cô sẽ nhắn tin bảo cậu mang ô.
Nếu nhìn thấy chuyện cười hoặc mấy thứ hài hước trên Weibo, hoặc nhìn thấy chuyện gì thú vị trên đường, cô cũng sẽ chia sẻ với cậu.
Phó Dương Hi vừa vui sướng, lại vừa lo được lo mất không dám suy nghĩ nhiều, rất sợ lại giống như lần trước.
So với chưa từng có được, thứ càng làm cho người ta khó chịu chính là từ thiên đường rơi xuống địa ngục.
Vào giờ phút này, Phó Dương Hi cầm điện thoại, gõ hai chữ trong khung thoại WeChat rồi lại xóa, mức độ rối rắm không thua gì Triệu Minh Khê ở bên kia.
Minh Khê ngồi trước đèn bàn, đang định nhắn tin cho cậu, kết quả lập tức thấy cậu vẫn luôn ở trạng thái [ đối phương đang soạn tin nhắn ].
Minh Khê định để xem cậu nhắn cái gì, vì thế đợi mười phút.
Vừa đợi vừa làm một bộ đề, thế mà cậu vẫn chưa nhắn xong.
Vì thế Minh Khê lại đi gội đầu, còn sấy tóc, sấy xong không nhịn được phải cầm điện thoại nhìn một cái.
Đối phương vẫn đang soạn tin nhắn!
Phó Dương Hi muốn phát biểu bài diễn thuyết tranh cử tổng thống hả?
Minh Khê nhìn đồng hồ báo thức trên bàn, đã một giờ rồi, cậu vẫn đang gõ chữ!
Phó Dương Hi ở bên kia còn đang đau đầu nhức óc nghĩ xem nên an ủi như thế nào thì Wechat của Minh Khê đã bất ngờ nhảy ra.
Triệu Minh Khê: “Làm sao vậy?”
Phó Dương Hi hoảng sợ, điện thoại không được cầm chắc đã rơi “bộp” xuống ghế sô pha.
Người cũng đổ xuống, mặt đỏ tai hồng duỗi tay ra mò lên.
Sau khi lấy điện thoại lên, sợ câu tiếp theo của Triệu Minh Khê chính là “Ngủ ngon nha”, vì thế cậu không để ý đến việc lau bụi bặm trên điện thoại mà vội vàng trả lời “Sao cậu vẫn chưa ngủ?!”
Minh Khê ở đầu bên kia cảm thấy Phó Dương Hi cực kỳ cố chấp với việc “Ngủ”, lần trước cũng vậy, mình thì định tiếp tục nhắn tin, ấy thế mà tên đó lại lập tức bảo mình đi ngủ.
Cô cho rằng Phó Dương Hi lại muốn thúc giục như ông bố già, vì thế vội vàng nói: “Ngủ ngay đây, ngủ ngon.”
Phó Dương Hi: “……”
Xem đi, mỗi lần mình tìm cô ấy, cô ấy đều nói buồn ngủ ngay lập tức.
Trong lòng Phó Dương Hi khổ quá mà.
Cậu đột nhiên chua xót muốn biết nếu là Thẩm Lệ Nghiêu nhắn tin cho cô thì cô sẽ nói buồn ngủ trong vòng 5 giây sao?
Tuy Minh Khê nói buồn ngủ, nhưng vẫn cách một giây lại ngó xem Phó Dương Hi có gửi tin nhắn không.
Giây tiếp theo, điện thoại sáng lên, Phó Dương Hi nhắn tin tới.
Trong lòng Minh Khê lập tức rung động một chút, khóe miệng bất giác cong lên, vội vàng mở ra.
“Cậu có muốn nói gì về mấy chuyện gần đây không?”
Phó Dương Hi vừa điên cuồng search một đống biện pháp [ Làm thế nào để an ủi người khác ] trên Baidu, biết được ba bước quan trọng nhất là lắng nghe và cảm thông, trước tiên là phải lắng nghe những áp lực và uất ức của cô gái, sau đó đứng từ góc độ của cô ấy để giải quyết vấn đề.
Cậu định trước tiên sẽ làm một người đàn ông chín chắn, nghe Bé Khẩu Trang kể về những bất bình và tủi thân.
Mà bên kia Minh Khê dừng lau tóc, nhìn chằm chằm dòng chữ Phó Dương Hi vừa gửi đến, ánh mắt cô cứng lại, khuôn mặt nóng bừng không rõ lý do —— có ý gì? Chuyện gần đây? Gần đây đã xảy ra chuyện gì?! Cũng chỉ tặng cậu một cái chun buộc tóc thôi, sau đó trong giờ học thì không nhịn được mà nhìn chằm chằm cậu.
Chẳng lẽ bị phát hiện yêu thầm cậu ấy rồi?!
Tim Minh Khê đột nhiên đập dồn dập, chột dạ ngồi trên giường, nhìn chằm chằm điện thoại không biết làm thế nào.
Bởi vì kinh nghiệm theo đuổi Thẩm Lệ Nghiêu thất bại lần trước, Minh Khê thật ra cũng không dám tùy tiện tỏ tình.
Mà ngay trước khi Minh Khê trả lời, tin nhắn tiếp theo của Phó Dương Hi đã nhảy ra.
“Ý tôi là nếu cậu có chuyện không vui thì cứ nói ra sẽ tốt hơn, không nên giấu ở trong lòng.”
“……”
Một đống chữ “Cậu có ý gì - cậu đã đoán được cái gì – cậu có thể nói rõ hơn một chút không” vừa được Minh Khê soạn đã bị xóa ngay lập tức.
Người này có biết vừa rồi tim cô đã nhảy tới cổ họng không hả!
Minh Khê thở phào một hơi, che trái tim đang đập thình thịch, cảm giác kich thích như vừa ngồi xe leo núi.
Cô hận không thể đấm Phó Dương Hi một cái: “Cậu có thể gõ chữ hết một lần không?”
Phó Dương Hi: “? Làm sao, chê tiểu gia tôi gõ chậm à?”
Cậu phải tốn rất nhiều công sức mới ghép được một câu dài như vậy, thế mà không được nổi một câu dịu dàng.
Cô còn chê cậu gõ chữ chậm nữa chứ.
Chỉ Thẩm Lệ Nghiêu gõ nhanh chứ gì, đáng ghét.
Minh Khê biết Phó Dương Hi cũng là lo lắng chuyện nhà họ Triệu ảnh hưởng tới trạng thái của mình.
Cô suy nghĩ một lát, mới nghiêm túc trả lời: “Anh Hi, tôi không sao, tôi thật sự rất ổn, ngày mai mặt trời sẽ mọc như thường lệ, ngày mai chim nhỏ cũng sẽ hót, có bạn bè như các cậu ở bên, tôi không có gì không tốt cả.”
Phó Dương Hi nhìn những lời gần như cam chịu của cô, chỉ cảm thấy nhất định tâm trạng cô rất tồi tệ, nói mọi thứ vẫn ổn chỉ là lừa mình.
Nhưng cô lại không nói với cậu!
Rốt cuộc cậu nên làm gì bây giờ?
Tương lai nhất định sẽ còn rất nhiều chuyện như thế này, nhưng cậu lớn như vậy, chuyện không am hiểu nhất lại là an ủi người khác.
Phó Dương Hi hận không thể lập tức ghi danh vào lớp [ Làm thế nào để an ủi người khác ] ngay giữa đêm.
Phó Dương Hi sốt ruột đứng dậy, đi vòng quanh căn chung cư 200m hai lần.
Sau đó cậu dừng lại, chợt lóe ra ý tưởng.
Là một người đàn ông trưởng thành, cậu chuyển tiền qua Alipay cho Minh Khê.
Minh Khê ở đằng kia nhìn thấy tin nhắn hiển thị trên màn hình, trợn to mắt không dám tin, mở ra rồi đếm đi đếm lại xem rốt cuộc là mấy số 0.
Đêm xong, cô hít một hơi khí lạnh.
“”
Minh Khê sợ ch.ết khiế͙p͙: “Cậu chuyển 500.000 cho tôi làm gì?”
Phó Dương Hi: “Số lẻ trong tiền tiết kiệm nhiều quá, ngứa mắt ch.ết được, không bằng cậu tiêu hết giúp tôi đi.”
Minh Khê: “……………………”
Thật xin lỗi, ban ngày không tức giận vì chuyện của nhà họ Triệu, nhưng đến đêm lại vì mấy lời này của ngài mà chân tay ngứa ngáy (ý là muốn đấm anh Hi đó ạ).
*
Ngày hôm sau, chủ đề thiên kim thật thiên kim giả về Triệu Viện và Triệu Minh Khê vẫn chưa biến mất, thậm chí càng ngày càng nghiêm trọng.
May mà Triệu Viện – một người có liên quan trong đó đã một tuần không đến trường, nếu không sẽ có một đám người từ lớp 10 đến lớp 12 muốn tới xem giờ Triệu Viện có cảm nhận gì.
Mà cảm thấy thái quá nhất chính là những người trong lớp chất lượng.
Khi tất cả mọi người đều trở lại bình thường.
“Theo như cách nói của trợ lý bố Triệu Viện —— à không, bây giờ là bố nuôi, hai năm trước nhà bọn họ đã đưa Triệu Minh Khê về, hơn nữa, cả nhà bao gồm cả bản thân Triệu Viện đều biết cậu ta không phải con ruột, mà Triệu Minh Khê mới là thiên kim thật. Vậy tại sao suốt mấy năm nay Triệu Viện lại thản nhiên nghe bọn mình ca ngợi cậu ta như không có chuyện gì xảy ra thế? Lần trước tớ khen túi xách mới của cậu ta đẹp, trong nhà cho cậu ta thật nhiều tiền tiêu vặt, trên mặt cậu ta không có tí chột dạ nào luôn!”
“Đâu chỉ vậy, không phải trong lớp bọn mình còn từng đồn Triệu Minh Khê là con riêng sao? Triệu Viện nghe được cái này cũng chưa từng phủ nhận. Rốt cuộc cậu ta học được trò vu khống hãm hại vặt vãnh đó từ đâu vậy?”
“Còn nữa còn nữa, dạo trước Ngạc Tiểu Hạ nhằm vào vụ phiếu bầu hoa khôi học đường của Triệu Minh Khê, có phải cậu ta cũng từng nói Triệu Viện là kiểu người hai mặt không? Chỉ là lúc ấy mọi người đều đứng về phía Triệu Viện thôi.”
Các cô gái buôn chuyện rôm rả, tỉ mỉ khai quật thêm nhiều chi tiết.
Có một bộ phận con trai có thiện cảm với Triệu Viện, đều cảm thấy các bạn nữ quá nhạy cảm.
Nhưng cũng không tiện nói gì, bởi vì trên thực tế là, Triệu Viện đối xử với cánh con trai hoàn toàn vì tư lợi, chỉ biết bản thân mình —— lần trước Lộ Diệp giúp cô ta, còn bị bố cậu ta đánh cho một trận lên bờ xuống ruộng.
Tuy cuối cùng nghe nói chuyện không thành, nhưng cô ta cũng không thể xé vé xem phim của Lộ Diệp ngay lập tức chứ?! Không để lại cho người ta chút mặt mũi nào hả?!
Lộ Diệp từ đầu tới đuôi đều giống như con chó nhỏ la ɭϊếʍƈ hèn mọn, ngơ ngơ ngác ngác suốt mấy ngày.
Lúc ấy bởi vì Triệu Viện là thiên kim tiểu thư của nhà họ Triệu, các bạn nam có liên quan cũng không có lập trường chỉ trích, chỉ cảm thấy có lẽ cũng không phải cố ý mà chỉ là thói kiêu ngạo của con cháu nhà giàu thôi.
Nhưng bây giờ chỉ cảm thấy buồn cười, nếu cô ta đã biết mình là hàng giả, vậy cô ta lấy đâu ra tự tin để mà kiêu ngạo chứ?
Ngạc Tiểu Hạ nghe đám con gái trong lớp bàn tán, trong lòng chỉ cảm thấy như được xả một cục tức.
Có trời mới biết suốt 2, 3 tháng nay cô ta gần như bị Triệu Viện cô lập trong lớp!
Không có ai muốn học thuộc từ đơn tiếng Anh với cô ta! Cũng không có ai muốn ăn cơm với cô ta! Thậm chí ngoại trừ Miêu Nhiên ra, không một ai trong lớp nói bất cứ câu nào với cô ta!
Ngay cả trong giờ thể dục, dù việc phân nhóm đánh bóng chuyền là bắt buộc thì cũng không có ai bằng lòng cùng nhóm với cô ta! Khi giáo viên thấy kỳ lạ và hỏi, không có ai chịu giúp cô ta, cô ta chỉ có thể luống cuống đứng tại chỗ, co chặt đầu ngón chân, Triệu Viện có từng cảm nhận được tâm trạng khi đó của cô ta không?!
Ngạc Tiểu Hạ hít một hơi thật sâu, đi về phía mấy bạn nữ đang thì thầm bàn tán, thử khôi phục quan hệ trước đây với bọn họ, lên tiếng chào hỏi: “Các cậu đang nói chuyện gì thế? Tớ có thể tham gia không?”
Ai biết mấy bạn nữ đó thấy cô ta vẫn giống như thấy bò cạp độc, nhanh chóng thu thập sách vở rồi rời khỏi phòng học.
Ngạc Tiểu Hạ:……
Mẹ kiếp, tại sao hả.
*
……
Sáng nay Phó Dương Hi cũng không vùi đầu ngủ trên bàn như thường lệ mà đeo tai nghe chống ồn, lén lút lướt bài đăng trên diễn đàn sau lưng Triệu Minh Khê.
Trước đây Phó Dương Hi thật sự chưa bước vào diễn đàn nửa bước, chỉ cảm thấy thứ vớ vẩn này làm lỡ mất thời gian ngủ của cậu, nhưng từ sau khi thấy tin đồn của Triệu Minh Khê và Thẩm Lệ Nghiêu phủ sóng khắp diễn đàn, cậu lập tức đăng ký một nick ảo và trở thành khách quen của diễn đàn.
Cậu vừa xem vừa tức nổ phổi, nhưng cách một lúc lại không nhịn được mò vào tìm ngược.
Trong khoảng thời gian này, tình hình dường như đã có chút thay đổi.
Bởi vì tần suất Bé Khẩu Trang và Thẩm Lệ Nghiêu xuất hiện cùng lúc ít đi, đám hóng hớt chuyện của bọn họ cũng giảm bớt. Ngược lại có một số nhỏ chuyển sang hóng drama của cậu và Bé Khẩu Trang.
Phó Dương Hi nhếch mày, cố hết sức khống chế biểu cảm dương dương đắc ý, cúi đầu nhấp vào mấy bài đăng có liên quan tới mình và Bé Khẩu Trang. Vừa nhìn những người đó YY*, khóe miệng lại nhếch lên tận huyệt thái dương.
* YY là một từ láy của Trung Quốc, ý nghĩa là ảo tưởng, tự sướng. Nếu như muốn cho ra một định nghĩa về YY mà nói, nó chính là “Thỏa mãn truy cầu của mọi người đối với cuộc sống tốt đẹp ở trong thế giới tinh thần.” Nói đơn giản, chính là vui thích, vui vẻ.
Nhưng mà càng load, trong lòng cậu nhanh chóng dâng lên bất mãn.
Dựa vào đâu chứ?
Lượng thảo luận về mình và Bé Khẩu Trang ít còn chưa tính, chỉ có lác đác mấy bài không khác gì sương tàn sau cơn mưa thu cũng thôi đi.
Cơ mà ngay cả YY, những người này YY cũng không phải như kiểu của Bé Khẩu Trang và tên họ Thẩm!
Có một đống cốt truyện với hàng loạt chi tiết cùng tên họ Thẩm, rồi cả một đống ảnh chụp chung, nhưng thậm chí lại không có lấy một bức ảnh chung khung hình với mình!
Cái này không khoa học!
Phó Dương Hi còn chưa “đớp” được tí đường nào của mình và Triệu Minh Khê, mà đã làm mình lại tức giận đến mức khói bốc đầy đầu.
Từ trái tim, phổi cho đến xương sườn cậu đều đau, vội vàng xoay đầu sang, trợn mắt lườm Kha Thành Văn một cái.
Kha Thành Văn đang làm bài tập, không hiểu ra sao.
Phó Dương Hi giơ điện thoại lên. Kha Thành Văn hiểu ý, nhanh chóng đón nhận áp lực từ giáo viên trên bục giảng, lén móc điện thoại ra xem Wechat.
Phó Dương Hi: “Mày lên diễn đàn xem đi, sao không có nổi một bức ảnh của tao và Triệu Minh Khê thế! Là sao hả? Tao cmn không ăn ảnh bằng thằng họ Thẩm hả? Sao không có ai chụp tao!”
Kha Thành Văn không dám nói vào ngày khai giảng đầu tiên của 3 năm trước, có bạn nữ chụp lén cậu, nhưng còn chưa đến ngày hôm sau cậu đã bắt người ta xóa ảnh đồng thời gửi thư cảnh cáo của luật sư cho đối phương, còn dọa cô gái đó sợ phát khóc!
Mới qua 3 năm, Phó thiếu ngài đã quên mất chuyện này sao? Đầu óc cậu là trùng giày hả?! Hả?!
Đương nhiên Kha Thành Văn chỉ dám gào thét ở trong lòng một chút, cậu ta thành thành thật thật trả lời: “Không thì em tìm cơ hội chụp lén cho hai người mấy tấm nhá?”
Phó Dương Hi không muốn thể hiện rằng mình rất hài lòng với câu trả lời đó, chỉ lạnh lùng trả lại một câu không có cả dấu chấm câu: “Mày tự xem mà làm đi”.
Kha Thành Văn hiểu ngay lập tức.
“Tự xem mà làm” của Phó Dương Hi chính là bây giờ lập tức liên hệ với người của diễn đàn để xóa sạch ảnh của Thẩm Lệ Nghiêu và Triệu Minh Khê, nên xóa là phải xóa, nếu có thể cưỡng chế đổi thành ảnh của cậu và Triệu Minh Khê là tốt nhất.
Trong lòng Kha Thành Văn chửi ĐM, cái này có khác gì mấy công ty giải trí đè đầu cưỡi cổ ép người ta đu CP đâu?
Nhưng Kha Thành Văn không dám nói, cậu ta chỉ lập tức làm theo.
Phó Dương Hi tìm chút chuyện cho Kha Thành Văn làm, sau đó lại về diễn đàn, thật sự không kìm nén được ngọn lửa trong lòng. Cậu bắt đầu đại chiến 300 hiệp với mấy người nói “Thẩm Lệ Nghiêu và Triệu Minh Khê là trời sinh một cặp”.
“Rốt cuộc mấy người đang nói nhảm gì đấy? Triệu Minh Khê đã nói cô ấy không thích Thẩm Lệ Nghiêu rồi, mấy người không nghe hiểu tiếng người hả”
Bốn dấu hỏi chấm đại diện cho cơn phẫn nộ tột đỉnh của Phó thiếu.
Cậu gửi xong mới ý thức được, tuy chính miệng Bé Khẩu Trang đã nói không thích Thẩm Lệ Nghiêu, nhưng hình như thật sự không có nhiều người biết.
Nhóm người trên diễn đàn cũng không biết.
Cả trường đều không biết, vẫn đang tiếp tục gán ghép hai người họ.
Phó Dương Hi nghiêng đầu nhìn Bé Khẩu Trang đang tập trung làm đề, lại tiếp tục nhìn chằm chằm ảnh chụp chung của hai người họ trên diễn đàn, suy nghĩ một chút, cậu lập tức cảm thấy giờ mình giống như con giáp thứ 13, lại còn là loại không thăng cấp thành công, đang vò đầu bứt tóc nghĩ cách chiếm đoạt. Trong lòng lập tức vô cùng chua chát, cũng vô cùng uất ức.
Nhưng cậu cũng không thể ấn đầu cô bảo lên diễn đàn nói rõ mọi chuyện được……
Minh Khê đang làm đề, liếc một cái đã cảm giác được hôm nay Phó Dương Hi lại trưng ra vẻ sống không còn gì luyến tiếc.
Cậu đeo tai nghe, không để ý tới ai mà vùi đầu vào bàn ngủ.
Mỗi một sợi tóc trên mái tóc đen nhánh chổng ngược đều hiện lên dòng chữ “Tiêu diệt cặn bã”.
Với vóc dáng cao gầy của cậu thì ngủ trên chỗ ngồi thật sự không thoải mái, Minh Khê nghĩ có cơ hội nhất định phải hỏi rõ xem tại sao ban đêm cậu luôn mất ngủ.
Đang trong giờ học, Minh Khê cũng không tiện hỏi, vì thế cô gục xuống bàn, dè dặt thò lại gần, nhỏ giọng hỏi: “Làm sao vậy? Có phải sáng thức dậy mới thấy tiếc tiền không? Tôi biết ngay mà, tôi chuyển lại cho cậu nhá.”
Phó Dương Hi: “……”
Hơi thở cô rơi trên vành tai cậu, hai tai cậu đỏ lên, còn tưởng cô muốn nói gì chứ, kết quả lập tức nghe được một câu làm người ta bực mình không kém gì câu “Đau bụng hả, uống nhiều nước ấm vào, tôi chơi game cái đã”.
“……”
Minh Khê chỉ cảm thấy áp suất trên người Phó Dương Hi lại càng thấp.
Cô gãi gãi đầu, vậy nên chuyển tiền lại hay là không đây.
……
Mặc dù sự chú ý của đa số học sinh trong lớp chất lượng cao đều đặt vào học tập và thi đua, nhưng cũng có thảo luận ít nhiều về chuyện của Triệu Viện.
Hai ngày nay Thẩm Lệ Nghiêu đều mất tập trung.
Cậu ta mím chặt môi, lần đầu tiên xem điện thoại trong giờ học.
Cậu ta đang lưỡng lự không biết làm thế nào để nói chuyện này với Triệu Minh Khê.
Nhà cậu ta và nhà họ Triệu là chỗ quen biết lâu năm, cho nên từ hai năm trước cậu ta đã biết quan hệ và thân phận của Triệu Viện và Triệu Minh Khê.
Chỉ là lúc đó chuyện này là tai tiếng của nhà họ Triệu, thế nên nhà họ Triệu cũng không muốn công khai ra ngoài.
Hai năm nay cậu ta cũng vờ như không biết, chỉ là được dì Đổng dặn dò nên có quan tâm Triệu Minh Khê đôi lần.
Ngón tay ấn trên chatbox, những tin nhắn vừa gửi đều hiển thị dấu chấm than đỏ.
Lúc này Thẩm Lệ Nghiêu mới phản ứng được, Triệu Minh Khê vì không muốn có thêm bất kỳ liên lạc nào với cậu ta nên đã chặn cậu ta rồi.
Đúng như lời cô nói, nếu cậu ta không có ý định thử bước vào cuộc sống của cô nữa thì bọn họ còn có thể làm bạn, nhưng nếu cậu ta lại lợi dụng Đổng Tuệ để lừa Triệu Minh Khê ra ngoài như lần trước, cô sẽ lập tức xóa cậu ta khỏi danh sách bạn bè.
Như vậy, thật sự không thể quay lại quá khứ sao?
Trong từ điển cuộc sống của Thẩm Lệ Nghiêu, lần đầu tiên xuất hiện ba chữ “không cam lòng”.
Sau khi tan học, Diệp Bách ở bên cạnh la hét ríu rít: “Nghiêu thần, cậu tr.a IP xem người dùng 95835968 rốt cuộc là cái đứa ngáo ngơ nào, tên đó cứ ấn đầu tớ, ép tớ thừa nhận Triệu Minh Khê không thích cậu!”
“Không mấy người biết chuyện này mà nhỉ? Sao tên đó biết được, hay là cậu ta đoán?! Còn chưa tới hồi kết đâu, chuyện giữa cậu và Triệu Minh Khê sao có thể do cậu ta quyết định được?!”
“Vì đại chiến 300 hiệp với cậu ta mà cả buổi sáng tớ không nghiêm túc nghe thầy Khương giảng bài, tức ch.ết mất!”
Thẩm Lệ Nghiêu không kiên nhẫn liếc Diệp Bách một cái, không để ý đến.
Diệp Bách cũng nhận ra Thẩm Lệ Nghiêu đang khó chịu, nhất thời ngượng ngùng, cũng thức thời không nhắc đến chuyện đó nữa.
*
Tất cả xí nghiệp trong nhà Kha Thành Văn đều được Phó thị nâng đỡ, làm bạn với Phó Dương Hi không khác gì ôm được một bắp đùi vàng.
Vì thế tốc độ làm việc của cậu tương đối lanh lẹ.
Giờ ăn trưa hôm nay, cậu lập tức đi tìm mấy admin của diễn đàn trường, hơn nữa còn nhân lúc Phó Dương Hi và Triệu Minh Khê sóng vai đi tới nhà ăn đã thập thò theo sau, chụp mấy tấm ảnh chung khung hình của hai người.
Bởi vậy vào tiết thứ hai buổi chiều, có khá nhiều người phát hiện mấy bài đăng màu hồng phấn có rất nhiều lượt comment về Triệu Minh Khê và Thẩm Lệ Nghiêu trên diễn đàn đã bị xóa sạch, tựa như cuộc đàn áp trên internet, mấy bài đăng đều biến mất không để lại dấu vết gì.
Rất nhiều người không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cũng lập tức không vui.
Có còn một chút quyền tự do ngôn luận không hả
Những người đu CP Thẩm Lệ Nghiêu và Triệu Minh Khê cảm giác nhà mình đã bị sập trong nháy mắt.
Chút thú vui “ăn dưa” thời cấp ba cũng không còn.
Nhất là Diệp Bách, sau khi đại chiến 300 hiệp vào buổi sáng, buổi chiều còn muốn tiếp tục nói chuyện nhân sinh với tên đại ngốc đó.
Kết quả lập tức phát hiện bình luận khiến cậu ta và đối phương suýt chút nữa đánh nhau đã lặn mất tăm?
Cứ thế biến mất?
Chuyện quái gì vậy?!
Diệp Bách phát hiện không thấy đâu, lập tức tới tìm Thẩm Lệ Nghiêu.
Thẩm Lệ Nghiêu cũng nhíu mày.
Phó Dương Hi vừa khen tốc độ làm việc của Kha Thành Văn xong đã không nhịn được mà lén lút sau lưng Triệu Minh Khê, rúc vào góc tường rồi đăng nhập nick ảo để lên diễn đàn.
Thấy ảnh của Thẩm Lệ Nghiêu và Triệu Minh Khê đã bị xóa sạch, tâm tình cậu cuối cùng cũng sảng khօái một chút, nhưng cũng không quay đầu lại dựng ngón cái với Kha Thành Văn.
Sau đó cậu bắt đầu tìm bài đăng có ảnh mình và Triệu Minh Khê của Kha Thành Văn.
Cậu đắc ý nhếch khóe miệng, xoa xoa mặt, cố gắng làm mình bình thường một chút để Bé Khẩu Trang không phát hiện.
Kết quả.
Vốn dĩ cho rằng dưới bài đăng sẽ là một loạt comment như “Mẹ nó, đây là CP giá trị nhan sắc thần tiên gì vậy!” “Quá cmn đẹp đôi luôn!” “Đù má tao quyết định chèo thuyền này” ——
Nhưng thứ cậu thấy lại là “Cái quỷ gì đấy, bài đăng với Thẩm Lệ Nghiêu thì không thấy đâu, tự dưng nhảy ra mấy bức ảnh đằng sau lưng với đại ca là sao hả?”
Phó Dương Hi:……
“Ông bạn nào chụp trộm mấy tấm với đại ca vậy, dám chụp trộm đại ca cơ à, muốn ch.ết đúng không? Tưởng đại ca nhuộm tóc đen là hoàn lương hả? Mà ngay cả cái bóng lưng cũng không nhìn ra bất kỳ cảm giác CP nào!”
Trán Phó Dương Hi nổi gân xanh: Ông bạn cư dân mạng này, ông có hỏa nhãn kim tình à mà ngay cả bóng lưng cũng có thể phân biệt được có cảm giác CP hay không thế? Vậy có phải tặng ông một phần thưởng là đưa ông lên mặt trăng, để ông nhìn xem sao Hỏa và Trái đất có cảm giác CP hay không?
“Má cái tít này treo đầu dê bán thịt chó lắm nhá, nói là CP thần tiên, tôi còn tưởng là Nghiêu thần và hoa khôi nên mới vào xem thôi.”
Phó Dương Hi: Ông mù à mà nhìn lầm cái này rồi mò vào?
“Vị gia kia khó chọc lắm, tính tình thì vừa kiêu ngạo vừa nóng nảy, không hợp với tiểu tiên nữ của chúng ta.”
Phó Dương Hi: Cho dù không thích hợp thì tôi cũng không đến nỗi kém như vậy chứ.
“Lầu trên + 1, với lại cậu ta còn không quan tâm người khác, sao bây giờ lại có nhiều Tà - Giáo thế nhỉ?”
Sắc mặt Phó Dương Hi đã hoàn toàn biến thành màu đen: Tôi và Bé Khẩu Trang là một đôi trời sinh, mắc gì đến phiên ông lại gọi thành Tà cmn Giáo hả!!!
Phó Dương Hi cố ép lửa giận của mình xuống, nỗ lực kiềm chế để mình không đi chửi những người này.
Nhưng sau khi hít sâu 3 phút, cậu vẫn không nhịn được, mẹ kiếp ai có thể nhịn được cái này hả?
Mấy người này đều có mắt như mù hả?!
Cậu bắt đầu gõ chữ bùm bùm trên điện thoại.
Minh Khê không hề biết cậu đang làm gì, chỉ thấy cả ngày hôm nay cậu chưa ngủ, rõ ràng đã hiện ra hai quầng thâm mắt nhưng vẫn còn mê mệt với internet. Mà nhìn còn có vẻ rất phẫn nộ.
Nhìn cứ như muốn hẹn đánh nhau với ai đó.
*
Minh Khê cảm thấy mình đúng là miệng quạ đen.
Cô vừa mới cảm thấy Phó Dương Hi như muốn đánh nhau cùng ai, thế là đến tiết Thể dục cuối cùng vào chiều hôm nay, cô đang lười biếng làm đề trong lớp, lập tức nghe thấy có đàn em của Phó Dương Hi từ bên ngoài chạy vào, nói là trong lúc cánh con trai của lớp quốc tế các cô đánh bóng rổ với lớp chất lượng cao đã xảy ra xung đột, đang đánh nhau to rồi!
Cậu ta về báo để đám con trai trong lớp xuống trợ giúp!
Minh Khê nhanh chóng đứng lên: “Thế Phó Dương Hi đâu?”
“Chị* ——” Cậu em nhanh chóng rút lại hai chữ suýt nữa đã buột miệng thốt ra, biến thành “Chị Minh Khê, cậu mau xuống can đi, giờ anh Hi đang đè Thẩm Lệ Nghiêu lớp bên cạnh ra đánh đấy.”
* Tác giả viết chữ đại, trong đại tẩu – nghĩa là chị dâu.
Minh Khê: “……”
Chị Minh Khê là cái quỷ gì.
Hai mươi phút trước.
Sân của lớp quốc tế và lớp chất lượng cao không chung đụng nhau, sân bóng rổ cũng được chia lưới sắt thành hai bên.
Nhưng lúc Thẩm Lệ Nghiêu chơi bóng rổ đã phát hiện Phó Dương Hi ở lưới sắt đối diện cởi áo khoác lau mồ hôi, cánh tay trắng nõn lộ ra ngoài có đeo một dây chun buộc tóc màu đen đính thạch anh.
Thẩm Lệ Nghiêu đột nhiên dừng động tác tay, bước chân cũng dừng lại, trái tim đột nhiên nhảy loạn.
Cậu ta bỗng nhiên bỏ bóng rổ xuống, lập tức nhấc chân, vòng qua lưới sắt đi sang bên kia, nhìn chằm chằm món đồ đeo trên tay Phó Dương Hi ——
Nếu cậu ta không nhìn lầm, món đồ đó không phải từng xuất hiện trên tóc Triệu Minh Khê sao?
Càng đến gần, Thẩm Lệ Nghiêu càng nhận ra, đó chính xác là đồ của Triệu Minh Khê.
Là Phó Dương Hi tự cướp? Kiểu đại ca hổ báo như cậu, không chuyện ác nào không làm.
Hay là Triệu Minh Khê tự đưa ——
Không, điều này là tuyệt đối không thể.
Thẩm Lệ Nghiêu không có cách nào miêu tả tâm trạng vào giờ phút này của mình, chỉ cảm thấy sợi dây lý trí căng cứng sắp đứt lìa rồi.
Cậu ta vừa đi sang, mấy người Diệp Bách và Việt Đằng chỉ sợ xảy ra mâu thuẫn nên cũng vội vàng đi theo.
Mấy người đi qua đó, Phó Dương Hi đương nhiên chú ý tới.
Phó Dương Hi đã ngứa mắt Thẩm Lệ Nghiêu từ lâu, trong lòng cũng mãi kìm nén nỗi bức xúc với tình địch, nếu không phải để ý cảm nhận của Triệu Minh Khê thì ngày hôm ở trường xuất hiện tin tức, cậu đã muốn đánh Thẩm Lệ Nghiêu một trận rồi.
Giờ Thẩm Lệ Nghiêu còn dám tới đây? Tới tìm ch.ết à?
Phó Dương Hi đập quả bóng rổ trong tay xuống đất, nảy lên cao 3 mét, cậu khoanh tay nhìn chằm chằm Thẩm Lệ Nghiêu đang đi tới, đôi mắt nheo lại đầy lạnh lùng và kiêu ngạo.
Thấy Thẩm Lệ Nghiêu nhìn chằm chằm món đồ trên cổ tay mình, cậu cố tình xoay cổ tay, khoe món đồ trên tay cho Thẩm Lệ Nghiêu xem, khóe miệng cong lên thấy rõ, lạnh lùng nói: “Làm sao? Muốn đánh nhau hay gì?”’
Sau khi vén tay áo lên, cậu lại cảm thấy Thẩm Lệ Nghiêu không xứng xem, vì thế cân nhắc một chút, lại thả tay áo xuống.
Món đồ Bé Khẩu Trang đưa, bị Thẩm Lệ Nghiêu nhìn chằm chằm lâu như vậy, Phó Dương Hi cảm thấy thiệt.
Cậu nổi trận lôi đình: “Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn nữa móc mắt mày đấy.”
“Cậu cướp của Triệu Minh Khê đúng không?” Thẩm Lệ Nghiêu cố nén tức giận: “Không nói đến chuyện cậu bắt nạt các bạn nữ khác, nhưng cậu dựa vào đâu mà bắt nạt Triệu Minh Khê? Còn để cậu ấy chạy việc vặt, rồi thì làm bánh ngọt cho cậu nữa?”
Kha Thành Văn cũng vội vàng đi tới cùng một đám đàn em.
Phó Dương Hi lười không muốn nhiều lời với Thẩm Lệ Nghiêu, nhưng Kha Thành Văn không nhịn được phải lạnh lùng giải thích: “Lớp chất lượng cao đừng tưởng có tí điểm cao là kiêu ngạo nhá, con mắt nào của cậu thấy anh Hi của chúng tôi ép buộc Triệu Minh Khê hả?”
Thẩm Lệ Nghiêu đè thấp giọng, gần như gầm lên: “Đừng tưởng rằng có tiền là có thể ỷ thế hiế͙p͙ người! Không thì tại sao cậu ấy phải làm những thứ đó vì cậu?!”
Phó Dương Hi lạnh lùng nói: “Liên quan đếch gì tới mày.”
Trong lòng Thẩm Lệ Nghiêu vẫn luôn có thứ âm thanh bị cậu ta cố không để ý tới, nói với cậu ta rằng, có phải Triệu Minh Khê không chỉ không thích cậu ta mà còn chuyển sang thích Phó Dương Hi không?
Nếu không thì tại sao lần trước khi cô kéo Phó Dương Hi đi, cô còn không thèm quay đầu nhìn cậu ta một cái?
Nghĩ vậy, dạ dày Thẩm Lệ Nghiêu như bị một bàn tay bóp chặt.
Hơn nữa cậu ta rất nghi ngờ Phó Dương Hi có thể không biết ý nghĩa của việc cướp chun buộc tóc của con gái.
Người này, quá tồi tệ, Triệu Minh Khê tuyệt đối không thể thích cậu ta (cậu ta = Phó Dương Hi, đây là câu tiếng lòng của Thẩm Lệ Nghiêu).
“Thời gian tôi quen biết Triệu Minh Khê còn lâu hơn cậu.” Thẩm Lệ Nghiêu bỗng nặng nề nói: “Khi Triệu Minh Khê mới từ Đồng Thành tới đây, ngay ngày đầu tiên bọn tôi đã gặp nhau.”
Cậu ta không biết mình nói ra câu này với tâm trạng gì, có lẽ là đố kỵ, hoặc có thể là bị Triệu Minh Khê và người trước mắt này đâm bị thương, vì thế muốn đâm lại người trước mắt này.
Thẩm Lệ Nghiêu châm chọc: “Cậu có biết lần đầu tiên gặp mặt là ở đâu, cô ấy mặc cái gì, thời tiết hôm đó ra sao, biểu cảm đầu tiên khi cô ấy nhìn thấy tôi là gì không?”
Phó Dương Hi nhìn chằm chằm Thẩm Lệ Nghiêu, ngực phập phồng, nắm tay từ từ siết chặt.
“Trước đây lúc Triệu Minh Khê làm bánh ngọt cho tôi, cậu có biết cô ấy không? Cậu thậm chí còn không biết cô ấy, cô ấy không để ý chuyện bên ngoài, một lòng chỉ vây quanh tôi, cũng không biết một người như cậu.”
“Có phải mày thiếu đòn không?” Phó Dương Hi rít mấy lời này từ trong kẽ răng, trên mặt như kết một tầng sương lạnh, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Thẩm Lệ Nghiêu, nét mặt lạnh đến đáng sợ.
Mấy người Kha Thành Văn và Diệp Bách chỉ cảm thấy hai bên bỗng bắt đầu giương cung bạt kiếm, trong chớp mắt, không khí đã căng thẳng tới cực điểm.
“Với lại mái tóc đen này của cậu, chẳng lẽ là học ——”
Thẩm Lệ Nghiêu còn muốn nói tiếp, nhưng trên mặt lập tức ăn một quyền, Phó Dương Hi vật cậu ta qua vai xuống đất.
“Nghiêu thần!”
“Mẹ nó, dám đánh anh Hi!”
Hai bên chạm vào là nổ ngay, lập tức lao vào hỗn chiến.
Khi Minh Khê chạy theo đám đàn em tới, những gì nhìn thấy là hai thiếu niên cao gầy đã bị cưỡng ép tách ra, nhưng vẫn cố tung đôi chân dài để giẫm đạp đối phương.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lại đánh hăng như vậy
Minh Khê hoảng sợ, không rảnh để ý tới Thẩm Lệ Nghiêu, ánh mắt đầu tiên đã lập tức rơi trên người Phó Dương Hi.
Ống tay áo Phó Dương Hi hơi nhàu, tóc ngắn rối tung, hốc mắt đỏ lên, giống con báo nhỏ bị thương, nắm tay siết chặt, trên khớp xương còn rỉ máu.
Minh Khê sợ hết hồn, lập tức xông lên, giơ tay chạm vào mặt cậu: “Không sao chứ? Không sao chứ, hả?”
Phó Dương Hi vẫn đang trợn mắt lườm Thẩm Lệ Nghiêu, bày ra bộ dạng hận không thể cắn ch.ết đối phương.
Sau khi xác nhận trên mặt Phó Dương Hi không sao, Minh Khê lại vội vàng vén áo cậu lên, thấy trên xương sườn của cậu cũng không có bất kỳ vết bầm nào, Minh Khê mới thở phào một hơi, hình như chỉ có đốt ngón tay bị trầy da thôi.
Vô số con mắt nhìn chằm chằm cô vén áo Phó Dương Hi ngay trước mặt mọi người: “……”
“Đi thôi đi thôi, đi bôi thuốc đã, nhân lúc thầy chủ nhiệm chưa tới.” Minh Khê muốn kéo Phó Dương Hi đi luôn và ngay, cơ mà không kéo được, cô nói với Kha Thành Văn: “Các cậu có thể kéo cậu ấy về lớp không?”
Thẩm Lệ Nghiêu nhìn thấy một màn này, trên người đau đớn, trong lòng lại càng đau hơn, cậu ta nặng nề mở miệng: “Triệu Minh Khê.”
Lúc này Minh Khê mới ý thức được người đánh nhau với Phó Dương Hi chính là Thẩm Lệ Nghiêu.
Cô quay người sang chỗ khác, nhìn lướt qua Thẩm Lệ Nghiêu.
Không nhìn không biết, mà nhìn một cái thì giật nảy mình.
Khóe miệng Thẩm Lệ Nghiêu chảy máu, trên quần áo còn có vài dấu giày, Triệu Minh Khê đã quen thuộc mấy chục đôi giày của Phó Dương Hi chỉ liếc mắt một cái đã biết là giày của Phó Dương Hi.
Trên trán Thẩm Lệ Nghiêu còn tím bầm một mảng, nhìn có vẻ thê thảm hơn Phó Dương Hi nhiều.
Nhưng mà…… Nắm tay Phó Dương Hi chảy máu đấy!
Minh Khê không ý thức được mình đã thiên vị đến không còn giới hạn, cô không để ý Thẩm Lệ Nghiêu mà ôm lấy cánh tay Phó Dương Hi, lập tức kéo cậu về phía lớp học: “Để lát nữa rồi giải thích chuyện đánh nhau, giờ bôi thuốc trước đã, ngây ra đó làm gì, đi thôi! Các cậu nhặt áo khoác cậu ấy vứt trên đất đi.”
Mấy người trong đội tuyển trơ mắt nhìn Minh Khê lướt qua người Thẩm Lệ Nghiêu, cứ lướt qua như vậy sao
ĐM! Thế này cũng thiên vị đến không còn giới hạn rồi!
Những người lớp khác đứng xem cũng bị sốc! Triệu Minh Khê không thích Thẩm Lệ Nghiêu á?
Xem màn vừa nãy rõ ràng là thay lòng đổi dạ rồi!
Mọi người trố mắt nhìn nhau, tự hỏi lúc trước có phải mình đã nghe bộ tẩy não không —— rốt cuộc là thấy Triệu Minh Khê thích Thẩm Lệ Nghiêu ở chỗ nào chứ?
Trái lại thích Phó thiếu mới đúng chớ
……
Mà Phó Dương Hi bị Triệu Minh Khê quát một câu, chú chim nhỏ trong lòng vốn đã uất ức giờ lại sắp rớt nước mắt ngay giây tiếp theo.
Nhưng ngay sau đó cánh tay cậu bị Minh Khê ôm lấy, kéo về phía khu dạy học.
Ấm áp từ cánh tay truyền đến.
Phó Dương Hi chợt nhận ra —— từ đã, Bé Khẩu Trang không thấy Thẩm Lệ Nghiêu bị cậu đánh thê thảm đến mức nào à?
Cậu vừa liếc thấy Triệu Minh Khê xông tới, còn tưởng rằng Triệu Minh Khê muốn dạy dỗ cậu vì đánh Thẩm Lệ Nghiêu cơ! Kết quả Bé Khẩu Trang chỉ quan tâm tay cậu có bị trầy da không
Cô mặc kệ khóe miệng rướm máu của Thẩm Lệ Nghiêu, chỉ lo vết trầy da nho nhỏ “có kịp thời xử lý hay không thì cũng tự động khỏi” trên tay cậu?
Phó Dương Hi:……
Tình huống gì vậy?
!!!
Phó Dương Hi nhìn Triệu Minh Khê đang cấp tốc kéo mình về lớp, bước chân bỗng nhẹ như bay.
Cậu rũ xuống mắt, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, cố nén vui vẻ và thẹn thùng.
Thứ lỗi cho cậu mạo muội suy đoán một chút.
—— Có phải trong lòng cô, cậu quan trọng hơn Thẩm Lệ Nghiêu không?