Chương 51: Sáng tỏ

Minh Khê vừa thoa thuốc xong cho Phó Dương Hi thì thầy chủ nhiệm quả nhiên đã phẫn nộ cầm thước dạy học hùng hổ chạy đến bắt người.


Ông ta tức giận đến đỏ mặt tía tai hằm hằm nhìn các nam sinh trong lớp quốc tế và đám nam sinh của lớp chọn. Ánh mắt ông đặc biệt nghiêm nghị trừng 2 tên cầm đầu là Phó Dương Hi và Thẩm Lệ Nghiêu.


Phó Dương Hi không hề lo lắng, dáng vẻ thờ ơ, bất cần, thản nhiên đứng đó khóe miệng còn khẽ cong lên, cố ý giơ tay phải lên, đung đưa lọ thuốc màu xanh tím trước mặt Thẩm Lệ Nghiêu, bôi lên các đốt ngón tay của mình.


Đoàn người Diệp Bách của lớp chọn đều bị hành động ngang ngược này chọc mù mắt chó. Trong lòng cả đám đều điên cuồng gào thét: Mẹ nó quá khinh người rồi, thằng chó này ỷ có Triệu Minh Khê bảo vệ càng ngày càng không coi ai ra gì!
Không nhìn thấy sắc mặt Lệ Nghiêu càng ngày càng khó coi sao?!!!


Đồng thời trong lòng đám người đều hiện lên nghi vấn, vì sao trong tình cảnh đánh nhau vỡ đầu, chảy máu này, mà Triệu Minh Khê lại chẳng chút nghĩ ngợi quả quyết đứng về phe Phó Dương Hi.
Cô ấy không nhìn thấy gương mặt điển trai của Nghiêu Thần đã bầm dập, sưng vù, không nhìn nổi hay sao?


Lại nói, cho dù Thẩm Lệ Nghiêu không bị thương nhưng trong tình cảnh này Triệu Minh Khê đường đường chính chính nắm tay Phó Dương Hi chạy đi trước mặt bàn dân thiên hạ như thế, đích thực là hành động không chừa lại một cái thang cho Thẩm Lệ Nghiêu xuống đài.
Cô ấy không hiểu tình hình sao?


available on google playdownload on app store


Lần trước tại hành lang Triệu Minh Khê chính miệng tuyên bố không còn thích Thẩm Lệ Nghiêu nữa, đám học sinh còn thì thầm to nhỏ cân nhắc tính chân thực của lời này. Hiện tại Diệp Bách rốt cuộc đã ý thức được sâu sắc rằng những lời ngày đó của Triệu Minh Khê hoàn toàn là thật.


Chỉ là bọn họ cả nghĩ, tự cho mình thông minh phán đoán lệch lạc.


Từ đầu họ còn cho rằng Triệu Minh Khê chuyển đến lớp quốc tế là vì hờn giận Thẩm Lệ Nghiêu, nhưng không ngờ nguyên nhân thật sự lại là tên Phó Dương Hi. Bọn họ càng không ngờ việc Triệu Minh Khê tặng Phó Dương Hi đồ ngọt căn bản chẳng phải làm trò để Thẩm Lệ Nghiêu ghen tuông, chú ý, càng không phải vì bị tên bất trị Phó Dương Hi hà hiế͙p͙, bắt nạt mà là cô ấy cam tâm tình nguyện.


Càng nghĩ càng thấy hoang mang, mơ hồ.
Nhất là Diệp Bách, cậu ta hoảng sợ phát hiện, có khi mình chính là khả năng lớn nhất khiến Thẩm Lệ Nghiêu và Triệu Minh Khê đi đến tình cảnh như ngày hôm nay.
“...”
Cậu ta chột dạ thầm nuốt nước bọt, vô thức nhìn về phía Phó Dương Hi và Thẩm Lệ Nghiêu.


Sắc mặt Thẩm Lệ Nghiêu từ màu xanh xám biến thành màu đen xì hết sức khó coi.
Ngày hôm nay Thẩm Lệ Nghiêu dường như đã mất hết lý trí.
Cậu ta thậm chí không kiêng dè chút nào khiêu khích, chọc giận Phó Dương Hi.


Hành động này không hề giống cậu ta, nếu là cậu ta trước kia căn bản không thể làm ra việc giống thế này.
Thế là toàn bộ cánh học sinh trường ý thức được, sự tình sợ là đã phát triển theo hướng xấu nhất.


Tình hình lúc này vô cùng rõ ràng Triệu Minh Khê không còn thích Thẩm Lệ Nghiêu, mà Thẩm Lệ Nghiêu lại để ý Triệu Minh Khê.
Xong. Cái bùng binh phức tạp này.


Thầy chủ nhiệm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chỉ về phía Thẩm Lệ Nghiêu nói: “Cậu ta đánh nhau không nói, tại sao em cũng tham dự? Thẩm Lệ Nghiêu, em là một học sinh ưu tú sao lại dính dáng vào việc này?”
Đám người Kha Thành Văn nghe những lời này cảm giác không lọt tai nổi.


Đây là ý gì, chính là mỉa mai anh Hi nhà bọn họ thường ngày chẳng làm được trò trống gì nên hồn ngoài chuyện gây sự, đánh nhau, còn Thẩm Lệ Nghiêu gây hấn thì là chuyện viển vông, chắc chắn có khúc mắc gì đó.


Câu nói này thành công chọc giận Phó Dương Hi, cậu bất mãn nhìn thầy chủ nhiệm: “Mong thầy có thể hiểu rõ ràng một chút, là tên họ Thẩm này đến gây sự với em trước.”


Nói rồi anh cười lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn Thẩm Lệ Nghiêu, đầy khiêu khích nói: “Vừa rồi cô ấy thoa thuốc cho tôi, cậu có biết trong phòng học cô ấy cô ấy đã có vẻ mặt thế nào không? Nói này cậu không biết đánh nhau còn học đòi đánh nhau, không phải đang bắt chước theo tôi đó chớ?”


Thẩm Lệ Nghiêu quay đầu nhìn cậu, huyệt thái dương nảy lên đầy phẫn nộ.
Thấy sắc mặt Thẩm Lệ Nghiêu càng ngày càng khó coi, không khí giương cung bạt kiếm vô cùng căng thẳng như thể chuẩn bị lao vào đánh nhau thêm trận nữa.
Thầy chủ nhiệm vội vàng chen vào kéo hai học trò ra.


Ông quát lớn: “Nguyên nhân hai cậu ẩu đả là gì?”
Trong phòng học.
Minh Khê cũng đang thắc mắc vấn đề này: “Vậy nguyên nhân là gì? Muốn tranh nhau sân bóng rổ à?”


Đám đàn em chống đồng gối thở hồng hộc, nghĩ rằng thôi ch.ết mẹ chắc chị dâu đang trách đại ca, nhanh mồm nhanh miệng giải thích: “Không phải đại ca cố ý gây hấn đâu! Là thằng cha Thẩm Lệ Nghiêu đó khiêu khích trước! Thằng chó đó nói cái gì mà biết chị bao nhiêu lâu nay, đã nếm không ít bánh ngọt chị làm. Hơn nữa thời điểm hai người thân thiết, chị thậm chí còn không biết đại ca là ai.”


Minh Khê: …


Cô thân thiết với Thẩm Lệ Nghiêu khi nào. Tên này đúng là biết chém gió thành bão, còn dám bốc phét việc cô làm bánh ngọt cho cậu ta? Đến cả Phó Dương Hi cô cũng chỉ đưa một lần! Hơn nữa giữa theo đuổi crush với cầu mạng sống có thể giống nhau được chắc? Người trước có thể lười biếng, phía sau lười biếng để nhận cơm hộp sớm hay sao? Cô đương nhiên phải dùng cả tính mệnh chăm chỉ tìm đường sống rồi.


“Nghe mấy lời này anh Hi có thể không điên được sao? Đúng rồi, thằng ôn đó còn nói anh Hi để đầu đen là bắt chước nó. Tuy còn chưa nói hết câu đã bị anh Hi cho ăn vài cú đấm, nhưng em nghi ngờ ý thằng cha đó là thế.”


Tên đàn em này vì sốt ruột mà bắt đầu ăn nói lộn xộn, nhăng cuội, nhưng Minh Khê vẫn nghe hiểu.

Nguyên nhân Phó Dương Hi và Thẩm Lệ Nghiêu đánh nhau là vì Thẩm Lệ Nghiêu khoe mẽ quan hệ giữa cậu ta và cô thân thiết đến mức nào?
Buồn cười? Chỉ vì lý do này?


Nếu đổi thành người khác, có khi Minh Khê đã nghĩ rằng đối phương ghen tuông vì nghĩ cô thích Thẩm Lệ Nghiêu cho nên máu dồn lên não, mất lý trí mà động tay động chân.
------ Chờ đã, từ từ.
Nhưng việc này phát sinh trên người Phó Dương Hi Thế tại sao Phó Dương Hi phải ghen tị


Thật ra Phó Dương Hi thoạt nhìn hung hăng, kiêu ngạo, nhưng không phải loại người không nói đạo lý, tùy tiện dùng nắm đấm giải quyết mọi việc. Cậu không nói lý chỉ khi đối phương khiêu khích quá đáng khiến cậu nổi giận.
Lòng Minh Khê thoáng run lên.


Cô luôn cảm thấy Phó Dương Hi là tên thẳng nam điển hình, EQ thấp đến đáng thương. Trong mắt cậu ai cũng như nhau, con gái thì cũng như con trai có mắt, có mũi, có chân có tay, cho nên tên thần kinh thô này đối xử với con gái nhà người ta chẳng khác gì đám đàn em của mình. Dù là ốp điện thoại, khăn quàng cổ, cô có, đám đàn em đi theo cậu cũng nhất định phải có, không thiếu món gì.


Nhưng thực tế, lỡ như đó hoàn toàn là do cô hiểu sai!


Khi Phó Dương Hi nói: “Không phải muốn đưa bữa sáng cho cậu, đến lấy áo khoác thôi.”, “Cho dù là Kha Thành Văn tôi cũng sẽ cho cậu ta ở nhà tôi.” mặc định nên hiểu theo hướng ngược lại, xét cho cùng cậu chỉ là một tên thẳng nam khẩu thị tâm phi.


Trong đầu Minh Khê hiện tại mọi thứ rối như một mớ bòng bong.
Nếu như “Cậu ghen” là thật.
Như vậy một loạt các hành động không thể hiểu nổi trước đây tự nhiên có một lời giải hết sức hợp lý.


Lần trước cô chọn một bộ phim mà trước đây mình đã từng xem với Thẩm Lệ Nghiêu, cậu đột nhiên trầm giọng, thái độ không vui thấy rõ nói không muốn xem bộ phim đó.


Thời gian đó tính tình cậu quả thực chẳng thể yêu thương nổi, cả ngày đeo lên bộ dáng “Tôi ch.ết kệ tôi, không phiền cậu quản”, đến tận khi cô nói với cậu mình không thích Thẩm Lệ Nghiêu, cậu ngay lập tức hoạt bát, vui vẻ như ngáo đá.


Gộp tất cả lại cùng với hành động hôm nay của cậu ấy… dường như quả thật có thể dùng 2 chữ GHEN TUÔNG để hình dung…
------------
Thầy chủ nhiệm răn dạy xong, cũng vừa vặn hết tiết.
Phó Dương Hi từ phòng giáo vụ bước ra dương dương đắc ý, hai tay đặt sau ót, mặt mày viên mãn.


Thẩm Lệ Nghiêu đi sau lưng cậu, cậu cố ý chắp tay sau lưng, hận không thể dí cả bàn tay được bôi thuốc cẩn thận vào mặt Thẩm Lệ Nghiêu.
Thẩm Lệ Nghiêu quả nhiên tức đến mặt mày xanh mét, hai bàn tay nắm chặt thành đấm, siết chặt lại.


Diệp Bách và đám bạn cùng lớp liều mạng kéo cánh tay Thẩm Lệ Nghiêu, mới ngăn được ông bạn mình trong một phút lạc mất lý trí lao vào tẩn nhau với Phó Dương Hi.
Đến cửa khu phòng học của lớp quốc tế, Thẩm Lệ Nghiêu và Diệp Bách lần nữa bị đâm thẳng vào tim.


Triệu Minh Khê đang ngồi trong phòng học, hiển nhiên là chờ Phó Dương Hi quay lại.
Kha Thanh Văn và mấy tên đàn em đi theo Phó Dương Hi vào phòng học, ném quả bóng rổ vào một góc phòng, cởi đống áo khoác lấm lem bụi bẩn sau trận xô xát với lớp chất lượng.


Phó Dương Hi nghênh ngang đi về chỗ thu dọn đồ đạc.
Sau một thời gian dài buồn bực, u uất, hôm nay tâm trạng chính thức được giải tỏa, hân hoan vô cùng, mặt mày rạng rỡ không khác gì lượm được túi vàng.


Hiện tại cậu mặc kệ thiên hạ nói cái khỉ gì thì nói, cũng mặc kệ Triệu Minh Khê trước kia có thích thầm Thẩm Lệ Nghiêu hay không, dù sao hiện tại trong lòng Bé Khẩu Trang, cậu cũng quan trọng hơn tên mọt sách kia gấp trăm lần.


Nhưng cậu vừa ngẩng đầu, liền đối mặt với ánh mắt có mấy phần nghiền ngẫm của Triệu Minh Khê.
Phó Dương Hi không hiểu nổi sao tự nhiên mình lại hồi hộp, bối rối, vô thức lùi về sau, lắp bắp nói: “Sao.. làm sao?”


Hôm nay dù nói cậu đánh nhau với Thẩm Lệ Nghiêu nhưng một chút xíu cơ hội lấy việc công báo tư thù cũng không có.
Cậu sợ bị Bé Khẩu Trang bắt bẻ chuyện này, vì thế người ta còn chưa nói chưa rằng đã chột dạ.
"Sau này đừng đánh nhau nữa." Minh Khê nhìn cậu, chậm rãi nói.


Phó Dương Hi lặng lẽ thở dài một hơi, ném mạnh túi sách lên bàn, khiến chiếc bàn nhỏ rung lên, cáu giận nói: "Cậu cho là tôi cố ý muốn đánh lộn với tên họ Thẩm đó? Nếu không phải mấy thằng dồ bên lớp chọn đó cố ý khiêu khích, cậu có biết thằng nhãi họ Thẩm kia --"


Cậu còn chưa trút giận xong, đã nghe Triệu Minh Khê từ tốn nói tiếp: "Tôi cảm thấy cậu để tóc đen đẹp trai hơn cậu ta nhiều, đừng nghe mấy người đó nói lung tung, cậu để tóc màu gì cũng đẹp cả."
Phó thẳng nam bất ngờ chưa kịp phòng bị đột nhiên trúng chiêu á khẩu không nói được gì: ...


Kha Thành Văn chung số phận bất ngờ bị nhét cơm chó: …
Mẹ kiếp rốt cuộc cái drama nào đang xảy ra vậy. Đang yên đang lành tự nhiên bị cô Triệu vlog thồn một tô cẩu lương siêu to siêu khổng lồ?
Mặt Phó Dương Hi bỗng chốc đỏ ửng như 1 trái cà chua chín, bối rối ngẩn người.


Minh Khê lại nói: "Hơn nữa tôi và cậu ta quen biết không thể coi là lâu? Mới chỉ vỏn vẹn 2 năm mà thôi. Giả sử trong 2 năm đó một tuần gặp 2 lần, mỗi lần nửa giờ ----"
Minh Khê nhanh chóng cầm máy tính trên bàn lên, nghiêm túc tính toán: "Suy ra tổng số giờ chúng tôi gặp nhau cũng chỉ có 104 tiếng."


"Mặc dù tôi và cậu quen biết không được bao lâu. Mới 3 tháng có lẻ. Nhưng một tuần ít nhất gặp nhau 5 ngày, mỗi ngày tối thiểu 10 tiếng, vậy ít nhất chúng ta đã dành 600 tiếng cho nhau."


Minh Khê có chút nóng nảy cao giọng: "Anh Hi cậu cũng đừng nghe Thẩm Lệ Nghiêu ăn nói hàm hồ. Tôi cam đoan tuyệt đối không tặng cậu ta cái gì hết."
"..."


Phó Dương Hi triệt để biến thành một pho tượng tai đỏ, ráng chiều rực rỡ bên ngoài như thể nhuộm hồng khuôn mặt tuấn tú có nét bất cần, kiêu ngạo của cậu.


Cậu cận lực dùng sức che giấu cảm xúc đắc ý, nhưng mà giống như một chú báo con bị thương được trấn an ve vuốt, khóe miệng không nén được cong lên.


“Tôi mà thèm để ý cái này sao?” Phó Dương Hi cố gắng gân cổ, tỏ thái độ “Tôi mà phải vì chút chuyện vặt vãnh này mà đánh nhau với người ta à?”, vô cùng dối lòng nói: “Ông đây căn bản chẳng nghe rõ thằng nhãi họ Thẩm kia lải nhải cái gì, chỉ là không quen đám mọt sách đó phách lối, thái độ thôi!!! Không được hả?”


“Được được được. Vậy thì thôi.” Minh Khê nhịn cười.
Cô nghĩ thầm cậu nói cái gì thì là cái đó.
Nhưng đương nhiên có quỷ mới tin ai đó đang toả ra mùi chua loét kia không ghen tuông chút nào.
Hiểu rõ vấn đề Minh Khê cũng cảm thấy an tâm hơn nhiều.


Cô nhìn Phó Dương Hi hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài, khóe miệng đã kéo cao đến tận mang tai nhưng vẫn cố tỏ vẻ pha kè lãnh khốc, trong lòng thầm suy đoán nhưng cũng không dám hoàn toàn chắc chắn.


Trái tim thiếu nữ nhỏ bé vì những rung động thanh xuân mà run rẩy, bồn chồn như thể bị một con kiến nhỏ tinh nghịch gặm cắn, vừa ngứa vừa tê.
Loại cảm xúc này giống như quả táo xanh mà mình mong đợi từ lâu nay đột nhiên rơi vào tay, vô cùng thích thú, hạnh phúc nhưng vì lo lắng mà không dám nắm chắc.


Minh Khê quyết định chờ thêm chút nữa.
Còn chưa chắc chắn 100%, cần cẩn thận dò xét, thăm dò thêm.
Mỗi vấn đề đều có vô vàn cách giải, nhưng không đại biểu cho việc những cách giải đó đều cho đáp án chính xác.
Lần này không thể hành động tùy tiện, nếu không sẽ mất hết thể diện.


Cô nhớ lần trước mình đã search thử các tips --- làm sao để biết một chàng trai có đang thầm thích mình hay không.
Điều đầu tiên chính là: [Anh ấy hay ghen tuông.]
Biểu hiện này hoàn toàn phù hợp với mấy hành động khó hiểu gần đây của cậu, đối chiếu xuống dòng tiếp theo.


Điều thứ hai là: [Anh ấy sẽ không kìm được mà nhìn bạn chăm chú, đồng thời luôn cảm thấy bạn rất xinh đẹp.]
Minh Khê đi theo Phó Dương Hi đến phía sau cửa phòng học, không yên lòng nhìn chằm chằm bóng lưng cậu, trong lòng nóng lòng phát dồ, rốt cuộc Phó Dương Hi có cảm thấy cô xinh đẹp không?


Vấn đề xấu hổ này làm sao hỏi ra miệng được?
“Bé Khẩu Trang, đi nhanh lên.” Phó Dương Hi đột ngột xoay người, điểm nhẹ vào trán cô một cái: “Đi ăn cơm nào, sau đó tôi đưa cậu đi đến thư viện? Kha Thành Văn nói chưa muốn về nhà sớm thế.”
Kha Thành Văn:...


Không. Tôi muốn về nhà. Bên ngoài gió lạnh cắt da cắt thịt, bạn cậu chỉ muốn chui vào cái ổ chăn ấm đệm êm của mình để gặm nhấm nỗi cô đơn của 1 thằng FA, giữ vững sự tỉnh táo để không bị thời tiết đánh lừa thôi.


Minh Khê lấy lại tinh thần, đang định nói chuyện thì điện thoại trong túi áo rung lên.
Minh Khê giật mình, cuống cuồng rút điện thoại ra.


Rặng mây hồng trên mặt cậu chàng nào đó còn chưa tan hết, sắc mặt hớn hở, vui vẻ không sao giấu được, dù tỏ vẻ chẳng để tâm nhưng hai bàn tay trong túi áo đang nắm lại, ánh mắt lãng đãng nhìn ra xa xa như thể ngắm phong cảnh kỳ thực chưa lúc nào rời mắt khỏi Triệu Minh Khê.


“Tìm được rồi?” Sắc mặt Triệu Minh Khê thoáng chấn động.
Điện thoại trong túi áo cậu đồng thời rung lên, là người cậu phái đi gọi điện thoại tới.
Đã tìm được Trương Ngọc Phân.
------------
Người gọi điện thoại cho Minh Khê là Đổng Tuệ.


Việc Triệu Viện và Trương Ngọc Phân có khả năng cùng chung huyết thống rất quan trọng, dù sao cũng là một vụ bê bối không nhỏ, trước nay scandal luôn truyền đi với tốc độ chóng mặt. Những người trong giới kinh doanh ở đây đều biết, chứ đừng nói đến nhà họ Đổng vẫn luôn chăm chăm chú ý động tĩnh của nhà họ Triệu.


Thời điểm nhà họ Đổng biết tin tức này cơ hồ giận đến phát điên, giả dụ bà bảo mẫu kia chính là mẹ đẻ của Triệu Viện, sau đó xảy ra việc hai đứa trẻ bị hoán đổi, Triệu Minh Khê trở thành đứa trẻ bị bỏ rơi. Đây chẳng phải là một âm mưu quá tham lam, thâm độc sao?


Đổng Tuệ vội vàng muốn cùng Triệu Minh Khê đi đến nhà họ Triệu nói lý lẽ.
Nhưng Triệu Minh Khê lo lắng cho sức khỏe của dì ấy, liền khuyên can. Dù sao người vừa tìm được, lại vội vàng đi lấy kết quả giám định ADN, muốn nhanh cũng phải mấy tiếng nữa. Chờ xong áng chừng cũng đã đêm khuya.


Vì thế Minh Khê muốn tự mình đi một chuyến.
Cô không muốn bước chân vào cửa nhà nhà họ Triệu lần nữa, nhưng việc này cô nhất định phải cho chính bản thân một đáp án.
Xe đến phụ cận dinh thự nhà họ Triệu thì dừng lại.
Sắc trời đã tối.


Cô dõi mắt nhìn căn biệt thự xa hoa vừa quen thuộc vừa xa lạ, do dự một chút mới nói với Kha Thành Văn và Phó Dương Hi: “Hay là hai cậu ở đây chờ tôi?”


Nhà họ Triệu là một vũng nước đục hôi thối, mục dũa, mà thái độ người nhà họ Triệu với Triệu Minh Khê ngoài coi thường, chỉ có khinh ghét, lạnh nhạt.


Lần trước khi ở đồn cảnh sát, cô chỉ chăm chăm nghĩ cách cố gắng giải quyết mọi việc một mình, không muốn người khác biết quá nhiều về quá khứ buồn tủi bất hạnh của bản thân. Hiện tại dù đã không còn coi Phó Dương Hi là “người khác”, nhưng bởi vì con người cô tự trọng cao, dễ tự ái cho nên vẫn không muốn để người mình thích thấy cảnh cô khốn đốn, chật vật.


Cô không biết cậu có thể hiểu cho mình được không. Nhưng hiển nhiên con người vừa sắc bén lại phách lối này lúc nào cũng có thể dễ dàng phát giác được những tâm tư dù là nhỏ nhất của cô, lần nào tinh tế nhượng bộ, lẳng lặng dõi theo cô.


Có đôi khi Minh Khê cũng không thể lý giải nổi, tại sao luôn là người con trai này, chỉ có người con trai này có thể hiểu được cô dù không nói.


Cậu biết rằng thời khắc này cô cảm thấy rất mất mặt. Biết thời điểm bị đám người Bồ Sương ném cặp sách đi, phản ứng đầu tiên của cậu chính là muốn trả lại tất cả những khuất nhục, oan ức, mất mát mà cô phải gánh chịu.


“Đừng sợ.” Phó Dương Hi theo cô xuống xe, trời rất lạnh, cậu thở ra một làn khói, đưa tay vò vò tóc cô: “Vậy tôi ở ngoài này chờ cậu.”
Minh Khê nói: “Cậu chờ trên xe đi, bên ngoài lạnh lắm.”


Phó Dương Hi thúc giục cô: “Mau vào đi, giải quyết nhanh chóng, sớm xong sớm giải tỏa được tâm sự trong lòng, không phải sao?”


Nghĩ nghĩ, Phó Dương Hi lại đưa tay chỉnh mấy lọn tóc rối lòa xòa trên trán cô. Đi đánh trận nhất định phải xinh đẹp, khí thế thôi chưa đủ, giao diện cũng phải át được đối phương mới hiệu quả.


Cậu vụng về vuốt lại tóc cô, sau đó kéo khăn len trên cổ xuống quàng vào cổ Triệu Minh Khê, cẩn thận quấn lại, nói: “Lần trước cậu làm rất tốt, còn kiên cường nhịn không khóc. Lần này không cần quá đau lòng, cũng đừng để tâm đến những kẻ không đáng, coi như đi xem một vở tuồng, xem xem vở bi hài kịch này sẽ kết thúc ra sao.”


“Ừm.” Minh Khê nhìn cậu, những cảm xúc mãnh liệt đang cuộn trào trong lòng dần trở nên bình ổn.
Cô có cậu.
Lòng Minh Khê tràn đầy cảm giác ấm áp. Cô quay người nhấc chân tiến vào cổng lớn nhà họ Triệu.
-----------
Thời khắc này phòng khách nhà họ Triệu là một mảng hỗn độn.


Trương Ngọc Phân bị ép quỳ bên cạnh bàn trà, thời điểm bà ta ngồi đi ô tô đường dài đến thành phố thì bị phát hiện hành tim. Trong thời gian đào thoát còn cắn bị thương một nhân viên an ninh.


Bà ta nửa ngồi nửa bò dưới đất khóc lóc om sòm, đầu bù tóc rối, trên người phảng phất một mùi tanh tưởi, hôi thối như vừa bò từ bãi rác lên. Vừa gào khóc, vừa mắng ba Triệu: “Đám cầm thú các người làm thế này khác nào cầm tù phạm pháp! Tôi đã nói rồi, tôi và tiểu thư Triệu Viện không có quan hệ gì cả, sao các người có thể không căn không cứ phỏng đoán lung tung, hành hạ người vô tội chứ?”


Ba Triệu tức xanh mặt, gắt: “Im Miệng! Vậy sao bà còn chạy?”
Trương Ngọc Phân khóc lóc nói: “Tôi chỉ muốn về quê thăm viếng người thân, các người thình lình ùa ra chẳng khác gì đám bắt cóc! Trên đời còn có công lý, còn có pháp luật hay không a a a a?”


Triệu Trạm Hoài lạnh lùng nói: “Dù sao cũng đã đưa mẫu thử đi xét nghiệm ADN rồi, lần này đặc biệt nhờ người quen, số liệu tầm 4 tiếng nữa sẽ được gửi đến. Đầu đuôi thế nào 4 tiếng sau sẽ biết.”
Sắc mặt Trương Ngọc Phân nháy mắt trắng bệch.


Tất cả mọi người trong phòng khách lâm vào trầm mặc, mỗi người một biểu cảm phong phú, đa dạng.
Lúc Minh Khê đi vào, mẹ Triệu ngồi trên salon cấp tốc đứng lên, trên mặt tràn đầy rạng rỡ: “Minh Khê con về rồi?”


Triệu Vũ Ninh ngồi bên cạnh thì lập tức đứng lên đi nhanh vào phòng bếp rót nước cẩn thận bưng đến cho cô.


Triện Viện lúc này nào còn quản được việc mẹ và em trai nhiệt tình đối đãi Triệu Minh Khê. Cô ta ngồi ở một góc sô pha chăm chăm nhìn Trương Ngọc Phân nửa bò nửa nằm trên mặt đất, trái tim như bị bỏ vào chảo dầu sôi.


Đã tạo cơ hội cho bà ta bỏ trốn, vì sao lại dễ dàng bị bắt về như thế!!!!
Tiếp theo đây sự thật sẽ là gì: Mất hết hay chỉ là một màn hiểu lầm không hơn?
Minh Khê không nói, chỉ ngồi xuống một góc, lẳng lặng chờ đợi kết quả.


Thần kinh toàn bộ người ngồi trong phòng đều căng như dây đàn.
Thời gian từng phút trôi qua. Chiếc đồng hồ treo tường kêu từng tiếng tích tắc nặng nề, như gõ xuống tinh thần của mỗi người.
Ba Triệu nhịn không được đứng lên hút thuốc, nôn nóng đi tới đi lui trong phòng khách.


Sắc trời từ xám đến đen đặc. Đêm đã khuya.
Đến tận lúc chuộng điện thoại của Triệu Trạm Hoài rung lên như chuông báo tử, tất cả mọi người đều chấn động. Triệu Trạm Hoài bình tĩnh nhận điện.


Mọi người không nghe được đầu dây bên kia nói gì với anh ta, chỉ thấy sắc mặt anh ta càng ngày càng khó coi. Con người anh ta ngày thường rất ít khi nổi giận, luôn giữ vẻ mặt ôn hòa thản nhiên, lúc này ánh mắt lăng lệ chằm chằm nhìn vào Trương Ngọc Phân như thể muốn băm bà ta làm trăm mảnh.


Anh ta trầm giọng nói với người bên kia: “Sao kết quả thành hai bản, đem đến đây.”
Ba Triệu nặng nề hỏi: “Rốt cuộc là phải hay không?”
Triệu Trạm Hoài nghi ngờ nhìn vào mắt Triệu Viện, lại nhìn Trương Ngọc Phân đang nằm bò trên mặt đất, trong mắt đầy rẫy cảm xúc phức tạp.
“Phải.”


Nghe đến chữ đó, biểu cảm của toàn thể người trong phòng đều thay đổi. Nếu như trước đây vẫn cố duy trì tia lý trí cuối cùng, vậy thì hiện tại sự bình tĩnh ít ỏi đó hoàn toàn bị xóa sổ.
Sắc mặt mẹ Triệu trắng bệch, cắt không còn giọt máu.


Sự tĩnh mịch bao trùm khoảng chừng mười mấy giây.
Ngay sau đó mẹ Triệu hét lên một tiếng chói tai, tiến về phía Trương Ngọc Phân hung hăng cho mụ ta một cái bạt tai.






Truyện liên quan