Chương 78

Ba người đã thành hổ, huống hồ lại là sức ép dư luận đã có mục đích trước ập đến, chỉ trong thời gian vài ngày, trên Internet lời đồn nhảm hỗn loạn, ngay cả gia tộc của Dịch Trạch Thành đều lần lượt bị lôi ra, chức vụ của Dịch Hoài Trạch cũng bị người ta đào ra.


Cư dân mạng một bên thì cảm thán về xuất thân quyền quý của anh, một bên lại vừa nghi ngờ.
Ai cũng không tin loại người có bối cảnh này, sẽ không hề có mục đích gì mà chỉ vì trị bệnh cứu người, nên mới tham gia vào một tổ chức phi lợi nhuận trên thế giới.


Cho nên nhiều người càng có khuynh hướng tin rằng, anh là lợi dụng phân thận bác sĩ không biên giới của mình, nhờ vậy mà mang lại lợi ích cho tập đoàn Minh Thịnh.


Lời của người tung tin đồn đó, dường như sau một đêm đã được người ta chứng minh là thật, tất cả mọi người đều bắt đầu tin vào cách nói này.


Nhưng ai cũng chưa nhìn thấy người tung tin này, gửi lên một thứ gì gọi là chứng cứ xác thực. Tin tức khơi mào duy nhất, cũng chỉ là một trang tin của nước ngoài, chỉ đơn giản là nhắc đến việc nơi trú điểm của MSF ở Châu Phi, đã xảy ra hỗn loạn lớn.


Thủy quân trên Internet không ngừng lôi kéo nhịp điệu, cật lực bôi nhọ Dịch Trạch Thành cùng tập đoàn Minh Thịnh.


available on google playdownload on app store


Thế cho nên lúc tập đoàn Minh Thịnh đưa ra đề nghị muốn mua lại Bách Xuân Đường, trên mạng xôn xao cả lên, rất nhiều cuộc thảo luận. Dù sao thì Bách Xuân Đường cũng là công ty dược lâu đời ở Hồng Kông, Thương hiệu của Bách Xuân Đường đã tồn tại hàng trăm năm nay. Năm đó Bách Xuân Đường dẫn đầu cả Đông Nam Á, kết quả là thời vận thay đổi, kẻ dẫn đầu bây giờ lại rơi vào kết cục bị thu mua.


Thực sự bảo người ta làm sao mà không tiếc nuối vạn phần.
Chẳng qua là không cần chờ tới tập đoàn Minh Thịnh có động thái, thay vào đó tập đoàn Minh Thịnh được Ủy Ban Điều Tiết Chứng Khoán phỏng vấn.


Mà nội dung chính là trước đây về phía của tập đoàn Minh Thịnh họ đã quyên tặng cho MSF một lô dược phẩm, có người báo rằng là do Dịch Trạch Thành lợi dụng chức vụ, mưu lợi cá nhân. Anh ta mang những dược phẩm rẻ nhất đi quyên góp, sau đó ở Châu Phi lại nâng giá cao để bán.


Cách nói thế này, không nghi ngờ gì nữa chính là tin vịt.


Ủy Ban Điều Tiết Chứng Khoán vào lúc này, hẹn phỏng vấn với tập đoàn Minh Thịnh, yêu cầu bọn họ đối với lô dược phẩm quyên góp lần trước, có một lời giải thích rõ ràng. Dù sao thì tập đoàn Minh Thịnh cũng là một công ty niêm yết, quyên tặng một lô dược phẩm như vậy, cổ đông có quyền được biết rõ.


Kết quả là sau khi chuyện này bị giới truyền thông tài chính phanh phui, lại thêm mắm thêm muối, thậm chí đến cả loại tin đồn về việc Dịch Trạch Thành xảy ra chuyện, đều có thể tung ra được. Bọn thủy quân mạng này, rõ ràng là bị người khác sai khiến.


Ngay tại lúc tập đoàn Minh Thịnh đang chịu sức ép từ phía dư luận, Bách Xuân Đường đã quyết liệt tự cứu lấy mình, tuyên bố khắp nơi là đang cùng với một nhà đầu tư của Mỹ hợp tác, dựa vào đó để đối phó với sức ép thu mua từ phía Minh Thịnh.


Những việc trên thương trường thế này, Hoắc Từ cũng không hiểu rõ, nhưng cô biết chuyện trên mạng về Dịch Trạch Thành, lời nói rối rắm.
Đặc biệt anh từng cứu một kẻ phân biệt chủng tộc.
“Con gọt táo cho ba nhé?” Hoắc Từ khẽ nói, Hoắc Minh Chu hồi phục rất tốt, đã có thể ăn uống.


Hoắc Từ mấy ngày nay đều không đến văn phòng, mỗi ngày đến bệnh viện ở bên cạnh ông. Hoắc Minh Chu từng nói không cần làm ảnh hưởng đến công việc của cô, nhưng cô chỉ cười, nói là gần đây muốn nghỉ ngơi một khoảng thời gian.


Hoắc Minh Chu nhìn Hoắc Từ gọt táo, cười khẽ nói: “Thôi hay là không ăn nữa, tránh cho con bị đứt tay, lại khóc thò lò nước mũi.”
Hoắc Từ sửng sốt, liền bất đắc dĩ cười nói: “Chuyện đã lâu lắm rồi, ba vẫn còn nhớ sao?”


Cô từ bé đã được Hoắc Minh Chu và Liễu Như Hàm cưng chiều, nói một câu nâng niu từ bé cũng không quá. Chuyện mà Hoắc Minh Chu nói đên là lúc cô học cấp 3, nổi hứng muốn gọt trái cây cho bọn họ ăn, kết quả là cắt trúng tay mình.


Hoắc Minh Chu sợ quá, lúc đó liền đòi gọi 120, còn bị Liễu Như Hàm mắng cho một trận.
Không ngờ rằng hôm nay ông lại đột nhiên nhắc đến chuyện cũ.
“Ba ơi, con có chuyện muốn nói với ba,” Hoắc Từ có chút do dự.


Hoắc Minh Chu đưa tay kéo tấm chăn trên người, mỉm cười nhìn cô, nhẹ nhàng hỏi: “Có tin tốt gì muốn nói với ba sao?”
Hoắc Từ sửng sốt, không nghĩ ông sẽ hỏi như vậy. Mãi cho đến khi Hoắc Minh Chu đưa tay sờ lên tóc cô, nhẹ nhàng hỏi: “Mặc kệ có xảy ra chuyện gì, ba cũng luôn chống đỡ cho con.”


“Bao gồm cả kết hôn sao?” Hoắc Từ dè dặt hỏi.
Bởi vì lo nghĩ đến cơ thể của Hoắc Minh Chu vẫn chưa hoàn toàn bình phục, cho nên Hoắc Từ vẫn chưa nói cho ông biết, chuyện mình đã mang thai.


Hoắc Minh Chu nhìn thấy dáng vẻ thấp thỏm chờ đợi của cô, con gái lớn rồi, cũng nên lập gia đình rồi. Nhưng Hoắc Minh Chu trong đáy lòng vẫn có chút khó chịu, sau khi ông cùng Liễu Như Hàm ly hôn, liền chẳng hề nghĩ đến chuyện tái hôn. Đối với ông thì, ông và Hoắc Từ là người một nhà, nhưng bây giờ con gái nhà ông đã có người đàn ông mà cô thích, muốn kết hôn rồi.


Nói thật, Hoắc Minh Chu trong lòng, chẳng thấy vui vẻ gì.
Nhìn thấy bộ dạng không lên tiếng của ông, Hoắc Từ cảm thấy không yên tâm lắm. Tuy rằng kết hôn là chuyện nên làm, nhưng Hoắc Minh Chu bây giờ chỉ còn có cô, nếu như cô kết hôn rồi……….


“Kết hôn là chuyện tốt, ấp á ấp úng vậy làm cái gì,” Hoắc Minh Chu kẽ cười, dường như đang chờ cô lên tiếng.
Hoắc Từ đột nhiên ngẩng đầu liếc nhìn ông một cái, nhẹ nhàng nói: “Ba, chúc mừng ba, ba sắp phải làm ông ngoại rồi.”


Lúc này ngoài cửa sổ truyền đến vài tiếng chim hót, nghe động lòng người, tựa như lời chúc mừng thực sự cho ông. Chỉ là Hoắc Minh Chu thực sự đang ngây ngất cả người, ngây người nhìn Hoắc Từ.
Bầu không khí có chút xấu hổ, Hoắc Từ cố gắng nở nụ cười: “Vui không ba?”


Hay rồi, nhìn nét mặt của Hoắc Minh Chu, không phải là vui mừng như vậy.
Mãi cho đến khi Hoắc Minh Chu cắn răng chửi nhẹ một câu: “Cái thằng tiểu tử thối.” Cứ như thế mà bắt đi con gái cưng của ông.
Bác sĩ Hoắc vẫn luôn ôn hòa độ lượng lần này thực sự tức giận rồi.


Hoắc Từ cúi đầu, bộ dạng như làm sai chuyện để ông trách mắng. Hoắc Minh Chu làm sao đành lòng mắng cô, ông hạ giọng nói: “Ba sớm nên đoán ra mới phải, con không đi làm, mỗi ngày đến đây đều đi giày bệt.”


Ông nói xong, Hoắc Từ không nói nên lời, không nghĩ ông lại có thể quan sát tỉ mỉ đến vậy.
Hoắc Từ đi ra cầm lấy bản báo cáo xét nghiệm, lúc đi vào phòng bệnh, không ngờ rằng bên trong lại xuất hiện một người mà cô không hề ngờ đến.


Lục Lâm Chính ngồi ở trước giường Hoắc Minh Chu, hai người vừa nói vừa cười. Hoắc Minh Chu thấy cô trở lại, cười nói: “Tiểu Từ, bạn con vừa đến đây một lúc, vừa hay con về rồi.”


“Nghe nói bác Hoắc tỉnh lại, cho nên đặc biệt chạy qua đây thăm, Hoắc Từ, em không để ý chuyện tôi chưa mời mà tới đấy chứ,” Lục Lâm Chính khẽ mỉm cười nhìn cô.


Giờ phút này trên mặt hắn ta ngay cả một chút không đứng đắn cũng tìm không thấy, mang theo nụ cười tự nhiên, thoạt nhìn vô cùng thân thiện.
Hoắc Từ lạnh nhạt nhìn hắn ta, vẫn là Hoắc Minh Chu nói: “Mấy đứa có chuyện gì, cứ nói chuyện, không cần quan tâm đến ta.”


Chờ đến khi ra bên ngoài, Hoắc Từ ngoảnh đầu nhìn thẳng hắn: “Tôi nghĩ anh qua đây, không phải chỉ đơn giản là hỏi thăm sức khỏe của ba tôi.”


“Nếu tôi nói là đúng vậy,” Lục Lâm Chính mỉm cười, Hoắc Từ tự nhiên không tin lời hắn ta nói. Nhưng sau đó cô cũng nở nụ cười, bình thản nói: “Anh quả thật là vì Dịch Trạch Thành mà đến.”


Hoắc Từ bình tĩnh nhìn về phía hắn ta, chậm rãi mở miệng: “Vết thương trên tay anh ấy có liên quan đến anh sao?”


Lục Lâm Chính ngẩn người, liền sau đó đột nhiên cười thành tiếng, nụ cười nhã nhặn trên gương mặt dần biến mất, có chút ân hận mà nói: “Tôi thật sự rất tiếc, người gặp em trước, lại không phải là tôi.”


“Chẳng có gì phải hối hận cả.” Hoắc Từ bình thản nhìn hắn ta, kiên định nói: “Bất luận tôi có gặp ai trước, người mà cuối cùng tôi lựa chọn vẫn là cùng một người.”
Bất luận tôi đã gặp qua bao nhiêu người, nhưng người mà tôi chọn, nhất định sẽ là Dịch Trạch Thành.


Bởi vì anh chính là người đã làm cô rung động, là người đã cứu sống cô.


Lục Lâm Chính không nghĩ tới việc chính mình lại có thể nghe được những lời như vậy, ngay cả người phó.ng đãng bất kham như hắn, đều bắt đầu ngưỡng mộ Dịch Trạch Thành. Dù sao có thể tìm được một người cùng nắm tay đi đến cả cuộc đời, là một việc rất khó.


“Người kia lúc đó là ngồi xe công ty tôi đi vào bệnh viện của MSF, Dịch Trạch Thành không hề biết thân phận của hắn ta, rất nhiên tôi cũng không biết. Chỉ là lúc đó nội bộ công ty phát sinh vấn đề, công nhân địa phương cùng với phe đối lập có mối quan hệ chặt chẽ với nhau, trong thời khắc mấu chốt đưa hắn ta ngụy trang thành công nhân của công ty.”


Nếu đã là công nhân của công ty, vậy thì chính là dân thường, cho nên các bác sĩ của MSF tiến hành cứu chữa cho hắn ta, cũng là chuyện nên làm.
Ai mà biết được bởi gì dân địa phương xảy ra xung đột vũ trang, khiến cho không ít người dân chạy đến bệnh viện của MSF để cầu cứu.


Kết quả là hắn ta bị nhận ra, không ít người nhà của người dân đều bị ch.ết trong tay người này, cho nên người dân địa phương cầm lấy vũ khí, bao vây nơi trú điểm của MSF.
Thế nhưng chính bác sĩ chủ trì Dịch Trạch Thành, lại khước từ việc giao người kia ra.


“Sau đó Dịch Trạch Thành quả thực đã biết được thân phận của hắn, cũng biết hắn ta đã từng sát hại rất nhiều dân thường, nhưng vẫn kiên trì phẫu thuật cho hắn,” Lục Lâm Chính cười nhạt một tiếng, hắn nói: “Việc này đã chọc giận dân địa phương, vì vậy mà tay của anh ta chính là trong lần xung đột đó mà bị thương, cũng từ sau đó, anh ta cũng rút khỏi MSF.”


Hoắc Từ nghe xong lời hắn nói, mi mắt rũ xuống.
Mặc dù anh biết rõ người kia đúng thật là một kẻ sát nhân, nhưng vẫn lựa chọn cứu người, cách làm việc này quả nhiên là Dịch Trạch Thành.


“Dịch Trạch Thành vẫn luôn cảm thấy công ty của tôi phất lên nhờ chiến tranh, tiền kiếm được nhuốm máu của những người dân địa phương, thế nhưng anh ta lại chọn cứu một tên đồ tể trên tay nhuốm đầy máu tươi, em cảm thấy việc anh ta làm tốt hơn tôi sao?”


Kì thực Lục Lâm Chính và Dịch Trạch Thành đã biết nhau lâu lắm rồi, hắn ta là chủ tịch Hội sinh viên Trung Quốc tại Cambridge, lại từng giúp đỡ Dịch Trạch Thành. Dịch Trạch Thành lần duy nhất đi dự vũ hội Giáng Sinh, cũng chính là vì nể mặt hắn ta.


Có thể thấy được quan hệ của hai người trước đây, là rất tốt.
Hoắc Từ lần này ngẩng đầu nhìn hắn, kiên định mà nói: “Anh ấy làm rất đúng, bởi vì anh ấy là bác sĩ, không phải là thẩm phán.”
Lục Lâm Chính đối với câu trả lời của cô, cũng không cảm thấy bất ngờ.


Hắn ta cười nhẹ, nhắc nhở Hoắc Từ: “Những người biết chuyện này rất ít, em tốt nhất là nên nhắc nhở anh ta, chú ý người bên cạnh mình.”
Chờ sau khi Lục Lâm Chính rời khỏi, Hoắc Từ gọi điện thoại cho Dịch Trạch Thành.


Đầu bên kia được kết nối, Dịch Trạch Thành vẫn chưa lên tiếng, cô đã mở lời trước.
“Em hôm nay đã nói thật với ba rồi, nói với ba là em có thai rồi,” Hoắc Từ khẽ nói.


Bên kia không có âm thanh gì, Hoắc Từ tựa vào vách tường, chờ anh nói chuyện. Cho tới khi Dịch Trạch Thành nói: “Hoắc Từ, hộ khẩu của em hiện tại ở đâu?”
Cô sửng sốt, Dịch Trạch Thành lại nói tiếng: “Hoắc Từ, chúng ta đi đăng ký kết hôn đi.”


Anh đúng là một ngày cũng không muốn đợi, thực sự kể từ ngày biết cô có thai, anh liền nghĩ đến việc kết hôn với cô. Không phải là cầu hôn, cũng không phải là mang nhẫn cho cô, mà là đến Cục Dân Chính, cầm theo hộ khẩu đến đăng ký kết hôn, con dấu đóng xuống, ngay cả về mặt pháp luật cũng sẽ công nhận bọn họ chính là người một nhà.


Thủ tục này, trang trọng, chính thức.
Chính là anh muốn mang đến cho cô.
Vừa nãy chuyện Lục Lâm Chính nói với cô, chỉ làm cho Hoắc Từ càng thêm kiên định với quyết định, người đàn ông mà cô yêu, đích thị là người mà cô muốn dùng toàn bộ mọi thứ để đối lấy.


Hoắc Từ cúi đầu mỉm cười: “Được rồi.”


Hiện tại trong phòng họp rất nhiều quản lý cấp cao đã nghe thấy, đã từng tận mắt nhìn thấy ông chủ của họ cầu hôn. Tuy rằng video Dịch Trạch Thành cầu hôn trước đám đông, chỉ sợ trong công ty chẳng có người nào là chưa xem qua, nhưng ai cũng đều không ngờ, lại có thể nghe được tin ông chủ muốn đi đăng ký kết hôn.


Dù sao thì cầu hôn và đăng ký kết hôn vốn không giống nhau, có biết bao nhiêu vị hôn phu đứt gánh giữa đường.


“Các vị,” Dịch Trạch Thành ngẩng đầu lên, nhìn những người ở đó một lượt, vì để thu mua Bách Xuân Đường, nội bộ Minh Thịnh đặt biệt thành lập một tổ chuyên môn, giờ phút này những người này đều là thành viên cốt cán trong tổ thu mua lần này, anh chậm rãi nhìn mọi người, nhẹ nhàng nói: “Tôi sẽ kết hôn sớm thôi, cho nên các bạn không phải nên tặng tôi một phần quà kết hôn thật lớn sao?”


Ai cũng không ngờ một Dịch tiên sinh luôn lạnh lùng nghiêm túc, lại có thể đùa giỡn như vậy.
Ngay sau đó bên trong phòng họp, tiếng cười vang lên, bầu không khí căng thẳng lúc trước cũng bị giảm bớt phần nào.


“Việc thu mua lần này là sau khi tôi trở thành CEO của Minh Thịnh tới nay, là lần thu mua lớn nhất, cho nên……….” Dịch Trạch Thành nhìn quanh mọi người, kẽ nâng khóe miệng: “Chỉ được thành công, không được phép thất bại.”


Mặc dù tập đoàn Minh Thịnh chỉ mới công bố mua lại Bách Xuân Đường trong thời gian gần đây, nhưng hành động quá nhanh chóng, làm cho thị trường cũng phải bất ngờ. Bởi vì tập đoàn Minh Thịnh đã mua lại toàn bộ công ty con niêm yết của Bách Xuân Đường, hơn nữa còn nắm được 100% quyền cổ phần chi phối tại những công ty con này, vì vậy gián tiếp nắm giữ 18.6% quyền cổ phần đối với Bách Xuân Đường.


Bởi vì Bách Xuân Đường là công ty gia đình, trước mắt Lục Gia đang toàn bộ nắm giữ 37.4% cổ phần của công ty, vị trí cổ đông lớn nhất dường như không gì có thể phá vỡ.


Đây là thương vụ mua bán có giá trị hàng chục tỷ đồng, liên quan đến việc sáp nhập của hai công ty, giá trị vượt quá con số 150 tỷ, cho nên giới tài chính và kinh tế đối với việc này đều đặc biệt quan tâm.
Huống hồ việc thu mua vừa mới bắt đầu, hai bên liền sa vào giữa trận chiến của dư luận.


Dịch Trạch Thành tại thời điểm đó bị đồn thổi về chuyện năm xưa, chỉ trong một đêm, anh từ nam thần quốc dân trở thành đồng phạm của kẻ giết người. Chính tại lúc mà giới tài chính và kinh tế khắp nơi đều cho rằng anh sẽ vì chuyện thu mua này mà vắt hết cả óc, Dịch tiên sinh lại trở về nhà một chuyến.


“Sổ hộ khẩu đúng không, mẹ đã sớm chuẩn bị xong cho con rồi,” Từ Dịch đặc biệt vui mừng mang đồ ra đưa cho anh.
Từ Tư Dương đứng bên gần như mù tịt, anh ta kinh ngạc nói: “Cháu muốn kết hôn?”
“Đương nhiên rồi, Thành Thành sắp phải làm ba rồi,” Từ Dịch thực sự quá vui rồi.


Từ Tư Dương há hốc mồm, đứng ch.ết lặng, hô lớn: “Hoắc Từ có thai rồi? Tại sao không ai nói cho em biết?”
Từ Dịch sửng sốt, nháy mắt một cái, nghi ngờ nói: “Chị chưa nói với em sao?”


Từ Tư Dương càng giận hơn, nổi cáu nói: “Chị hai, chị trước đây không như vậy, em bây giờ không còn quan trọng đến vậy sao?”
Vừa nghĩ đến đứa cháu bảo bối, Từ Dịch liền nghĩ, cậu em này quả thực chẳng quan trọng đến vậy.


Nhìn thấy ảnh mắt chột dạ của Từ Dịch, Từ Tư Dương quả thực đúng là hết hy vọng.


Chuyện kết hôn, sớm đã cùng với Hoắc Minh Chu và Liễu Như Hàm nói qua, ngày hôm qua hai vợ chồng Dịch Hoài Trạch đã tới bệnh viện thăm Hoắc Minh Chu. Bởi vì ông ấy còn chưa hồi phục, cho nên việc gặp mặt chỉ có thể ở bệnh viện.


Cho nên đây không phải là, hôm qua vừa mới gặp mặt, hôm nay Dịch Trạch Thành đã về nhà lấy sổ hộ khẩu.
Ngày mai vừa hay là thứ hai, Cục Dân Chính làm việc.
Mãi đến 10 giờ sáng, tường trên mạng của Dịch Trạch Thành trước giờ chưa từng thay đổi, đột nhiên xuất hiện một bức ảnh.


Trên bức ảnh là hai quyển sổ đỏ đặt bên cạnh nhau, được mở ra, hai người mặc áo sơ mi trắng, tựa đầu vào nhau, có chút thân mật, lại có chút trang trọng.
Văn bản đi kèm, chỉ là vài từ đơn giản.
“Bà Dịch của tôi.”






Truyện liên quan