Chương 79
Đêm trước khi đi đăng kí kết hôn, ngay cả Hoắc Từ vì mang thai mà trở nên ham ngủ cũng trở mình trên giường mấy lần. Cho đến khi một âm thanh trầm thấp trong bóng tối vang lên, “Không ngủ được?”
Hoắc Từ giật mình, không nghĩ đến anh vẫn chưa ngủ, “Anh thiếu chút nữa là dọa em sợ rồi.”
Dịch Trạch Thành đưa tay ôm cô vào lòng, nở nụ cười thâm trầm, “Thật xin lỗi, chỉ là em cứ nhích tới nhích lui, ngủ không được sao?”
“Không phải anh cũng chưa ngủ sao?” Hoắc Từ không muốn để anh cười mình, phản bác lại.
Dịch Trạch Thành nhưng lại thẳng thắn hơn cô: “Bởi vì anh vui mừng.”
Hoắc Từ: “………….” Dịch tiên sinh anh như thế này, có vẻ em rất không thẳng thắn rồi.
Dịch Trạch Thành cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán cô, mỉm cười: “Quá vui mừng, cho nên mới không ngủ được.”
“Em cũng vậy,” Hoắc Từ đưa tay ôm lấy eo anh, cọ cọ hai má ở ngực anh.
Một đêm này cứ như thế dài dằng dặc lại khiến người ta chờ mong, hai người vẫn chưa ngủ, ngược lại tiếp tục nói chuyện phiếm. Không có chủ đề, nghĩ đến đâu nói đến đó, kỳ thật Hoắc Từ lúc nhỏ mới là một bé cưng ngọt ngào, cô gái nhỏ ngoan ngoãn nhanh nhẹn, bộ dạng xinh đẹp đáng yêu, tính cách ôn hòa, cho đến khi học cao trung cô đều là cô bé khiến ba mẹ yên lòng.
Ngược lại là Dịch Trạch Thành, bên cạnh có một nhóm không sợ trời không sợ đất, hận không thể chọc thủng trời.
Đến khi giọng nói Hoắc Từ ngày càng nhỏ, cuối cùng tựa vào ngực anh, an tĩnh mà ngủ. Dịch Trạch Thành cười khẽ, ôm cô vào lòng.
Trong căn phòng yên tĩnh tối tăm, bên tai là tiếng hít thở nhẹ nhàng an yên của cô.
Bây giờ tất cả những điều này, là những điều tốt nhất mà anh có thể có được.
Lúc Hoắc Từ tỉnh dậy, vẫn như cũ không nhìn thấy Dịch Trạch Thành. Cô đưa tay cầm lấy điện thoại ở đầu giường nhìn một cái, mới bảy giờ rưỡi, thời gian vẫn coi như sớm.
Cô vẫn đứng dậy rửa mặt, khi chọn quần áo, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là chọn một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, váy ngắn màu đỏ.
Khi Dịch Trạch Thành xoay người, liền nhìn thấy người ở cửa bếp, xinh đẹp mà đứng ở đó, dưới làn váy ngắn là đôi chân dài trắng nõn, thẳng tắp, cân đối.
Sau khi Hoắc Từ có thai, quần áo mặc đều rộng rãi nhẹ nhàng, đột nhiên ăn mặc như thế này, có phần xinh đẹp quá mức.
Ăn sáng xong, Dịch Trạch Thành đi thay quần áo, vừa đi ra, áo sơ mi trắng quần dài màu đen, trên cổ tay mang một chiếc đồng hồ, trên người lại không thấy món phụ kiện nào khác, nhưng chỉ cần cách ăn mặc đơn giản như vậy cũng khiến anh mặc ra sự anh tuấn xuất thần.
Hoắc Từ nhìn thấy quần áo anh mặc, nhếch khóe môi: “Quần áo của tình nhân.”
Dịch Trạch Thành liếc nhìn về phía cô, sửa lại: “Là vợ chồng.”
Lúc hai người đến cục dân chính, đã có không ít người ngồi chờ trong đại sảnh. Nhưng mà bọn họ có người phụ trách tiếp đón, được đưa thẳng đến một căn phòng yên tĩnh.
Kỳ thật thủ tục đăng ký kết hôn cũng không phức tạp, nhất là khi hai người cầm được cuốn sổ nhỏ chứng nhận kết hôn màu đỏ, Hoắc Từ hơi giật mình hỏi: “Việc này xong rồi sao?”
Nhân viên công tác bên cạnh bật cười, nhẹ giọng nói: “Bình thường các cặp vợ chồng kết hôn sẽ chụp ảnh ở tầng dưới của chúng tôi, hai vị muốn chụp không?”
Điều này cũng không nhất thiết, chỉ là muốn lưu giữ kỉ niệm mà thôi.
Hoắc Từ gật đầu, ngay cả Dịch Trạch Thành đều có thái độ hết thảy đều nghe theo anh ta. Khi hai người đứng trước bức phông nền, lúc người chụp ảnh đối diện chụp cho bọn họ, Hoắc Từ bỗng nhiên hỏi: “Chúng ta như vầy, có phải có hơi ngốc không?”
“Sẽ không,” người đàn ông bên cạnh phủ nhận.
Kết quả lúc lấy được bức ảnh, cô phát hiện, thực sự có hơi ngốc.
Thế nhưng cô không ngờ, Dịch Trạch Thành thế mà lại đem ảnh phát trên vòng bạn bè.
“Bà xã Dịch của tôi.”
Cô ngồi ở ghế lái phụ, quay sang nhìn người đàn ông đang lái xe, dịu dàng cười.
Việc cô không biết chính là, vòng bạn bè của Dịch Trạch Thành sớm đã bùng nổ. Kỳ thật bạn thân của anh không nhiều, người có thể thêm Weibo của anh, không phải bạn quen biết từ nhỏ, thì là bạn học đại học và bạn du học Anh Quốc. Nhưng anh chưa bao giờ gửi tin trên vòng bạn bè.
Ai cũng không ngờ, mới sáng sớm đã có thể nhận được một sự bất ngờ lớn như vậy.
Bình luận đầu tiên chính là Hàn Kinh Dương, anh liên tiếp gửi đi ba dòng, dòng đầu là:
Dòng thứ hai: Cậu thật sự kết hôn hả?
Dòng thứ ba: Chúc mừng nha, Trạch Thành.
“Chuyện chúng ta kết hôn, có thể nói cho người khác biết không?” Hoắc Từ hơi do dự, dù sao mấy ngày nay, Dịch Trạch Thành bị vây nơi đầu sóng ngọn gió, cô không muốn lại để người khác lợi dụng cô để thổi phồng tin tức về Dịch Trạch Thành.
Lúc này vừa vặn gặp đèn đỏ, xe dừng lại, anh quay qua, thản nhiên nhìn cô: “Có lý do để không cho người khác biết sao?”
“Em chỉ là sợ tin tức sẽ lại đồn thổi về anh,” bản thân Hoắc Từ không quan trọng, trước đó cô trải qua những chuyện kia, so với dư luận hiện giờ còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Dịch Trạch Thành đưa tay nắm lấy bàn tay cô, nhẹ giọng nói: “Đây là chuyện giữa chúng ta, không liên quan đến những người khác.”
Hoắc Từ cúi đầu cười, ai ngờ anh thế mà lại khẽ cười một cái, nói: “Huống hồ, anh cưới người vợ đẹp như thế này, chẳng lẽ không nên để bọn họ biết sao?”
Đèn xanh bật lên, một lần nữa xe lại khởi động.
Bọn họ quay về đại viện, Từ Dịch biết hôm nay bọn họ đi đăng ký kết hôn, cho nên dặn dò Dịch Trạch Thành, đăng ký xong nhất định phải quay về ăn cơm, ngay cả người bận rộn như Dịch Hoài Trạch cũng thúc giục cô quay về năm lần bảy lượt (*).
(*) Nguyên văn /tam lệnh ngũ thân/: dặn đi dặn lại
Lúc xe đứng ở cổng, Từ Tư Dương liền từ bên trong vọt ra, nhìn thấy Hoắc Từ thì giống như con chó lớn, vây quanh cô không ngừng hỏi: “Giấy kết hôn, giấy kết hôn đâu? Đưa cho cậu xem.”
Hoắc Từ lấy từ trong túi ra, anh ta một phen đoạt lấy, Dịch Trạch Thành từ trong xe nhìn thấy, cười lạnh một tiếng: “Nếu như dám làm hỏng…”
Còn chưa nói xong, điện thoại của anh reo lên, Từ Tư Dương lập tức oán trách với Từ Dịch: “Chị hai, chị nhìn kìa, nói chuyện với em như vậy đó.”
Kết quả Từ Dịch còn bận xem tờ giấy kết hôn mới ra lò, không trả lời anh ta.
Từ Tư Dương địa vị gia đình xuống dốc không phanh, thật sự không thể tiếp nhận thực tế bi thương này.
Mà Dịch Trạch Thành bên kia lấy di động ra, cúi đầu nhìn thoáng qua điện thoại, số điện thoại này đã rất lâu không xuất hiện. Nếu không phải cô ta gọi đến, anh gần như sắp quên sự tồn tại của người này.
Điện thoại vang một hồi, anh vẫn là bắt máy.
Diệp Minh Thi cũng là ôm một phần vạn hy vọng, mới gọi điện thoại cho anh, vốn tưởng rằng anh sẽ không nhận điện thoại, ai ngờ lại có thể kết nối được. Tim cô ta bỗng chốc đập một cách mãnh liệt, thình thịch thình thịch, kích động đến nỗi không biết nên nói cái gì cho tốt.
Đến khi cô ta thấp giọng hỏi: “Anh kết hôn rồi?”
“Ừm,” Dịch Trạch Thành thấp giọng đáp lại một câu, sở dĩ anh bắt cuộc điện thoại này của Diệp Minh Thi, chính là vì tình cảm quen biết lúc trước, anh nhắc nhở: “Diệp Minh Thi, Lục Vĩnh Hân không phải loại người đơn giản, cô tốt nhất cách xa cô ta một chút.”
Vốn Diệp Minh Thi vẫn còn đang đắm chìm giữa kinh hãi đột nhiên biết được việc anh kết hôn, cho đến khi Dịch Trạch Thành nói ra những lời này, cô mới hoảng hốt.
Cô lập tức phủ nhận: “Lục Vĩnh Hân gì, em vốn không quen cô ta.”
Dịch Trạch Thành vẻ mặt thất vọng, anh chưa bao giờ có tình cảm vượt quá tình bạn học và đồng nghiệp trong thời gian đó với Diệp Minh Thi, anh cũng chẳng bao giờ cho cô ta một tia hy vọng. Nhưng cho dù cô ta có cung cấp tin tức cho Lục Vĩnh Hân lúc anh ở tổ chức bác sĩ không biên giới, chuyện đã xảy ra, Dịch Trạch Thành cũng chưa bao giờ trách cô ta.
Bởi rằng anh chưa bao giờ thấy anh làm sai.
Cho dù có lặp lại một lần nữa, khi đó anh vẫn sẽ lựa chọn cứu người.
Giống như ngày đầu tiên anh bước vào viện y học, tiết học đầu tiên giáo sư cho anh biết, chữa bệnh cứu người là thiên chức của bác sĩ.
Tuy rằng cô ta không thừa nhận, nhưng Dịch Trạch Thành đã sớm có chứng cứ. Những thủy quân mạng kia mặc dù nhìn như không để lại dấu vết, thế nhưng thật sự muốn biết, kỳ thật vẫn rất dễ dàng. Huống hồ, lúc sau theo chuyện của Thẩm Tùy An, Dịch Trạch Thành cũng đã chú ý tới vị Lục tiểu thư Lục gia này.
Mặc dù cô ta không làm việc ở Bách Xuân nội đường, nhưng cô ta tham gia công tác truyền thông, việc tung ra tin tức thị phi, là việc cô ta am hiểu.
Nếu Diệp Minh Thi đã phủ nhận, anh thản nhiên biểu thị: “Cô tự giải quyết cho tốt.”
Dứt lời, Diệp Minh Thi ngay cả che giấu cũng không kịp, điện thoại đã bị ngắt.
Lúc này Hoắc Từ đang đứng ở cổng, quay đầu nhìn anh, Dịch Trạch Thành tiến lên, cầm tay cô, thấp giọng hỏi: “Sao không đi vào?”
Hoắc Từ ngẩng đầu nhìn anh: “Em đang đợi anh đó.”
Về sau bất kể như thế nào, là mưa gió cũng được, là cầu vồng cũng được, em đều sẽ cùng anh nắm tay.
Bạch Vũ đang ở trong văn phòng, T&A bên kia đối với chuyện tiết lộ bí mật thái độ vô cùng cương quyết, kiên quyết yêu cầu truy xét đến cùng. Tuy rằng anh cũng rất ghét Allie quá thiển cận, nhưng đến thời điểm này, anh cũng không thể bỏ mặc cô ta.
Kết quả khi đang đau đầu, di động lại reo lên, là một số điện thoại xa lạ.
Sau khi anh bắt máy, thì nghe thấy giọng nói bên kia có chút quen thuộc, cô nói: “Bạch Vũ phải không?”
Bạch Vũ chỉ cảm thấy giọng nói này thật sự là quá quen tai, đang nhớ xem rốt cuộc là ai, đầu dây bên kia đã tự giới thiệu.
“Tôi là Nam Vãn.”
Bạch Vũ sửng sốt, liền chợt hỏi: “Cô gọi điện thoại đến làm gì?”
“Anh không phải là muốn tìm chứng cứ việc tiết lộ bí mật sao, trong tay tôi có. Hơn nữa tôi còn biết ai hại Hoắc Từ,” giọng của Nam Vãn nghe nguy hiểm khác thường, có loại điên cuồng được ăn cả ngã về không.
Bạch Vũ sửng sốt, đến khi cô ta nói: “Tôi chỉ có một điều kiện, anh giúp tôi hẹn gặp mặt Dịch Trạch Thành Dịch tiên sinh.”