Chương 80

“Mẹ đã đồng ý với con cái gì?” Dịch Trạch Thành bất đắc dĩ nhìn Từ Dịch.
Tử Dịch lúc này mới cười ngượng ngùng, lập tức nói: “Xem mẹ kìa, đều quên mất. Trạch Thành, Trạch Thành.”


Từ Dịch đồng ý với anh, về sau không thể lại gọi Thành Thành, Thành Thành. Dù sao anh cũng sắp làm cha, nếu như cứ gọi bản thân mình như vậy để đứa nhỏ nghe được, chỉ sợ sẽ chê cười anh.
Rốt cuộc Từ Dịch gọi vậy đã quen, nhất thời đúng là không dễ dàng sửa được.


Dịch Hoài Trạch cười nhẹ, đưa tay cầm cuốn sổ kết hôn trên tay Từ Dịch, thoáng một cái đã nhiều năm trôi qua như vậy. Nhớ khi trước lúc ông đi đăng ký kết hôn, cả đêm hôm trước đúng là không ngủ được.
Không ngờ bây giờ con trai cũng kết hôn rồi.


Dịch Hoài Trạch tuy rằng không giống Tử Dịch, đem hôn sự của Dịch Trạch Thành treo ở bên miệng, nhưng trong lòng cũng vẫn lo lắng. Giờ đây thấy con thành gia lập nghiệp, đáy lòng cũng thật thoải mái.
Chờ một bàn đồ ăn chuẩn bị xong, Dịch Hoài Trạch còn mở một bình rượu Mao Đài.


Ngay cả Từ Dịch cũng kinh ngạc không thôi, lập tức nói với Hoắc Từ: “Bình rượu này là ông nội Trạch Thành cho ông ấy, là Mao Đài năm mươi năm, bình thường người khác nhắc đến một câu ông đều cho rằng có người muốn trộm rượu của ông ấy. Không ngờ hôm nay còn tự mình chủ động lấy ra nữa.”


“Trong nhà hiếm khi có đại hỷ sự,” Dịch Hoài Trạch nhìn đứa con trai cao lớn rắn rỏi, cười nói: “Hai cha con chúng ta uống một ly.”
Từ Tư Dương phụ họa theo: “Anh rể, em cũng muốn uống thử rượu Mao Đài năm mươi năm này của anh.”


available on google playdownload on app store


“Được, được, được, em cũng có một phần,” Dịch Hoài Trạch tâm tình rất tốt, chuyện trông mong đã nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đã được toại nguyện.
Từ Dịch cũng lộ ý cười: “Hôm nay mẹ cũng không ngăn cản, mọi người thích uống như thế nào thì uống thế ấy.”


Cuối cùng đến khi rót rượu, ngay cả trước mặt Từ Dịch cũng đặt một ly rượu nhỏ. Bởi vì Hoắc Từ mang thai, Dịch Trạch Thành cho cô một ly nước lọc. Mặc dù Dịch Hoài Trạch là người lãnh đạo thành quen, nhưng ông luôn không thích giọng điệu nhà quan, huênh hoang, nhưng là con trai kết hôn, vẫn là có đôi lời muốn nói cùng đôi vợ chồng trẻ.


Ông vui mừng nhìn hai người Dịch Trạch Thành và Hoắc Từ, nghiêm túc: “Trạch Thành, Hoắc Từ, từ hôm nay trở đi các con chính là vợ chồng, là người một nhà. Ba không có gì khác, chỉ hy vọng các con trên con đường nhân sinh sau này, có thể dìu đỡ lẫn nhau, thông cảm cho nhau. Chúc các con một đời vợ chồng, cả hai cùng ân ái.”


Ông vừa nói như vậy, Hoắc Từ bỗng nhiên cảm thấy mắt hơi ướt.
Dịch Trạch Thành giơ ly rượu: “Cảm ơn ba.”
Hoắc Từ giơ ly lên cùng anh, nhẹ nhàng nói theo: “Cảm ơn ba.”
Một tiếng ba này, khiến trong lòng Dịch Hoài Trạch thật vui vẻ.
Tốt, thật tốt.


Sau khi ăn cơm trưa, Dịch Trạch Thành cũng uống khá nhiều rượu. Hôm nay anh đăng ký kết hôn, đã sớm dặn dò Dương Minh, chuyện công ty nếu không có gì khẩn cấp cần xử lý, thì sẽ không gọi điện thoại cho anh. Từ Dịch thấy anh một thân đầy mùi rượu, bảo Hoắc Từ cùng anh lên lầu nằm một lúc.


Hai người vào đến phòng Dịch Trạch Thành, anh ôm cánh tay Hoắc Từ không buông.
Hoắc Từ thấy anh nhắm mắt, thế nhưng bàn tay lại ôm chặt lấy eo mình, bất đắc dĩ nói: “Dịch tiên sinh, em đi lấy cho anh cốc nước.”
“Gọi chồng,” anh vẫn nhắm mắt như cũ, nhưng khóe miệng lại nhếch lên, thâm trầm nói.


Hoắc Từ sửng sốt, sau đó cười khẽ.
Nhưng người đã bị ôm chặt hơn, anh khẽ hừ một tiếng, hỏi: “Gọi đi? Sao lại không gọi?”
Hoắc Từ ngẩng đầu, hôn cằm anh, ôn nhu nói: “Chồng.”


Đột nhiên, Dịch Trạch Thành mở mắt, cặp mắt màu hổ phách kia, mang theo thâm ý, giống như muốn hút cô vào. Ánh mặt trời đầu mùa hạ, từ ngoài cửa sổ yên ắng chiếu rọi vào, sắc vàng ấm áp phủ kín cả căn phòng.
Trên giường, hai người yên tĩnh nằm.


Giờ phút này, chỉ trông mong năm tháng như lúc ban đầu.


Bạch Vũ biết Hoắc Từ đăng ký kết hôn rồi, lại sợ Nam Vãn giở trò gian trá, cho nên đặc biệt kéo dài thêm một ngày mới gọi điện thoại cho Dương Minh. Anh không có số của Dịch Trạch Thành, cũng không muốn để loại chuyện này làm phiền Hoắc Từ. Vì thế thông qua Dương Minh để liên hệ Dịch Trạch Thành.


Anh biết được Nam Vãn muốn gặp anh, thản nhiên hỏi: “Anh có hỏi cô ta là chuyện gì không?”
Ai ngờ Dịch Trạch Thành bật cười, nói với anh: “Anh chuyển lời cho cô ta, tôi sẽ không gặp mặt cô ta. Tôi cũng sẽ không giao dịch cùng cô ta bất cứ cái gì, sẽ không đưa một phân tiền nào.”


Bạch Vũ không ngờ anh ấy sẽ dứt khoát như vậy, nhất thời chưa lấy lại tinh thần.


Nhưng Dịch Trạch Thành lại cười khẽ, thản nhiên nói: “Bất quá anh có thể nói với cô ta, nếu như cô ta đem đồ đưa cho tôi. Tôi có thể đảm bảo, người sai khiến phía sau màn kia, nhất định sẽ bị trừng trị. Nhưng mà tôi sẽ không trao đổi bất cứ lợi ích gì cùng cô ta.”


Những lời này của Dịch Trạch Thành vô cùng rõ ràng, nói thẳng ra chính là, nếu cô nguyện ý đưa món đồ đó cho tôi, vậy thì đưa. Nhưng cô muốn từ chỗ này dùng những đồ đó để đổi lấy cái khác, thật xin lỗi, không có đâu.
Đây chính là tay không bắt sói trắng*.


(*) Nguyên văn “” /Không thủ sáo bạch lang/: nghĩa là đánh đổi rất ít, hoặc không cần đánh đổi gì nhưng vẫn đạt được mong muốn.


“Anh nói như vậy với Nam Vãn, còn nói với cô ta, tôi biết người kia là ai, nếu như cô ta không đưa thứ kia cho tôi, tôi cũng sẽ có cách khác khiến người kia khóc lóc, đến lúc đó cái gọi là bằng chứng trong tay cô sẽ không đáng một đồng.”


Dịch Trạch Thành đã sớm biết chuyện này cùng Lục Vĩnh Hân có liên quan.


Vị Lục tiểu thư này nắm trong tay thủy quân mạng, đùa bỡn dư luận muốn gì được đó, hơn nữa còn nhiều lần đạt được mục đích phía sau, trăm lần đều được (*). Trước kia Hoắc Từ bị người vu hãm thành tiểu tam, chính là bút tích của cô ta.


(*) Nguyên văn “” /bách thí bất sảng/: nghĩa là trăm lần như một, đều đạt được mục đích.
Lúc đó Dịch Trạch Thành không có lập tức nổi giận, chính là đang chờ cơ hội này.
Bách Xuân Đường anh phải dẹp yên rồi.


Lục Vĩnh Hân sở dĩ tùy ý làm bậy như vậy, không phải chỉ là dựa vào thế lực gia tộc sao, anh thật muốn nhìn xem, không có Lục gia, còn ai có thể bảo hộ cô ta.
Bạch Vũ chỉ đành đem nguyên văn lời Dịch Trạch Thành chuyển cho Nam Vãn.


Mà cùng lúc đó, Bách Xuân Đường bỗng nhiên bùng nổ tin tức tiêu cực, các loại thuốc pha chế sẵn đột nhiên bị tr.a ra số lượng lớn thuốc quá hạn. Khi cục công thương Thượng Hải tr.a ra ở nhà kho Bách Xuân Đường những loại thuốc quá hạn, nhân viên Bách Xuân Đường lại đang đổi bao bì mới cho những dược phẩm này.


Cũng chính là số phế dược này vốn nên bị tiêu hủy, thế nhưng Bách Xuân Đường lại chỉ thay đổi bao bì dược phẩm, lại lần nữa bán ra thị trường.
Chuyện này bị điều tr.a ra vào thứ hai, ngay hôm đó giá cổ phiếu của Bách Xuân Đường sụt giảm, từ đây trong vòng một tuần liên tục rớt giá.


Hơn nữa không chỉ có cục Công Thương tham gia, ngay cả cục Cảnh Sát cũng bắt đầu can thiệp, chuyện này bị lập hồ sơ điều tra. An toàn dược phẩm luôn là chủ đề nhạy cảm, là xí nghiệp dược phẩm uy tín lâu đời, Bách Xuân Đường lại có thể để xảy ra bê bối như vậy, thật là gây bất ngờ lớn (*).


(*) Nguyên văn “” /Điệt toái nhãn kính/: chỉ một sự việc bất ngờ xảy ra, gây bất ngờ lớn đến nỗi có thể khiến người ta đánh rơi kính. 
Đối với chuyện này, ý kiến bàn luận trên mạng vô cùng nhiều.


Bởi vì tập đoàn Minh Thịnh gần đây đang tích cực thu mua Bách Xuân Đường, có người đưa ra thuyết âm mưu, nói rằng chuyện này là tập đoàn Minh Thịnh cố ý khơi ra, mục đích là vì để giá cổ phiếu Bách Xuân Đường sụt giảm, trở thành một đống giấy vụn. Sau đó tập đoàn Minh Thịnh có thể vào cuộc, thu mua Bách Xuân Đường với giá thấp.


Kết quả luận điệu này vừa được nói ra, liền bị một trận châm biếm.


Có người trực tiếp phản bác bên dưới: “Đừng nói tập đoàn Minh Thịnh hại cô nữa, nếu không phải bản thân Bách Xuân Đường có vấn đề, có thể bị người khác bắt lấy nhược điểm sao? Tôi ngược lại cảm thấy tập đoàn Minh Thịnh thâu mua Bách Xuân Đường lại là một chuyện tốt, đừng để đám con cháu bất tài của Lục gia hiện tại hủy đi Bách Xuân Đường nhãn hiệu lâu đời trăm năm nay.”


“Đồng ý với ý kiến bên trên, Bách Xuân Đường sau khi người sáng lập Lục lão tiên sinh qua đời, đều trở thành bộ dạng gì rồi. Hiện tại rõ ràng ngay cả thuốc quá hạn đều dám bán, còn không bằng để tập đoàn Minh Thịnh đảm nhận, ít nhất còn có thể giảm bớt làn gió bất chính hiện tại.”


Lục Vĩnh Hân nhìn thấy những bình luận trên mạng, giờ phút này ba cô ta Lục Bá Minh đang ở đầu dây bên kia trách mắng: “Không phải con nói có thể kiểm soát được dư luận mạng sao? Làm sao mà bây giờ trong nhà xảy ra chuyện, con ngược lại một chút cũng không dùng được?”


Cô ta luôn được Lục Bá Minh nuông chiều thành quen, đột nhiên bị quở trách, nhất thời ấm ức: “Công ty xảy ra tai tiếng như vậy, nếu cưỡng ép để thủy quân mạng khống chế, sẽ phản tác dụng. Còn không bằng từ từ dẫn dắt…”


“Từ từ dẫn dắt? Lại từ từ dẫn dắt như vậy, ngay cả công ty cũng đều là của người khác rồi. Con cho rằng hiện tại con có được mọi thứ này là nhờ ai, còn không phải là ba cho con sao. Dư luận này nọ trên mạng, con nhất định phải áp chế cho ba,” Lục Bá Minh nói một cách hổn hển.


Lục Vĩnh Hân có chút thất vọng, cô ta không khỏi nhớ tới lúc ông nội còn sống, Bách Xuân Đường xưa kia không phải như bây giờ.
Khi đó Bách Xuân Đường đứng đầu lĩnh vực y dược, cô ta là đại tiểu thư người người hâm mộ.


Thế nhưng hiện tại, thị phần công ty rớt giá đến mức thậm chí không bằng một nửa so với khi ông nội còn sống, đã lỗ vốn liên tục ba năm. Bây giờ ngay cả công ty cũng khó giữ được.
Lục Vĩnh Hân cảm thấy buồn cười.
Vừa nghĩ đến đây, cô ta không khỏi căm tức.


Bất quá mới nửa năm, tình yêu và gia thế kiêu ngạo của cô ta đều bị đảo lộn, cô ta nhịn không được siết nắm tay, đều bởi vì người tên là Hoắc Từ đó.
Nếu ở lần đầu gặp mặt, cô ta biết được Hoắc Từ sẽ mang lại sự thay đổi lớn như vậy trong đời, cô ta nhất định sẽ tiêu diệt cô.


Nhưng mà hiện tại….


Ai ngờ vụ bê bối của Bách Xuân Đường vẫn còn chưa kết thúc, cảnh sát đã nhanh chóng điều tr.a đến chuyện này cùng tổng giám đốc Bách Xuân Đường, cũng chính là có quan hệ với anh ruột Lục Vĩnh Hân. Tại hội nghị thường kỳ của công ty, người động viên tinh thần công nhân viên đã bị cảnh sát bắt đi ngay tại chỗ.


Giá cổ phiếu Bách Xuân Đường lần thứ hai rớt sàn, sau khi liên tục rớt giá sàn, Bách Xuân Đường không thể không ngưng giao dịch trên sàn chứng khoán.
Chuyện lộ bí mật, cô ta chỉ là đồng phạm mà thôi.


Đối với việc tiết lộ bí mật công ty, cảnh sát đã sớm lập hồ sơ điều tra, hiện tại còn có bằng chứng. Vì vậy bên này cảnh sát lập tức phái người đến công ty Lục Vĩnh Hân bắt người.
Không nghĩ tới, cô ta lại đúng lúc không có ở công ty.


Sau đó vài ngày, Lục Vĩnh Hân giống như là bốc hơi khỏi xã hội.


Cô ta giữ hộ chiếu Hồng Kông, cảnh sát ở sân bay vẫn chưa tìm ra biên bản xuất cảnh của cô ta. Cho dù lục soát chỗ ở cũng không thu hoạch được gì. Thậm chí ngay cả Thẩm Tùy An đã sớm chia tay từ lâu, cũng bị cảnh sát tr.a hỏi ở trong bệnh viện.


Hiện giờ người nhà họ Lục cũng khó bảo toàn bản thân, Lục Vĩnh Hân đã đi đâu, dường như nhất thời không có manh mối.


Thẩm Tùy An không ngờ sự tình sẽ vượt tầm kiểm soát đến như vậy, cảnh sát trái lại an ủi anh: “Kỳ thật chuyện này là nghi ngờ có dính líu đến tiết lộ bí mật thương mại, nếu như anh có manh mối của Lục tiểu thư, phiền anh báo cho chúng tôi. Chúng tôi cũng chỉ là muốn tìm cô ấy quay về giải trình thôi.”


Cũng may chuyện này cũng không liên quan đến hình sự, nói lớn không lớn, ý của cảnh sát vẫn là để Lục Vĩnh Hân mau chóng ra trước tòa, như vậy mới thuận lợi điều tra.
Thẩm Tùy An gật đầu, sau khi cảnh sát rời khỏi, anh lập tức gọi điện thoại cho Thẩm Xuyến.


Không ngờ anh sẽ nhắc đến Lục Vĩnh Hân, Thẩm Xuyến liền nói: “Anh từ sau lần trước Lục Vĩnh Hân sao tác (*) chuyện tiểu tam kia, tụi em cũng bất hòa, em cũng không còn quan hệ gì với cô ta nữa.”
(*) Là hình thức tạo ra những cặp đôi yêu nhau ảo để tăng sức hút.


Thẩm Xuyến không thích Hoắc Từ, nhưng cô cũng không phải người không biết tốt xấu, Lục Vĩnh Hân làm như vậy, thể hiện rõ là muốn giết ch.ết hai người Thẩm Tùy An và Hoắc Từ. Thẩm Xuyến thế nào đi nữa cũng không đến nỗi đứng về phía người ngoài, đối phó anh ruột của bản thân.


Cho nên sau khi cô ta cùng Lục Vĩnh Hân ầm ĩ một trận, hai người cũng không còn qua lại.
Cô ta không ngờ tính cách Lục Vĩnh Hân lại cố chấp đến mức này, lại có thể vì chuyện Thẩm Tùy An và cô ta chia tay mà theo đuổi Hoắc Từ không buông.


Thẩm Tùy An lúc này cũng không muốn bỏ đá xuống giếng, nói vài câu, liền cúp điện thoại.
Hắn nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là nhân lúc tan tầm, đi đến bệnh viện Hoắc Minh Chu đang tĩnh dưỡng. Anh biết gần đây Hoắc Từ đều ở cùng Hoắc Minh Chu, vì vậy liền đi bệnh viện tìm cô.


Hiện tại cơ thể Hoắc Minh Chu đã tốt lên nhiều, đều có thể đến vườn hoa dưới lầu đi dạo.


Thẩm Tùy An gặp được hai cha con bọn họ dưới lầu, Hoắc Từ đang ngồi ở ghế dài, bộ dạng uể oải dựa vào lưng ghế. Anh ấy đứng cách đó không xa, yên tĩnh lại tham lam nhìn cô. Thế nhưng càng nhìn càng cảm thấy tuyệt vọng không nói nên lời, năm đó rốt cuộc anh vì cái gì mà từ bỏ cô gái nhỏ kia?


Đặc biệt khi biết được cô đã từng vì đuổi theo bản thân mình, trên đường đến sân bay xảy ra tai nạn xe.


Kỳ thật lúc trước anh có lén quay về, nhưng nhìn thấy người trên giường bệnh, anh đột nhiên lại chùn bước. Cho dù bọn họ có ở bên nhau thì sao, bọn họ có thể phá vỡ thành kiến của người đời không?
Mối quan hệ anh em, là thứ bọn họ không vượt qua được.


Mãi đến khi Hoắc Từ ngẩng đầu, nhìn trước mặt Hoắc Minh Chu, trên mặt lộ ra ý cười, cái cười này khiến anh cũng không tự chủ được mà nở nụ cười theo.
Vẫn là Hoắc Từ nhìn thấy Thẩm Tùy An trước, cô thản nhiên nhìn qua, cho đến khi Hoắc Minh Chu cũng theo tầm mắt cô nhìn qua đó.


“Kia là….”, Hoắc Minh Chu chỉ là thấy anh ta nhìn quen mắt.
Hoắc Từ: “Thẩm Tùy An.”
Hoắc Minh Chu rõ ràng, là con trai Thẩm Phương Đường, ông nhẹ giọng hỏi: “Nó là tới tìm con?”
Hoắc Từ cười: “Có lẽ vậy.”


Hoắc Minh Chu không bởi vì anh họ Thẩm mà có thành kiến với anh, còn dỗ dành Hoắc Từ nói: “Cùng người nhà nói chuyện đi, ba đi lên trước.”
Hoắc Từ nhịn không được oán trách: “Ba không đợi con sao?”


“Đều lớn cả rồi, chuyện của chính mình thì chính mình xử lý,” Hoắc Minh Chu liếc cô một cái, liền đi trở về hướng tòa nhà lớn của bệnh viện.
Thẩm Tùy An tiến lên chào hỏi ông, Hoắc Minh Chu nói hai câu, liền rời đi trước.


“Ngồi đi,” Hoắc Từ thấy anh ta đến trước mặt, cũng không nói chuyện, đứng ở chỗ kia, nhịn không được vỗ vỗ vào chiếc ghế dài bên cạnh.
Sau khi Thẩm Tùy An ngồi xuống, nhẹ giọng hỏi: “Hoắc Từ, gần đây vẫn khỏe chứ?”


Hoắc Từ bỗng nhiên giơ bàn tay lên, chỉ thấy trên ngón tay trắng nõn thon dài mang một chiếc nhẫn bạch kim trắng trong thanh nhã, cô nói: “Rất tốt, tôi kết hôn rồi.”
Thẩm Tùy An sửng sốt, sau đó mỉm cười, nghiêm túc nhìn cô nói: “Chúc mừng em.”
Đây là chuyện trong dự đoán, anh cũng không bất ngờ.


Dịch Trạch Thành là người đàn ông đáng để phó thác cả đời.
Hoắc Từ gật đầu, thản nhiên tiếp nhận: “Cảm ơn.”
Lại là một hồi im lặng, đến khi cô hỏi: “Anh tìm tôi có việc gì không?”


Thẩm Tùy Anh đáy lòng cười khổ, nhưng xốc lại tinh thần, nói với cô chuyện của Lục Vĩnh Hân. Anh nói: “Anh cảm thấy hiện giờ trạng thái tinh thần của Lục Vĩnh Hân không tốt lắm, anh sợ cô ta sẽ đến gây phiền toái cho em.”


“Hiện tại cô ta còn dám xuất hiện không?” Hoắc Từ cười lạnh, “hiện tại cô ta đã là chuột chạy qua đường (*), chỉ sợ ngay cả mặt cũng không dám lộ.”
(*) hình ảnh được ví với kẻ làm điều xấu, khiến người ta căm giận.


Nếu nói trước kia, nói không chừng Lục gia sẽ mời luật sư giỏi cho cô ta. Nhưng hiện tại Bách Xuân Đường tràn ngập nguy cơ, Lục gia đâu còn bản lĩnh đi quản chuyện của cô ta.
Đây cũng là nguyên nhân Lục Vĩnh Hân trốn đi.
Phỏng chừng là muốn chờ Bách Xuân Đường sống lại, lại ra mặt cứu cô ta.


Thẩm Tùy An thở dài một hơi, nhẹ giọng nói: “Anh vẫn là không hy vọng cô ấy mắc thêm lỗi lầm nữa.”
Tuy rằng trách nhiệm không phải ở anh, nhưng suy cho cùng sự tình là vì anh mà xảy ra.


Đến khi nói xong việc, hai người trong lúc đó lại là một hồi trầm mặc, bây giờ bọn họ ngay cả đề tài tán gẫu cũng không có. Thẩm Tùy An quay đầu nhìn cô nói: “Mấy ngày này em vẫn là cẩn thận một chút, để anh tiễn em lên lầu.”


Hai người đứng lên, sóng vai nhau đi đến tòa nhà lớn của bệnh viện.
Thẩm Tùy An hỏi cô: “Hôn lễ tổ chức khi nào?”


Hoắc Từ đúng là không nghĩ tới vấn đề này, Liễu Như Hàm sợ cô qua mấy tháng nữa lộ bụng sẽ không đẹp, thúc giục cô khẩn trương tiến hành hôn lễ. Dù sao lúc Dịch Trạch Thành cầu hôn, kinh thiên động địa, bọn họ kết hôn cũng không quá đường đột.


Cô mới ngoảnh lại, mỉm cười, chợt nghe phía sau đột nhiên có tiếng kêu to: “Hoắc Từ,” Thẩm Tùy An và Hoắc Từ đồng thời quay lại, thì nhìn thấy một người phụ nữ cầm một con dao, vọt thẳng lại đó. Mà người gọi cô là Dịch Trạch Thành, anh chạy về hướng bên đó, nhưng vẫn là chậm một bước.


Bởi vì Thẩm Tùy An đã đẩy cô ra, dao liền đâm thẳng vào bụng Thẩm Tùy An.
Lục Vĩnh Hân không ngờ người bị đâm trúng sẽ là anh ấy, hai tay buông ra, tuyệt vọng nhìn anh, hét lớn: “Tại sao, anh vì sao phải vứt bỏ tôi, tại sao? Tại sao đàn ông các người đều đáng hận như vậy?”


Dịch Trạch Thành tiến đến nâng Hoắc Từ, mà vệ sĩ đi theo còn lại đều chế trụ Lục Vĩnh Hân.
Hoắc Từ quay đầu nhìn Thẩm Tùy An, thấy cơ thể anh cuộn tròn, biểu tình trên mặt đau đớn đến gần như vặn vẹo. Cô run lên, trông thấy bàn tay anh ấy đã dính đầy máu của chính mình.


Lúc này Thẩm Tùy An vẫn còn có thể miễn cưỡng bản thân đứng được, anh nhìn Lục Vĩnh Hân, chịu đau nói: “Em không nên mắc thêm lỗi lầm nữa.”
Vốn Lục Vĩnh Hân vẫn còn bị vây trong tuyệt vọng, sau khi nghe được câu nói quan tâm này của anh, đột nhiên sụp đổ gào khóc.


Hoắc Từ nắm chặt tay Dịch Trạch Thành, “gọi bác sĩ, gọi bác sĩ đi.”
Giọng cô vừa kích động vừa sợ hãi, máu tươi ở kẽ ngón tay Thẩm Tùy An không ngừng, không ngừng chảy xuống. Rất nhanh, còn có bác sĩ và y tá đẩy giường từ hướng tòa nhà lớn của bệnh viện lao tới.


Lúc Thẩm Tùy An đang được đưa đến phòng cấp cứu, cả người Hoắc Từ còn đang phát run, Dịch Trạch Thành ôm lấy vai cô, không ngừng an ủi.
“Đừng sợ, chắc chắn sẽ không có việc gì đâu, vị trí bị đâm không trọng yếu, đừng sợ,” Dịch Trạch Thành hôn mái tóc dài của cô, liên tục an ủi.


Rất nhanh sau đó, bác sĩ bước ra nói với bọn họ, dao đâm đến lá lách Thẩm Tùy An, cần phải lập tức phẫu thuật.
Cần người nhà ký tên.
Hoắc Từ nói ngay: “Tôi ký, tôi là em của anh ấy, tôi có thể chứ?”


Sau khi Hoắc Từ ký xong, Thẩm Tùy An bị đẩy ra từ phòng cấp cứu, lúc này ý thức của anh ấy vẫn minh mẫn như trước, anh nhìn thấy Hoắc Từ, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, anh sẽ không có chuyện gì.”


Sau đó ánh mắt nhìn sang Dịch Trạch Thành, gắng gượng nở nụ cười: “Tôi còn chờ tham gia hôn lễ của hai người.”
Buông tay, là lời chúc phúc tốt nhất của anh.


Bác sĩ đẩy giường bệnh di động anh nằm, cho đến khi bóng dáng bọn họ trong tầm mắt càng lúc càng mơ hồ, Thẩm Tùy An nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lần này, anh thật sự nên buông tay rồi.
**


Một tháng sau, một tin tức tuyên bố sẽ thu hút đông đảo sự chú ý của giới kinh tế tài chính, hàng chục hãng truyền thông trong và ngoài nước quy tụ. Trước ánh đèn flash, người đàn ông đang ngồi kia, anh tuấn lại thẳng tắp, thu hút sự chú ý của mọi người.


Đây là sau khi tập đoàn Minh Thịnh thành công thu mua Bách Xuân Đường, tổ chức họp báo.


Cháu đích tôn Lục gia Lục Vĩnh Hân lại bởi vì đả thương người, liên quan đến việc tiết lộ bí mật thương mại mà bị bắt ở Bắc Kinh. Sau đó thì xuất hiện chi thứ hai của Lục gia đột nhiên phản bội, chuyển nhượng quyền nắm cổ phần cho tập đoàn Minh Thịnh, vì thế khiến Lục gia mất đi quyền kiểm soát với Bách Xuân Đường. Trận này là từ thâu mua bên ngoài khởi lên, cuối cùng lấy nội đấu Lục gia mà kết thúc.


Lục lão tiên sinh khi còn sống có hai người vợ, vốn là muốn con cái nối dõi đông đúc, nhưng cuối cùng lại bại trong tay đám con cháu bất tài.


Sau khi nhắc đến một vài điều về kế hoạch sau này của tập đoàn Minh Thịnh đối với Bách Xuân Đường, đột nhiên có một ký giả được gọi tên đứng lên hỏi: “Dịch tiên sinh, tôi nghe nói vị bị Lục Vĩnh Hân tiểu thư tấn công ở bệnh viện chính là bạn gái Hoắc Từ của ngài? Xin hỏi chuyện này có thật không?”


Người phát ngôn tin tức bên cạnh đang muốn ngăn cản những vấn đề riêng tư không liên quan đến buổi họp báo này.
Kết quả đột nhiên Dịch Trạch Thành nâng tay, nhìn người nêu câu hỏi, thản nhiên nói: “Tôi không biết anh nghe nói điều này từ đâu, nhưng có một điều tôi có thể cho anh biết, anh lầm rồi.”


Dịch Trạch Thành dừng lại, mãi đến khi trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt: “Hoắc Từ không phải bạn gái của tôi.”
Mọi người xôn xao, không ngờ sẽ nghe được điều này, lúc đang có người muốn hỏi có phải bọn họ chia tay rồi không, thì nghe anh từ tốn mà kiên định nói: “Cô ấy là vợ tôi.”


Ánh đèn flash chớp chớp, màn này, thông qua màn ảnh tivi, bị vô số người chứng kiến.
Sau đó, đây thậm chí còn được xưng là tuyên bố kết hôn bá đạo nhất trong lịch sử.
**


“Thất thần cái gì, khẩn trương lên,” Hàn Kinh Dương đi phía trước, ngoảnh đầu không thấy người bên cạnh, quay đầu lại nhìn thấy Tưởng Tĩnh Thành vẫn còn đứng ở cổng, nhìn ra bên ngoài.


Anh quay lại lôi kéo một phen, hỏi: “Nhìn cái gì vậy? Nếu chúng ta không đi, tôi đoán chừng Trạch Thành thật sắp bốc hỏa rồi.”
Ngay cả Dịch Trạch Thành luôn bình tĩnh lạnh nhạt đến ngày kết hôn hôm nay cũng sẽ lo lắng không yên.


Nhẫn kết hôn tạm thời bị mang đi điều chỉnh, kết quả quên lấy về, nếu không phải Hàn Kinh Dương và Tưởng Tĩnh Thành lại chạy một chuyến, lấy nhẫn về, không thì thật sự không theo kịp hôn lễ.
Tưởng Tĩnh Thành cười, lẩm bẩm nói một mình: “Tôi nhìn thấy cô ấy rồi.”


Hàn Kinh Dương nhìn bộ dạng này của cậu ta, thật sự đau lòng. Cũng chưa hề có ý xấu đả kích cậu ta như trước, cô gái mà cậu ta thích đã rời đi sáu năm rồi. Nếu muốn quay về, đã sớm quay về.
Người ta sẽ không trở về nữa.


Có lẽ hôm nay là hôn lễ của Dịch Trạch Thành, Hàn Kinh Dương cảm thấy cậu ta chính là quá xúc động, vỗ vỗ vai cậu, nhẹ giọng nói: “Đi vào thôi, nếu cậu thật sự muốn, trở về liền đi tìm sau.”
Tưởng Tĩnh Thành mỉm cười, không nói nữa, cùng với cậu ta hai người cùng đi vào.


Đến khi nhìn thấy Dịch Trạch Thành, lúc này mới tính là xong việc. Hôn lễ hôm nay chỉ là một hôn lễ nhỏ, khách mời đều là người nhà đôi bên và còn có bạn bè thân thiết, hết thảy bố trí sáu bàn, yên bình lại ấm áp.


Hoắc Từ ngồi trong phòng nghỉ, Mạc Tinh Thần và Thiệu Nghi bên cạnh đều mặc áo phù dâu. Vốn cô chỉ muốn mời hai phù dâu, nhưng bên Dịch Trạch Thành người muốn làm phù rể quá nhiều, Từ Tư Dương có đánh vỡ đầu cũng muốn làm, huống hồ có Mạc Tinh Thần ở đây, anh ta tuyệt đối không cho phép người khác nắm tay Mạc Tinh Thần.


Vì thế tạm thời tìm đến Dịch Đoan Đoan, cũng may cô gái nhỏ không biết đùa cợt nhiều.
“Còn hai mươi phút nữa, hôn lễ sắp bắt đầu rồi,” Mạc Tinh Thần nhìn xuống đồng hồ, nhắc nhở.


Thiệu Nghi vội vàng tiến lên, thay cô chỉnh lại khăn voan trên đầu, khăn voan của cô ước chừng dài hai mét, cho đến khi có người đến gõ cửa, Thiệu Nghi đi mở, Hoắc Minh Chu đứng ở cửa.
Hoắc Minh Chu nhìn một lần nữa khi Hoắc Từ thay áo cưới, rốt cuộc chóp mũi đau xót, trong lòng xuất hiện cảm giác hết sức không nỡ.


Ông đưa tay ra, khẽ cười: “Hoắc Từ, khoác tay ba.”
Hoắc Từ vừa cúi đầu, trong hốc mắt lấp lánh ánh nước mắt, cô đưa tay khoác cánh tay của ông, hai người chậm rãi đi ra khỏi phòng nghỉ.


Nghi thức hôn lễ đang tiến hành, đầu tiên phù dâu tiến vào, sau khi bọn họ đi vào, chỉ còn lại hai cha con bọn họ. Dù có ngàn vạn lời nói, giờ phút này cũng đều không biết nên nói cái gì.


Mãi đến khi cổng chính đột nhiên bị mở ra, khi ánh đèn chiếu đến đây, Hoắc Từ hơi cúi đầu, Hoắc Minh Chu bên cạnh nói: “Đừng sợ, có ba ở đây, con chỉ cần khoác tay ba là được rồi.”
Con chỉ cần khoác tay ba, ba sẽ đem con giao cho người đàn ông đáng để con phó thác cả đời.


Trên lễ đài, Dịch Trạch Thành một thân áo đuôi tôm, anh tuấn khiến người khác chói lòa mắt. Cô nhìn xuyên qua tầng lụa mỏng trắng, nhìn sâu vào anh càng lúc càng tới gần.
Đến khi Hoắc Minh Chu trịnh trọng giao tay cô cho anh, một giọt nước mắt, từ khóe mắt lặng yên rơi xuống.


Nghi thức cũng không rườm rà, ngồi xung quanh là người thân của bọn họ. Bà nội Hoắc Từ đặc biệt từ Canada trở về, còn có cô của cô. Ông ngoại Dịch Trạch Thành cũng ngồi dưới đài. 


Những người nhìn thấy bọn họ trưởng thành, giờ phút này ngồi dưới đài, nhìn thấy bọn học hạnh phúc như thế này.
Xuyên qua mây mù, bọn họ gặp nhau, có lẽ lúc gặp nhau không phải là phiên bản tốt nhất của đối phương, sau khi được cứu rỗi, bọn họ tìm thấy bọn họ tốt nhất.


Khi người chủ trì nói đến chú rể có thể hôn lên môi cô dâu.
Khăn lụa trắng trên đầu cô đột nhiên bị xốc lên, anh hơi cúi đầu hôn lên môi cô.
Mà trước cái hôn này, cô nghe được một giọng nói rõ ràng lại kiên định.
“Hoắc Từ, anh yêu em.”
***


Tác giả có lời muốn nói: “Lúc đang viết những lời Hoắc Từ, anh yêu em này, quyển chính thức kết thúc rồi. Tuy rằng phía sau còn có hai chương phiên ngoại, thế nhưng những lời kỳ quái hôm nay tôi sẽ nói luôn.ôi>


1.Bài viết này tặng cho mỗi người các bạn. Trước khi bắt đầu cuốn sách này Mục Đồng chưa bao giờ nghĩ tới cuốn sách này sẽ đạt được thành tích tốt như vậy. Đúng vậy, có lẽ người khác sẽ thấy đây không là gì, nhưng đối với tôi mà nói, quả thật là một tiến bộ lớn. Lần đầu tiên sưu tập vượt quá 20.000, lần đầu tiên bình luận đột phá 30.000, đặc biệt là phần bình luận, các bạn gái đánh giá đủ kiểu, tung Hoa Cổ khích lệ tôi. Có rất nhiều lúc sự kiên trì của tôi là của các bạn cho.


2.Quyển sách này đã ký hẹn xuất bản, cho nên trong số các cô gái để lại lời nhắn ở chương này, tôi sẽ chọn ra ba vị để tặng sách, đến lúc đó sẽ lại đặc biệt ký tên (bởi vì cuốn sách trước kia bị hủy ước, cho nên tôi hy vọng cuốn sách này có thể thuận lợi xuất bản.)


PS: Thêm một phúc lợi nữa, tất cả comment trong chương này có hai phần và mười chữ trở lên, đều được tặng lì xì (đây là bao lì xì cuối, đi ngang đừng nên bỏ lỡ)


2.Bản thân tự kiểm điểm một chút, trong tuần kết thúc này, đã phạm phải một chút hội chứng kết thúc. Nhưng quyển sách này của tôi đổi mới thật đúng lúc, vẫn là tự cổ vũ bản thân. Cuốn sách tiếp theo có thể thực hiện đổi mới kết thúc kịp thời.


3.Cuối cùng xin nói về bài mới một chút, trước kia cũng tuyên truyền rất nhiều, bài mới chính là một chuỗi bài, chuyện xưa của tiểu tiên nữ và tiểu Thành, thời gian mở cụ thể vẫn chưa được xác định, nhưng chắc là vào giữa tháng Năm. Bởi vì quyển sách này tình tiết vô cùng nhiều, cho nên muốn để cho bản thân có nhiều thời gian chuẩn bị một chút, chuyện vội vã đào hố cũng không phải là do tôi muốn, cũng không phải chuyện các bạn muốn ha.






Truyện liên quan