Chương 35: Leo núi (2)

Căn tin đại học A
Lão đại: Lần leo núi này các ngươi có đi hay không?
Lưu Ly: Đương nhiên phải đi.
Lão tứ: không đi.
Tôi:Không đi.
Lão đại, Lưu Ly nhìn tôi cùng lão tứ chăm chú, bốn con mắt hình viên đạn bắn đến. Giống như muốn hỏi "Tại sao?"


Lão tứ run run ôm đầu: Không được đánh mình.
Lão đại: Ai muốn đánh ngươi? Ta chỉ muốn hỏi vì sao ngươi không đi được? 
Tôi thảnh thơi gặm đùi gà nhìn ba người kia.


Lão tứ run run: Leo núi có gì hay? Vừa không có mạng, lại chẳng có đồ ăn ngon, đã vậy còn nguy hiểm nữa? Mình không đi đâu.
Lưu Ly: Lão đại, không phải cậu muốn tìm vài đồ đệ sao? Mình cảm thấy lão tứ rất có tiềm năng
Lão tứ trợn mắt, sợ hãi.


Lão đại: Đúng nha, ta cũng cảm thấy như vậy.
Lưu Ly: Vậy nhân dịp này, cậu hãy bắt đầu công việc tập luyện cho lão tứ đi.
Lão tứ khóc không ra nước mắt oán hận nói: Không cần, mình đi, mình nhất định sẽ đi.
Lão đại: Thế còn nghe được.


Rồi hai người nọ bắt đầu chuyển mục tiêu sang người đang gặm miệng đùi gà thứ ba ngon lành là tôi đây
Tôi: Không cần đe dọa mình, mình sẽ không đi, vô ích thôi


Lưu Ly: Sao cậu lại không đi? Việc tổ chức lần này là cơ hội tốt cho cậu với Hàn sư huynh đẩy nhanh tiến trình. Giờ nhà trường ban bố lệnh cấm yêu, hai người sẽ không có cơ hội nào tốt hơn cơ hội lần này
Tôi khua khua chiếc đùi gà đang gặm dở nói: Cái gì mà đẩy nhanh tiến trình? Cậu bớt nói nhảm đi


available on google playdownload on app store


Lưu Ly: Không phải sao? Hai người cùng đi trên sườn núi, gió chiều mát lạnh thổi qua,hương hoa ngào ngạt, chàng cầm tay nàng đi từng bước, từng bước. Thật là một bức tranh lãng mạn...
Tôi thuận tay cầm một chiếc đùi gà đập vào trán Lưu Ly


-Đã bảo là bớt nhảm đi cho mình nhờ. Ha, lãng mạn? Có mà lãng xẹt thì đúng hơn. Gió thổi bây giờ là rét thấu xương, mát lạnh cái gì? Còn nữa, hương hoa? Mình chỉ sợ gai còn nhiều hơn cả hoa đó. Mà chàng cứ nắm tay nàng đi từng bước, từng bước. Cậu không sợ hai ngày sau đất nước Trung Quốc chúng ta sẽ có thêm hai bức tượng đá cầm tay nhau sao?


Lưu Ly: Cậu chẳng biết tưởng tượng chút gì cả? Mình nói thế là thêm phần lãng mạn đầy kịch tính. Nhưng mà lần này, tên Quý Bân yêu cầu phải tham gia đầy đủ, cậu dám trốn sao?
Tôi nhóp nhép miếng đùi gà: Mẹ già gọi về rồi, không thể đi


Lão đại yên lặng nãy giờ bỗng lên tiếng: Mẹ cậu? Mình đã gọi điện xin phép hộ cậu rồi
Tôi: What?
Lưu Ly: Mình với lão đại hôm qua đã xin phép cho cậu rồi. Dì bảo cậu cứ đi chơi vui vẻ đi, dịp khác về nhà cũng được


Lão đại hào sảng tiếp lời: Dì còn nhờ mình nhắc cậu tập trung bắt rùa vàng về cho dì nữa
Mẹ à, có cần phải dặn dò kỹ càng đâu vào đấy như vậy không? 
Lão tứ nhấc mặt khỏi đồ ăn tò mò hỏi: Rùa vàng? Thịt nó có ngon không?
Lão đại liếc mắt nói: Lo ăn của ngươi đi.


Lão tứ tiếp tục cắm cúi cặm cụi ăn đùi gà.
2 tuần sau
Tôi thắc mắc nhìn lão đại khoác ba lô đang dịu dàng, đứng cạnh sư huynh Vũ Hằng đợi xe. Tôi quay sang Lưu Ly hỏi nhỏ:
- Vì sao lão đại nhà chúng ta có thể thay đổi một cách 180 độ như vậy được cơ chứ?


Lưu Ly triết lý: Đó chính là bởi vì tình yêu, tình yêu có thể làm thay đổi tính cách con người ta
Tôi: Ra thế.


Đúng lúc này, lão đại bỗng nhìn về phía chúng tôi đang đứng. Tôi toát mồ hôi lạnh nhìn lão đại đang đi đến trong đầu không ngừng kêu " chẳng lẽ thính lực của người học võ cực kỳ nhạy bén giống trong phim a"
Lão đại nheo mắt: Thì thầm cái gì thế?


Tôi vội tìm lí do khác: Mình thắc mắc, cậu với lão tứ đều không phải thành viên đội bóng rổ sao hai người có thể tham gia chuyến đi lần này?
.......
Lưu Ly: Bây giờ cậu hỏi việc này có vẻ hơi trễ.
Lão tứ: Mình thắc mắc việc này lâu lắm rồi.
..........0 _ o 


Lão đại: Thật là hết cách với hai người. Lần này đúng là chỉ thành viên CLB mới được tham gia, mình với lão tứ được đi là nhờ Vũ Hằng.
Tôi: Vũ Hằng? 
Lão đại gật đầu: Phải, mỗi một thành viên tham gia thi đấu với đại học K lần trước đều được phép mang theo hai người nữa ngoài CLB.


Tôi: Ồ
Lưu Ly bỗng hướng bốn năm người đang đến gần phía này mỉa mai nói:
-Phải, là như vậy đó. Không giống như một số người nào đó, nhiệt tình trở thành sinh viên tình nguyện trợ giúp gì gì để được gặp mặt ai đó nha.


Tôi nhìn về phía đó thì nhận ra những người đến là đại hoa khôi trường đại học A Trương Huyên, La Như, cô nàng cơ bắp cùng với mấy người lần trước tham gia đánh nhau. Bọn họ người nào cũng tay xách nách mang trừ mỗi hoa khôi Trương Huyên chỉ khoác một cái ba lô khá lớn trên người


La Như đi đến gần phía chúng tôi tức giận nói: Cô nói như thế là có ý gì? Hả?


Lưu Ly dịu dàng như tiên nữ, cười nói: Ai da, sao lại nóng tính như vậy a? Ngươi nên học cách kiềm chế bản tính nóng giận của mình xuống. Nếu không a, sẽ không thể làm cún con ngoan ngoãn đi phía sau người khác lâu dài được đâu ha ha ha...
La Như mặt đỏ phừng phừng, miệng rít gào: Ngươi, ngươi...


Lưu Ly duyên dáng che miệng đang cười không ngừng, mặt tỉnh bơ nói:
- Ta làm sao?
Tiên nữ Trương Huyên có vẻ không muốn sủng vật nhà mình bị bắt nạt, liền lên tiếng:
-Triệu Nhã Đình, ngươi không phải nói với ta là ngươi không thích Hàn sư huynh ư? Vậy sao bây giờ lại bám theo huynh ấy không buông?


Tôi bám theo anh ta lúc nào? Rõ ràng là anh ta là người ra tay với tôi? Vì sao giờ đổi thành tôi bám theo anh ta không buông?
Tôi đang muốn lên tiếng giải oan thì Lưu Ly đã cướp lời không cho tôi mở miệng.


- Việc yêu hay không yêu, chẳng lẽ Tiểu Đình còn phải xin phép cô hay sao? Bám theo không buông? Không phải có một số người ngay cả cơ hội để bám theo cũng không có đấy thôi.
Tiểu mỹ nhân uất ức, đôi mắt hồng hồng như sắp khóc: Cô.


Thực là phải kính nể cách ăn nói của Lưu Ly mà, dọa tiểu mỹ nhân uất ức đến phát khóc.


Cún con La Như phe phẩy cái đuôi chạy đến dỗ ngọt tiểu mỹ nữ, rồi quay sang mắng chúng tôi quá quắt, ăn hϊế͙p͙ người khác. Nực cười, vậy lần trước các người kéo cả đám đến ăn hϊế͙p͙ chúng tôi vì sao không nói? Giờ còn quay qua mắng chúng tôi, đúng là nực cười mà.


Bên kia La Như chém một đao, bên này Lưu Ly bắn thêm mấy viên đạn. Còn Cơ Bắp thì cùng lão đại mắt đối mắt.
Tránh để dẫn đến đánh nhau, tôi vội vàng lôi kéo lão đại, Lưu Ly và lão tứ lên xe vừa đến.
Lên trên xe, tôi bi thảm nhận ra rằng chiếc xe chỉ còn đúng năm chỗ trống.


Một chỗ hàng thứ 7 bên tay trái là một cô nàng đang nhai khoai tây chiên ngon lành, tiếp đến là ghế hàng thứ 6 là một anh chàng đẹp trai mặc áo sơ mi hồng tựa người vào cửa sổ ngắm trời đất. Dãy thứ ba bên phải là chỗ bên cạnh sư huynh Vũ Hằng, đương nhiên chỗ này là dành cho lão đại rồi. Chỗ trống thứ tư là ghế cuối của xe, mà người ngồi ở đó chính là đội trưởng CLB Quý Bân. Còn chỗ trống cuối cùng ghế hàng đầu tiên dãy bên trái thì người ngồi lại là... lại là Hàn Tử Quân.


😭...
Không kịp để tôi suy nghĩ, lão tứ đã nhanh chóng ngồi cạnh cô nàng nhai khoai tây chiên, còn Lưu Ly khi vừa nhìn thấy chàng trai áo sơ mi hồng kia liền chảy nước miếng, rồi phi như mèo đói tìm thấy một con chuột bự. Lão đại như dự đoán ngồi bên cạnh Vũ Hằng.


Tôi cho dù ngu toán cỡ nào thì cũng biết bây giờ tôi chỉ hai lựa chọn.
Một là sẽ ngồi cùng Quý Bân.
Hai là ngồi cùng Hàn Tử Quân.
Giống như nhìn ra tôi đang dằn vặt cộng do dự Quý Bân lên tiếng.
-Tiểu Đình, mau xuống đây ngồi cùng sư huynh.


Thực ra thì cái tên Quý Bân này cũng không quá nguy hiểm, nhưng cũng không biết được anh ta sẽ chập mạch lúc nào.
Nhưng nếu ngồi cùng Hàn Tử Quân...
Tôi cúi đầu nhìn cái người mặc áo khoác màu đen, hai tay khoanh trước ngực, tai đeo tai nghe, đầu tựa vào ghế nhằm mắt có vẻ như đang ngủ.


Quý Bân nhìn tôi do dự sốt ruột lên tiếng.
- Tiểu Đình, mau xuống đây, xe bắt đầu chạy rồi.
Tôi luống cuống, lão đại cùng Lưu Ly lườm tôi ý muốn tôi ngồi cạnh Hàn Tử Quân. Còn mọi người trên xe nhìn tôi giống như tôi là người ngoài hành tinh.


Xe đột ngột kít phanh, tôi theo quán tính chuẩn bị được hôn sàn xe. Đúng lúc này một bàn tay rắn chắc mạnh mẽ vươn ra kéo tôi lại. Mọi việc xảy ra trong tích tắc. Lúc tôi hoàn hồn thì thấy mình đã ngồi trên ghế hành thứ nhất cạnh cửa sổ. Bên phải là Hàn Tử Quân vừa rồi còn đang ngủ


Hàn Tử Quân nhìn tôi nói.
- Đợi em đưa ra quyết định thật là mệt mỏi.
Tôi khó hiểu nói: Hả?
Anh ta đưa tay xoa đầu tôi, giống như không để ý đến sự biểu cảm trên vẻ mặt của tôi tiếp tục nói
-Vậy thì lần sau tôi sẽ tự quyết định giúp em vậy.
Tôi: Hả?


Lần này Hàn Tử Quân không nói gì tiếp tục xoa đầu tôi.
Tôi cảm giác lúc này mình giống như là sủng vật tuỳ ý để cho anh ta xoa xoa.
Vì vậy, tôi nghiêng đầu tránh sang một bên thoát khỏi bàn tay của anh ta
Hàn Tử Quân không nói gì, cũng không tức giận. Chỉ là không gian xung quanh có chút lạnh lạnh thêm.


Tôi lo lắng ngồi sát vào cửa sổ, cố ép người vào sát với cửa kính xe tránh xa Hàn Tử Quân.
Xe vẫn chạy đều đều, tôi tức giận, vì sao lúc đó lại đột ngột phanh lại? Hại tôi rơi vào tình trạng này. Đột nhiên, một chiếc tai nghe được nhét vào lỗ tai của tôi, làm tôi giật mình quay lại nhìn.


Lúc này Hàn Tử Quân đã thu lại móng vuốt, tiếp tục duy trì kiểu ngồi lúc trước, hai mắt nhắm lại. Làm tôi có cảm giác như chiếc tai nghe đang ở trong tai của mình không phải là do anh ta nhét vào.
Âm thanh du dương từ chiếc tai nghe chuyền đến, là một bản giao hưởng có âm thanh đàn piano nhẹ nhàng


Không biết từ lúc nào, cảm giác căng thẳng của tôi dần hạ xuống. Tôi im lặng thưởng thức bản nhạc. Sự phòng ngự lúc đầu được gỡ xuống, cơn buồn ngủ dần kéo đến. Hai mắt nhắm nghiền lại, tôi cảm giác giống như có cái gì đó nhẹ đặt đầu của tôi vào một chỗ nào đó có chút cứng cứng, lại có chút mềm mại hơn nữa chỗ đó rất ấm. Tôi dụi dụi đầu tìm chỗ thoải mái tiếp tục dựa vào ngủ tiếp. Dần dần lại mơ màng cảm thấy tay được ủ ấm bằng một vật ấm áp bọc lấy.


Cứ như vậy tôi chìm vào một giấc mơ, tôi mơ thấy mình đang ôm một con gấu to màu đen. Lông nó dày, ấm áp, lại mềm mại. Đột nhiên con gấu cúi đầu ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi của tôi.






Truyện liên quan