Chương 36: Leo núi (3)
Khi tôi mơ màng thoát khỏi giấc mơ kỳ quái kia, thì chợt giật mình nhận ra tôi đang dựa vào vai người nào đó ngồi bên cạnh, chiếc áo khoác màu đen được đắp gọn gàng trên người của tôi.
Điều làm tôi kinh hãi hơn nữa là tay phải của tôi bị tay của Hàn Tử Quân nắm chặt, đặt trên chân anh ta, nhưng được chiếc áo khoác dài đen che nên bên ngoài sẽ không nhìn thấy gì.
Tôi căng thẳng, cố gắng giữ nguyên tư thế để Hàn Tử Quân phát hiện mình đã tỉnh. Trong đầu tôi không ngừng tính toán xem làm cách nào để thoát khỏi tình cảnh này.
Cứ như vậy mà tỉnh dậy thì sẽ không tránh khỏi ngượng ngùng. Mà sau đó phải nói cái gì đây?
-"Vai của anh thật là êm, ha ha"
Chậc, không được, không được, như vậy càng làm không khí thêm ngượng ngùng
Hay là giả vờ như không biết gì, mơ màng tỉnh dậy, rút tay ra vươn vai. Rồi giả ngốc nói
-" Trời hôm nay thật đẹp, a"
Cái này cũng không được, nhỡ đâu anh ta lại nói mấy câu đại loại như
-"Bầu trời hôm nay rất âm u"
Hay gì gì đó chặn họng tôi còn thảm hơn
Chẳng lẽ cứ phải giữ nguyên tư thế này chờ đến khi xe dừng sao.
Tư thế này thực sự rất mỏi mà, 😭....
Cách này không được, cách kia cũng không xong. Trong đầu không ngừng kêu rên nên làm gì, thì tay Hàn Tử Quân đang nắm tay phải của tôi đột nhiên nắm chặt hơn. Giọng nói mang bảy tám phần ý cười kèm theo chút mệt mỏi vang lên, giống như đang cười nhạo cái tên có ý định sợ tội mà bỏ trốn là tôi đây
- Tỉnh rồi sao?
Thì ra anh ta căn bản biết tôi đã tỉnh nhưng lại giả vờ như không biết xem tôi diễn kịch.
Thực là tức ch.ết mà!!!
Không khí trong xe có vẻ rất náo nhiệt nên không ai chú đến chúng tôi.
Tên cáo già nào đó tiếp tục lên tiếng:
-Có vẻ như em rất thoải mái. Vẫn muốn tôi tiếp tục làm gối ôm nữa sao?
Bà đây mới không cần nhá!!!
Tôi dứt khoát ngồi thẳng người, tay cũng rút khỏi tay Hàn Tử Quân. Lần này Hàn Tử Quân cũng không miễn cưỡng, để tôi rút tay ra. Tay phải bị nắm đến mức bị tê dại, tôi chỉ có thể dùng tay trái nhấc chiếc áo khoác trên người trả Hàn Tử Quân, nhẹ giọng cám ơn
- Cám ơn.
-Không cần khách khí.
Không khách khí mới là lạ đó. Tôi thầm nghĩ trong đầu không ngừng tự trách mình vì sao hôm qua không đi ngủ sớm một chút thì đã không ngủ quên thế này.
Lý do làm tôi bị mất ngủ chính là vì lo lắng không biết cái tên ác ma bên cạnh này có tham gia chuyến đi lần hay không. Kết cục là nằm lăn lộn trên giường mấy vòng đến khuya cũng không tài nào ngủ được. Tận lúc 1 giờ sáng mới mơ màng ngủ. Nhưng sáng ra, thật không may cho tôi là cái người nào đó căn bản chưa từng dậy sớm bao giờ lại đột nhiên dậy vào lúc 4 rưỡi sáng thúc giục mọi người dậy sớm chuẩn bị đồ để đi.
Hại tôi muốn ngủ cũng không thể ngủ. Vì vậy mới dẫn đến tình trạng thiếu ngủ trầm trọng đến thế.
Tiếng bác tài cắt đứt dòng hồi tưởng của tôi. Mọi người vội vàng xuống xe.
Trong đám đông tôi tìm kiếm ba người bạn cùng phòng kia, tìm ra họ tôi lại cảm thán cho số phận của mình. Cả ba người kia đều có đôi có cặp đi cùng nhau. Lão đại thì đi cùng Vũ Hằng một bước không dời, Lưu Ly cùng anh chàng mới quen biết trên xe nói chuyện vui vẻ. Hai người này chính là đang trọng sắc khinh bạn đây mà. Còn người cuối cùng là lão tứ thì không bị trai đẹp mê hoặc, nhưng lại bị đồ ăn quyến rũ đến mức cùng cô nàng khoai tây chia sẻ chiếc túi du lịch to chứa toàn đồ ăn của mình.
Tôi thở dài chán nản bước đi đến chỗ mọi người đang đứng. Đột nhiên, một đôi giày thể thao xuất hiện phía trước. Tôi ngẩng đầu ngạc nhiên nhận ra người phía trước chính là Uông Thiệu Minh. Tôi mừng rỡ nói
-Anh...anh Thiệu Minh?
Uông Thiệu Minh mỉm cười nhìn tôi.
-Em đến rồi sao?
-Vâng, anh cũng tham gia chuyến đi lần này sao?
- Đương nhiên là phải tham ra rồi. Dù sao anh cũng là thành viên lòng cốt của CLB mà.
-Ha ha...
Bầu không khí có chút ngượng ngùng. Bình thường chúng tôi nói chuyện cùng nhau vô cùng vui vẻ và thoải mái. Nhưng lần này lại có chút không được thoải mái cho lắm
Tôi lo lắng không biết anh có biết việc tin đồn của tôi với Hàn Tử Quân hay không? Nhưng việc lần này ồn ào đến như vậy, muốn không biết còn khó hơn biết. Không biết anh ấy có suy nghĩ thế nào về việc này nữa?
Anh sẽ không cho rằng, tôi lấy anh ra để tiếp cận Hàn Tử Quân, hay tôi là người bắt cá hai tay, một chân đạp hai thuyền gì đó chứ? Dù không thể chở thành người yêu nhưng cũng không nên để anh ấy hiểu lầm được.
Nghĩ vậy tôi liền lên tiếng
-Anh...
-Tiểu Đình...
Thiệu Minh cũng đột ngột lên tiếng, làm không khí càng thêm lúng túng
Thiệu Minh: Em nói trước đi
Tôi: Hay anh nói trước đi
Thiệu Minh cũng không lằng nhằng trực tiếp nói
-Em và Hàn Quân là....
Một giọng nói chen vào cắt ngang lời Thiệu Minh nói
-Hây, Tiểu Đình?
Thì ra người lên tiếng là đội trưởng đáng kính Quý Bân.
Quý Bân với vẻ mặt tươi cười đi đến
-Tiểu Đình, lâu rồi không gặp
Tôi: Lâu rồi không gặp
Thực ra muốn nói là: Không phải vừa gặp nhau trên xe đi
Quý Bân: Tử Quân đâu? Hai người không phải đi cùng nhau sao?
Tôi: Không biết nữa, chắc bị tiêu chảy vào nhà vệ sinh giải quyết rồi
Quý Bân "..."
Thiệu Minh "..."
Anh ta ở đâu làm sao mà tôi biết được? Tôi cũng không phải mẹ anh ta mà phải theo dõi từng bước chân của anh ta.
-Thật chia buồn với em, hệ tiêu hóa của tôi khá tốt. Vậy nên em không cần lo lắng đâu. Nhưng mà tôi có mang theo thuốc tiêu chảy, nếu em cần hãy nói với tôi, tôi sẽ đưa cho em.
Giọng nói phía sau mỗi lúc một gần, kết hợp với bàn tay đặt trên vai. Làm tôi nhịn không thể không run lên.
-Lạnh? Vì sao không đeo găng tay? Nhìn xem, tay này vừa rồi mới ủ ấm trên xe giờ đã lạnh cóng đến mức này rồi.
-Không... quên không mang theo
Tôi theo bản năng trả lời, rồi ngẩn người kinh ngạc nhìn động tác của Hàn Tử Quân đang không ngừng xoa tay tôi ủ ấm. Nhưng mà, phải thừa nhận rằng tay của Hàn Tử Quân rất ấm, bàn tay có chút chai sạn nhưng cũng không kém phần mềm mại. Bàn tay nhẹ nhàng chà xát với bàn tay của tôi để tạo hơi ấm. Hơi thở của Hàn Tử Quân theo từng câu nói mà phả vào mặt tôi, làm cho khuôn mặt vốn bị cái lạnh làm cho suýt đóng băng lại của tôi trở lên nóng như lò nướng. Thỉnh thoảng còn cúi đầu hà hơi lên tay của tôi....
Chợt nhớ ra còn hai người đứng bên cạnh đang nhìn, tôi xấu hổ rụt tay lại nhét vào túi áo.
Hàn Tử Quân có vẻ không hài lòng, mặc kệ tôi không đồng ý lôi tay của tôi trong túi áo ra. Tôi gấp đến mức hét lên.
-Không cần, thực sự không cần mà.
Tay thì muốn thoát khỏi bàn tay kia, nhưng khổ nỗi khí lực căn bản không bằng người nào đó cộng với cái nhìn không mấy vui vẻ của Hàn Tử Quân liền làm tôi nghẹn họng, chỉ có thể mặc kệ anh ta muốn làm gì thì làm.
Hàn Tử Quân không tiếp tục xoa tay nữa mà đưa tay vào túi áo của mình tìm gì đó. Sau đó lôi ra một chiếc găng tay màu hồng hình chú mèo kitty đeo vào tay cho tôi.
Không ngờ người như Hàn Tử Quân mà cũng thích mèo kitty nha, lại còn là màu hồng nữa.
-Thích?
-Hả?
Hàn Tử Quân hất cằm ý chỉ đôi găng tay
Đôi găng tay này là tặng cho tôi sao?
-Anh tặng tôi?
-Đồ ngốc, chẳng lẽ là của tôi
A...
Hàn Tử Quân nhíu mày hỏi lại một lần nữa
-Có thích không?
Tôi nhìn đôi găng tay ấm áp đang bao bọc tay của mình, vội vàng gật đầu trả lời
-Rất thích
Đương nhiên là thích rồi, từ nhỏ tôi đã rất thích mèo kitty. Lại còn là màu hồng tôi yêu thích nhất. Có thể không thích được sao?
- Tốt
Hàn Tử Quân búng chán tôi một cái, vui vẻ nói. Tôi uất ức ôm chán kêu đau
Khụ khụ..
Tiếng ho làm tôi giật mình nhận ra Thiệu Minh, cùng Quý Bân vẫn còn ở đây. Nhớ lại việc vừa rồi đều bị mọi người chứng kiến làm tôi xấu hổ, mặt đỏ lên không biết do quá lạnh hay do xấu hổ.
Thiệu Minh: Hai người từ từ nói chuyện, tôi cùng Quý Bân đi gọi mọi người tập trung chuẩn bị xuất phát
Hàn Tử Quân: Uk.
Thiệu Minh lôi Quý Bân đang đứng hình kéo đi.
Tôi đột nhiên nhớ đến việc mình còn chưa giải thích cho Thiệu Minh liền muốn đuổi theo. Nhưng người bên cạnh bỗng đưa tay vòng qua eo của tôi giữ chặt lại, vẻ mặt thâm tình ghé sát tai của tôi lời nói chứa đầy cảnh cáo.
-Triệu Nhã Đình, em còn muốn hồng hạnh vượt tường, hử?
Đến tận lúc xuất phát, trong đầu tôi vẫn không ngừng quay vòng vòng mấy chữ " hồng hạnh vượt tường ".
Mà người đi bên cạnh của tôi bây giờ chính là người vừa nói lời cảnh cáo vừa rồi.
Đường núi tuy là bậc thang bằng đá nhưng khá trơn trượt, thỉnh thoảng tôi còn suýt ngã. Hàn Tử Quân nhìn cách đi của tôi liền dứt khoát cầm tay tôi kéo đi mặc cho tôi phản kháng ra sao. Phản kháng vô ích một hồi tôi quyết định mặc kệ luôn. Nhưng kỳ lạ là từ sau khi Hàn Tử Quân nắm tay của tôi dắt đi tôi không còn bị trượt ngã nữa.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, đoàn người vẫn chầm chậm bước đi. Con đường bắt đầu dốc dần. Những bước đi ngày càng trở nên nặng nhọc hơn. Thỉnh thoảng có mấy người kêu lên muốn nghỉ ngơi một lúc.
Quý Bân giải thích rằng, chúng tôi phải leo lên đến đỉnh núi trước khi trời tối để kịp đến khách sạn trên núi ở. Nếu không sẽ phải ngủ qua đêm ở rừng.
Mọi người vội vàng nhanh chóng leo tiếp. Nhưng không đến một tiếng sau lại có người kêu mệt. Cuối cùng Quý Bân nhìn đống hồ chỉ 2 giờ chiều, rồi lại nhìn đám người đang mệt ngồi tựa gốc cây kia đành phải đồng ý cho nghỉ 30 phút. Sau đó sẽ phải gấp rút lên đường.
Mọi người nghe được nghỉ, liền vội vàng tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi.
Hàn Tử Quân kéo tôi đến một tảng đá ngồi xuống nghỉ ngơi. Cuối cùng cũng được đặt mông xuống, tôi vui sướng ngồi lên tảng đá.
Hàn Tử Quân cũng ngồi xuống cạnh tôi nghỉ ngơi. Anh ta chắc chắn rất mệt, tôi vừa đi vừa có người kéo mà còn mệt đến mức thở không ra hơi, nữa là anh vừa đi vừa còn phải kéo theo tôi.
Nghĩ vậy, tôi lấy bình nước giữ nhiệt trong ba lô ra, rót nước nóng vào nắp bình đưa cho anh ta. Đúng lúc này, hoa khôi Trương Huyên không biết từ chỗ nào chạy đến, tay cầm lon nước mời Hàn Tử Quân.
Tôi nhìn lon cafe nóng trong tay cô ta, rồi cúi xuống nhìn nước nóng trong tay mình thì liền cầm nắp bình đựng nước lên uống.
Ây da, cũng không thể phụ lòng tốt của người ta nha. Người ta chắc phải vất vả lắm mới giữ cho lon nước đó còn ấm.
Đang định nắp bình nước vào thì một tay vươn ra lấy bình nước lại, không phải nói là giật thì đúng hơn. Hàn Tử Quân cầm bình nước nhìn Trương Huyên kia nói
- Cám ơn, tôi không có thói quen uống cafe
Rồi anh ta rót nước vào nắp bình giống như tôi vừa làm, rồi uống nước. Nhưng mà, anh uống xong rồi thì phải trả lại tôi chứ. Cái bình giữ nhiệt đó cũng là mất tiền mua đó nha.
Hàn Tử Quân bình thản cầm bình bỏ vào ba lô của anh ta. Giống như thấy ánh mắt tiếc của của tôi, anh ta liếc nhìn tôi rồi nói
- Khi nào cần, nói với tôi
Mẹ nó, rõ ràng là bình nước của tôi vì sao phải cho anh ta giữ.
Nghĩ thì nghĩ nhưng tôi cũng không thể nói gì. Lại liếc nhìn tiểu mỹ nhân phía trước hai mắt hồng hồng như sắp khóc thì lại càng thương tiếc a. Mất bao nhiêu công sức vậy mà người ta lại chọn uống nước lọc. Vị tiểu mỹ nhân kia tức giận hướng tôi trừng mắt rồi đi ra chỗ khác đứng, ném lon nước vào thùng rác.
Ây da, biết vậy tôi đã xin lon nước đó. Dù sao thì nó vẫn ngon hơn nước lọc nha.
Tôi hướng Hàn Tử Quân nói
- Sao anh không nhận lon nước đó, anh không uống cũng có thể cho tôi mà
Hàn Tử Quân nhìn tôi, tay đưa lên đầu tôi bắt đầu chiến dịch hành hạ mái tóc vốn đã vì đội mũ mà rối tung lại càng thêm rồi
-Đồ ngốc
Câu nói khiến cho người ngoài nhìn vào cảm thấy sự nuông chiều của anh ta. Nhưng chỉ có tôi mới cảm nhận được sự tức giận của anh ta. Lực trên tay của anh ta giống như muốn giựt hết tóc của tôi ra vậy.
Tiếng Quý Bân thông báo tiếp tục đi cắt đứt hành động tr.a tấn mái tóc của tôi. Hàn Tử Quân vẻ mặt dịu dàng cầm mũ đội lên đầu cho tôi, rồi tiếp tục cầm tay của tôi dắt đi. Tuy kiểu dắt này cho tôi cảm giác mình giống như chó đang bị dắt đi dạo. Nhưng cũng không có cách nào rút tay ra được, cũng không thể không thừa nhận rằng việc Hàn Tử Quân cầm tay của tôi cũng không có khiến tôi bài xích mà còn có chút vui thích. Thỉnh thoảng buồn chán tôi còn khẽ cử động ngón tay trong lòng bàn tay của anh ta. Hàn Tử Quân đầu tiên quay lại nhìn tôi, sau dần giống như không để ý mặc tôi muốn làm gì thì làm.
Nhưng hành động này rất nhanh khiến tôi cảm thấy rất rất hối hận, vì lần thứ hai được nghỉ giải lao tôi bị Hàn Tử Quân lôi vào một chỗ rừng cây kín đáo
....cưỡng hôn....
-------------------------------------------------------------------------------------------------------
các bạn comment, góp ý kiến nha, mình sẽ cố gắng viết hay hơn.
Cảm ơn