Chương 1
-Tỉ tỉ…tỉ tỉ!
-Hả!
-Tỉ biết bây giờ là mấy giờ rồi không?
-Mấy giờ?
- h rồi. Bộ hôm nay không phải là ngày kỉ niệm ngày cười của tỉ sao?
-Thôi rồi!
Kiều Nhi đang ngồi gục xuống bàn ngủ thì chợt bật dậy. Sao cô có thể quên ngày quan trong này chứ. Vội vàng không để ý đến Ý Nhi cô nhanh chóng lấy chiếc áo khoác rời đi để một mình Ý Nhi ở lại. Nó lắc đầu chán nản, không hiểu Kiều Nhi nữ thần mấy năm rồi vẫn không thể bỏ cái tính ngủ quên ấy đi.
Kiều Nhi lại xe thật nhanh đến nhà hàng. Ngước nhìn tấm biển trước mắt, nhà hàng Âu Mĩ Sari đúng rồi. Trong lòng cảm thấy hồi hộp, hưng phấn. Thật ra thì sau 2 năm cưới nhau, không ngày nào là cô không nhận được những bó hoa đắt tiền, những lời nói ngọt ngào từ chồng cô. Nên hôm nay cô muốn dành tặng một món quà đặc biệt cho anh.
Trong căn phòng trang trí hoa lộng lẫy, tiếng nhạc du dương êm dịu, chai rượu vang đỏ đã được rót vào cốc, đồ ăn đã được dọn lên. Kiều Nhi nhìn chồng cô không chớp mắt, định mở lời nhưng chồng cô lại cắt ngang bằng một giọng nói lạnh lùng, nghe sao vẻ xa lạ:
-Em thích bữa tiệc này chứ?
-Tất nhiên rồi! Vô cùng thích luôn đấy. Cám ơn anh!
-Ừ!
Chồng cô ra lệnh cho tất cả những người phục vụ ra ngoài. Thái độ của chồng cô trở nên nghiêm túc, nói:
-Chúng ta đã yêu nhau được 5 năm và kết hôn 2 năm. Em có bí mật nào hay những điều mà anh chưa từng biết về em không?
-Bí mật? Em nghĩ là không.
-Anh đã cho em cơ hội cuối cùng nhưng mà có vẻ như em chẳng hề muốn nắm lấy cơ hội này. Chúng ta li hôn đi.
Chồng cô đưa tờ đơn li hôn đến trược mặt cô kèm theo vài tấm ảnh và nói tiếp:
-Em thực sự rất xinh đẹp và quyến rũ. Có lẽ trong suốt cuộc đời này anh sẽ không tìm thấy cô gái đẹp hơn em. Anh đã coi em như một món quà trời ban. Là một thiền thần từ trên trời đáp xuốn trần gian. Thế nên anh đã đối xử với em như một nữ hoàng thực sự khi mà em đã quyết định gửi gắm cuộc đời cho anh. Anh cứ nghĩ là anh biết và hiểu về em nhưng anh đã lầm. Em là một ác quỷ.
Kiều Nhi nhì mấy bức ảnh anh đưa cho cô. Khuân mặt trở nên căng thẳng, cô bắt đầu nhớ lại những ngày tháng đen tối ấy, một quá khứ như một vết sẹo mãi chẳng phai nhòa
***
Đã sửa.