Chương 2-1: Đêm tối
Trào đời trong một gia đình giàu có và quyền lực, Kiều Nhi được ăn các món sơn hào hải vị, được mặc những bộ váy đắt tiền, được chăm sóc hầu hả từ đầu đến chân. Cô có cuộc sống như một nàng công chúa thực thụ. Nhưng cô lại thiếu mất một thứ, dù có ước đến mấy cũng khó có thể thực hiện được đó chính là gia đình cô được hạnh phúc.
Bước trên con đường phủ đầy tuyết trắng xóa. Đèn đường sáng lấp lánh, nhấp nháy khiến không khí giáng sinh thêm tưng bừng. Kiều Nhi bước thật chậm, trải nghiệm cái rét buốt của mùa đông, không khí rộn ràng của lễ noen. Người qua đường ai cũng vội vàng bước thật nhanh, ai cũng muốn về nhanh đến nhà. Nhưng cô thì khác, giáng sinh năm nào cũng của cô cũng y như năm nào, thật buồn tẻ. Đang đi trên đường, cô thấy một cô bé đang ngồi bên một góc sáng của chiếc đèn đường, co ro vì cái lạnh. Cô tiến lại gần. Nó ngước lên nhìn cô, đôi mắt sáng lấp lánh, nó bỗng kêu lên:" Cô là bà chúa tuyết phải không ạ!". Cô có chút ngạc nhiên, nhìn vào đôi mắt của nó cô bỗng nhận ra ánh mắt ấy,mình cũng từng có, ngây thơ và thật hồn nhiên nhưng nó đã bị lấy đi từ lúc nào rồi. Cô mỉm cười, nói với dọng thật nhẹ nhàng:
-Cháu có biết bây giờ đã tối rồi không, cháu cần về nhà và dự bữa tiệc cùng gia đình.
-Cháu biết ạ!
Con bé vừa nói vừa chỉ tay vào đống hàng:
-Nhưng cháu chưa bán được món hàng nào vào ngày hôm nay!Đây là những đồ mà cháu tự làm để kiếm tiền mua cho em gái một con gấu bông mà nó thích. Nếu không thể thì chắc nó thất vọng lắm, cháu cũng sẽ buồn vì không thực hiện được lời hứa.
Kiều Nhi nhìn nó, có vẻ như con bé đã thành công trong việc khiến cô nao lòng. Nhìn mấy món đồ lặt vặt xếp ngay ngắn theo hàng trong chiếc va li. Cô chỉ tay vào chiếc vòng hạt cườm. Cô nói:
-Bán cho cô chiếc vòng này nhé!
-Vâng!
Con bé đưa cho Kiều Nhi chiếc vòng rồi hỏi:
-Cô muốn biết ý nghĩa của chiếc vòng này không?
-Chiếc vòng này sao? Tất nhiên là cô muốn biết rồi!
-Nó có ý nghĩa là dù là:
Qúa khứ dù có là gì!
Cũng không thể ngăn bước chúng ta đến với nhau
Nếu ông trời đã định
Chúng ta mãi thuộc về nhau
-Cháu mới là trẻ con mà sao đã ngô tình gớm vậy hả?
-Không! Là người chị họ giúp cháu xâu hạt cườm đã nói vậy đấy. Nên cháu nghĩ nó có ý nghĩa như vậy.
-À!
Kiều Nhi gật đầu mấy cái, kiểu như đã hiểu chuyện. Cô rút tiền trong túi đưa cho nó rồi nói:
-Cô nghĩ số tiền này chưa đủ để trả cho chiếc vòng nhưng nó sẽ đủ tiền giúp cháu mua con gấu mà em cháu thích.
-Chiếc vòng này không đáng giá như vậy đâu ạ. Nó còn ít hơn tiền mau con gấu bông ấy gấp mấy chục lần. Với lại số tiền này cũng còn thừa quá nhiều nếu mua con gấu bông ấy.
-Không! Chiếc vòng này có một ý nghĩa vô cùng lớn và nó đối với cô rất đáng giá. Còn số tiền mua gấu bông mà còn thừa thì cháu có thể mua món đồ mà cháu thích mà. Cứ coi như là quà giáng sinh mà bà chúa tuyết tặng cháu đi, được không?
-Vâng ạ!
Con bé nở nụ cười hạnh phúc, nhìn thấy mà ấm lòng. Cô tạm biệt nó tiếp tục đi trên con đường ấy một cách chậm chạp. Sau 2h đi bộ mà không hề quay trở về nhà mà cô chẳng cảm thấy mỏi chân gì cả, cảm thấy hạnh phúc khi được hưởng ké một chút ấm áp từ các gia đình.
Đến trước căn nhà nhỏ, hắt ra chút ánh sáng của anh đèn nến. Nhìn qua cửa sổ, là cô bé lúc nãy thì phải. Trông cô bé rất hạnh phúc, liên tục mỉm cười bên gia đình mình. Cái cảm giác hạnh phúc ấy của cô bé làm cô cảm thấy buồn, nước mắt chuẩn bị như trao ra. Năm nào cô cũng có quà giáng sinh, là những món đồ đắt tiền. Thế nhưng cô lại không cảm thấy háo hức như cô em của của con bé khi vừa mở quà của chị nó tặng. Cũng không cảm thấy hạnh phúc như gia đình của cô bé, thậm chí dù là ở chung với ba mẹ hồi con nhỏ, cũng chưa từng được mỉm cười bên gia đình.