Chương 7: Đêm qua gió thổi sao đầy

“Khoảng cách xa nhất trên thế giới này là tình yêu giữa cá và chim. Một con bay lượn trên bầu trời, còn một con chỉ biết ngước nhìn từ lòng biển khơi. “
Cô hỏi: “Anh đã nghe câu chuyện về cá và chim chưa?”
Anh trả lời: “Câu chuyện chim ăn cá sao?”
Cô chẳng thèm quan tâm tới anh nữa.


Anh nở nụ cười: “Vậy anh sẽ là một con chim biết bơi.’’
Thế nào là yêu?
Yêu là thương mến, là cố chấp, là bất chấp tất cả.
***


Ánh nắng ở thành phố S rực rỡ hơn nhiều so với London. Ngày đầu tiên Khương Kỷ Hứa trở lại Bắc Hải Thịnh Đình, mọi việc có vẻ không được suôn sẻ lắm. Lúc ra khỏi tàu điện ngầm, cô không cẩn thận làm rách chiếc quần tất đang mặc trên người, cũng may là cô còn một đôi dự phòng trong túi. Khương Kỷ Hứa đang loay hoay trong nhà vệ sinh thì nhận được điện thoại của Quý Đông Đình. Sau khi biết chuyện, anh phán một câu xanh rờn: “Sau này chỉ được mặc quần thôi!”


Khương Kỷ Hứa đau khổ không nói thành lời, nhanh chóng cúp máy.


Một lần nữa hiên ngang bước vào Bắc Hải Thịnh Đình, tâm trạng của Khương Kỷ Hứa khá phức tạp. Dọc đường đi, gặp không ít người quen cũ. Khương Kỷ Hứa đều gật đầu mỉm cười. Khi tới đại sảnh, cô nhận được một món quà bất ngờ:


“Giám đốc Khương, sáng nay cửa hàng hoa đưa tới, chúng tôi đã thay chị ký nhận rồi.’’
Khương Kỷ Hứa đón lấy bó hoa, xem tấm thiệp kẹp bên trong: You can"t have a better tomorrow if you don"t stop thinking about yesterday. (Em sẽ không thể có một tương lai tốt đẹp hơn nếu em không ngừng suy nghĩ về quá khứ.)


available on google playdownload on app store


Khương Kỷ Hứa mỉm cười, ôm bó hoa trước ngực. Nếu là trước đây, cô nhất định sẽ xấu hổ tới mức muốn vứt nó đi, chứ đâu có vui sướng đón nhận như bây giờ. Cô đi về phía thang máy, bắt gặp ngay hai gương mặt quen thuộc, là Hà Vân và Uông Khả Khả. Có những người sớm muộn gì cũng phải gặp, nhưng cô không ngờ lại giáp mặt nhanh tới mức này.


Khương Kỷ Hứa chủ động lên tiếng: “Chào Tổng Giám đốc Hà!”


Hà Vân đang dặn dò Uông Khả Khả, vừa nghe thấy giọng nói của Khương Kỷ Hứa liền quay đầu lại. Ánh măt chị ta dừng trên bó hoa trong tay Khương Kỷ Hứa: “Sức hấp dẫn của Giám đốc Khương vẫn không hề giảm sút nhỉ! Vừa mới trở về đã có người tặng hoa rồi, không biết là vị công tử nào vậy?”


“Tôi cũng không rõ lắm.” Khương Kỷ Hứa nhún vai. Từ đầu tới cuối, cô không thèm liếc nhìn Uông Khả Khả lấy một lần. Cửa thang máy mở ra, Hà Vân vào trước, Uông Khả Khả đi theo sau, còn Khương Kỷ Hứa vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Uông Khả Khả hơi chột dạ: “Giám đốc Khương, chị không lên sao?”


“Tôi đợi thêm một lúc nữa.” Khương Kỷ Hứa mỉm cười, tốt bụng ấn nút đóng cửa giúp bọn họ. Trước khi cánh cửa đóng sập lại, cô vẫn kịp nhìn thấy gương mặt giận tím tái của Hà Vân.


Khương Kỷ Hứa đi về phía chiếc thang máy khác đang xuống tầng một, bỗng nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ đằng Sau. Cô quay người, hết sức lễ phép: “Chào Tổng Giám đốc Lục!”


Tiếp đó, cô lần lượt chào hỏi đám người đi cùng Lục Tự. Một lúc sau, Lục Tự đưa tay ra trước mặt Khương Kỷ Hứa, giọng nói vẫn nghiêm nghị như mọi khi: “Chào mừng Giám đốc Khương trở về Bắc Hải Thịnh Đình!”


Lục Tự đã mở lời, các vị Giám đốc phía sau cũng nhiệt tình chào mừng Khương Kỷ Hứa. Hiện giờ, cô cảm thấy tin đồn về mối quan hệ mờ ám giữa mình và Lục Tự ba tháng trước dường như chưa từng tồn tại. Đúng là thời gian sẽ chứng minh tất cả!


Thang máy rộng rãi của Bắc Hải Thịnh Đình hôm nay bỗng trở nên chật chội. Dù bên trong chỉ có vài người, Khương Kỷ Hứa vẫn cảm thấy bức bối. Mấy vị Giám đốc nhìn bó hoa trên tay cô, cố kiếm chuyện bằng cách bình phẩm và oán thán về việc tặng hoa cho vợ. Không khí lúc này vô cùng giả tạo, ai cũng cố làm ra vẻ thoải mái, tự nhiên, nhưng dường như lại biến thành vô duyên. Khương Kỷ Hứa nhớ tới lời Quý Đông Đình, hoàn toàn phớt lờ những lời mỉa mai, châm chọc của đám đàn ông bên cạnh. Cô mím môi, đảo mắt một vòng quanh thang máy, đột nhiên bắt gặp ánh mắt phức tạp của Lục Tự.


Mọi người lần lượt bước ra khỏi thang máy. Văn phòng của Lục Tự ở bên trên nên anh vẫn đứng trong đó. Lúc Khương Kỷ Hứa đi ra ngoài, Lục Tự gọi cô bằng chất giọng cứng nhắc: “Giám đốc Khương, lát nữa cô đến văn phòng của tôi một chuyến!”


“Được ạ, thưa Tổng Giám đốc Lục!” Khương Kỷ Hứa vội vàng gật đầu. Cô vừa mới quay lại làm việc, Lục Tự gọi cô tới văn phòng là chuyện hết sức bình thường. Hơn nữa, anh còn nói trước mặt rất nhiều người, điều này càng chứng tỏ giữa bọn họ hoàn toàn không có gì mờ ám. Mà cho dù Lục Tự không nhắc, cô cũng sẽ chủ động tới tìm anh.


Trước khi diễn ra cuộc họp buổi sáng, Khương Kỷ Hứa đến văn phòng gặp Lục Tự. Cô nhấp một ngụm trà thư ký vừa mang tới. Lục Tự ngồi xuống sofa đối diện, nhàn nhã lên tiếng: “Sau khi rời khỏi London, tôi đã về quê và mang lên một ít trà. Cô thấy hương vị thế nào?”


“Quê của Tổng Giám đốc Lục nhất định là một nơi sơn thủy hữu tình!” Khương Kỷ Hứa có phần nịnh nọt.
“Ồ, sao lại nói vậy?”
“Đất thiêng sinh hiền tài mà! Mảnh đất đã sản sinh ra một nhân vật như Tổng Giám đốc Lục chắc chắn là một nơi tuyệt đẹp!”


“Ha ha...” Lục Tự bật cười sảng khoái rồi chuyển chủ đề: “Giám đốc Khương, hạng mục Nam Việt đã được khởi động rồi. Đợi khi nào khách sạn nghỉ dưỡng sáu sao đó khánh thành, tôi sẽ điều cô qua đó. Trước mắt, bộ phận vật tư của Thịnh Đình đang thiếu nhân sự, liệu Giám đốc Khương có nhã hứng tới đó học hỏi không?”


Khương Kỷ Hứa có chút kinh ngạc, người trong bộ phận vật tư của khách sạn trước nay toàn là con ông cháu cha, sao bỗng dưng lại có vị trí trống dành cho cô vậy?


Lục Tự dường như đọc được suy nghĩ của cô, anh nhanh chóng giải thích: “Có lẽ Giám đốc Khương không biết, Giám đốc tiền nhiệm của bộ phận vật tư nhập về một lô hải sản chất lượng kém, sau đó đã tự nhận lỗi và từ chức rồi. Hiện tại vẫn chưa tìm ra người phù hợp với vị trí đó, thế nên tôi đã nghĩ tới Giám đốc Khương.”


Thẳng thắn mà nói, bộ phận vật tư tốt hơn hẳn bộ phận khách hàng. Chuyển sang bên đó, cô có thể học hỏi nhiều điều hay, cũng được tiếp xúc thêm với nhiều người, quan trọng hơn cả là bộ phận này ít phải va chạm với Hà Vân nhất. Khương Kỷ Hứa suy nghĩ một hồi rồi mới trả lời: “Tổng Giám đốc Lục, nếu được điều tới bộ phận vật tư, tôi muốn dẫn theo hai người.”


“Là An Mỹ và Đỗ Tuấn Sinh phải không?”
Khương Kỷ Hứa gật đầu.


“An Mỹ có thể đi theo cô, nhưng Đỗ Tuấn Sinh thì phải tiếp tục ở lại bộ phận khách hàng. Tính cách của cậu ấy phù hợp phục vụ bên ngoài hơn.” Lục Tự liếc nhìn Khương Kỷ Hứa, ánh mắt có chút phức tạp: “Tôi muốn bồi dưỡng Giám đốc kế nhiệm cho bộ phận khách hàng, rất mong Giám đốc Khương thông cảm!”


Khương Kỷ Hứa luôn đánh giá cao Đỗ Tuấn Sinh, vừa thông minh lại vừa tốt bụng. Cô rất vui khi Lục Tự cũng chú ý tới cậu ta: “Tổng Giám đốc sử dụng người tài, tôi đương nhiên không có bất kỳ ý kiến gì. Cảm ơn Tổng Giám đốc Lục đã đề bạt!”


“Giám đốc Khương khách khí rồi!” Lục Tự tựa lưng vào sofa, lát sau mới lãnh đạm lên tiếng: “Chuyện ở London hồi trước, chúng ta hãy coi như chưa từng xảy ra! Mặc dù vô cùng tiếc nuối, nhưng tôi không thể để mất một nhân viên giỏi như Giám đốc Khương được!”


Khương Kỷ Hứa gật đầu: “Cảm ơn Tổng Giám đốc Lục đã coi trọng, tôi nhất định sẽ nỗ lực làm việc!”


“Được rồi! Cô tới phòng nhân sự làm thủ tục đi!” Lục Tự nhìn tách trà Khương Kỷ Hứa mới uống có hai ngụm, trong lòng thầm nghĩ, sao cô có thể thích vị trà quê đắng chát cơ chứ? Rõ ràng là cô hợp với hồng trà Anh quốc hơn nhiều.


Trong cuộc họp buổi sáng, Lục Tự thông báo việc điều động Khương Kỷ Hứa đến bộ phận vật tư. Đó là một trong những nơi tốt nhất ở khách sạn, thế nên, sau cuộc họp, rất nhiều người tới chúc mừng cô, và Hà Vân cũng không ngoại lệ. Khương Kỷ Hứa bắt tay chị ta: “Tôi còn chưa kịp chúc mừng chuyện vui của Tổng Giám đốc Hà đấy!”


Đợi mọi người đi gần hết rồi, Hà Vân mới thì thầm bên tai Khương Kỷ Hứa: “Haha... Tôi đang chờ xem liệu Lục Tự có cưới cô không nhỉ?”
Khương Kỷ Hứa sững sờ. Lẽ nào chị ta tưởng cô và Lục Tự đang yêu nhau sao?


“Cô tưởng mọi người không biết gì à? Tổng Giám đốc đích thân tới London để hẹn hò với cô còn gì?”
Khương Kỷ Hứa chẳng buồn giải thích, chỉ tươi cười đi thẳng ra khỏi phòng họp. Có một số người, cho dù bạn có cố sức lấy lòng cũng chẳng thể nào hòa hợp được!


Ngồi trong văn phòng, Khương Kỷ Hứa định nhắn tin khoe việc mình vừa được thăng chức với Quý Đông Đình, nhưng nghĩ tới những câu trả lời cụt lủn “ừm” hoặc “ồ” mà anh phải mất tới nửa ngày trời mới gửi lại cho mình, cô bèn vứt điện thoại sang một bên. Tại sao cô phải kể lể mọi việc cho anh nghe cơ chứ? Còn anh, dường như đã quên mất cô bạn gái này rồi. Yêu xa đúng là dễ khiến người ta nảy sinh nghi ngờ!


Kế hoạch trong vòng nửa năm tới của Quý Đông Đình bị đảo lộn hoàn toàn, anh muốn hoàn thành mọi công việc trong thời gian ngắn nhất, thế nên, tất cả nhân viên trong công ty đều phải tăng ca theo anh. Biết làm sao được, ông chủ đang sốt sắng thu xếp để đi tìm bà chủ mà!


Vốn dĩ Quý Đông Đình chỉ muốn làm một cổ đông trong hạng mục Nam Việt của Bắc Hải ở thành phố S chứ không định tham gia sâu hơn. Nhưng kể từ lúc Khương Kỷ Hứa rời khỏi London, anh chẳng còn hứng thú làm bất kỳ việc gì, đêm ngủ cũng không ngon. Cách tốt nhất mà anh có thể làm lúc này chính là mượn việc đầu tư để lập tức tới thành phố S gặp người con gái anh yêu. Vì vậy, cả ngày anh ngồi lì ở công ty, tập trung hết sức xử lý công việc. Nhận được tin nhắn của Khương Kỷ Hứa, anh chỉ trả lời vô cùng ngắn gọn để tiết kiệm thời gian, đến khi mọi việc ổn thỏa, anh gọi lại thì cô đã tắt máy tự lúc nào. Trước đây, Quý Đông Đình rất thích yêu xa. Cô bạn gái mà anh hẹn hò lâu nhất làm việc tại một phòng nghiên cứu ở Mỹ, bọn họ cứ hai tháng gặp nhau một lần, mọi chuyện rất tốt đẹp. Anh thậm chí còn cảm thấy tiếc nuối lúc cô ấy nói lời chia tay. Thế nên lần này, anh dự định mỗi tháng sẽ gặp Khương Kỷ Hứa một lần, nhưng mới chỉ qua hai ngày mà anh đã thấy khó lòng chịu nổi. Theo lời Dean thì hiện tại Quý Đông Đình rất hay cáu gắt, thật chẳng khác nào một người đàn ông bị mất cân bằng nội tiết tố. Còn về phần Dean, anh ta hết sức vui sướng giúp ông chủ chuẩn bị quay lại thành phố S, anh ta đang nhớ nhung mấy món điểm tâm và các quán bar ở thành phố ấy ch.ết đi được!


Chiều hôm sau, Quý Đông Đình vừa giải quyết xong công việc bên Mỹ, lập tức lên thẳng chuyến bay tới thành phố S. Đến nơi, Dean qua nhà một người bạn thân ở nhờ, Quý Đông Đình không muốn ở khách sạn nên tự tìm đến nhà Khương Kỷ Hứa theo địa chỉ mà Dean hỏi được. Nơi cô ở rất khó tìm, anh phải chi tiền nhờ một bà lão bán hoa quả dẫn đường. Đứng trước khu nhà tồi tàn, Quý Đông Đình khẽ nhíu mày. Cũng may là bà lão bán hoa quả có quen biết chủ nhà, lại thêm bức ảnh hai người nằm trên giường thân mật “kề má áp mặt” trong điện thoại của Quý Đông Đình, chủ nhà liền đưa chìa khóa cửa cho anh không chút do dự.


Quý Đông Đình vốn đang khó chịu trong người, bực bội lên tiếng: “Người phụ nữ của tôi.”
Gã đàn ông lập tức nổi điên: “Mày dám đến nhà ông đế tìm người đàn bà của ông đây sao? Mày cũng to gan thật đấy!”


Thấy Quý Đông Đình kiêu ngạo chẳng thèm đáp lời, gã đàn ông cục cằn liền vung nắm đấm về phía anh. Quý Đông Đình nhanh nhẹn giữ lấy tay của gã đàn ông, nháy măt đã đè hắn ta lên cửa. Anh cười khẩy, còn chưa kịp mở miệng thì một người đàn bà với mái tóc xoăn từ trong nhà bước ra: “Trời, mình à!”


Gã đàn ông mặt đỏ phừng phừng, lớn tiếng mắng chửi: “Con đàn bà thối tha kia, mày quyến rũ thằng nhóc trắng trẻo này đấy hả?”
Quý Đông Đình liếc nhìn người đàn bà mặt mũi bóng nhẫy đứng trước cửa, lập tức buông tay: “Xin lỗi anh, anh hiểu lầm rồi! Bạn gái tôi ở tầng sáu.”


“Khốn kiếp!” Gã đàn ông giận dữ buông một câu.


Lên đến tầng sáu, tâm trạng tồi tệ của Quý Đông Đình mới dịu bớt, chỉ có nơi người con gái của anh ở mới gọn gàng, sạch sẽ như thế này. Anh cúi xuống ngắm nhìn mấy chậu cây nhỏ xinh đầy sức sống ngoài hành lang một lúc rồi mới mở cửa vào nhà. Quý Đông Đình rất tự nhiên lấy đôi dép nữ cỡ lớn nhất mà anh đoán chắc là của Khương Kỷ Hứa để đi vào chân, sau đó, anh đặt đôi giày da của mình vào tủ giày. Tuy đôi dép nhỏ bé chỉ bao được nửa bàn chân của anh, nhưng anh vẫn thấy như vậy còn tốt hơn nhiều so với mấy đôi dép nam ở trong tủ của cô. Anh ngồi xuống sofa, nhìn qua một lượt khắp căn phòng, cũng không dám tùy tiện táy máy quá nhiều. Hai ngày nay, anh gần như thức trắng để làm việc, lúc trên máy bay, vì quá phấn khích khi nghĩ tới việc sắp được gặp cô nên anh cũng chẳng nghỉ ngơi gì, đến bây giờ mới cảm thấy thấm mệt. Anh do dự một lát rồi bước vào phòng ngủ của Khương Kỷ Hứa. Chắc là cô sẽ vui mừng chào đón anh thôi! Anh nằm lên chiếc giường hít hà hương thơm của cô còn vương lại trên đó, cảm giác bình yên khiến Quý Đông Đình ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay.


Tối hôm nay, Khương Kỷ Hứa khao mọi người một bữa, nhân dịp cô được thăng chức. Bữa tiệc diễn ra tại nhà hàng Tư Lý Minh khá có tiếng ở thành phố S. Đã lâu mới được tụ họp đông đủ, thế nên ai nấy đều vô cùng hết mình. Tới khi tàn cuộc, nhiều người đã ngà ngà say, riêng An Mỹ thì say bí ti, không biết trời đất gì nữa. Khương Kỷ Hứa đành đưa cô ấy về nhà mình. Chật vật dìu An Mỹ leo sáu tầng lầu, lúc đến cửa nhà, Khương Kỷ Hứa đã mệt gần ch.ết. Vào nhà, cô thò tay lấy đôi dép lê vẫn để ở tầng cao nhất trên tủ giày nhưng mãi mà chẳng thấy đâu. Mặc kệ thôi! Cô đành đi chân đất dìu An Mỹ vào phòng.


Vừa đẩy cửa ra, Khương Kỷ Hứa gần như ch.ết lặng. Cái đống gì ở trên giường vậy? Có phải là người không mà lại có chân thò ra thế kia? Trong đầu Khương Kỷ Hứa bỗng hiện lên hình ảnh của mấy bộ phim kinh dị, cô sợ tới mức không dám thở mạnh. Nhưng vào những lúc như thế này, cô cần phải thật bình tĩnh. Cô đưa An Mỹ ra phòng khách, sau đó đi tìm chiếc vợt và mấy quả bóng tennis. Khương Kỷ Hứa đứng ở cửa phòng ngủ, lấy hết can đảm ném trái bóng đầu tiên về phía chiếc giường. Quả đầu tiên trúng mục tiêu, đôi chân trắng trẻo lập tức rụt vào trong chăn. Quả thứ hai trúng đầu giường, kêu “bộp” một tiếng rất to, nhưng người trong chăn vẫn không hề nhúc nhích. Cuối cùng, cô đành cầm vợt tennis tiến đến gần chiếc giường của mình. Cô run rẩy đưa tay vén chăn ra từng chút một... Đập vào mắt cô là gương mặt quá đỗi quen thuộc với nụ cười rạng rỡ. Khương Kỷ Hứa bỗng òa khóc. Người đàn ông đang nằm trên giường kéo mạnh tay cô, trong nháy mắt, một cơ thể nặng trĩu đè lên người cô.


Cái đồ đáng ghét này! Khương Kỷ Hứa đánh mạnh vào lưng Quý Đông Đình. Nhưng còn chưa vùng vẫy được bao lâu thì miệng cô đã bị khóa chặt, nụ hôn dữ dội của anh ập tới. Mãi một lúc sau, Quý Đông Đình mới buông cô ra. Anh dịu dàng gạt đi hai hàng nước mắt trên gương mặt cô, cất giọng hớn hở: “Ngạc nhiên chưa?”


Khương Kỷ Hứa đá mạnh vào chân Quý Động Đình rồi cầm điện thoại lên, ấn số. Anh tò mò: “Em gọi cho ai vậy?”
“Báo cảnh sát!” Khương Kỷ Hứa ấn số “ ”.
Quý Đông Đình giằng lấy điện thoại trong tay cô: “Hứa Hứa, em đúng là một người không có lương tâm!”


Khương Kỷ Hứa mún môi cười. Chợt nhớ ra An Mỹ vẫn đang nằm trên sofa, cô vội vàng bò dậy, chạy ra phòng khách. Quý Đông Đình cũng đi theo cô. Khi phát hiện ra có người thứ ba ở trong nhà, anh nghiêm túc nhìn cô: “Hứa Hứa, em mau đưa cô ấy đi đi!”


“Đưa đi đâu bây giờ?” Khương Kỷ Hứa ngỡ ngàng.
Quý Đông Đình bắt đầu mất kiên nhẫn: “Hứa Hứa, hay là chúng ta ra ngoài đi!”
“Kingsley, anh có thể tìm chỗ nào khác ngủ tạm một đêm không?”


“Hứa Hứa, em có biết anh đã phải sắp xếp lại toàn bộ kế hoạch công việc của cả năm để được gặp em ngay ngày hôm nay không? Hôm qua mới kết thúc cuộc họp ở Mỹ, đáng lẽ ra anh có thế thư giãn ngâm mình ở suối nước nóng rồi đặt vé cho chuyến bay sau…”


Khương Kỷ Hứa cúi gằm mặt. Quý Đông Đình cảm thấy mình có phần hung dữ, đành nhượng bộ: “Thôi được rồi, anh là đàn ông, nên rộng lượng nhường lại không gian cho em và cấp dưới! Anh xin lỗi!” Dứt lời, Quý Đông Đình cúi xuống đặt lên trán Khương Kỷ Hứa một nụ hôn.


Khương Kỷ Hứa bỗng thấy áy náy vô cùng. Cô thỏa hiệp: “Anh giúp em bế An Mỹ lên giường được không? Lát nữa chúng ta sẽ ra ngoài.”


Quý Đông Đình miễn cưỡng gật đầu đồng ý. Sau khi sắp xếp đâu vào đấy, Khương Kỷ Hứa còn chu đáo để lại lời nhắn: An Mỹ, chị đi làm trước đây. Ra khỏi khu nhà em rẽ sang bên tay trái có rất nhiều hàng bán đồ ăn sáng. Chúng ta gặp nhau ở khách sạn nhé!


Quý Đông Đình sung sướng dắt tay Khương Kỷ Hứa lên taxi. Anh quay sang tài xế: “Đến Bắc Hải Thịnh Đình!”
Khương Kỷ Hứa kéo tay anh: “Anh điên rồi sao?”
“Em thông thạo khách sạn hơn anh mà! Anh chỉ biết mỗi Bắc Hải Thịnh Đình thôi.”


Khương Kỷ Hứa có chút khó xử, các khách sạn lớn ở thành phố S này thì không được. Suy nghĩ một lúc, cô mói nói ra tên của một khách sạn theo chủ đề khá ấn tượng. Cô dùng chứng minh thư của mình để đặt phòng, còn đắc ý giơ cao chiếc thẻ từ trước mặt Quý Đông Đình: “Em mời anh!”


Đằng sau cánh cửa màu xanh lục, một thế giới như trong truyện cổ tích hiện ra. Quý Đông Đình vừa vội vã cởi quần áo của Khương Kỷ Hứa vừa hỏi: “Khách sạn theo chủ đề đồng thoại phải không?”
“Vâng!” Khương Kỷ Hứa hôn trả Quý Đông Đình.


“Anh thích!” Không biết là Quý Đông Đình đang muốn nói tới cách bài trí trong khách sạn hay là về nụ hôn nồng nhiệt của hai người. Giọng anh hết sức dịu dàng: “Công chúa của anh!”


Giày cao gót của Khương Kỷ Hứa rơi xuống sàn gỗ, sau đó, cả người cô bị Quý Đông Đình đẩy tới đầu giường…


Khi Quý Đông Đình tỉnh giấc, đã thấy chiếc gối bên cạnh trống trơn, anh liền tung chăn đi tới nhà vệ sinh. Khương Kỷ Hứa quần áo chỉnh tề đang đứng búi tóc trước gương quay lại nhìn anh: “Em phải đi làm đây.”
“Được, anh không quấy rầy em nữa,” Quý Đông Đình bẻ cổ áo giúp cô.


Khương Kỷ Hứa chợt nhớ ra một chuyện rất quan trọng: “Kingsley, em hy vọng có thể giữ kín mối quan hệ giữa chúng ta, được không anh?”
Quý Đông Đình nghĩ một lúc mới lên tiếng: “Em muốn kịch tính một chút ư?”
Khương Kỷ Hứa không biết phải giải thích ra sao, đành gật đầu cho qua.


“Em ấy à, chớ có lừa anh! Đừng tưởng anh không biết là em vốn không định cho mọi người biết chuyện chúng ta yêu nhau!”
Khương Kỷ Hứa có chút xấu hổ khi bị vạch trần. Nhưng cô còn chưa kịp lên tiếng thì anh đã dịu dàng xoa đầu cô: “Được rồi, anh đồng ý.”


Khương Kỷ Hứa kiễng chân hôn lên bờ môi mỏng của Quý Đông Đình rồi hớn hở đi làm.


Bộ phận vật tư của Bắc Hải Thịnh Đình nằm bên trái phòng tài vụ, đối diện với phòng của Tổng Giám đốc. Khương Kỷ Hứa gặp An Mỹ trong phòng uống nước của tầng mười chín. An Mỹ vẫn mặc bộ quần áo ngày hôm qua, vừa nhìn thấy cô liền thắc mắc: “Giám đốc Tiểu Khương, chị đi từ sớm cơ mà, sao em vẫn đến trước chị vậy?”


Khương Kỷ Hứa cười gượng gạo: “Chị... bắt xe buýt, đường tắc lắm!”
An Mỹ giơ cốc trà ngũ cốc trong tay lên: “Vật dụng ở tầng mười chín này tốt thật đấy! Ngay đến trà ngũ cốc cũng ngon hơn tầng dưới.”


Khương Kỷ Hứa mỉm cười, công việc mới ở bộ phận vật tư đã bắt đầu. Cả phòng vật tư chỉ có năm người, tính cả Khương Kỷ Hứa. Văn phòng riêng của cô khá nhỏ, chỉ khoảng chín mét vuông, nhưng như vậy cũng đủ khiến cô hạnh phúc rồi. Buổi sáng, Khương Kỷ Hứa mở một cuộc họp nhỏ, trước tiên, cô phải làm quen với các nhân viên cấp dưới đã. An Mỹ đi rót trà cho tất cả các tiền bối trong phòng nhằm lấy lòng. Khương Kỷ Hứa phát cho mọi người bản kế hoạch mà cô đã chuẩn bị, còn khiêm nhường mong được chỉ giáo vì chưa có kinh nghiệm làm về mảng vật tư. Ban đầu còn có người không phục, nhưng sau khi xem tài liệu vừa được phát, thậm chí còn tỉ mỉ và yêu cầu cao hơn hẳn so với Giám đốc trước đây, mấy vị nhân viên kỳ cựu cũng bớt nghi ngờ, chuyển sang chăm chú lắng nghe Giám đốc mới trình bày.


“Hy vọng chúng ta cùng vui vẻ làm việc, để phòng vật tư có thể trở thành bộ phận xuất sắc nhất của Thịnh Đình!” Khương Kỷ Hứa kết thúc bài phát biểu của mình, mọi người đều vỗ tay. Bỗng một vị khách bất ngờ xuất hiện ở cửa.


“Chào Tổng Giám đốc Lục!” Cả phòng sôi nổi chào hỏi Lục Tự.
“Công việc mới triển khai tốt lắm!” Lục Tự khen ngợi.
Khương Kỷ Hứa hơi cúi đầu: “Cảm ơn Tổng Giám đốc Lục đã biểu dương!”


Lục Tự gật đầu, ngừng một lát rồi nói: “Hai giờ chiều nay, toàn bộ các nhân viên của Thịnh Đình từ cấp Giám đốc trở lên phải tham dự hội nghị của tổng bộ Bắc Hải. Quý tiên sinh cũng tới rồi.”


Khương Kỷ Hứa hơi mất tự nhiên khi nghe Lục Tư nhắc tới Quý Đông Đình, nhưng kỳ thực, anh thoải mái hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.
Sau bữa trưa, An Mỹ rỉ tai Khương Kỷ Hứa: “Giám đốc Tiểu Khương, chị xem, Hà Vân bây giờ chẳng thèm tới nhà ăn của nhân viên nữa rồi.”


Khương Kỷ Hứa mỉm cười: “Chị ta bây giờ đã là bà chủ, không ăn cơm cùng nhân viên cũng là chuyện bình thường thôi mà. Em đừng có suốt ngày bàn tán về người ta như thế!""


An Mỹ hậm hực: “Nhưng Tổng Giám đốc Lục vẫn dùng cơm ở nhà ăn nhân viên đấy thôi. Em nghe nói, trước đây ngày nào Hà Vân cũng gọi thêm một phần mang về đấy. Chị ta nói là cho chó ăn, nhưng tất cả mọi người đều biết chị ta không hề nuôi chó.” An Mỹ biết rất nhiều tin đồn về Hà Vân: “Hà Vân dùng đủ mọi thủ đoạn để leo lên giường của Tổng Giám đốc Lục mà không thành công, cuối cùng đành phải chuyển sang ông sếp già. Chị ta bây giờ cứ làm như thể đã thành bà hoàng rồi ấy, còn bày đặt chê bai nhà ăn nhân viên nữa chứ! Em nghe nói, thực ra chị ta cũng chẳng sung sướng gì, con trai lớn của bà vợ cũ ở bên Mỹ đã về rồi.”


Khương Kỷ Hứa cảm thấy hơi đau đầu: “Thôi, em mau tập trung làm việc đi! Em là người do chị đưa tới đây nên phải làm tốt hơn bọn họ đấy, biết chưa hả?”
An Mỹ có vẻ quyết tâm: “Em đi làm việc ngay đây!”


Mấy ngày nay, Khương Kỷ Hứa bận rộn tiếp quản công việc Giám đốc Vương để lại. Cô mới gọi được mấy cuộc điện thoại mà đã gần tới hai giờ. Cô mỉm cười tô lại son môi rồi cầm tài liệu đi đến phòng họp. Vẫn còn mười phút nữa mới đến giờ, mấy vị Giám đốc đã đứng đợi sẵn ở bên ngoài. Đợi một lúc, Giám đốc phụ trách hạng mục Nam Việt đã dẫn đầu một đoàn cán bộ cấp cao bước vào. Khương Kỷ Hứa liếc nhìn Quý Đông Đình, hôm nay anh mặc áo cô mua tặng. Ánh mắt bọn họ giao nhau giữa không trung, nhưng cả hai đều tỏ ra hết sức bình tĩnh. Mọi người nhanh chóng ổn định chỗ ngồi, cuộc họp chính thức bắt đầu.


Người phụ trách hạng mục lần này là Cao Minh Huy. Anh ta trình bày kế hoạch một cách rành mạch, cộng thêm phần hình ảnh 3D sống động, khiến cho mọi người trong phòng họp sôi nổi tán đồng, chỉ có Quý Đông Đình là không mấy hào hứng. Anh hắng giọng, phát biểu ý kiến: “Tôi khá hài lòng về thiết kế cửa thoát hiểm lần này, rất phù hợp với tiêu chuẩn của khách sạn sáu sao. Nhưng tôi thấy Nam Việt còn quá yếu kém về mặt chủ đề xuyên suốt. Nếu chỉ làm bật lên được mỗi sự xa xỉ thì hạng mục này không cần thiết phải khởi công đâu!”


Cả phòng họp chìm trong im lặng. Quý Đông Đình tiếp tục: “Hiện nay, các loại vật liệu và kỹ thuật mới được sử dụng rất nhiều, khoa học kỹ thuật cũng phát triển như vũ bão. Khách sạn của chúng ta liệu có toát lên được vẻ hiện đại hay áp dụng được những tiến bộ khoa học trong các thiết kế hay không?” Anh nhìn về phía Ngụy Bắc Hải, ông ta chỉ hơi nhíu mày.


Không một ai lên tiếng, ngoài Lục Tự: “Tôi đồng ý với Quý tiên sinh!”
Quý Đông Đình mỉm cười: “Xin được chia sẻ với mọi người, hôm qua, tôi đã ở trong một khách sạn không tồi, chủ đề của khách sạn ấy vô cùng sâu sắc.”


Hà Vân nhìn sang Ngụy Bắc Hải, thấy ông ta ngầm đồng ý mới dám mở lời: “Không biết Quý tiên sinh đã ở khách sạn nào vậy? Chúng ta ít nhiều có thể học tập từ họ.”


Khương Kỷ Hứa cúi gằm mặt, trong lòng thầm kêu gào: Quý Đông Đình, tuyệt đối không được nói ra! Thế nhưng anh chẳng chút kiêng dè, thản nhiên nhả ra một cái tên: “Milin.”


Hà Vân bật cười: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì đó là một khách sạn theo chủ đề đồng thoại. Sao Quý tiên sinh lại ở trong một khách sạn như vậy chứ?”


Khuôn mặt Khương Kỷ Hứa sắp bốc cháy tới nơi rồi, cô thật sự muốn rời khỏi chỗ này. Quý Đông Đình nhàn nhã lên tiếng: “Kỳ lạ lắm à? Tôi đi cùng bạn gái mình đấy.”


Tất cả đều ngỡ ngàng không thốt nên lời. Quý tiên sinh vừa mới “vô tình” tiết lộ vài điều: Bạn gái của anh ấy đang ở thành phố S. Hôm qua, anh đã cùng cô ấy trải qua một đêm vui vẻ trong khách sạn theo chủ đề đồng thoại...


Trong số các vị cán bộ cấp cao của Bắc Hải, ngoài Lục Tự ra thì không ai biết sự thật về bạn gái của Quý Đông Đình. Có người mạnh dạn hỏi: “Quý tiên sinh, bạn gái của anh cũng ở thành phố S ư?”
Quý Đông Đình không muốn chia sẻ quá nhiều, nhưng vẫn thản nhiên gật đầu: “Đúng thế!”


Hà Vân mỉm cười: “Quý tiên sinh thật lãng mạn! Kỳ thực, tôi cũng chú ý tới Milin, khách sạn ấy tuy nhỏ nhưng rất có phong cách.”


Thấy Quý Đông Đình không định tiếp tục thảo luận về vấn đề này với mình, Hà Vân cười gượng gạo rồi chữa cháy bằng cách sai nhân viên rót một cốc trà mới cho Ngụy Bắc Hải. Người ta đồn rằng Hà Vân chăm sóc cho ông chồng già hết sức chu đáo, thì ra đúng là như vậy.


Khương Kỷ Hứa hoàn toàn nhất trí với kiến nghị vừa rồi của Quý Đông Đình. Thành phố S không thiếu những khách sạn xa hoa, nhưng chưa có nơi nào dung hòa được những kỹ thuật tân tiến vào trong các thiết kế của mình. Đây quả là điều đáng mong đợi!


Quý Đông Đình tổng kết: “Tóm lại, suy nghĩ của tôi là liệu có thể tạo ra một định nghĩa mới cho từ “xa hoa” hay không? Chúng ta có thể hướng đến tiêu chí “ít khoa trương vật chất mà vượt trội về mặt tinh thần”! Như vậy, khách hàng đến với chúng ta không chỉ có những trải nghiệm mới mẻ về không gian mà còn được hưởng thụ cảm giác vừa cao cấp vừa thoải mái.”


Ngụy Bắc Hải thấy kiến nghị của Quý Đông Đình rất có lý. Nếu ông ta trẻ lại mười tuổi, nhất định sẽ nhiệt liệt hưởng ứng, nhưng giờ tuổi đã cao, ông ta cũng sợ đương đầu với mạo hiểm. Có lẽ, ông ta vẫn cần phải nghiên cứu kỹ hơn: “Quý tiên sinh, về vấn đề này, tôi cần thêm chút thời gian suy nghĩ. Ngoài ra, thứ Bảy tuần này, kính mời tất cả các vị đang có mặt ở đây tới ăn bữa cơm tân gia cùng vợ chồng tôi! Mọi người cũng nên được thoải mái, thư giãn, sau này hạng mục Nam Việt còn phải trông cậy cả vào các vị mà!”


Cuộc họp kết thúc tại đó, mọi người nhanh chóng giải tán. Giám đốc bộ phận quan hệ Cao Xảo Nhi khá thân với Khương Kỷ Hứa kéo tay cô thì thầm: “Cậu có đi không?” Cô ấy đang muốn nói tới chuyện đi dự tân gia thứ Bảy tới.
Khương Kỷ Hứa lắc đầu: “Mình cũng chưa biết nữa.”


“Không đi không được, mà đi cũng chẳng xong!” Cao Xảo Nhi là một người thẳng tính: “Mình nghĩ cái chủ ý xấu xa này nhất định là của Hà Vân. Làm vậy vừa có thể khoe khoang nhà giàu với đám dân nghèo khốn khổ như chúng ta, lại vừa có tiền mừng để đút túi. Thứ Bảy này nếu chúng ta tới làm khách, kiểu gì chẳng phải tặng phong bao!”


Cô ấy nói rất có lý! Khương Kỷ Hứa gượng cười: “Hay là tìm một lý do để từ chối?”


“Không được đâu! Chúng ta có thể không thèm nể nang Hà Vân, nhưng còn Tổng Giám đốc thì sao?” Cao Xảo Nhi vỗ vai Khương Kỷ Hứa: “Thế này đi, ngày mai chúng ta thống nhất về chuyện tiền mừng, mọi người như nhau, không ai được chơi trội cả, đồng ý không?”
Khương Kỷ Hứa gật đầu.


Khương Kỷ Hứa vừa về đến nhà, Cao Xảo Nhi đã gọi điện thông báo về số tiền mừng mà mọi người đề xuất. Sau một hồi bàn bạc, bọn họ quyết định mỗi người mừng hai nghìn, thêm tám tệ lấy may. Quý Đông Đình từ ban công đi vào, tò mò hỏi: “Hai nghìn lẻ tám gì vậy?”


Cô thở dài: “Tiền mừng Hà Vân và Tổng Giám đốc Ngụy, hai người vừa mới kết hôn, thứ Bảy này bọn em không thể đến tay không được.”
“Ồ, mừng cũng không ít nhỉ!” Quý Đông Đình vuốt ve gương mặt cô: “Hứa Hứa nhà ta hào phóng quá!”


Khương Kỷ Hứa rầu rĩ: “Mọi người đều mừng hai nghìn, em đâu thể đi hai trăm!” Hà Vân từng giở trò bẩn thỉu với cô, vậy mà cô còn phải tặng cho chị ta một khoản tiền không hề nhỏ.
“Hai trăm thì khác nào đưa tiền boa.”


“Nhưng số tiền ấy sẽ có ngày quay về với em. Sau này, khi em kết hôn có thể mời họ, nhưng mà Tổng Giám đốc...” Cô đang nghĩ về tương lai xa xôi, hoàn toàn chẳng liên quan gì tới Quý Đông Đình.
“Anh cũng không muốn mời Ngụy Bắc Hải.” Quý Đông Đình hưởng ứng.


Khương Kỷ Hứa cười lớn: “Kingsley, tối nay em nấu cơm cho anh ăn nhé?”
“Cảm ơn em!”


Ban đầu, Khương Kỷ Hứa không muốn Quý Đông Đình ở lại nhà cô, chủ yếu là vì căn nhà này quá nhỏ. Nhưng rồi cô lại thấy anh dường như đã thật sự coi đây là nhà của mình. Trừ việc quan hệ với ông hàng xóm ở tầng dưới không được tốt lắm ra thì anh rất biết điều, thế nên cô cũng không bài xích nữa.


Sau bữa tối đơn giản, Quý Đông Đình chủ động giúp Khương Kỷ Hứa rửa bát. Cô đứng bên cạnh giám sát vì sợ anh làm vỡ hết bát đĩa. Cô rất hào hứng trước dáng vẻ hết sức tập trung của anh: “Kingsley, trước đây anh đã từng rửa bát chưa?”
“Từng rửa rồi.”
“Lúc nào vậy?”


“Khi anh còn làm bác sĩ thực tập ở bệnh viện.”
“Tại sao anh không làm bác sĩ nữa?” Khương Kỷ Hứa thật sự tò mò.
Đôi tay Quý Đông Đình đột nhiên khựng lại. Một lúc sau, anh nghiêm nghị nhìn cô: “Hứa Hứa, câu hỏi này anh không thể trả lời em, mong là sau này em cũng đừng hỏi lại nữa!”


Anh rất hiếm khi bày ra vẻ mặt lạnh lùng này với cô, khiến cô nhất thời không biết phải làm sao: “Được, em xin lỗi!”
“Không sao, không liên quan tới em.” Quý Đông Đình cúi xuống hôn lên môi cô: “Bây giờ em có thể ra phòng khách xem ti-vi, anh sẽ xong ngay thôi.”


Khương Kỷ Hứa tủi thân chớp chớp mắt, điệu bộ giống như một đứa trẻ vừa mới bị người lớn quở trách.


Sáng sớm ngày thứ Bảy, Hà Vân dặn dò ba người giúp việc phải dọn dẹp sạch sẽ “căn nhà sang trọng” của mình. Hôm nay, tâm trạng chị ta vui tươi phơi phới như những đóa hoa khoe sắc trong nắng xuân. Còn Khương Kỷ Hứa lúc này lại đang đau đầu vì không biết phải mặc gì. Đắn đo một hồi, cô quyết đinh chọn bộ váy liền màu xanh nõn chuối, kết hợp cùng chiếc áo khoác màu be và đôi giày búp bê đơn giản, trang điểm cũng hết sức nhẹ nhàng. Quần áo của Quý Đông Đình do Dean chuẩn bị, anh ta còn lái một chiếc Lexus LS mới cứng tới cho sếp sử dụng.


Nhìn Khương Kỷ Hứa vẫy tay chào tạm biệt mình, mặt Quý Đông Đình lạnh như tiền: “Anh thì đi xe riêng, còn bạn gái của anh lại phải chen chúc trên tàu điện ngầm ư?”
“Anh đã đồng ý sẽ giấu chuyện tình cảm giữa chúng ta rồi mà!”


“Anh là cổ đông của Nam Việt và Bắc Hải, em là nhân viên của Bắc Hải Thịnh Đình, anh tiện đường đưa em đi không được à?”


Tiện đường ở chỗ nào cơ? Khương Kỷ Hứa ai oán: “Là ai tuyên bố với mọi người rằng mình có bạn gái rồi ấy nhỉ? Em không dám đi nhờ xe của ông chủ lớn đã có bạn gái đâu.”
Quý Đông Đình nhún vai: “Xin lỗi em! Hôm đó anh không cố ý mà.”


Khương Kỷ Hứa đã hẹn đi cùng Cao Xảo Nhi tới biệt thự của Hà Vân. Cao Xảo Nhi là một đóa hoa của Bắc Hải Thịnh Đình, hiện tại vẫn còn độc thân. Hôm nay, cô ấy trang điểm lộng lẫy chứ không giản dị như Khương Kỷ Hứa. Vừa lên xe, Cao Xảo Nhi đã bắt đầu than vãn: “Nghe nói hôm nay Hà Vân đãi chúng ta món thịt nướng. Ôi trời, lân đầu tiên mình bỏ ra tận hai nghìn không trăm lẻ tám tệ chi để ăn thịt nướng đấy! Quán đồ nướng Hàn Quốc cạnh miếu Thành Hoàng cũng chỉ có một trăm hai mươi tám tệ thôi.”


Nhà mới của Hà Vân nằm ở khu biệt thự Hoa Khê, tọa lạc bên sườn một quả núi của thành phố S. Đây là khu vực toàn các đại gia sinh sống. Khi Khương Kỷ Hứa và Cao Xảo Nhi tới nơi, mọi người gần như đã có mặt đông đủ. Hà Vân đang đưa mấy vị Giám đốc của Bắc Hải đi tham quan vườn cây. Hình như ở chỗ bể bơi ngoài trời có vấn đề gì đó, người làm cất tiếng gọi: “Bà Ngụy, bà có thể tới đây một lát được không?”


Hà Vân mỉm cười ngại ngùng: “Đám người này ngốc không để đâu cho hết! Tôi xin phép qua đó một lát!”


“Đợi đã!” Cao Xảo Nhi nhét một phóng bao đỏ chói vào tay Hà Vân: “Tuy không có cơ hội tham dự hôn lễ của chị tại Ấn Độ, nhưng vẫn phải tặng quà mừng. Chúc chị và Tổng Giám đốc trăm năm hạnh phúc! Chị lấy được chồng giàu rồi cũng đừng có quên chúng em nhé!”


Hà Vân cười lớn. Cao Xảo Nhi lại lấy ra một phong bao khác: “Còn đây là của Kỷ Hứa. Hai đứa em mừng như nhau, chị không được chê ít đâu đấy!”
Hà Vân nhìn Khương Kỷ Hứa, cười không khép miệng lại được: “Giám đốc Khương, sao cô lại khách khí vậy!”


Khương Kỷ Hứa mỉm cười: “Chúc chị tân hôn vui vẻ, hạnh phúc mỹ mãn!”
“Cảm ơn các cô nhiều!” Hà Vân vỗ vai Khương Kỷ Hứa: “Lát nữa nhớ ăn nhiều một chút! Ăn xong còn có vài tiết mục hay ho nữa cơ. Tối nay cứ ở lại đây, tôi đã bảo người giúp việc chuẩn bị phòng rồi.”


Khương Kỷ Hứa: “Cảm ơn đã tiếp đãi!”
Cao Xảo Nhi: “Bể bơi nhà chị rộng thật đấy! Ngưỡng mộ quá!”
“Ha ha…” Hà Vân quay người đi về phía hồ bơi.
Đợi chị ta khuất bóng, Cao Xảo Nhi lè lưỡi làm mặt quỷ: “Mình ngưỡng mộ quá đi!”
Khương Kỷ Hứa phì cười.


Lúc này, Quý Đông Đình đang ngồi trên ban công ở tầng hai uống cafe. Ngụy Bắc Hải ngồi đối diện anh. Người đàn ông này là một thương nhân nổi tiếng có đạo đức ở thành phố S, ông ta trẻ hơn so với tuổi năm mươi của mình, thế nên, chẳng ai thấy Hà Vân thiệt thòi khi về làm vợ hai của ông ta. Người giúp việc đã chuẩn bị bếp nướng xong xuôi, Hà Vân liền cất tiếng gọi: “Ông xã! Quý tiên sinh! Tổng Giám đốc Lục... Mọi người mau xuống đây ăn đồ nướng đi!”


Bỗng nhiên, một cô bé mặc váy trắng mặt sưng mày xỉa từ trong nhà bước ra. Hà Vân nở một nụ cười rạng rỡ: “Ngụy Tiêu, lại đây ăn đồ nướng đi!”
“Công chúa nhỏ của Tổng Giám đốc đó. Làm mẹ kế cũng đâu có dễ!” Cao Xảo Nhi thở dài.


Khương Kỷ Hứa ngồi ở bàn toàn các nữ Giám đốc. Ngụy Bắc Hải dẫn mấy vị sếp lớn ngồi vào bàn chính giữa. Ông chủ nhà cưng nựng cô con gái yêu: “Tiêu Tiêu à, dì Hà biết là con thích ăn đồ nướng nhất nên hôm nay đã đặc biệt làm cho con đấy. Vui lên nào!”


Cô bé xinh xắn không đáp lời, giận dỗi đi đến ngồi cạnh Khương Kỷ Hứa khiến Ngụy Bắc Hải có phần gượng gạo. Người cuối cùng chưa ổn định chỗ ngồi là Quý Đông Đình. Anh vừa mới bước tới đã có người nhiệt tình vẫy tay: “Quý tiên sinh ngồi ở đây này!”


Quý Đông Đình vô cùng thản nhiên chỉ về phía chiếc bàn của Khương Kỷ Hứa: “Cảm ơn! Nhưng tôi ngồi bên kia.”
“Ha ha...” Ngụy Bắc Hải cười lớn: “Chúng ta bên này đầy mùi đàn ông, còn bên đó toàn hương đàn bà, Quý tiên sinh quả nhiên là thông minh hơn người!”


Ngoại trừ Lục Tự, tất cả mọi người đều cười vang. Quý Đông Đình chẳng thèm bận tâm, anh đi đến bên Khương Kỷ Hứa lịch sự lên tiếng: “Tối cô thể ngồi ở đây không?”
“Đương nhiên là được!” Cao Xảo Nhi nhanh nhảu: “Hoan nghênh anh!”


“Tôi nướng thịt cũng không tồi, vô cùng hân hạnh được phục vụ cho các quý cô!” Quý Đông Đình rất tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh Khương Kỷ Hứa.
Cao Xảo Nhi hóm hỉnh: “Quý tiên sinh thậm chí còn ga-lăng hơn cả những gì chúng tôi thường bàn tán!”


Quý Đông Đình cười lớn: “Bình thường các cô hay bàn tán về tôi sao?”
Đúng lúc Khương Kỷ Hứa quay đầu sang liền bắt gặp ánh mắt của Quý Đông Đình. Cô nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, Quý Đông Đình mím môi, bắt đầu nướng thịt khá chuyên nghiệp.


“Quý tiên sinh tuổi trẻ tài cao như vậy, chúng tôi không nói về anh thì biết nói về ai đây?” Một vị nữ Giám đốc chen vào.
“Quá khen rồi!”
Khương Kỷ Hứa không nói gì, chỉ lặng lẽ nướng khoai tây. Người đàn ông bên cạnh lại lên tiếng: “Nướng giúp tôi một xiên luôn đi, cảm ơn!”


“Chú thú vị thật đấy! Rõ ràng chú nói là tới đây để phục vụ mọi người, thế mà giờ lại bảo chị làm giúp.” Cô bé Ngụy Tiêu buông một câu khiến cả bàn cười ầm lên.
Ngụy Bắc Hải ngồi gần đó thấy vậy cũng cười lớn: “Quả nhiên là bên đó rộn ràng hơn!”


Quý Đông Đình sửa lại lời “tố cáo” của cô bé: “Chú và Giám đốc Khương đang giúp đỡ lẫn nhau đấy chứ!”
“Quý tiên sinh thật thiên vị Giám đốc Khương nhá! Đàn ông các anh ai cũng vậy, toàn chọn ngươi đẹp nhất để ra tay.” Cao Xảo Nhi than thở.
 nhé!”


 Ý nói: Giấu giếm người đẹp không để cho ai thấy.
 đó!”
 Trần A Kiều: nhân vật chính trong điển tích Kim ốc tàng Kiều.
“Ngưỡng mộ quá!” Cao Xảo Nhi cảm thán.


Cánh gà trên vỉ nướng đã chín, Quý Đông Đình bắt đầu phân chia thành quả cho những người cùng bàn. Khương Kỷ Hứa cũng giơ đĩa của mình ra, nhưng anh lại nói: “Của cô phải đợi một lát!”


Cô đành đặt đĩa xuống, tiếp tục nướng khoai. Mấy vị nữ Giám đốc vừa thưởng thức món cánh gà vừa tấm tắc khen Quý Đông Đình: “Quý tiên sinh đúng là một người đàn ông hoàn hảo!”


Khương Kỷ Hứa với tay lấy lon bia trước mặt, không ngờ Quý Đông Đình đã giúp cô bật nắp tự lúc nào. Anh luôn khiến cô cảm động từ những việc nhỏ nhặt nhất. Mọi người ăn uống vui vẻ, thậm chí còn cùng ăn chung một xiên thịt, không khí rất thoải mái.


“Xiên thịt bò do tôi nướng ngon quá cơ! Quý tiên sinh nếm thử một miếng đi!” Cao Xảo Nhi đưa xiên thịt tới trước mặt Quý Đông Đình, chỉ cách miệng anh khoảng năm phân.


Khương Kỷ Hứa thật không muốn phải xem cảnh tiếp theo. Nhưng ngoài dự đoán của cô, một giọng nói êm tai bất chợt vang lên: “Xin lỗi, bạn gái tôi mà nhìn thấy sẽ ghen đấy!” Quý Đông Đình ngả lưng về phía sau, nở nụ cười lịch sự: “Hay là để Giám đốc Khương nếm thử đi!”


Cao Xảo Nhi lập tức lấp ɭϊếʍƈ sự xấu hổ: “Quý tiên sinh chẳng nể mặt tôi gì cả! Anh không đưa bạn gái tới cơ mà!”


Quý Đông Đình chỉ cười, không giải thích bất kỳ điều gì. Một vị nữ Giám đốc không giấu nổi sự tò mò: “Quý tiên sinh, chúng tôi rất muốn gặp bạn gái của anh đó! Không biết phải là một cô gái như thế nào mới có thể chinh phục được trái tim anh?”


Anh liếc nhìn Khương Kỷ Hứa đang cúi đầu, lặng lẽ đặt một xiên khoai vào bát của mình rồi, nghiêm túc trả lời: “Tôi nghĩ, trong chuyện tình cảm, quan trọng là duyên số. Vả lại, tôi không hề bị chinh phục, là cô ấy bị tôi chinh phục mới đúng.”


“Ha ha... Quý tiên sinh thật hài hước!” Cao Xảo Nhi cười nói: “Quý tiên sinh chắc đã từng chinh phục không ít cô gái rồi nhỉ?”
“Cái này tôi không nói được.”


Khương Kỷ Hứa không thể chịu đựng thêm nữa, cô đứng dậy, ra ngoài đi dạo. Cô thật sự không mong bạn trai mình là một người xuất chúng, đi đến đâu cũng được phụ nữ vây quanh như thế này. Đi đến bên hồ, cô ngồi xuống ghế, rắc bánh mì cho cá ăn. Cô đang miên man suy nghĩ, một giọng nói bỗng vang lên ngoài ý muốn: “Hi!”


Khương Kỷ Hứa quay đầu lại: “Chào Tổng Giám đốc Lục!”
Lục Tự đưa cho cô một xiên cà nướng rồi ngồi xuống chỗ trống bên cạnh: “Anh ta không đồng ý công khai ư?”


“Dạ?” Khương Kỷ Hứa phải mất một lúc mới hiểu ra Lục Tự đang ám chỉ chuyện tình cảm giữa cô và Quý Đông Đình. Cô lắc đầu: “Không phải vậy đâu! Tôi cứ cảm thấy công khai quan hệ rồi sẽ rất kỳ cục.”


Lục Tự thốt ra một câu: “Trên đời này có nhiều người thích khoác lác, nhưng cũng có những người chỉ mong được giấu kín bản thân mình.”


Khương Kỷ Hứa cúi đầu ăn một miếng cà. Cô chợt nhớ ra, tại bữa tiệc đồ nướng của nhân viên Bắc Hải Thính Đình lần trước, cô chỉ ăn cà nướng, trong lòng cô mơ hồ dâng lên một áp lực rất lớn. Lục Tự chuyển chủ đề, bắt đầu kể cho Khương Kỷ Hứa nghe về thời niên thiếu nghịch ngợm của mình.


Khương Kỷ Hứa nhún vai: “Tuổi thơ của tôi thì nhạt nhẽo lắm! Hồi nhỏ tôi rất ngố, đến lúc lơn hơn một chút lại dành hết thời gian cho việc học.”
“Chắc là ngày nào cũng bị ép luyện đàn và làm bài tập đúng không?”


Giọng Khương Kỷ Hứa có chút tiếc nuối: “Xem ra, cuộc đời tôi thật sự rất tẻ nhạt!”
Lục Tự còn chưa kịp nói đó là thời niên thiếu mà anh từng ao ước thì đã bị cắt ngang: “Đang nói chuyện gì vậy?” Quý Đông Đình đi tới bên cạnh Khương Kỷ Hứa.


“Trò chuyện linh tình thôi.” Lục Tự thản nhiên đáp.
Thấy Khương Kỷ Hứa không thèm nhìn mình, anh lại bổ sung thêm một câu: “Hiếm khi có dịp cùng ra ngoài dạo chơi, không nhất thiết phải bàn chuyện công việc đâu!”


“Không phải!” Lục Tự khẽ cười: “Chúng tôi đang nói về những chuyện thú vị hồi nhỏ.”
“Ồ, vậy sao? Tiếc là lúc nào tôi cũng là một người lớn, nên chẳng có chuyện gì thú vị cả, nếu không cũng có thể kể cho hai người nghe.”
“Quý tiên sinh đúng là già dặn hơn người!”


“Quá khen rồi! Chỉ là khôn sớm mà thôi.” Quý Đông Đình không hề tỏ ra khiêm nhường trước mặt tình địch.
Lục Tự thật sự không thích Quý Đông Đình nhưng vẫn rất ngưỡng mộ người đàn ông thẳng thắn và tài giỏi này.


Bên trong bỗng trở nên ồn ào, Khương Kỷ Hứa quay đầu nhìn, phát hiện ra sự xuất hiện một chàng trai tuấn tú, có lẽ là con trai của Ngụy Bắc Hải mới từ Mỹ về. Không biết hai cha con họ nói những gì mà một lúc sau, chàng trai dắt tay Ngụy Tiêu rời khỏi biệt thự khiến cho Ngụy Bắc Hải sa sầm nét mặt. Hà Vân thử giữ tay con riêng của chồng nhưng bị cậu ta lạnh lùng hất ra.


Những người khác thấy bầu không khí căng thẳng, vội vàng chuyển sự chú ý sang ba người đang đứng ở hồ cá. Biết chủ đề của bọn họ là chuyện thời niên thiếu, mọi người cũng hào hứng rủ nhau tham gia.


Ngụy Bắc Hải nói trước. Ông ta nhớ lại những kỷ niệm khi còn làm việc ở tổ sản xuất, người đông mà cơm thì ít, ai ăn chậm sẽ chẳng bao giờ đủ no.


Mấy vị Phó Tổng đứng tuổi sống cùng thời với Ngụy Bắc Hải cũng hăng say kể lại chuyện năm xưa, ai cũng thoải mái nói cười, khác hẳn với bộ dạng nghiêm nghị ữong cuộc họp.


Tới lượt Quý Đông Đình, anh thản nhiên buông một câu: “Tôi không có chuyện gì để kể.” Tất nhiên, anh có rất nhiều chuyện thú vị, nhưng sẽ chỉ chia sẻ với cô gái của anh, chứ không phải với mấy người này. Mấy vị nữ Giám đốc tỏ ra tiếc nuối khi nghe được đáp án của anh.


Mọi người vẫn tiếp tục sôi nổi chuyện trò, Ngụy Bắc Hải thở dài tổng kết: “Có lẽ so với mọi người, tôi đã là một lão già rồi.” khiến cho cô vợ trẻ Hà Vân ngượng chín mặt.


“Giám đốc Khương, năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?” Phó Tổng Giám đốc Trương đột nhiên hỏi Khương Kỷ Hứa.
Khương Kỷ Hứa chưa kịp đáp đã bị Quý Đông Đình chen ngang: “Tuổi tác của phụ nữ luôn là một bí mật.”


“Nhưng với những cô gái trẻ thì đó không phải là bí mật đâu.” Cao Xảo Nhi tiếp lời: “Phó Tổng Giám đốc, anh định giới thiệu đối tượng cho Giám đốc Khương à?”
“Đúng là tôi có ý đó. Chỉ có điều không biết là Giám đốc Khương có yêu cầu như thế nào?’’


Quý Đông Đình lại một lần nữa cướp lời Khương Kỷ Hứa: “Phó Tổng Giám đốc Trương, trước khi hỏi tuổi của Khương tiểu thư, đáng lẽ ra ông cũng nên hỏi xem cô ấy đã có bạn trai hay chưa chứ! Theo lẽ thường thì một cô gái xinh đẹp thế này sao có thể chưa có bạn trai được? Người Trung Quốc vẫn hay nói ‘‘lòng tốt đặt không đúng chỗ” đấy!”


“Tôi đúng là già cả đâm lẩm cẩm rồi! Khương tiểu thư, chắc là cô chưa có bạn trai chứ?”
“Tôi... đã có bạn trai rồi.” Khương Kỷ Hứa khó nhọc lên tiếng.
“Ồ, là ai thế?” Cao Xảo Nhi có phần kích động.


“Ha ha...” Quý Đông Đình cười tít mắt: “Quản gia Khương, không biết anh chàng khiến người khác phải ghen tị đó là ai vậy?”
Hèn hạ! Khương Kỷ Hứa nhìn thẳng vào mắt Quý Đông Đình: “Một gã đểu cáng, vừa hung hăng lại xấu xa, bề ngoài cũng hết sức tầm thường.”


Nụ cười trên gương mặt Quý Đông Đình tắt ngấm, cô điên rồi sao?


Hà Vân phì cười: “Hình như... điều kiện hơi thấp thì phải!” Chị ta thật sự không ngờ rằng Khương Kỷ Hứa đã có bạn trai. Khi một người phụ nữ không muốn công khai chuyện tình cảm, nguyên nhân chắc chắn là vì người đàn ông đó chẳng ra gì. Hà Vân đắc ý ra mặt: “Cứ yêu đương chơi bời đi, không thích thì chia tay! Trong Bắc Hải thiếu gì thanh niên ưu tú, để Phó Tổng giới thiệu cho cô một người tốt hơn.”


Cao Xảo Nhi thay Khương Kỷ Hứa phản bác: “Phó Tồng Giám đốc Hà, chị không nghe ra sự ngọt ngào trong lời nói của Tiểu Hứa sao? Lời nói của phụ nữ bao giờ cũng trái ngược với suy nghĩ. Theo tôi thì hung hăng nghĩa là hấp dẫn, xấu xa là nghịch ngợm, còn về việc có đẹp trai hay không, chúng ta phải gặp mới biết đựợc chứ!”


Hấp dẫn? Nghịch ngợm? Quý Đông Đình nhìn Khương Kỷ Hứa. Hình như đó đâu phải là anh?


Đúng lúc ấy, điện thoại của Quý Đông Đình reo vang. Anh nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, vô tư nhận máy trước mặt mọi người. “Mẹ... Vâng… vẫn tốt ạ… Cô ấy cũng rất tốt... Bọn con vẫn ổn... Sao lại cãi nhau được? Mẹ yên tâm, con sẽ nhường cô ấy mà…’’


Đây đích thị là cuộc gọi của bà Quý. Khương Kỷ Hứa không dám ngẩng mặt lên nữa....
‘‘Ồ, mẹ có chuyện muốn nói với cô ấy à?” Quý Đông Đình tiện tay đưa điện thoại cho cô: “Mẹ muốn nói chuyện với em.”


Bốn bề hoàn toàn chìm trong im lặng, mọi người vẫn chưa tiêu hóa nổi thông tin vừa rồi. Tất cả mọi ánh mắt đổ dồn về phía Khương Kỷ Hứa, dường như đang chờ xem phản ứng của cô.


“Ờ...” Toàn thân Khương Kỷ Hứa cứng đờ như vừa bị sét đánh trúng. Kẻ tội đồ lại đang trưng ra một vẻ mặt cực kỳ vô tội. Dẫu vậy, cô vẫn đón lấy chiếc điện thoại trong tay Quý Đông Đình, đặt bên tai: “Cô ạ...”


“Hứa Hứa, không ngờ là con đang ở bên Kingsley thật! Dạo này con ổn chứ?” Giọng bà Quý vẫn ngọt ngào như trước.
“Con rất ổn ạ.” Khương Kỷ Hứa đứng dậy, ra chỗ khác nghe điện thoại.


Nữ chính đã bỏ đi, giờ chỉ còn lại nam chính, nên đương nhiên mọi người sẽ dồn hết sự chú ý về phía anh. Vậy mà nhân vật nam chính lúc này vẫn thản nhiên như không có việc gì. Mãi một lúc sau, anh mới nhận ra những ánh mắt ngạc nhiên dành cho mình, bèn cất giọng ngây ngô: “Có phải tôi đã để lộ chuyện gì rồi không?”


Cao Xảo Nhi gật đầu: “Quý tiên sinh, anh và Giám đốc Khương của chúng tôi...”
“À, thật ra thì chúng tôi đã hẹn hò từ lâu rồi.” Quý Đông Đình thẳng thắn thừa nhận.
“Chẳng trách, ha ha...” Ngụy Bắc Hải bật cười, những người khác cũng hùa theo: “Quý tiên sinh che giấu tài thật đấy!”


“Quý tiên sinh thật biết chọn ngưòi, mới đó đã hái mất bông hoa đẹp nhất của Bắc Hải chúng tôi!” Phó Tổng Giám đốc Trương cười lớn: “Chẳng trách vừa rồi có người không vừa ý.”
Quý Đông Đình không hề phủ nhận: “Để mọi người phải chê cười rồi!”


Hà Vân vẫn chưa hết choáng váng, tại sao Quý Đông Đình lại ở bên Khương Kỷ Hứa? Người đàn ông ưu tú đó chị ta thậm chí còn chẳng dám mơ mộng viển vông, vậy mà Khương Kỷ Hứa lại trúng độc đắc thế ư? Trước đây, chị ta cũng từng khao khát Lục Tự, nhưng dù đã khỏa thân trước mặt người đàn ông đó mà anh ta vẫn không chút động lòng... Buổi tối đó thật sự là một sự sỉ nhục lớn trong đời Hà Vân. Sau đó, chị ta tìm cách leo lên giường của Ngụy Bắc Hải, trở thành bà Ngụy một cách suôn sẻ, cuộc đời cũng đổi khác rất nhiều. Chị ta chẳng thèm quan tâm mấy lời chửi mắng thậm tệ mà người đời dành cho mình, vì giờ đây, số người phải khom lưng uốn gối trước chị ta nhiều không đếm xuể. Hà Vân ghét cay ghét đáng cái người luôn làm ra vẻ thanh cao như Khương Kỷ Hứa, cứ tưởng là biết thân biết phận lắm, ai dè là “thả con săn sắt bắt con cá rô”. Thì ra, cô ta không tiến tới với Lục Tự là đế chờ con cá lớn hơn là Quý Đông Đình. Hà Vân thật sự rất muốn biết hiện tại Lục Tự đang cảm thấy thế nào. Nhưng đáp lại chị ta là một vẻ mặt điềm tĩnh không chút biến động. Lẽ nào anh ta không hề để tâm tới chuyện này? Hay là đã biết tất cả từ lâu rồi?


“Quý tiên sinh, anh và Giám đốc Khương hẹn hò từ khi nào vậy?” Cao Xảo Nhi tiếp tục dò hỏi.


Quý Đông Đình không muốn chia sẻ quá nhiều về những việc riêng tư, nhưng anh nghĩ mình nên có trách nhiệm giải thích một số chuyện, nhằm tránh cho Khương Kỷ Hứa một số phiền toái về sau, nên vẫn đáp lời: “Thật ra, khoảng thời gian tôi ở Bắc Hải Thịnh Đình, giữa hai chúng tôi đã nảy sinh tình cảm, chỉ có điều không ai chịu bày tỏ. Sau khi tôi trở về, vốn tưởng rằng đoạn tình cảm này đã kết thúc tại đó, nhưng ông trời thật khéo sắp đặt, không ngờ Kỷ Hứa được cử tới London bồi dưỡng, chúng tôi lại có một cuộc tương phùng lãng mạn trên cầu tháp London. Lúc đó, tôi đánh rơi ví tiền, Kỷ Hứa nhặt được và đem trả cho tôi...”


Quý Đông Đình nói tới đây thì dừng lại. Trong đầu anh hiện lên khung cảnh tuyệt đẹp ngày hôm ấy.
“Vì Giám đốc Khương nhặt được ví tiền của anh nên hai người đã gặp lại nhau thật ư?” Có người cảm thấy hơi khó tin.


“Tôi cũng cảm thấy thật trùng hợp!” Nụ cười trên môi Quý Đông Đình không hề tắt: “Mặc dù không phải là một người mê tín, nhưng tôi luôn cho rằng duyên phận thật sự tồn tại.”


‘‘Đúng vậy! Cũng giống như vợ chồng Tổng Giám đốc Ngụy của chúng ta ấy, có phải không mọi người?” Cao Xảo Nhi liên tục tìm cách châm chọc Hà Vân.
“Tôi và Hà Vân đâu có được lãng mạn như thế.” Ngụy Bắc Hải thở dài.


Hà Vân vội chống chế: “Trong mắt những người đang yêu thì chuyện gì chẳng thành lãng mạn! Em vẫn nhớ có môt lần trời mưa em không mang ô, anh đã đích thân xuống xe che ô cho em, sau đó chúng ta đã đi dạo mấy con phố còn gì!”
“Em vẫn còn nhớ chuyện đó sao?” Ngụy Bắc Hải có vẻ mãn nguyện.


Trong lòng Khương Kỷ Hứa đang rồi như tơ vò, cô chẳng thể tập trung nói chuyện với mẹ của Quý Đông Đình. Bà Quý dường như cũng nhận ra có điều gì đó khác thường: “Hứa Hứa, hình như con không được vui cho lắm, có thể nói cho cô biết vì sao không? Hy vọng không phải là thằng con hư hỏng của cô làm con buồn.”


“Không phải đâu ạ.” Khương Kỷ Hứa tìm đại một lý do: “Con vừa mới ngủ dậy.”


“Hả?” Giọng nói của bác gái có chút kinh ngạc: “Bên đó mới là ba giờ chiều mà. Hai đứa đang ngủ trưa với nhau sao?” Bà lại tiếp tục cảm thán: “Trời ơi, cô ở nơi xa xôi này cũng có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc ngập tràn đấy! Thôi, cô không làm phiền nữa, hai đứa vui vẻ tận hưởng kỳ nghỉ cuối tuần đi! Chao ôi, tình cảm của đôi trẻ thật khiển người ta ngưỡng mộ!”


“Cô...” Khương Kỷ Hứa thật sự muốn khóc mà không khóc nổi: “Được ạ, tạm biệt cô!”
“Tạm biệt, con dâu tương lai!”


Khương Kỷ Hứa cúp máy, liền nhìn thấy bức ảnh cô và Quý Đông Đình “kề má áp mặt”. Cô thầm mắng chửi gã khốn kiếp không giữ lời hứa trong ảnh. Nhưng dù cô có mắng nữa, mắng mãi cũng không thể khiến cho những người có mặt ở đây mất trí nhớ được. Cô cố gắng bình ổn tâm trạng, đi về phía Quý Đông Đình, sau đó nặn ra một nụ cười: “Điện thoại của anh này!”


Quý Đông Đình thản nhiên: “Em cứ cầm tạm đi!” Nếu không phải đã có một thời gian mặn nồng thì ai dám tùy tiện đưa điện thoại của mình cho người kia cơ chứ?


Cao Xảo Nhi kéo Khương Kỷ Hứa ngồi xuống cạnh mình: “Giám đốc Khương à, cậu tìm được một người đàn ông tốt như vậy mà lại giấu bọn mình, còn lừa mọi người rằng anh ấy không đẹp trai nữa, nhưng Quý tiên sinh rõ ràng là có một không hai mà!”


Khương Kỷ Hứa cười gượng gạo. Quý Đông Đình bỗng nắm chặt tay cô rồi hắng giọng: “Rất xin lỗi vì đã giấu các vị! Kỷ Hứa sợ mọi người bàn ra tán vào, cũng lo sẽ có người nhìn nhận tình yêu của chúng tôi bằng con mắt thiếu thiện cảm nên không dám công khai. Hơn nữa, tôi cũng không mong sự có mặt của mình sẽ ảnh hưởng tới công việc của cô ấy. Vì thế, chúng tôi đã giấu giếm chuyện này, thành thật xin lỗi!”


“Khà khà... Giám đốc Tiểu Khương đúng là của hiếm!” Ngụy Bắc Hải tán dương cô không chút kiêng dè khiến cho gương mặt Hà Vân bỗng chốc tái đi vài phần.


Ngày thứ Bảy đó, tâm trạng Khương Kỷ Hứa lên xuống thất thường. Lúc ra về, Cao Xảo Nhi trách yêu cô: “Cậu đúng là cái đồ đáng ghét! Sao lại tốt số thế cơ chứ?”
“Mình xin lỗi nhé!” Khương Kỷ Hứa áy náy.


Cao Xảo Nhi tươi cười ghé sát tai cô: “Đâu phải ai cũng giống Hà Vân, mình hiểu cậu mà!”
Tâm trạng vừa mới thoải mái hơn một chút của Khương Kỷ Hứa lập tức biến mất khi cùng Quý Đông Đình ngồi lên xe. Thấy cô xị mặt ra, anh chủ động bắt chuyện: “Mẹ anh nói gì với em vậy?”


Khương Kỷ Hứa bực bội lên tiếng: “Em không muốn nói chuyện với đồ lừa đảo như anh.’’
“Lừa đảo cái gì cơ?”
‘‘Anh tự hiểu!”
“Em cho rằng anh cố ý à?”
“Chuyện này còn cần phải nói sao?”
“Ai cũng có lúc phạm lỗi mà. Hy vọng em có thể tha thứ cho anh!”


Khương Kỷ Hứa không thèm trả lời. Quý Đông Đình tiếp tục dỗ dành: “Thôi nào, đừng giận nữa! Làm gì có cô gái nào hay giận dỗi như em kia chứ! Hứa Hứa, chúng ta nên nhìn vào những mặt tích cực! Giấy không bọc được lửa, sớm muộn gì mọi người cũng biết, thế nên, nói ra luôn trong hoàn cảnh ngày hôm nay cũng không tồi. Những người biết chuyện đều có cấp bậc từ Giám đốc trở lên, họ sẽ không buôn chuyện linh tinh đâu.”


Tuy lời Quý Đông Đình nói rất có lý, nhưng Khương Kỷ Hứa vẫn lặng thinh. Vừa về đến nhà, cô lập tức leo lên giường đi ngủ. Cứ gặp chuyện không vừa ý là cô lại rụt đầu rụt cổ trốn tránh như vậy ư?


Buổi tối, Khương Kỷ Hứa vừa tỉnh giấc liền ngửi thấy mùi bò bít tết thơm nức mũi. Thấy Quý Đông Đình đang đeo tạp dề bận rộn nấu nướng, cho dù nỗi tức giận trong lòng cô đã vơi đi một nửa, nhưng vẫn cố tỏ ra hờ hững với anh.


Quý Đông Đình ngẫm nghĩ, xét về mặt tâm lý hay nhìn từ góc độ y học, một cuộc ái ân chắc chắn có thể giúp các cặp đôi xua tan mây mù trong những cuộc chiến tranh, hơn nữa, anh cũng rất thích dùng phương pháp này để làm lành với cô. Quý Đông Đình ôm Khương Kỷ Hứa, bắt đầu không ngừng “đóng dấu”. Cô chống tay lên ngực anh, giọng nói có chút ấm ức: “Kingsley, việc làm của anh hôm nay khiến em rất không thoải mái. Em cảm thấy anh không hề quan tâm tới cảm nhận của em.”


“Xin lỗi em!” Quý Đông Đình chống tay bên người Khương Kỷ Hứa, cô dường như đang muốn đẩy anh ra. Anh nhìn người con gái xinh đẹp có trái tim thỏ đế phía dưới: “Vậy cảm nhận của anh thì sao? Em đã bao giờ nghĩ tới chưa?” Dứt lời, Quý Đông Đình tóm lấy eo cô, bắt đầu vận động ác liệt. Cho tới khi Khương Kỷ Hứa hét lên một tiếng, sắp không thở nổi nữa, anh dịu dàng thì thầm bên tai cô: “Hứa Hứa, hai người yêu nhau có nghĩa là hai trái tim mãi mãi ở gần nhau, là hai cơ thể nguyện ý cùng nhau giao hòa. Em hãy cứ thoải mái hét to lên, không việc gì phải xấu hổ cả! Ái ân là chuyện bình thường giữa hai người đang yêu, đúng không nào?”


Quý Đông Đình càng ra sức hơn nữa. Khương Kỷ Hứa choáng váng, không thốt nên lời. Anh cắn nhẹ lên môi cô dịu dàng nói: “Tình yêu anh dành cho em nhất định sẽ thật cháy bỏng, là độc nhất vô nhị, em không muốn cũng phải nhận!”


Khương Kỷ Hứa vô cùng cảm động trước tình yêu mà Quý Đông Đình dành cho cô, cô chỉ biết ôm chặt lấy anh. Một đêm chăn gối mặn nồng quả thật có thể vỗ về tâm trạng u ám của người phụ nữ. Nhưng chính Khương Kỷ Hứa cũng không biết bản thân mình đang lo sợ điều gì. Quý Đông Đình càng đối tốt với cô bao nhiêu thì cô càng cảm thấy tự ti bấy nhiêu. Trong đầu cô vẫn luôn tồn tại một ý niệm: tình cảm giữa cô và anh sẽ không thể bền lâu được đâu.






Truyện liên quan