Chương 33: Thầy phong thủy không ngốc
Từ lúc Vân Chức vào nhà tới bây giờ, tâm vẫn luôn treo cao, một đường đi vào bên trong càng cao hơn, thẳng đến lúc đối mặt với người này trong phòng bếp, sự khẩn trương đã nhấc tới tận cổ họng.
Chờ Tần Nghiên Bắc thản nhiên nhìn thẳng cô, cong môi nở nụ cười nói ra mấy lời kia, với cô mà nói, giống như trong buổi tối ngày đông lạnh lẽo nhất, bản thân đã làm tốt tâm thế chuẩn bị vượt qua đêm lạnh giống như mọi năm này thì đột nhiên trong lòng lại bị một hồ nước ấm áp chảy vào, không thể khống chế mà được bao lấy.
Trừ mấy năm cô sống với bà nội ra, đây là Trừ Tịch duy nhất mà cô bị mạnh mẽ khéo ra khỏi khe hở cô độc, được Tần Nghiên Bắc cưỡng ép nắm lấy tay, chạm tới độ ấm nên có trong ngày Tết Âm Lịch.
Vân Chức nhìn bên tai anh tựa hồ có màu đỏ nhạt khả nghi mới ý thức được một thân trang phục hiện tại của anh thật sự là quá phạm quy rồi, lông mi cô không nhịn được rũ xuống, có chút muốn cười, mũi lại hơi hơi chua xót.
Đây là làm gì chứ, với tính cách ngạo kiều như thái tử gia, không phải là nên hận không thể loại bỏ hết tất cả những kí ức tối qua, thu lại những lời nói khép nép đó, sẽ không bao giờ đặt chân vào căn phòng nhỏ này của cô, trực tiếp đưa ra yêu cầu ra lệnh cô đi làm cái gì đó mới đúng sao, sao có thể... tỉnh táo rồi mà vẫn hạ thấp tư thái, thản nhiên dỗ dành cô như vậy.
Vân Chức nhịn vài giây, đấu tranh trong lòng khó phân thắng bại, cuối cùng tâm cũng quyết định, bức tranh sống trước mặt này có thể nói là phiên bản giới hạn toàn cầu, bỏ lỡ lần này thì rốt cuộc sau này cũng đừng mong thấy nữa, vẫn là không thể lãng phí cơ hội, nhìn nhiều một chút cho đã mắt mới là sáng suốt.
Vì thế cô lại ra vẻ trấn định mà ngẩng đầu, từ trên xuống dưới nhìn Tần Nghiên Bắc một lượt, không tiếng động cảm khái cái hình ảnh này cũng quá kích thích thị giác rồi, ngón tay nhịn không được dùng sức cuộn lại, ngo ngoe rục rịch, muốn lập tức trở về phòng đi lấy bảng vẽ.
Tuy rằng có hơi xấu hổ để thừa nhận, nhưng trước kia cô đúng là đã vẽ mấy bức tranh hở hang như thế này nha.
Giai đoạn mới vừa vào nghề không lâu kia, vì để kiếm tiền, cô sẽ lên mạng nhận một số đơn vẽ, trong đó có một lần đối phương đưa ra yêu cầu muốn vẽ một nguyên soái đế quốc khi bị thương ăn mặc quân trang rách rưới.
Trước khi vẽ cô còn khá khó xử, vẽ một lúc mới phát hiện như cá gặp nước, từ lúc đó tới bây giờ vẫn phi thường thích như cũ, nửa đêm toàn trốn trong ổ chăn trộm nhìn lại.
Kết quả hiện tại, quân phục có độ khiêu khích tương tự được chân thật mặc ở trên người Tần Nghiên Bắc, cô rốt cuộc cũng phát hiện bức tranh cô vẽ trước kia vẫn chưa đủ tả thực, so sánh với thái tử gia hoạt sắc sinh hương thì bức tranh kia căn bản là không đủ xem.
Anh thật sự rất đẹp trai, mặc như vậy, cũng khiến dục khí lan tràn khắp nơi, cố tình anh còn tự mang khí chất lạnh lùng, hoàn toàn là khí thế của nguyên soái đế quốc mà cô từng vẽ, còn đặc biệt tự tay nặn sủi cảo, có sự tương phản này, Vân Chức dù đã bỉnh tĩnh trở lại nhưng hơi thở vẫn có chút nóng.
Đây là giấc mộng gì thế này, hình ảnh có thể tuyệt mỹ chân thực như vậy.
Cư nhiên cảm thấy thực cảm động.
Tần Nghiên Bắc không nhanh không chậm đem sủi cảo đã được nặn xong đặt ở trên đĩa, kỹ thuật ổn định, dư quang liếc qua biểu tình của Vân Chức, vệt hồng nhạt mất tự nhiên ở bên tai âm thầm gia tăng.
Cô nhóc này, quả nhiên chính là thích xem loại đồ không đứng đắn này!
Tên chó má Giang Thời Nhất kia vừa lùn vừa gầy, có thể mặc ra được hiệu quả gì chứ, cô còn cất công đi mua cho anh ta. Nếu không phải bộ đồ này có số đo hơi nhỏ, anh mặc có chút chật, thì hẳn là sẽ càng đẹp hơn so với bây giờ?
Nhìn cô chưa hiểu sự đời như vậy, chỉ như thế này thôi đã bị câu dẫn rồi, thẳng tắp nhìn chằm chằm anh, còn quét lên quét xuống nhiều lần như vậy, sợ anh không biết cô thích bao nhiêu sao.
A.
Vân Chức vẫn là yêu anh, ánh mắt trắng trợn như vậy, nếu như ngưng tụ được thành thực thể, vậy đã muốn lột cả quần áo anh ra rồi.
Những bất an dưới đáy lòng Tần Nghiên Bắc thoáng được áp xuống, mi mắt nâng nâng, dường như không có việc gì nhìn cô, còn chuyên chú nghiêng người qua lấy vỏ sủi cảo mới, nương theo động tác này, miếng vải bị rách ở bên hông lộ ra màu da, tận tình cho cô nhìn đã mắt.
Chậc.
Bạn gái anh sao lại háo sắc như vậy chứ.
Anh nhạt giọng hỏi: "Đẹp như vậy sao?"
Vân Chức có chút xấu hổ che cái mũi lại, nhợt nhạt cong cong đôi mắt, thẳng thắn thành khẩn gật đầu.
Tần Nghiên Bắc đã lâu rồi mới thấy Vân Chức cười với mình, môi anh mím đến căng thẳng, trực tiếp tùy tay kéo kéo chỗ vải bị rách kia, lộ ra thật nhiều vân da cho cô nhìn.
Lông mi anh khép hờ, dung túng nói: "Đừng cẩn thận như vậy, muốn nhìn thì nhìn cho đủ, lần này không giới hạn thời gian cho em, về sau muốn chơi trò này thì không cần mua cho người khác, có anh là được."
Nhịp tim Vân Chức đập loạn cả lên, ngoài miệng muốn nói đủ rồi đủ rồi, thế nhưng thân thể lại rất thành thật, ánh mắt nhịn không được nhìn men theo cái eo rắn chắc của anh, ngược lại cũng ý thức được anh hiểu lầm, khụ một tiếng giải thích: "Tôi không có mua cho người khác."
Tần Nghiên bắc nhíu mày: "Này không phải em ở trước mặt anh, ở lễ đường đưa cho Giang Thời Nhất sao?"
Vân Chức buồn cười nói: "Là tôi thay thầy giáo đưa trang phục biểu diễn..."
Nói tới đây, cô bừng tỉnh phát hiện ra vấn đề trong đó, trang phục diễn xuất sao có thể vừa lúc có liên quan tới bức tranh cô từng vẽ chứ, lại còn được Giang Thời Nhất cầm từ lúc ở lễ đường về tới khu nhà cô, đại khái là anh ta cố ý muốn để cô xem anh ta mặc đi.
Vân Chức tưởng tượng nếu bộ quần áo này mà mặc ở trên người của Giang Thời Nhất, cánh tay có chút nổi da gà, lại nhìn sắc mặt lạnh lùng của Tần Nghiên Bắc, lại cảm thấy anh là một bức vẽ cực phẩm không gì sánh bằng.
Đúng thế... khác biệt quá lớn.
Vân Chức vốn định về nhà thay quần áo xong liền đi tìm Giang Thời Nhất, nghe anh ta nói ra vụ hỏa hoạn năm đó rốt cuộc là tình huống như thế nào, giờ khắc này đột nhiên lại cảm thấy dần phai nhạt đi.
Giang Thời Nhất là đương sự, chẳng lẽ Tần Nghiên Bắc không phải sao? Nếu bàn về việc hiểu rõ quá trình chân thực nhất thì không phải nên là chính Tần Nghiên Bắc đã cứu mạng cô hay sao?
Nếu như cô thật sự muốn biết cái gì, hỏi Tần Nghiên Bắc là được rồi, hà cớ gì phải mang theo tâm tình không tình nguyện lắm, rời khỏi căn nhà ấm áp này trong đêm đi ra bên ngoài tìm người khác.
Đáy lòng Tần Nghiên Bắc có mấy lỗ trống bị mấy chữ đơn giản này của Vân Chức mơn trớn, mặt mày anh theo thói quen luôn treo một tầng sương mỏng đã hoàn toàn bị phá vỡ, dương tay muốn gọi Vân Chức qua đây.
Anh còn chưa kịp cảm thụ cảm giác thỏa mãn được bạn gái đối sử độc nhất vô nhị thì trong phòng khách lại vang lên tiếng mèo kêu không đúng lúc.
Vân Chức ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới lúc nãy cô sốt ruột qua đây, đã đặt balo mèo ở trên bàn trà, Nhạn Nhạn chắc là chờ đến sốt ruột rồi.
Cô vội vàng nói tiếng xin lỗi với Tần Nghiên Bắc, xoay người liền chạy nhanh ra phòng khách, mở khóa balo, xách Nhạn Nhạn ra, ôm vào trong ngực vỗ về, nhẹ giọng meo meo dỗ dành vài tiếng.
Nhạn Nhạn ngẩng đầu, thân mật cụng cụng cái cằm của Vân Chức, vươn đầu lưỡi phấn hồng khẽ ɭϊếʍƈ một cái, tiếng kêu mềm hơn so với trước rất nhiều.
Tần Nghiên Bắc không chút tiếng động nhảy xuống khỏi bệ bếp, kéo xe lăn ở trong góc phòng bếp qua ngồi vào, ánh mắt đầu tiên bắt gặp chính là cảnh tượng này.
Bạn gái yêu anh đến muốn mạng, vài phút trước còn trầm mê với thân thể anh, giờ này khắc này thế nhưng lại bị một con mèo không biết chui từ đâu ra mê hoặc, đặc biệt là con mèo kia còn mềm như bông ghé sát vào trong ngực cô nghiêng đầu, mắt tròn xoe không hề hữu hảo nhìn anh, thậm chí còn có chút ý tứ khiêu khích của động vật họ mèo.
Vân Chức đang quay lưng về phía phòng bếp, cho nên không phát hiện Tần Nghiên Bắc đi ra, nhỏ giọng dỗ mèo: "Nhạn Nhạn ngoan nào."
Tần Nghiên Bắc chậm rãi nắm chặt tay vịn xe lăn.
Dùng loại ngữ khí trêu đùa này, bảo anh ngoan?!
Có phải cô có chút được một tấc lại muốn tiến thêm một thước không!
Nhưng bên cạnh đó, lại có một loại dự cảm khó có thể tiếp thu đang dần dần bò lên trên, vô hình siết chặt lấy yết hầu anh.
Nhạn Nhạn nhìn Tần Nghiên Bắc meo một tiếng, Vân Chức mới quay đầu nhìn xe lăn cách mình mấy mét, trên gương mặt anh tuấn của nguyên soái đế quốc vô cùng âm trầm, so với lúc nặn sủi cảo thì như hai người khác nhau.
Vân Chức cho rằng anh không thích mèo, liền nâng Nhạn Nhạn lên giới thiệu, "Đây là mèo tôi muôi ở phòng triển lãm, tuổi còn nhỏ nên có chút dính người, trước kia có tranh cãi với Tô Triệu cũng là bởi vì hắn ta đá tiểu gia hỏa này, làm chân nó bị thương rất lâu không thể đi đường, hôm nay là Trừ Tịch, nó ở bên ngoài không quen cho nên tôi liền đưa nó về đây."
"Tới nào, Nhạn Nhạn ~"
Vân Chức nắm hai cái chân mèo nhỏ, vẫy vẫy với Tần Nghiên Bắc.
Ngực Tần Nghiên Bắc hơi hơi co lại, cố tình không thèm nhớ tới những chi tiết trong lời nói của Vân Chức, lạnh lẽo mím môi nhìn cô chăm chú.
Lại gọi anh là Nghiên Nghiên, sao hôm nay lá gan cô lại lớn như vậy!
" ~ Nhạn Nhạn, vị kia là Tần tiên sinh, em lễ phép một chút, chào hỏi cho ngoan nào."
Giọng nói của Vân Chức kết thúc, đuôi mèo theo quán tính quẫy quẫy, cô như sợ người xa lạ sẽ dọa đến mèo nhỏ cho nên trấn an cúi đầu hôn hôn tai nó, sau đó mới ôm nó, ngước mắt nhìn về phía Tần Nghiên Bắc.
Tần Nghiên Bắc nhìn chằm chằm một người một mèo, cực lực muốn từ thần sắc của Vân Chức tìm ra một chút tình yêu dành cho anh, cùng với hai từ "Nghiên Nghiên" đại biểu cho sự thân thiết kia, khớp hàm anh đè chặt, đốt ngón tay cong lên tạo thành góc cạnh sắc bén, chậm rãi hỏi: "Em nói con mèo này tên gì?"
Vân Chức rất tự nhiên trả lời: "Nhạn Nhạn, lúc mới sinh ra không lâu đã đặt."
Cô ngạc nhiên nhận ra trọng điểm trong đó, hơi mang ý tứ xin lỗi nói: "Tên cùng âm với tên anh, anh đừng cảm thấy bị mạo phạm nhé."
Tần Nghiên Bắc tận lực khắc chế tiết tấu hô hấp, không đến mức làm bản thân bại lộ ra vẻ tự mình đa tình khiến Vân Chức tận mắt phát hiện.
Thì ra cô còn biết là cùng âm?!
Cho nên ý cô là, Nghiên Nghiên là chỉ con mèo kia sao?! Những sự lo lắng, đau lòng trong điện thoại cùng vẻ quan tâm muốn chăm sóc vết thương, mỗi ngày trong lòng đều nhớ tới, là nó?!
Sao có thể chứ.
Sẽ có chuyện trùng hợp như vậy sao? Cô nuôi mèo liền cố tình gọi tên nó giống với tên anh, còn có vẻ mặt vô tội mà làm bộ như vừa mới phát hiện, là không muốn bị anh vạch trần quá nhiều tình cảm, sợ tình yêu của mình sẽ rơi xuống thế hạ phong sao?!
Tần Nghiên Bắc thu liễm lại mưa rền gió dữ ở trong lòng, dương tay gọi Vân Chức: "Chức Chức, tới đây."
Cái xưng hô này những người xung quanh cô cũng có khá nhiều người gọi, Vân Chức đã sớm nghe quen, nhưng mỗi một lần từ này phát ra từ miệng Tần Nghiên Bắc, cô đều không thể thích ứng, có chút co quắp mà cắn môi dưới.
Có thể là giọng nói của anh trầm, cho nên ngoài ý muốn có chút ôn nhu, Vân Chức do dự một chút, vẫn là ôm theo Nhạn Nhạn đi qua, đứng ở bên chân anh, cúi người, dò hỏi nhìn anh.
Cánh tay Tần Nghiên Bắc nâng lên, giống như xe lăn ngoài ý muốn bị mất khống chế, không điều khiển được phương hướng, nhân tiện liền ôm lấy cô, đem người đặt lên đùi mình.
Hô hấp Vân Chức nặng nề hơn, một tay túm lấy quần áo trên vai anh, huân chương trên quân trang rất cộm tay, cô bị đau đến run lên, lại bị anh trở tay túm lấy, làn da cọ xát ngắn ngủi, giống như dòng điện chợt truyền tới khắp người.
Tần Nghiên Bắc chăm chú nhìn cô, tròng mắt đen nhánh giống như hồ sâu, gần gũi hỏi: "Tên con mèo này, có ý nghĩa đặc biệt gì không?"
Vân Chức cảm giác được cảm giác uy hϊế͙p͙ không thể nói rõ, tinh thần căng chặt, nuốt nước bọt nói đúng sự thật: "Lúc ấy mèo mẹ sinh con, thì có sinh ra một cặp mèo cùng lúc, cho nên liền lấy một cái tên đôi, một con là Nhạn Nhạn, con còn lại là..."
Tần Nghiên Bắc nhéo nhéo cổ tay tinh tế của cô.
Nếu con còn lại mà gọi Bắc Bắc, anh có thể tha thứ cho cô.
Cho dù con mèo này sinh con trước khi cô quen anh, nhưng rốt cuộc thì cô đã yêu thầm anh lâu như vậy, không thể tiếp cận được cho nên mới gửi gắm tình cảm lên trên hai con vật kia, đem lời yêu không thể trực tiếp nói anh nghe, chia sẻ cho con mèo, anh còn có thể miễn cưỡng chấp nhận.
Sau lời muốn nói với Tần Nghiên Bắc thì trầm mặc một lúc lâu, Vân Chức quay đầu đi, có chút xấu hổ mà làm sáng tỏ.
"Bởi vì khi đó hai con mèo con có phản ứng với con chim Nhạn ở trong TV, cho nên để bớt việc liền..."
"Một con là Nhạn Nhạn, một con là Đại Đại."