Chương 34
Trong phòng khách với diện tích không lớn lắm, không biết từ giây nào đã bắt đầu lâm vào yên lặng.
Buổi chiều vừa mới đổi những vật dụng mới, trên sàn nhà chống chất những món quà, cùng với cành hoa mới hé nụ bị rơi ở trên mặt đất, đều giống như chủ nhân mang theo chúng tới đây đọng lại, tất cả đều bị hai, ba câu nói của Vân Chức đóng thành bằng.
Không khí quá mức quái dị, Vân Chức muốn xem nhẹ cũng khó, cô còn bị bắt ngồi ở trên đùi Tần Nghiên Bắc, trong tay ôm Nhạn Nhạn, vốn dĩ muốn mau chóng đi xuống bảo trì khoảng cách thích hợp với anh, lúc này cũng không dám động loạn.
Vân Chức có thể cảm thụ được, cặp chân dài đang bị cô đè nặng kia, vân da căng chặt cứng rắn, tỏ rõ mưa gió của thái tử gia sắp đến.
Cô nhân cơ hội phân tích cục diện trước mắt, nghĩ tới nghĩ lui kết quả chỉ có thể là Tần Nghiên Bắc có bất mãn với cái tên "Nhạn Nhạn" này.
Kỳ thật có thể hiểu được, hậu duệ quý tộc hoàng thân cổ đại đều không thích người khác có tên cùng âm với tên của mình, đó tương đương với việc phạm húy, huống chi hôm nay còn bị cùng âm với tên một con mèo, thái tử gia từ nhỏ tới lớn sống trong nhung lụa, không thích nghe cũng rất bình thường.
Vân Chức nuốt nuốt, ôm chặt Nhạn Nhạn, săn sóc nói: "Tôi bảo đảm, là nhạn trong chim nhạn cứ không phải nghiên trong Nghiên Bắc đâu. Bất quá Tần tiên sinh, nếu như anh cảm thấy chói tai thì tôi sẽ không gọi nó như vậy ở trước mặt anh."
Trái tim Tần Nghiên Bắc truyền tới cảm giác tê mỏi rõ ràng, giống như mấy vạn châm đột nhiên chọc vào, đâm thủng hết thảy tất cả lí do anh đã thay cô tìm, thẳng tắp đâm vào huyết nhục đang nhảy lên của anh.
Một cái xưng hô mà thôi, thoạt nhìn giống như chỉ là việc nhỏ bé không đáng kể, mới đầu đau đớn cũng rất nhỏ, nhưng những cái châm đó liền biến thành dao nhỏ, không hề nương tay đâm sâu vào bên trong, càng vào sâu càng đau.
Anh nhìn thẳng vào mắt Vân Chức, bên trong là chân tướng thanh triệt, tìm không ra chút nào chứng minh nó có tồn tại liên quan tới "Nghiên Nghiên".
Cho nên chân tướng chân thật chính là, mèo là Nhạn Nhạn, hai chữ chẳng có liên quan gì tới anh cả, anh chỉ là Tần tiên sinh không có bất cứ cái gì đặc biệt?!
Hiện tại ngay cả "Nghiên Bắc" cô cũng không chịu gọi, những lời thổ lộ động tình trước kia anh nghe qua đều là cô nói với một con mèo bị thương ở chân?! Lúc thấy con mèo kia không thể đi được, cô liền không hề nhớ tới anh một chút nào đúng không!
Bàn tay nắm lấy cổ tay của Vân Chức theo bản năng càng siết chặt hơn, anh nắm lấy sau cổ Nhạn Nhạn, mặc kệ nó có đồng ý hay không vẫn quyết đoán xách nó ra chỗ khác, ôm Vân Chức lên, cưỡng ép cô đối diện với mình.
Anh nuốt xuống yết hầu cay đắng, sống lưng thẳng tắp, nhẫn nại không biểu lộ điều gì trước mặt cô, trầm lẫm nhìn cô trong gang tấc: "Đối với em, anh cũng chỉ là một Tần tiên sinh?"
Vân Chức trong nháy mắt bị cảm xúc xem không hiểu ở sâu trong mắt anh dọa tới, cô châm chước nói: "Tần tiên sinh là kính xưng..."
Lúc ở Nam Sơn Viện, cô gọi anh là Nghiên Bắc, nhưng mà gọi thân thiết như vậy vẫn có chút mất tự nhiên.
Tần Nghiên Bắc cười lạnh: "Anh bảo em gọi kính xưng với anh lúc nào!"
Vân Chức chú ý tới khóe mắt anh có chút tơ máu mờ mịt, tuy rằng không hiểu vì sao lại thế, nhưng tâm lại không nhịn được mà chua xót.
Thái tử gia đều đã tới ăn tết với cô rồi, cũng không cần thiết phải xa cách như vậy, vì thế liền phối hợp mà sửa lại cách gọi như hồi trước: "... Nghiên Bắc."
Nào nghĩ tới, Tần Nghiên Bắc căn bản không thấy đủ: "Lại đổi."
Vân Chức sửng sốt, còn có thể đổi thành cái gì?
Tần Nghiên Bắc nhìn bộ dáng mờ mịt vô tội của cô, ngực vô hình bị một bàn tay mạnh mẽ xé toạc ra một vết rách.
Không phải yêu anh sao, không phải coi anh là quan trọng nhất, đến mạng cũng không để bụng sao!
Vì cái gì mà lại để cho anh ghen với một con mèo chứ...
Cô có thể cho anh một vị trí chính xác, để anh có thể thấy được tâm ý của cô, đừng hèn mọn như vậy mà bị dăm ba câu của cô tr.a tấn có được không.
Vân Chức bị cảm giác nguy hiểm áp bách, bỗng nhiên nhanh trí, không quá dám tin tưởng hít một hơi, thử lơn gan gọi: "... Nghiên... Nghiên Nghiên?"
Nhạn Nhạn bị ném sang một bên meo một tiếng liền xông lên, ủy khuất ôm lấy dép lê của Vân Chức.
Tần Nghiên Bắc lại lần nữa xách nó ra, tâm bị phồng lên cực hạn bị đâm thủng, hầu kết giật giật, khàn giọng yêu cầu: "Gọi lại lần nữa."
Vân Chức khiếp sợ đến ngừng thở.
Anh thật sự có ý này!
Nói như vậy, thái tử gia không vui là vì Nghiên Nghiên là nhũ danh của anh, mà lại bị cô dùng để gọi một con mèo, lúc này mới tức giận?!
Vân Chức lần nữa cảm thấy có lỗi, cực độ thành khẩn gọi anh một tiếng: "Nghiên Nghiên, thực xin lỗi, trước đó là tôi không biết, thật ra..."
Tần Nghiên Bắc rũ mi mắt, đột nhiên dựa về phía cô, ôm lấy cái gáy của cô đè ở trên vai mình, để cho câu tiếp theo của cô không thể nói ra được.
"Những cái khác không cần nói..." Anh có dự cảm, sẽ không có câu nào là anh muốn nghe, cô nói càng nhiều, cái động dưới đáy lòng anh sẽ càng sâu, bị cắn đến hoàn toàn thay đổi, những sự tin tưởng vững chắc trước kia giống như đều bắt đầu lung lay sắp đổ, "Em chỉ gọi hai chữ kia là được rồi."
Coi như là cô chủ động gọi như vậy đi.
Vân Chức chống lên bả vai anh, mạch đập trên cổ anh đang nhảy lên rất gần, một chút một chút chấn động cô.
Cô nói không rõ nguyên nhân, đột nhiên cảm nhận được anh đang khổ sở, do dự vài giây, vẫn là nhỏ giọng nói: "Nghiên Nghiên hẳn là nhũ danh mà người thân thiết nhất của anh gọi đi, tôi gọi như vậy không quá thích hợp, cứ gọi là Nghiên Bắc vẫn tốt hơn."
Tần Nghiên Bắc nhẹ hừ, che lại khóe mắt đang đỏ lên.
Là cô nhiều chuyện, là cô da mặt mỏng.
Đều đã gọi ra miệng rồi, sao còn nhất định phải đòi được thân phận "người thân thiết nhất" từ anh chứ.
Cô chính là uyển chuyển cầu được yêu, muốn được anh chính miệng xác định tán thành.
Tiểu tâm tư này, còn tưởng rằng anh nhìn không ra sao.
Tần Nghiên Bắc không khỏi ôm chặt Vân Chức hơn, mê muội hấp thụ ấm áp ngọt thanh trên người cô.
Nhạn Nhạn là một con mèo thì sao chứ, không ảnh hưởng tới việc cô nhóc này yêu anh đến lo được lo mất, cô sợ hãi đắn đo không có được anh cho nên mới cứ lúc nóng lúc lạnh như vậy, lấy lui làm tiến, biết rõ anh muốn nghe cái gì nhưng lại cứ chịu đựng không nói.
Cô nhất định là vậy.
... Cũng cần phải như vậy.
Bên ngoài có tiếng pháo vang lên, có một số nhà ăn cơm sớm đã bắt đầu nấu sủi cảo, lúc này Vân Chức mới nhớ tới trong phòng bếp còn có mấy đĩa sủi cảo, vội đẩy đẩy Tần Nghiên Bắc, hy vọng anh buông mình ra: "... Sủi cảo của anh, còn mặc kệ nữa là sẽ nhũn đấy."
Sự kiềm chế của anh hơi được nới lỏng, Vân Chức nắm lấy cơ hội nhảy xuống khỏi đùi anh, trước khi hai người tách ra, thân thể cô hơi dừng một chút, hoảng hốt giống như có một nụ hôn thật nhẹ dán ở trên tóc mình.
Vân Chức tự giễu, đây là cái ảo giác buồn lo vô cớ gì chứ.
Sau khi Tần Nghiên Bắc bị bệnh nặng, trạng thái tinh thần lại không ổn định, cần cô giống như cần nước, không chịu khống chế mà làm ra một số tiếp xúc thân thể, nhưng cũng sẽ không đến mức hôn cô.
Với tính cách cùng thân phận như vậy của anh, không có khả năng có ý tưởng gì khác với cô.
Cô không khỏi lo lắng quá nhiều rồi.
Vân Chức ôm Nhạn Nhạn vào bếp, nhặt mấy cái vỏ sủi cảo còn thừa ở trên bàn lên, xoay người quơ quơ với Tần Nghiên Bắc, cong mi cười, ánh đèn trên trần nhà nhu hòa chiếu trên lông mi cô, thanh âm cô rất nhẹ: "Nghiên Bắc, anh lợi hại ghê, gói đẹp quá."
Tần Nghiên Bắc ngồi ở trong bóng tối mờ mờ bình tĩnh nhìn cô.
Chân cô đeo dép lê nhung mao, tóc dài được buộc lên, ngón tay dính bột mì, cho dù không có đèn, bản thân cô cũng đã là vật sáng bên trong bóng tối của anh rồi.
Ánh sáng nhỏ này gần trong gang tấc, duỗi tay liền có thể nắm lấy, đã phá tan quỹ đạo thế giới từ lâu đã bị phong bế của anh.
Làm sao có thể... không phải thuộc về anh chứ.
Tần Nghiên Bắc cảm thấy bản thân giống như một kẻ bị bệnh nguy kịch, sắp sửa gần ch.ết tới nơi vậy, trong mắt không còn gì, chỉ có thuốc của anh, anh cảnh cáo bản thân bình tĩnh lại, thu lại dục vọng tham lam đang lan tràn trong mắt, chuyển động xe lắn tới gần Vân Chức.
Anh học bộ dáng bình tĩnh của bản thân trước khi gặp được cô, bộ dáng không hề bị dao động bởi bất cứ thứ gì, rửa sạch tay cầm lấy miếng vỏ từ tay cô, lau bột mì ở trên má cô, thấp giọng nói: "Ai bảo em động vào, chờ ăn là được."
Mặt Vân Chức bị anh phác họa, nhịn không được bật cười, nghiêng đầu hỏi anh: "Thật sự không cần tôi làm gì sao?"
Tần Nghiên Bắc nhìn chằm chằm đôi môi đang cong lên của cô, môi răng khô khốc bỏng cháy, nhàn nhạt a một tiếng: "Nhờ em làm cổ động viên, em làm được không?"
Vân Chức tỏ vẻ cô bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Cô không chịu ngồi yên, đi thay bộ quần áo ở nhà, cho Nhạn Nhạn thêm thức ăn cho mèo với đồ ăn vặt khác, sau đó lại quay lại làm trợ thủ cho Tần Nghiên Bắc.
Vân Chức một bên hỗ trợ nấu nước, một bên trộm ngắm anh, phát hiện thủ pháp làm mì vằn thắn của anh là hôm nay mới học được, cách làm còn đang được ngay ngắn đặt trước mặt, nhưng thành phẩm làm ra lại cực tốt.
Thông minh khéo tay, người lại đẹp trai như vậy, năm nay cô đúng là rất có phúc mới có lộc ăn.
Thời điểm vớt sủi cảo ra khỏi nồi, Vân Chức nhận được rất nhiều tin nhắn WeChat chúc tết, Đường Dao là người gửi dài nhất, trong giọng nói là tiếng ồn ào nhốn nháo, nghe không rõ lắm, có vài câu còn cố ý tăng lớn âm lượng, nhưng vẫn có thể nghe được rõ ý.
" ~ Chức Chức, hôm nay cậu đừng cảm thấy quá cô đơn nhé, cho dù chỉ có một mình thì cũng phải trải qua thời điểm này một cách náo nhiệt nhất nha! Bất quá đừng có uống rượu đó, cậu mà say rồi thì sẽ coi người ta như mèo mà sờ, siêu cấp đáng sợ luôn!"
Đường Dao cười to, ngay sau đó nhớ tới bên người Vân Chức căn bản là không có ai, muốn thu lại cũng không được, thở dài nói: "Cậu còn nhớ rõ lần trước tớ đưa cho cậu một thùng rượu trái cây không, uống ngon lắm đó! Chỉ có chút mùi rượu mà thôi, tớ thề sẽ hoàn toàn không say được đâu, gia tăng chút gia vị, đêm nay nếu không cậu cứ thử xem, đừng tiếc mà không uống, năm sau tớ lại mang tới cho cậu."
Vân Chức nhớ lại, Đường Dao đúng là từng mang tới cho cô một thùng, cô nhìn thấy khá đắt, cho nên vẫn luôn không nhẫn tâm chạm vào nó.
Cô lại nhìn nhìn bữa cơm tất niên thái tử gia đã chuẩn bị cho mình, người ta cũng đã tự tay làm sủi cảo rồi, dù sao đi nữa cô cũng nên tỏ chút thành ý, hơn nữa hôm nay cũng là một đêm Trừ Tịch náo nhiệt khó có được mà.
Vân Chức tới ngăn tủ tìm được thùng rượu trái cây kia, cầm hai chai ra, trên thân bình đều là tiếng Ý, cô không hiểu lắm, nhìn trước nhìn sau cũng không thấy chỗ nào ghi nồng độ cồn, vì thế liền yên tâm đặt lên bàn, rót cho mỗi người một ly.
Lúc sủi cảo được bưng lên, Xuân Vãn trong TV đang dừng ở màn biểu diễn ca nhạc, Tần Nghiên Bắc giơ tay điều chỉnh thấp âm lượng, non nửa bàn sủi cảo đều gắp vào trong bát của Vân Chức, nhìn như không thèm để ý mà nói: "Nếm thử đi, khó ăn thì cố mà nhịn."
Vân Chức cười gắp một miếng cắn, sủi cảo vị tôm nõn đã bóc vỏ lấp đầy khoang miệng.
Cô ngơ ngẩn, trước kia vẫn luôn không chú ý tới là nhân gì, thế mà... lại là nhân mà cô thích nhất, cũng giống với vị mà cô từng muốn cùng anh ăn vào hôm Trừ Tịch.
Tần Nghiên Bắc liếc cô: "Ngây người cái gì, không nuốt nổi? Ngay cả cái này cũng muốn giả vờ, coi là anh nhìn không ra sao?"
Đôi mắt Vân Chức bị nhiệt khí huân nóng, có chút chua xót nhè nhẹ, nuốt xuống, giữa răng cô hơi cộm, cắn phải một đồng tiên xu mới tinh sạch sẽ.
Bên môi Tần Nghiên Bắc cong lên, lại áp xuống, dường như không có việc gì nói: "Vận khí không tồi."
Vân Chức cúi đầu.
Nơi nào là vận khí không tồi chứ, rõ ràng là do anh cố ý bỏ vào trong bát cô.
Từ nhỏ tới lớn, nhiều năm như vậy rồi, những miếng sủi cảo có tiền xu ở bên trong đều vào bát của anh trai, anh trai không ăn thì cũng sẽ là của người khác, có một năm thà rằng cho con chó trong nhà nuôi cũng nhất quyết không cho cô.
Thời điểm ăn tết với bà nội, bà nội không tin những phong tục này, cũng không thích nhét vào, cô đương nhiên sẽ không nhận được. Đã từng chỉ là giấc mộng đêm khuya, vì một cái đồng xu ấu trĩ mà trong lòng trộm mất mát khó chịu.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cô, vào đêm Trừ Tịch, trong màn sương trắng nóng hôi hổi của sủi cảo, có thể cắn được đồng tiền xu mà cô cho rằng mình vĩnh viễn không bao giờ có được.
Lông mi Vân Chức rũ thật thấp, ăn xong sủi cảo, cười nói: "Vậy tôi chia một nửa vận khí của mình cho anh nha."
Giọng nói còn chưa lạc đi, một tờ khăn giấy mang theo nhiệt độ cơ thể dừng ở trên đôi mắt cô, tiếng nói trầm thấp rất gần: "Gia vị nêm vừa rồi, đừng thêm muối vào."
Khăn giấy chậm rãi bị nhuận ướt, Vân Chức không có duỗi tay nhận, để cho anh cứ như vậy ấn, rất nhanh liền cười tủm tỉm nâng mặt lên, coi như không có việc gì phát sinh, đưa ly rượu trái cây cho anh: "Vậy không bằng uống chút ngọt."
Ly pha lê chạm vào nhau tạo ra những gợn sóng, Vân Chức uống một ngụm to, non nửa ly nước đều bị cô uống hết trong một lần, thật sâu cảm thấy Đường Dao không có lừa cô, đúng là rất dễ uống, còn hợp với khẩu vị của thái tử gia nữa.
Có chút mùi rượu giống như cô ấy nói, nhưng cơ bản là không đáng kể.
Tần Nghiên Bắc trước sau đều nhìn cô, ăn uống cũng không nhiều lắm, Vân Chức có chút tham ngọt, lại rót cho mình thêm hai ly, lúc uống đến ly thứ ba, cô mới dần dần cảm thấy không đúng lắm.
Cô bây giờ mới ý thức được, cái độ cồn không đáng kể với tửu lượng của người khác này đối với cô lại cơ bản là tai họa ngập đầu, thân thể cô chợt nóng lên, bùng nổ, xâm chiếm ý chí của cô.
Vân Chức biết mình không xong rồi, nhân lúc còn giữ được chút tỉnh táo, bèn đứng dậy muốn đi vào phòng ngủ, mới vừa mới đứng lên, chân liền mềm nhũn trượt xuống, mềm như bông dựa ở trên ghế, gương mặt đỏ bừng.
Cô sốt ruột trừng mắt nhìn Tần Nghiên Bắc, hình dáng lạnh lùng sắc bén của thái tử gia ở trong tầm mắt của cô bắt đầu mơ hồ, thấy thế nào nhỉ... giống như một con mèo lớn cao quý cô không mua nổi, kiêu ngạo xinh đẹp, uy phong lẫm liệt, chỉ có thể nhìn thấy ở trong sách gồm những con mèo quý trên thế giới mà thôi.
Vân Chức chống huyệt thái dương, dùng sức ấn, lại nhấc mắt, Tần Nghiên Bắc đã tới gần cô, duỗi tay sờ cái trán của cô.
Đôi mắt đen nhánh của anh khiếp người, cô giống như khôi phục được lý trí trong chốc lát, hàm hồ hô một tiếng: "Không cần sờ tôi, để tôi tự..."
Những lời sau đó là mấy lời vớ vẩn không rõ gì đó, ngay sau đó cô say đến càng hung, nhìn thấy cái gì cũng thấy nó hơi hơi vặn vẹo. Nhạn Nhạn ở bên chân bị phóng to ra, nhưng cũng không bằng với nhiệt độ cơ thể rất cao của Tần Nghiên Bắc ở trước mặt.
Da anh trắng, tóc ngắn chỉnh tề, ngũ quan anh tuấn, ở trong đôi mắt say đến lờ đờ đầy sương mù của Vân Chức quả thực chính là con mèo lớn cực phẩm ngàn năm khó gặp.
Vân Chức nhịn không được tới gần, ghé sát vào xem đôi mắt đen trầm của anh, nhẹ nhàng nói: "... Mày đẹp như vậy... có chủ chưa vậy?"
Lúc say cô nói từng chữ không rõ lắm, hai chữ cuối cùng còn hàm hồ ngậm ở trong cổ, ngữ điệu so với bình thường càng mềm càng ngọt hơn, mang theo một chút giọng mũi ủy khuất, trên lông mi còn vương nước ướt át chưa được lau khô.
Tần Nghiên Bắc ngồi trên xe lăn, có thể cảm giác được rõ ràng hô hấp cực nóng của cô.
Ngón tay anh chậm rãi nắm lấy xe lăn, đôi mắt gắt gao cố định cô, hầu kết áp xuống.
Mà không biết có phải do nhiệt độ quá cao hay không, không biết từ khi nào chỗ tóc mai cùng cổ của anh có chút mồ hôi mỏng, theo đường cong phập phồng, dán sát vào làn da chảy xuống.
Vân Chức không thể tự khống chế mà vươn tay, chạm đến lông mi của anh, lại dọc theo thái dương hướng về phía trước, vuốt ve mái tóc ngắn không chút cẩu thả của anh, hoàn toàn là dựa theo động tác vuốt lông mèo, yêu thích không buông tay lại xoa nhẹ hai lần, có chút ngạc nhiên mà lẩm bẩm: "A... có hơi... cứng."
Tần Nghiên Bắc hơi nhắm mắt, ngón tay nhẹ nhàng chế trụ hai má cô: "Chức Chức, em tỉnh táo sao?"
Rượu trái cây kia rõ ràng chẳng có hương vị gì cả, sao lại có thể say thành như vậy, mùi rượu lại còn nặng đến thế nữa.
Nhạn Nhạn ở bên cạnh gấp đến độ muốn ch.ết, cào cào ống quần Vân Chức, tận lực lớn tiếng kêu meo meo.
Ai ngờ chui vào trong tai Vân Chức, loại tiếng kêu đòi sủng ái này của mèo con lại phát ra từ miệng của con mèo lớn anh tuấn trước mặt.
Nó nhìn cao lãnh như vậy, thế mà bị người ta sờ lại còn có thể kêu.
Đáng yêu quá.
Kêu, chính là ý tứ chào đón mình, có thể càng quá phận rồi.
Tóc dài Vân Chức tản ra, dừng ở trên vai, chóp mũi ửng đỏ cũng có một chút mồ hôi, cô ngửa đầu nhìn chằm chằm Tần Nghiên Bắc, đuôi mắt hơi cong cùng với mềm mi yếu ớt hiếm thấy, cố tình ở trong mắt anh lại thanh linh vô tội, hơi nước lan tràn.
Lá gan cô lớn hơn nữa, vòng tay ôm lấy cổ Tần Nghiên Bắc, bò bò lên trên người anh.
Ngay sau đó, eo đã bị anh nắm lấy thật chặt, kéo đến trong ngực.
Hơi thở của Vân Chức mang theo mùi rượu ngọt thanh của nước trái cây, đánh vào trong ngực Tần Nghiên Bắc, cô bị nắm có chút đau, đôi mắt ướt đẫm lên án: "Mày có phải... ăn nhiều thức ăn cho mèo quá không, sao có thể... sao có thể mạnh như vậy..."
Cô giống như phát tiết lại sờ sờ soạng soạng con mèo lớn này vài lần nữa, ngừng ở bên tai anh, nhẹ nhàng chậm chạp nắm lấy vành tai đang nóng lên của anh, ngơ ngẩn mà lẩm bẩm: "Lông của mày, hơi ít nhỉ..."
"Không nên tự ti..." Ngự miêu cuồng nhân – Vân Chức tri kỷ an ủi nó, thân thể nghiêng về phía trước, ôm lấy bả vai của người đàn ông, môi thực ôn nhu dán qua, áp lên cái tai vốn dĩ nên có nhiều lông hơn của anh, hơi thở nóng rực, "Tao... tao không chê mày đâu."
Cô dỗ dành giống như dỗ Nhạn Nhạn, sờ từ sống lưng vuốt nhẹ một lần, môi lại mềm mại đè ở trên trán anh, âm điệu an ủi của cô còn kèm theo chất giọng mềm mại của con gái phương Nam, thấm vào đáy lòng tan nát của anh, giống như tưới lên loại thuốc giải anh cầu mà không được.
Gân xanh trên cánh tay của Tần Nghiên Bắc đã banh đến dữ tợn, cúi người ôm lấy Vân Chức, không thể nhịn được nữa mà kéo cô vào trong thân thể.
Vân Chức nựng mèo rất có kinh nghiệm, con có tính khí kém cỏi nhất trong tiệm cô cũng làm nó quỳ gối trước cô được cơ mà.
Đầu ngón tay Vân Chức xoa từ vành tai anh đến bên gáy, nắm lấy cằm anh, dựa theo tập tính của con mèo xấu tính, xoa xoa khóe môi mím chặt của anh.
Mi mắt Vân Chức nặng nề rũ xuống, men say mông lung cười ngoan ngoãn, tiếng nói kéo đến càng mềm càng nhẹ, kinh nghiệm phong phú nói: "Càng là... mèo kiêu ngạo, kỳ thật càng muốn... được hôn, tao... tao biết mà."
Cô có chút mất sức, chịu không nổi đè ở trước mặt Tần Nghiên Bắc, đầu ngón tay trắng nón đùa nghịch vài cái dưới cái cằm sắc bén căng chặt của anh, sau đó ở bên môi anh, rất kiên nhẫn mà ôn nhu hôn một cái.
Có cái gì đó vào đêm nay ầm ầm nổ tung.
Tất cả những rụt rè, nỗ lực khắc chế kia, ở ngay một khắc cô gái nhỏ cúi đầu, rốt cuộc cũng không thể nhịn được, vỡ thành bụi phấn.
Tần Nghiên Bắc vỗ về đầu Vân Chức, đem cô hơi nâng lên, chờ cho nụ hôn vốn nên đè ở khóe miệng anh tiếp tục rơi xuống, liền không nghiêng không lệch đè lên môi anh.
Trái tim kinh hoàng đến mức như mất đi tri giác.
Cái gì cũng không cảm thụ được, chỉ có một chút lại một chút va chạm xương sườn đau nhức, giống như đang đánh nứt thần kinh đã tới cực hạn của anh.
Vân Chức nựng mèo sẽ không hôn lâu, ngay sau đó liền nâng mặt lên, ngây thơ nhìn anh.
Tần Nghiên Bắc ôm lưng cô, muốn lại lần nữa cắn môi cô, động tác của cô lại nhanh hơn, nỗ lưng nâng thân thể lên cao, bao dung ôm lấy con mèo lớn này.
Vừa lúc đúng 0 giờ, tiếng pháo hoa ngoài cửa sổ vang lớn, chiếu sáng lên bóng đêm đen đặc, tiếng chuông trong TV chợt xa chợt gần.
Trong mắt Tần Nghiên Bắc phiếm hồng, nắm tay Vân Chức, khàn khàn hỏi: "Chức Chức, năm mới tới rồi, em còn có yêu cầu gì mà anh chưa làm cho em không?"
Vân Chức thả lỏng ôm lấy anh, vuốt vuốt lông, mê mang mở mắt ra, nhỏ giọng nói: "Cùng Nhạn Nhạn..."
Nhạn Nhạn ghen ghét đến mức xù cả lông, vừa nghe thấy Vân Chức gọi nó liền nhanh chân chạy tới, ủy khuất kêu meo meo.
Đôi mắt Tần Nghiên Bắc nhìn nó chằm chằm, không tiếng động ngăn cản, Nhạn Nhạn sợ người lạ, cảm nhận được sự áp chế từ người kia bèn nức nở quay người đi.
Thanh âm Vân Chức ngày càng thấp: "Có cái nhà thì tốt rồi."
Rạng sáng mùng một năm mới, trợ lý Tần tổng còn chưa kết thúc xong bữa tiệc rượu thì đã kinh sợ nhận được điện thoại của thái tử gia, thanh âm bên kia điện thoại hàm chứa cảm giác không quá bình tĩnh, xa lạ, thấp giọng phân phó: "Sau hửng đông liên hệ với vài nhãn hiệu, tôi muốn đặt làm một chiếc nhẫn, cần dùng gấp."
Trợ lý cẩn thận hỏi: "Tần tổng, có thể hỏi là dùng vào việc gì không ạ. Tôi cũng tiện bàn bạc lại với họ hơn, miễn cho giữa đường lại chậm trễ thời gian."
Trong tiếng pháo hoa bay lên không trung, cùng với tiếng cười đùa ầm ĩ, trợ lý nghe thấy Tần Nghiên Bắc trả lời: "Nhẫn cầu hôn."
Sau đó điện thoại liền bị cúp.
Nơi này là khu dân cư bình dân gần Thanh Đại, từ lầu 12 này cũng không nhìn thấy cảnh sắc gì đặc biệt, Tần Nghiên Bắc đứng lên, ôm lấy Vân Chức đang say đến lảo đảo, trong mắt đen nhánh ánh lên pháo hoa rực rỡ ở bên ngoài.
Anh cười rất nhẹ.
"Xin lỗi."
"Thứ gọi là nhà, anh cũng không có."
"Anh tặng em nhẫn, Chức Chức, em nhớ phải nhận nhé."