Quyển 3 - Chương 6: Cổ đại (6) ngươi nhìn ngươi đã cứng thành cái dạng gì kìa [hơi h]

Editor: Dương Gia Uy Vũ
"Ta nhớ rõ trong thoại bản kia có nhắc tới một bài thơ đoán đồ vật, ngươi phải giúp ta đoán thử xem nha." Mặc dù không thấy rõ biểu cảm của cô, Mộc Dung cũng biết cặp mắt ánh nước kia nhất định đang chứa đầy nghi ngờ hoang mang.


【 Một vật trước nay sáu tấc dài, khi thì mềm mại khi thì cứng.
Mềm như hán tử say chao đảo, cứng tựa phong* tăng khắp chốn cuồng.
Ra động vào cốc do bản lĩnh, dưới vòng eo chợt thấy quê nhà.
Trời sinh hai quả tùy ý dụng, từng cùng giai nhân đấu mấy lần. 】
* Phong (风): ở đây có nghĩa là phóng túng.


"Mộc Dung, ngươi nói xem rốt cuộc đó là cái gì? Ta đoán rất lâu cũng không biết là cái gì, ngươi biết không? Nói cho ta đi ~"


Có lẽ là trong lòng vốn có quỷ, lúc Mộc Dung nghe Mộc Khanh Khanh đọc lên câu đầu tiên, hắn đã trực tiếp đoán được đó là ƈôи ȶhịȶ của nam nhân. Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad DuongGiaUyVu. Nghe âm điệu mềm mại đọc ɖâʍ thơ của nàng, thô to vốn đã không thế nào thành thật lại hơi hơi cương cứng lên, phản ứng càng thêm kịch liệt. Hắn đã có thể cảm giác được thứ kia đang sung huyết sưng to trong quần hắn.


"Không, không biết, Mộc Dung cũng không biết đó là cái gì." Ánh mắt Mộc Dung dao động, không dám lại nhìn khuôn mặt nhỏ kiều nộn vẫn luôn nằm sấp giữa hai chân hắn lấy một cái, cũng không dám xác định ƈôи ȶhịȶ đang đứng thẳng của mình có bị nàng phát hiện hay không.


Hai mắt Mộc Khanh Khanh tràn đầy ý cười mà nhìn vải dệt nhô lên giữa hai chân hắn, trong lòng nghĩ, thì ra là một tên muộn tao* giả vờ đứng đắn.
* Muộn tao: người ngoài lạnh trong nóng.


available on google playdownload on app store


Trong lòng cười không ngừng, nhưng mở miệng lại mang theo tiếc nuối nhè nhẹ, "Thì ra Mộc Dung cũng không biết à, ta biết mà, trên đời này làm gì có đồ vật nào lúc mềm lúc cứng, hơn nữa bản lĩnh và quê nhà gì kia cũng kỳ quái ghê, ta chưa từng nghe nói qua. Thật muốn nhìn thấy vật đó quá."


"Nhất định là người viết kia bịa chuyện. Tiểu thư chớ có hỏi lại người khác việc này nữa." Mặc dù sưng to giữa hai chân rất khó chịu nhưng Mộc Dung vẫn không nỡ đẩy cô ra, chỉ muốn lui về phía sau, tận lực khiến dục vọng của mình cách môi đỏ mũi kiều của cô xa một chút.


Nhận thấy được động tác của hắn, Mộc Khanh Khanh vờ như vô cùng bất mãn mà nhéo thịt cứng rắn bên hông hắn một cái, sau đó lại để đầu mình càng dán gần giữa hai chân hắn, "Ưm -- Mộc Dung? Giữa hai chân ngươi giấu cái gì cứng vậy? Cọ đến chóp mũi ta rồi." Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad DuongGiaUyVu. Không thèm quan tâm đến sắc mặt cứng đờ quẫn bách của Mộc Dung, Mộc Khanh Khanh rất khiêm tốn tò mò hỏi.


"Không, không có gì." Thanh âm hoảng loạn hơi khàn, "Tiểu thư còn gì muốn hỏi Mộc Dung nữa không?" Hắn muốn nhanh chóng dời đi lực chú ý của Mộc Khanh Khanh.


Mộc Khanh Khanh tựa như bừng tỉnh hít sâu một hơi, sau đó lại nhắm ngay nơi nào đó đang nhô lên chậm rãi thở ra, vừa lòng mà nhìn chỗ kia càng nhô lên rõ ràng, "A, đúng là còn một chuyện nữa."
【 Ấm áp chặt chẽ thơm hơn sen, vừa nhu vừa mềm lại giỏi yêu.


Vui thì le lưỡi cười hớn hở, mệt thì tùy thân ngủ cạnh đùi.
Khoảng giữa hai chân vì gia nghiệp, cỏ thưa bên cạnh là cố hương.
Nếu gặp tuấn tử phong lưu ấy, chiến đấu bình tĩnh không nói gì. 】


"Mộc Dung có thể nói cho ta biết đó là cái gì không? Bài thơ này ta cũng không hiểu." Giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì, lại mở miệng nói: "Ngủ cạnh đùi? Hiện giờ tư thế này của ta không phải là ngủ cạnh đùi ngươi sao? Nhưng như vậy lại không khớp với hai chữ【 tùy thân 】 rồi, phải không? Mộc Dung?"


"Tiểu thư, người ngồi dậy trước đã, chân Mộc Dung hơi tê rồi." Không chỉ chân hắn tê dại, mà xương cùng cũng bị nàng làm tê tê dại dại.


"A... Ngươi không sao chứ? Ta giúp ngươi xoa bóp chân nha?" Căn bản không cho hắn cơ hội cự tuyệt, Mộc Khanh Khanh mới vừa nâng thân mình lên, một đôi tay đã làm loạn nhẹ nhàng xoa nắn bắp đùi hắn.


"Ư -- tiểu, tiểu thư, không, không cần." Cô vừa ngồi dậy, không đợi hắn thở phào nhẹ nhõm thả lỏng lại, hắn liền phát hiện vải vóc nhô lên giữa hai chân, giữa lúc khẩn trương xấu hổ, động tác trên tay nhỏ của cô lại khiến hắn lần nữa cứng đờ vô thố.


"Sao lại không cần được? Ngươi xem ngươi đã cứng thành cái dạng gì rồi kìa?" Vẻ mặt cô chính khí ngước mắt nhìn hắn.


Nghe cô nói xong, trong lòng hắn cũng cả kinh, khủng hoảng lo lắng nghiệt căn đang nổi lên phản ứng của mình đã bị cô phát hiện. Có điều, hắn lại nhìn biểu cảm tư thái của cô, lại không giống như đã cảm thấy được cương cứng của hắn.


Mộc Khanh Khanh không để ý tới trong lòng Mộc Dung đang rối rắm lo lắng như thế nào, động tác trên tay vẫn không ngừng lại, càng ngày càng quá phận, càng ngày càng châm lửa.


Một đôi tay nhỏ nhu mỹ vuốt ve hoạt động trong đùi hắn, khi thì khiêu khích nhẹ xẹt qua bên cạnh ƈôи ȶhịȶ hắn, khi thì ấn ngón tay trêu đùa chỗ nhạy cảm của hắn.


Nếu Mộc Dung có thói quen đi dạo Câu Lan viện thì đã có thể khám phá ra tâm tư câu dẫn mập mờ của Mộc Khanh Khanh hiện giờ, chỉ tiếc là hắn lại không có một chút kinh nghiệm, cho nên, hắn chỉ cho là chính mình ɖâʍ uế phóng đãng, đối với một tiểu cô nương còn chưa cập kê mà cũng dục hỏa khó nén, nghiệt căn sưng to.


Mộc Khanh Khanh nhìn hắn vẫn như cũ không có phản ứng gì lớn, trong lòng xấu hổ buồn bực một trận, hắn đã sưng to đến loại trình độ này rồi, vậy mà còn không mau làm một ít chuyện nên làm với cô đi!


Một tay trực tiếp nắm thân gậy đang nhô lên kia, một tay sờ trứng dưới gậy của hắn, dù trong lòng kích động, trên mặt Mộc Khanh Khanh vẫn là biểu cảm nghi hoặc hồn nhiên, cô nâng cặp mắt thủy quang liễm liễm lên, nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt, "Mộc Dung, trên người của ngươi có thứ gì kỳ lạ thế? Sao một cái cứng rắn như sắt, một cái lại thịt mềm mềm? Phía dưới của ta lại không có... Tại sao vậy?"


Thanh âm của hắn đã hoàn toàn khàn khàn, đáy mắt vẫn luôn nhìn cô chăm chú cũng trở nên thâm trầm đen đặc, tựa như đã hạ quyết tâm rất lớn, hắn từng chữ một mở miệng nói: "Tiểu thư, mau buông ra, cái này không thể ư --"


Hắn bị động tác ma sát cách vải vóc của cô đánh gãy lời cự tuyệt, một tiếng kêu rên sảng khoái lại ẩn nhẫn phát ra.


Đương nhiên cô thấy được hắn thoải mái, cúi đầu nhìn đôi tay trắng nõn của mình, tựa như đang nghiên cứu gì đó, cô lại dùng tay đang đặt trên thân gậy cọ xát vài cái, quả nhiên lại cảm giác được thân thể run rẩy và tiếng rên rỉ đang cố gắng kìm chế của hắn.


Cô lẩm bẩm, dường như hiểu ra, lại có chút nghi ngờ không xác định, "Ta chạm cây gậy này như vậy, Mộc Dung sẽ rất thoải mái sao?"


Hiện giờ hắn làm gì còn tinh thần trả lời cô nữa, Mộc Dung chỉ cảm thấy cảm giác duy nhất trên dưới toàn thân mà mình cảm nhận được, cũng chỉ còn tay nhỏ vừa thỏa mãn lại bất mãn của cô đó, hắn đã không còn sức lực ngăn cản hay cự tuyệt nữa rồi.


"Cây gậy này lớn như vậy, bình thường ngươi đều mang theo nó à? Vật thô dài như vậy ngươi vẫn luôn giấu ở hạ thân sao?" Biết rõ ƈôи ȶhịȶ của hắn đang có nhu cầu cấp bách cần cô an ủi, nhưng Mộc Khanh Khanh càng không để hắn như ý, ngược lại còn quá phận mà dừng động tác ma sát vừa rồi lại, chỉ dùng đầu ngón tay khẽ chạm xoa nắn thân gậy, vẻ mặt tò mò kinh ngạc, một chút cũng không màng hắn dục cầu bất mãn.


Nhưng rốt cuộc hắn cũng nhịn không được, tiếng nói khàn khàn, thanh âm nhỏ đến nỗi suýt chút nữa Mộc Khanh Khanh đã không nghe thấy, "Động một chút đi, tiểu thư."


"Động thế nào đây? Ta không biết, Mộc Dung, ngươi nói đi, ta sẽ giúp ngươi thoải mái." Quả là lời nói đơn thuần thiện lương của một tiểu cô nương hồn nhiên vô tri mà, trong lòng Mộc Khanh Khanh vui vẻ nghĩ.


"Tiểu thư, bao lấy nó xoa nắn lên xuống đi." Chỉ cần bước ra bước đầu tiên, việc mở miệng liền dễ dàng hơn nhiều, Mộc Dung dưới sự tr.a tấn của dục hỏa càng thêm đốt người, tạm thời quên mất phương hướng.


"Thứ này của ngươi thô quá, ta phải dùng hai tay mới có thể bao hết." Cô trực tiếp nói ra cảm thụ của cô, lời khen thành thật tràn đầy ngây thơ chất phác, khiến ƈôи ȶhịȶ cô đang nắm trong tay càng thêm kích động, càng thêm kích thích.


"Tiểu thư, nhanh lên, nhanh hơn nữa..." Hai tay của hắn không biết từ khi nào đã leo lên thân thể của cô, khát cầu mà tùy ý du tẩu.


"Sao nó lại càng ngày càng cứng, càng ngày càng thô vậy, Mộc Dung, tay ta mỏi quá đi à." Giọng nói kiều kiều nhu nhu của cô khiến hắn không thể kiềm chế mà bắt đầu thẳng lưng đưa đẩy, không ngừng thọc vào rút ra giữa đôi tay cô, cọ xát da thịt qua vải vóc của hai người cũng khiến hắn có một loại khoái cảm khác thường.


"Tiểu thư, nhanh, nhanh... Ư ha!" Khi một lần đưa đẩy cuối cùng tiến đến, hắn duỗi tay nắm lấy đôi bàn tay mềm mại kia, gắt gao bao lấy đôi tay nho nhỏ kia vào lòng bàn tay mình.


Mộc Khanh Khanh nhìn bộ dạng mê người khi cao trào bắn tinh của hắn, hai mắt hẹp dài híp lại, gương mặt phiếm hồng, cánh môi cực kỳ xinh đẹp khẽ mở đợi hái, tiếng rên rỉ ngắn ngủi trầm thấp, trong lòng cô có hơi ngứa ngáy khó nhịn, thì ra khi khuôn mặt khô khan cứng nhắc của Mộc Dung nhiễm ȶìиɦ ɖu͙ƈ lại mê người xinh đẹp đến như vậy. Cô muốn thử xem, hắn có thể càng mê người xinh đẹp hơn nữa hay không đây?


"Mộc Dung, ngươi bắn ra cái gì vậy? Sao giữa hai chân ngươi lại ướt hết rồi?"
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Dương: Giả ngu hay quá chị ơi 






Truyện liên quan