Quyển 3 - Chương 7: Cổ đại (7) chỉ cần liếc mắt một cái cũng đủ để hắn phá giới, mất cả trái tim
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Mộc Dung thở phì phò, mở đôi mắt mới vừa nhẹ khép lại kia, đôi mắt đen bởi vì dục vọng mà nhiễm một tầng mờ mịt, còn có chứa một tia mê mang.
Ý thức đã bắt đầu dần dần quay trở lại.
Chẳng hạn như xúc cảm mềm mại trong lòng bàn tay, chẳng hạn như dư vị mê người khuây khoả sau khi bắn tinh, chẳng hạn như thất thố như che trời lấp đất đánh úp lại, chẳng hạn như cảm giác đau lòng và căm ghét bản thân…
Mở miệng muốn nói, rồi lại không cách nào khép lại, hắn nghĩ, hắn quả nhiên thật điên rồ mà.
Nhìn vẻ mặt hắn giãy giụa thống khổ, Mộc Khanh Khanh hơi hiểu ra, xem ra vẫn còn chưa đủ.
Cô xoay người đè lên, trực tiếp ngồi lên đùi hắn, tay nhỏ còn dừng lại ngay đúng ƈôи ȶhịȶ, bắt đầu một vòng động tác mới, kích thích hắn phát tiết thêm dục vọng một lần nữa.
“Mộc Dung, ngươi có muốn thoải mái nữa không? Ta muốn tiếp tục giúp ngươi.” Cô ghé sát vào cánh môi hắn, thiếu nữ non nớt nhu nhược, trong thanh tuyến lại mang theo yêu mị dị thường, đoạt mất tâm hồn.
Suýt chút nữa Mộc Dung lại chìm đắm lần nữa, may mắn, chỉ là suýt chút nữa mà thôi.
Hắn nắm tay cô, mang đôi tay sạch sẽ mềm mại của cô rời khỏi nguyên nhân của tội ác, ánh mắt thống khổ khó chịu, thanh âm cũng nghẹn ngào kỳ lạ, “Tiểu thư, xin lỗi người. Mộc Dung… Khinh nhờn người. Cam nguyện nhận lấy bất kỳ trừng phạt nào của người, cái gì cũng được, đều được hết… Thực xin lỗi.”
Nhưng cô chỉ nhẹ nháy mắt, phảng phất giống như không nghe thấy, có chút xuất thần mà nhìn chằm chằm cánh môi gần trong gang tấc của hắn, màu sắc hình dạng mỹ lệ say lòng người, đầu lưỡi ɭϊếʍƈ khóe môi bỗng dưng khô cạn của chính mình, lần nữa khiêu khích nhẹ giọng nói: “Ta tha thứ cho Mộc Dung, bất kể Mộc Dung làm gì ta cũng đều tha thứ hết.”
Không hề cho hắn cơ hội mở miệng, Mộc Khanh Khanh dùng môi của chính mình áp lên hai mảnh cánh môi cô tương tư đã lâu kia, cái lưỡi ấm áp thâm nhập vào miệng hắn, cạy mở khớp hàm hắn không kịp khép kín, trực tiếp cuốn lấy lưỡi hắn giao triền ma xát, khiêu khích hắn, dụ dỗ để hắn trầm luân mê say cùng mình, đương nhiên, cô đã thành công dụ hoặc được hắn rồi.
Môi lưỡi hai người chặt chẽ chẳng hề rời nhau một khắc mà tương dán bên nhau, ʍút̼ vào quấn cắn, hơi thở và chất lỏng của nhau bắt đầu giao hòa. Cô quấn lấy cổ hắn, hắn ôm ấp eo cô, giữa động tác hôn sâu, thân thể hai người cũng không thể kiềm chế mà gần sát, gần sát hơn nữa…
Mùi xạ hương ẩn ẩn trong không khí không ngừng kích thích hai người đang hôn sâu đến quên mình, ȶìиɦ ɖu͙ƈ chỉ cần chạm vào là nổ ngay.
Nụ hôn sâu dài lâu mà triền miên qua đi, giữa đôi môi đang nóng lên của hai người rũ xuống một sợi chỉ nhỏ trong suốt.
Mộc Dung ngơ ngác nhìn môi cô bị chính mình khiến cho diễm lệ, chỉ bạc rũ xuống ɖâʍ mị say lòng người nói không nên lời.
Cánh tay Mộc Khanh Khanh nhẹ nhàng quàng trên cổ hắn, một đôi mắt mờ mịt hơi nước hơi mê say nhìn chăm chú hắn, thấp giọng lẩm bẩm, “Mộc Dung, Mộc Dung…”
“Tiểu thư… Người, ta…” Khoảng cách của hai người gần như vậy, tất cả lời lẩm bẩm nhỏ nhẹ của cô hắn đều nghe rõ ràng, thâm nhập cốt tủy. Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad DuongGiaUyVu. Không dám mở miệng hỏi, ngữ khí chứa nhè nhẹ tình ý khi gọi tên hắn kia có phải như hắn đang nghĩ không? Vừa khủng hoảng thương cảm vừa khó nén được vui mừng.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
“Nếu ta cũng giống như cô nương trong thoại bản, yêu thích ngươi thì phải làm sao bây giờ? Mộc Dung…” Thanh âm của cô mang theo men say gọi tên của hắn, là cái tên cô ban cho.
“Tiểu thư…” Hắn mở miệng bằng thanh âm chua xót, hạ quyết tâm cực lớn, tránh khỏi tầm mắt kéo dài mà cô đang nhìn hắn, “Mộc Dung không xứng đáng, không xứng với hai chữ yêu thích…”
Hắn đã từng gặp qua Mặc Nam Sơn. Phu quân tương lai của nàng, là thanh mai trúc mã của nàng, là công tử như ngọc chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể khiến người ta có cảm giác ấm áp như ánh mặt trời, chỉ cần một cái chớp mắt đã có thể tẩy sạch loại người tối tăm bụi bẩn như hắn.
“Nhưng Mộc Dung ngươi, lại là thiếu niên lang xứng đáng được ta yêu thích nhất trên đời này.” Mi mắt cô cong cong, sắc mặt luôn bệnh trạng nay lại tràn đầy chân tình thắm thiết.
Lời âu yếm của cô khiến trái tim hắn run lên, hoảng loạn nhảy nhót, mất đi đúng mực thường ngày, tiết tấu rối loạn.
“Ưm… Ư a…” Khóe miệng không thể kiềm chế tràn ra tiếng rên rỉ, hắn không nghĩ tới nàng vậy mà lại lớn mật như thế, không chỉ dùng cánh môi đã thấm ướt ɭϊếʍƈ hôn lên vành tai hắn, vòng eo như liễu cũng đong đưa khiêu khích hắn. Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad DuongGiaUyVu. Hắn muốn bảo nàng dừng lại, nhưng lại bị dụ hoặc của nàng lạc mất tâm trí; hình thức ở cùng nhau của hai người xưa nay cùng với thân thể mảnh mai của nàng khiến hắn không dám dùng sức áp nàng vào thân thể mình.
Sau khi cảm giác được Mộc Dung không ngăn cản động tác của chính mình, Mộc Khanh Khanh càng thêm làm càn, hết sức khiêu khích câu dẫn thân thể hắn.
Cô nương theo vành tai hắn ɭϊếʍƈ hôn một đường xuống phía dưới, để lại dấu vết ướt át ái muội trên làn da hắn, từng chút khiến tâm linh khô cạn của hắn dễ chịu. Động tác của cô vây quanh cổ hắn, sau khi tìm được hầu kết của hắn, bắt đầu dùng đầu răng nhỏ xinh nhẹ nhàng mài cắn khối nhô lên kia, đầu lưỡi ướt át ngẫu nhiên dò ra, an ủi hầu kết đang bị “Tàn sát bừa bãi” của hắn. Khe mông của cô cố tình mà như nguyện kẹp lấy ƈôи ȶhịȶ đang lần nữa mạnh mẽ kia, mỗi lần vòng eo linh hoạt chậm rãi đong đưa đều có thể khiến hắn run rẩy kêu rên.
Thân thể hắn dưới sự dụ hoặc tận lực của cô sớm đã quân lính tan rã. Động tác của hắn đều đã bị dục vọng chi phối, một đôi tay to không an phận tìm kiếm trên lưng cô, tựa như vô cùng bất mãn vì lòng bàn tay bị vật liệu may mặc ngăn trở, hắn bắt đầu tìm biện pháp cởi quần áo cô ra.
Sau khi cô nhận ra ý đồ của hắn, bắt đầu cực kỳ phối hợp với ý tưởng của hắn, cô buông đôi tay đang leo lên cần cổ hắn ra, động tác linh hoạt cởi bỏ đai lưng của mình, động tác ngoài miệng lại không ngừng lại chút nào, lưu lại từng mảnh dấu vết thuộc về cô trên da thịt hắn.
Xúc cảm non mềm rơi vào lòng bàn tay đã đánh thức Mộc Dung sớm đã ý loạn tình mê, đôi mắt say đắm lại một lần thất thần mà nhìn thân thể trần trụi của Mộc Khanh Khanh.
Hắn chưa từng thấy qua thân thể của nữ nhân khác, không thể nào dùng sự tương đối để khen ngọc thể của nàng.
Hắn chỉ biết là, nháy mắt khi nhìn thấy, ngay lập tức ý thức dục vọng trong đầu hắn bắt đầu kêu gào cuồng nhiệt, chỉ cần liếc mắt một cái cũng đủ để hắn phá giới, mất cả trái tim.
“Tiểu thư, bây giờ dừng lại vẫn còn kịp…”
Vẫn còn kịp sao? Hắn phỉ nhổ bản thân đang khẩu thị tâm phi.
Rốt cuộc môi cô cũng rời khỏi da thịt hắn, cô dùng một đôi mắt long lanh ẩn tình khiến người yêu thương nhìn hắn, “Sao lại phải dừng? Ngươi hôn ta, thấy hết thân thể ta rồi, còn để ta dùng tay giúp ngươi làm loại chuyện này nữa, vậy mà ngươi còn muốn từ bỏ ta sao? Mộc Dung, không thể dừng lại được nữa đâu.”
Vừa dứt lời, Mộc Khanh Khanh chủ động cởi bỏ quần áo hắn vẫn mặc trên người, chỉ là động tác trên tay vẫn chưa kịp làm đã bị một đôi tay to lớn nắm lấy, Mộc Khanh Khanh ngẩn ra, cho rằng hắn vẫn không muốn.
Nhưng hắn lại kéo tay cô quàng lên cổ mình lần nữa, rồi sau đó bắt đầu tự mình động thủ, cởi áo ngoài ra.
Khi hai người hoàn toàn thẳng thắn thành khẩn, lọt vào trong tầm mắt là cảnh tượng điên cuồng kích thích hai mắt Mộc Dung đỏ lên. Thân thể cô kiều kiều nho nhỏ, hiện giờ đang hoàn toàn rúc vào thân hình tinh tráng cao lớn của hắn, hai thân thể trần trụi hoàn toàn khác biệt hiện giờ lại hài hòa ɖâʍ mỹ mà giao triền bên nhau.
Hình ảnh mỹ lệ này cũng không khiến hắn mất lý trí mà gây thương tổn cho nàng.
Nàng nho nhỏ yếu ớt như vậy, thật sự có thể chịu đựng nổi chuyện sắp xảy ra hay sao?
Nhưng điểm lo lắng chần chờ này của hắn vào lúc cô mở miệng nói ra câu tiếp theo đã bay mất không còn sót lại chút gì