Chương 7: Gặp lại

Đợt này nghỉ ngơi cả ngày, cậu cũng chẳng dám trì hoãn thêm nữa, vội thay quân phục đi học quân sự. Trời mưa dầm mưa dề suốt mấy hôm, nhiệt độ hạ thấp rất nhiều. Quân phục của họ may rất cẩu thả, bị mưa xối làm bay không ít màu, hại cái áo lót chữ T màu trắng của cậu bị dính đầy dấu xanh, ngâm trong chậu cả buổi cũng không phai. Đại lễ Duyệt binh ngày ấy, mấy ngàn người trùng trùng điệp điệp đứng trên sân thể dục, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.Mỗi khoa đều chọn ra mấy chục người tham gia diễu hành. Lâm Lang với Quan Bằng không cùng lớp, nhưng lại học quân sự cùng chỗ, chẳng qua dạng có tiếng như Quan Bằng phải đi duyệt binh, còn Lâm Lang chỉ đứng bên dưới làm khán giả. Nhưng dù vậy, Lâm Lang cũng kích động cực kỳ, thời điểm đám Quan Bằng đi qua, tay cậu vỗ đến đỏ rần cả lên.


Lúc sau, mưa càng lúc càng nặng hạt, huấn luyện viên cho cả đám giải tán, xanh xanh đỏ đỏ, bên dưới lập tức trở nên nhốn nháo. Trong khi lãnh đạo nói chuyện, Quan Bằng thừa dịp huấn luyện viên không chú ý chạy đến cạnh Lâm Lang, hỏi: "Tụi mình cũng chuồn nha?"


"Hả?" Lâm Lang lạnh đến mức run cầm cập, thận trọng ngó chừng chung quanh: "Huấn luyện viên biết thì sao?"
Quan Bằng vuốt nước mưa trên tóc: "Không sao đâu, cậu không thấy đi nhiều lắm rồi hả, vả lại duyệt binh sắp kết thúc rồi, đi thôi, nom cậu lạnh kinh chưa kìa."


Lâm Lang đâu dám giãy mạnh, đành mặc kệ Quan Bằng kéo mình đi. Hai người chạy đến trước cổng ký túc xá, nghe tiếng hô khẩu hiệu rõ to từ sân thể dục đằng kia, Lâm Lang bỗng dưng hối hận, lần học quân sự này là lần cuối cùng trong đời cậu, vậy mà cậu chẳng biết quý trọng, thời khắc mấu chốt lại đào binh, đúng là không nên chút nào.


Quan Bằng khẽ đánh cậu, đẩy đẩy cậu về hướng ký túc xá: "Nhìn gì vậy ba, còn không mau về thay quần áo đi."


Dứt lời, hắn liền chạy qua nhà hai, trên đường đi làm văng vô số bọt nước, hai hàng ngô đồng cao lớn ngập tràn sắc xanh vàng. Lâm Lang khoanh tay chạy về phòng, mở cửa mới phát hiện Hàn Tuấn với Cao Chí Kiệt thế mà đều có mặt. Trần Lâm đang gõ chữ, thấy Lâm Lang liền mỉm cười: "Duyệt binh xong rồi à?"


available on google playdownload on app store


Lâm Lang thoáng sửng sốt, lấy lại tinh thần rồi lắc đầu: "Chưa, em trốn về đấy chứ."


Cao Chí Kiệt hung hăng lườm cậu một cái, Lâm Lang sợ hết hồn, hấp tấp gục đầu xuống. Cậu đi đến cạnh Hàn Tuấn, thấp giọng nói: "À... lần trước cám ơn anh, năm mươi đồng anh trả giùm, tôi để trên đầu giường anh đấy..."


Hàn Tuấn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, không nói gì, sắc mặt vẫn lạnh lùng như trước. Cao Chí Kiệt lại sáp đến ngó thử: "Mớ tiền rách nát kia mà mày không ngại dơ, bỏ thẳng lên gối người ta luôn hả!"


Lâm Lang nghe mà xấu hổ quá đỗi, mấy tờ tiền ấy đúng là hơi cũ, nhưng đâu tới nỗi rách nát, với lại năm mươi đồng kia là tiền thối sau khi nạp vô phiếu cơm, chứng tỏ vẫn xài được bình thường. Cao Chí Kiệt rõ ràng đang móc mỉa cậu. Lâm Lang tức tối không chịu được, ngẫm lại chuyện lúc trước cũng có phần tại mình, Cao Chí Kiệt không bắt cậu đền tiền thuốc, cậu ít nhiều cũng thấy áy náy nên quyết định im lặng.


Tập quân sự xong thì bắt đầu vào học chính thức. Chương trình học không nhiều bằng cấp ba, nhưng cũng chẳng ít như Lâm Lang tưởng. Thời cấp ba, cậu tràn ngập khát khao tốt đẹp hướng về đại học, thường nghe thiên hạ đồn cuộc sống đại học thoải mái thế nọ lọ chai, cứ như một ngày thì hơn nửa ngày rảnh rỗi, hiện tại mới biết căn bản làm gì có chuyện như vậy. Đến tuần thứ ba, khi thẻ mượn sách được phát xuống, Lâm Lang như chú cá về với đại dương, sà vào vòng tay ôm ấp của mẹ. Ngoại trừ giờ lên lớp, cậu cơ hồ dành trọn thời gian ở thư viện, lâu dần, cả nhân viên quản lý thư viện cũng quen mặt cậu, thỉnh thoảng ra toilet xả nước còn nhờ cậu trông coi giúp một lát.


Thời khóa biểu năm nhất sắp xếp cực bất hợp lý, có lúc học cả ngày, khi lại trống tiết gần nguyên ngày. Lâm Lang đang đọc sách ở thư viện thì tự dưng tiêu chảy, cậu ráng nhịn hồi lâu, cuối cùng vẫn không nín nổi, đến toilet mới nhận ra mình quên mang giấy vệ sinh, đành phải chạy thục mạng về ký túc xá. Vừa mở cửa đã đụng ngay Hàn Tuấn đang ngồi một mình trên ghế xem văn kiện, cậu cười gật đầu, Hàn Tuấn cũng tỏ ra xa cách. Lâm Lang xé đoạn giấy rồi chạy vào toilet, cả buổi mới ló ra. Hàn Tuấn vẫn ngồi y chỗ kia, hai người sống một phòng lại chẳng hề nói chuyện, bầu không khí có chút ngượng ngập. Lâm Lang cầm sách ngoại khóa lên đọc, chỉ một chốc đã xem đến nhập thần. Trong sách có một câu chuyện kể về quá trình trưởng thành của một cô nhi, cuối cùng người ấy trở thành nhà kinh doanh nổi tiếng, cậu đọc mà hai mắt đỏ lên, thổn thức khôn xiết, như thể đang chứng kiến chuyện đời mình vậy. Đang đọc ngon lành, chợt nghe đằng sau cất tiếng hỏi: "Cậu không mấy khi ở ký túc xá nhỉ?"






Truyện liên quan