Chương 8: Sinh hoạt bình thản
Hồi lâu sau Lâm Lang mới ý thức được Hàn Tuấn đang nói chuyện với mình, vội gật đầu: "Có khá nhiều tiết, hơn nữa tôi thích ở thư viện."
Hàn Tuấn nghe xong cũng không nói tiếp. Lâm Lang không giỏi trò chuyện cùng người lạ, suy nghĩ cả buổi mới hỏi: "Anh không có tiết à?"
Hàn Tuấn ngẩng đầu lên, nhìn cậu chăm chú, đáp: "Tôi ít khi lên lớp lắm."
"À", Lâm Lang nghĩ nghĩ, phát hiện gần đây thời gian Hàn Tuấn ở ký túc xá quả thực nhiều hơn trước kia, gần như ngày nào cũng về ngủ. Mấy hôm trước Trần Lâm còn lấy làm lạ, đùa giỡn bảo sao ông chủ Hàn lại rảnh rỗi mà trở về. Lâm Lang chẳng hiểu sao bọn họ đều gọi Hàn Tuấn là ông chủ Hàn, nhưng có vẻ ai nấy cũng khách khí với Hàn Tuấn lắm, cứ như thực sự xem hắn là ông chủ vậy. Lâm Lang cười cười, bị hắn nhìn đến mức cả người mất tự nhiên, bèn xoay lưng đọc sách tiếp. Ký túc xá lại lâm vào tĩnh lặng. Cậu ngồi một chốc, rốt cuộc đọc hết nổi, sực nhớ mình mấy ngày rồi chưa gội đầu, liền đơn giản chạy vô nhà vệ sinh tắm táp một phen. Lúc cậu đi ra, Hàn Tuấn đã nằm lên giường. Lâm Lang đứng trước gương lau tóc, nhìn chằm chằm bản thân trong gương rất lâu. Thân thể cậu thật gầy, xương quai xanh đặc biệt rõ nét, giờ vén tóc lên để lộ đôi mày thanh tú, cả gương mặt tựa hồ gầy yếu hơn nhiều.
"Tóc cậu ngắn hơn chút trông đẹp hơn."
Lâm Lang sợ hết hồn, bấy giờ mới nhận ra Hàn Tuấn đã ló đầu khỏi giường từ lúc nào và đang dán mắt vào cậu, một đôi mắt đen lay láy. Hàn Tuấn rõ ràng là người thành thục nhất ký túc xá, nếu không ai nói, cậu sẽ tưởng là thầy giáo trong trường, cộng thêm chiều cao với hình thể kia, có khi còn liên tưởng đến thầy thể dục ấy chứ. Lâm Lang bị hù không nhẹ, cậu cười ngượng, hấp tấp tròng áo ngắn tay vào. Hàn Tuấn cũng chẳng nói nhiều, lại thụt vô trong nằm. Lâm Lang do dự một lúc, đoạn kiễng chân hỏi: "Anh ngủ à?"
Hàn Tuấn vừa nghe liền trở mình, lộ ra một mảng cơ ngực rắn chắc: "Có chuyện gì?"
Lâm Lang chỉ chỉ điện thoại: "Ờ, nếu anh không ngủ, vậy tôi gọi điện thoại nhé."
Cả ký túc xá đều biết cậu không có di động, điện thoại trong phòng về cơ bản chỉ mình cậu xài. Hàn Tuấn im lặng, xem như ngầm đồng ý.
Nhà Lâm Lang không có điện thoại, nhưng sát nhà cậu là nhà bí thư chi bộ trong thôn, trước khi đi học, cậu đã nhắn với bà nội Lâm là trưa thứ bảy hàng tuần sẽ gọi điện về nhà. Hàn Tuấn tò mò hỏi: "Tôi thấy cậu toàn canh khoảng mười một rưỡi mới gọi điện, gọi điện mà cũng phải xem giờ hả?"
Lâm Lang mỉm cười, xấu hổ nói: "Nhà chúng tôi không có điện thoại, tôi phải gọi cho nhà bí thư chi bộ cách vách. Hơn mười một giờ chưa đến giờ ăn cơm, bà nội tôi chờ ở nhà người ta cũng đỡ lúng túng."
Cậu vừa dứt lời, điện thoại đã kết nối. Lâm Lang vui vẻ la to: "Nội ơi, con Lâm Lang đây!... A, thím Lý ạ. Nội con không ở nhà thím sao? Nhờ thím qua gọi nội con một tiếng với."
Hàn Tuấn nghe thế liền bật cười, rồi lại thấy Lâm Lang đột nhiên lạc giọng: "Vậy cô út của con đâu?"
Hàn Tuấn ngồi dậy, thấy Lâm Lang sắp khóc tới nơi, chỉ cúi gằm cầm ống nghe gật đầu: "Con biết rồi, thím bảo nội cứ yên tâm... Dạ."
Chờ cậu cúp máy, Hàn Tuấn mới hỏi: "Sao thế?"
Lâm Lang vén tóc mái lên, đỏ mắt nói: "Nội tôi lại sinh bệnh."
Nghe vậy, Hàn Tuấn bèn an ủi: "Không việc gì đâu, ba mẹ cậu ở nhà nhất định sẽ chăm sóc bà thật tốt."
Mũi Lâm Lang cay xè, gục đầu không đáp.
Bệnh của bà nội Lâm kéo dài từ thời trẻ, bao năm qua cứ chập chờn không dứt, chỉ là vài năm nay tái phát thường xuyên hơn thôi. Đến cuộc gọi tiếp theo của Lâm Lang, bà cụ đã tới tiếp điện thoại. Bà nội Lâm lảng tai, mỗi lần gọi điện, Lâm Lang đều nói rất lớn tiếng. Mới đầu Cao Chí Kiệt cực có ý kiến, về sau cứ đến giờ Lâm Lang gọi điện thì hắn dứt khoát ra ngoài đi lòng vòng, dầu gì Lâm Lang cũng xót tiền, mỗi lần nói chưa được bao phút đã ngắt máy. Hàn Tuấn đang tính ra ngoài làm việc, thấy tâm trạng Lâm Lang không tệ, liền cười bảo: "Thế nào, tôi nói trong nhà có ba mẹ cậu rồi mà, cậu không cần lo lắng nhiều đúng không."
Lâm Lang cười cười chẳng nói chẳng rằng, xách ấm nước ra ngoài luôn. Đúng lúc ấy thì Trần Lâm về, thấy cậu đi xa mới nói khẽ: "Anh không biết hả, ba mẹ Lâm Lang qua đời lâu rồi."
Hàn Tuấn kinh hãi: "Qua đời?"
Trần Lâm thấp giọng nói: "Tôi nghe giáo viên hướng dẫn của tụi nó bảo ba mẹ Lâm Lang mất do tai nạn xe cộ từ lúc cậu ấy học cấp hai, giờ nhà Lâm Lang chỉ còn cậu ấy với bà nội thôi, trường còn vì vậy mà miễn giảm học phí cho cậu ấy nữa."
Hàn Tuấn ngẩn người, không nói gì. Thời điểm xuống lầu vừa vặn bắt gặp Lâm Lang đang xách hai ấm nước đứng trước phòng tắm tán gẫu với Quan Bằng, nom cậu cười đến rạng rỡ, Hàn Tuấn đi xa, lại nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua.