Chương 7: Thần Quân Thương Nam
Lâm Hoa là bị tiếng chim hót ầm ỹ đánh thức, nàng mở đôi mắt còn đang buồn ngủ mịt mờ.
“Két?”
Lâm Hoa bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ, cái này chẳng lẽ chính là Bách Điểu Triều Phượng ( trăm chim bái lễ trước phượng hoàng) trong truyền thuyết sao?
Trong vòng bán kính 5 trượng trước mặt có rất nhiều chim, ngay ngắn dừng lại trên không. Lâm Hoa cho tới bây giờ cũng không hề biết, thì ra là trên núi Lạc Nguyệt có nhiều chim như vậy.
Trong chớp mắt một bóng đen bay tới trước mặt.
Đó là một con đại bàng, thu lại cánh, lắc mình một cái, hóa thành một đứa bé hơn 10 tuổi, chậm rãi quỳ xuống trước mặt Lâm Hoa, cung kính hướng Lâm Hoa hành lễ: “Thần Đại bàng dẫn sơn tộc Lạc Nguyệt, bái kiến Thương Nam Thần Quân.”
Giọng nói ôn hòa từ sau lưng Lâm Hoa vang lên: “Đại bàng tướng quân không cần đa lễ.”
Lâm Hoa ngạc nhiên, thì ra không phải hành lễ với ta, là ta tự mình đa tình, Lâm Hoa đỏ mặt, im lặng không lên tiếng rúc trong ngực ấm áp.
Chỉ nghe Thương Nam Thần Quân hỏi: “Đế Quân đang điểm binh?”
Đại bàng nói: “Dạ, đại quân Yêu giới xâm chiếm Thần giới, thần dẫn sơn tộc Lạc Nguyệt đi trước trợ giúp. Nghe nói Thần Quân đi ngang qua đây, nên tới bái lễ.”
Thương Nam Thần Quân nói: “Vậy liền đi đi, đừng làm trễ nãi đại sự của Đế Quân.”
Đại bàng lĩnh mệnh lui ra.
Vô số loài chim trước mắt từ từ tản dần, Lâm Hoa rốt cuộc nhớ tới việc khởi binh hỏi tội.
“Ngươi là ai?”
“Thương Nam Thần Quân.”
“Tiểu Ô của chúng ta đâu?”
“Chính là ta.”
“Tiểu Ô gọi ta là mẹ, còn ngươi gọi ta thế nào?”
Sắc mặt Thương Nam Thần Quân trầm xuống, mắt phượng không nháy nhìn chằm chằm Lâm Hoa.
Cả người Lâm Hoa muốn rụng hết lông, nàng quên mất nam tử mặc áo hồng trước mắt, bây giờ là Thương Nam Thần Quân cao cao tại thượng, không phải tiểu phượng hoàng luôn quấn nàng đòi ăn thịt.
Lâm Hoa im lặng.
Ánh mắt Thương Nam Thần Quân phức tạp nhìn gà rừng trong ngực đang co rút lại thành một cục, khẽ than thở đưa tay nâng đầu nhỏ của nàng: “Đừng tức giận, ta hiện tại dẫn ngươi về nhà.”
Lâm Hoa muốn nói nhà của ta không ngay ở núi Lạc Nguyệt sao?
Thương Nam Đế Quân nhìn đôi mắt nhỏ đang tỏ ra nghi ngờ, nhàn nhạt giải thích: “Không phải là cái ổ rơm nhỏ của ngươi, theo ta về Mộng Vũ Thiên cung.”
Ổ rơm thì sao, không phải người từng ở đó lăn qua lăn lại đến sung sướng sao? Mới vừa khôi phục thân phận, lại làm ra vẻ rồi hả? Lâm Hoa oán thầm trong lòng, cuối cùng vẫn không phản đối, mặc hắn ôm đi.
Lâm Hoa cảm xúc ngổn ngang trăm mối, nhìn dãy núi Lạc Nguyệt khổng lồ, đây là nơi ta ở hơn một năm, ta còn có chút không bỏ được a.
“Không bỏ được? Vậy ngươi trở về ở tiếp?” âm thanh hài hước vang lên, Thương Nam Thần Quân làm bộ đem nàng thả xuống dưới.
Lâm Hoa dựng hết lông cổ lên, phịch cánh, hai móng vuốt gắt gao bắt được vạt áo trước của Thương Nam Thần Quân.
Nói giỡn, ta ở sơn động đủ rồi, Thiên cung a, kẻ ngu mới không đi.
“Không lưu luyến nữa hả?” Trong âm thanh là ý cười.
Lâm Hoa quả quyết lắc đầu.
“Vậy đi thôi.”
Cánh phượng đỏ rực từ sau lưng Thương Nam Thần Quân dang ra, mỗi lần vỗ cánh chính là bay được tám nghìn dặm, bay thẳng tới Thiên Đình.
Bay qua biển rộng mênh mông, là một mảnh đất hoang vu, trong đó có một ngọn núi cao nhất, tên là La Tiêu, đỉnh cao vút trong mây, núi non trùng điệp, che khuất bầu trời.
Ban đêm, ánh trăng mê người.
Lâm Hoa theo thường lệ tiến hành luyện tập, khép móng mà ngồi, hai cánh tạo thành chữ thập, mắt híp lại, mỏ chim khẽ nhếch, chuẩn bị hấp thu linh khí trời đất.
Thương Nam Thần Quân cười khổ nhìn động tác Lâm Hoa: “Gà rừng, ngươi đang làm gì?”
“Tu luyện? Không thấy à?” Lâm Hoa hơi cáu: “Né xa một chút, không nên quấy rầy ta tu luyện.”
Thương Nam Thần Quân buồn cười: “Cái tư thế này của ngươi, tu đến ch.ết cũng không thành tiên.”
Đôi mắt ti hí của Lâm Hoa xoay vòng, nhảy lên, uỵch cánh đi tới trước mặt Thương Nam Thần Quân, đáng thương nhìn hắn.
“Muốn thành tiên?” Thương Nam Thần Quân hỏi.
Lâm Hoa liều mạng gật đầu.
“Hết cách rồi.” thấy Lâm Hoa đầu cúi xuống, Thương Nam Thần Quân lại cười nói: “Bất quá có thể cho ngươi hóa thành hình người.”
Đầu gà lại ngẩng cao, ta không có yêu cầu gì nhiều, có thể hóa thành hình người là được, ta chịu cuộc sống của gà đủ rồi.
Thương Nam Thần Quân cười một tiếng, cúi người đem Lâm Hoa ôm vào ngực, nói: “Ngủ đi, ngày mai sẽ thỏa mãn mong muốn của ngươi.”
Lâm Hoa tìm vị trí thoải mái trong ngực Thương Nam Thần Quân nằm xong, chậm rãi nhắm mắt lại.
Hắn nói có thể cho ta hóa thành người, tuyệt đối sẽ không gạt ta, ta tin tưởng hắn.
Đêm đã khuya, Thương Nam Thần Quân như có điều suy nghĩ nhìn Lâm Hoa không hề phòng bị ngủ say, một tiếng thở dài không thể nhận ra, chậm rãi nhắm mắt lại.