Chương 8: Thiên cung
Tiên âm dễ nghe, mùi thơm lạ lùng xông vào mũi, xa xa một tòa cung điện nguy nga đứng vững giữa đám mây, kim quang lấp lánh, sáng rực như sao.
Bao quanh cung điện là thiên sông (sông trên trời), sóng gợn lăn tăn, mấy cây cầu kiều bắc ngang qua sông dài, đối diện với cửa cung. Cách sáu trượng sẽ có một thiên binh mặc giáp vàng canh giữ, uy phong lẫm liệt, không thể xâm phạm.
Lâm Hoa cảm thán, không hổ là Thần giới a. Thiết kế khéo léo tuyệt vời, người phàm bọn ta chỉ có thể ngẩng đầu nhìn thần thái phi phàm của nó. Choáng nha, sau này nếu ai dám thiết kế nhà ta như vậy, xem ta làm sao lột da hắn. Choáng nha, chỉ thiếu nước trên đó treo thêm 1 tấm bảng: người ngu ngốc nhiều tiền tới đây.
Thương Nam Thần Quân thu lại cánh Phượng, chậm rãi đáp xuống đầu cầu.
Người hầu trong cung thấy Thương Nam Thần Quân đến, khom mình hành lễ.
Lâm Hoa thấy trên mây người quỳ gối đông nghẹt, vô cùng tự hào, xem ra con ta ở thần giới có địa vị rất cao a. Một đường đi tới, chỉ thấy tất cả Thần Tiên lớn nhỏ đều hành lễ, hắn đều thoải mái tiếp nhận, da mặt ta vẫn còn quá mỏng, cần phải rèn luyện.
Thuận đường lớn tiến vào chính điện, xuyên qua tầng tầng lớp lớp cung điện khổng lồ, chạm khắc bạch ngọc, cột đình chạm trổ xanh vàng rực rỡ đã sớm làm Lâm Hoa choáng váng.
Không biết vòng qua bao nhiêu cung điện, đi qua bao nhiêu cầu gỗ, Lâm Hoa đã sớm choáng váng đầu óc, thiên cung quá lớn, rốt cuộc muốn đưa ta đi nơi nào?
"Thương Nam Thần Quân, Đế Quân đã chờ lâu, xin mời đi theo ta." cô gái mặc màu tím cung trang hơi đỏ mặt nói.
Lâm Hoa chớp mắt nhìn Thương Nam Thần Quân, Đế Quân nha, lão đại Thần giới nha, ta cũng muốn đi xem.
Thương Nam Thần Quân quan sát Lâm Hoa từ trên xuống dưới một lần, nhẹ nhàng đặt nàng dưới đất: "Ngoan, ở chỗ này chờ ta...ta lập tức quay lại."
Lâm Hoa tức giận quay lưng đi, thật nhỏ mọn, không mang ta đi, dung mạo ta rất mất mặt sao?
Thương Nam Thần Quân bất đắc dĩ cười cười, cưng chiều nhìn Lâm Hoa một cái, xoay người rời đi.
Cằm cung nữ áo tím bên cạnh đều muốn rớt xuống, đây là Thương Nam Thần Quân sao? Sao lại đối với một con gà rừng dịu dàng như thế? Quả nhiên trai đẹp chính là trai đẹp, thưởng thức đặc biệt như vậy.
Không chú ý tới cung nữ lộ vẻ háo sắc , Lâm Hoa bay lên lan can, dõi mắt nhìn về nơi xa.
Phía xa có khói mù lượn lờ, cung điện thấp thoáng nhìn không rõ.
Lâm Hoa cảm thấy tất cả giống như một giấc mơ. Chỉ mới 1 ngày, Tiểu Ô của nàng biến thành Thương Nam Thần Quân. Bất luận hắn cố gắng thế nào, giữa bọn họ cũng không thể phục hồi thân mật như lúc đầu. Lâm Hoa suy nghĩ, nếu nàng không xuống núi, không đi trộm thịt, có phải tất cả sẽ khác? Tiểu Ô có còn là Tiểu Ô, nàng có còn là con gà rừng không tim không phổi ở núi Lạc Nguyệt.
Không đợi Lâm Hoa cảm khái xong, một bàn tay nhẵn nhụi không xương đặt trên người Lâm Hoa.
"Ta nói, cái gì có thể khiến Thương Nam Thần Quân ưu ái, thì ra chỉ là một con gà rừng xấu xí." âm thanh êm ái dễ nghe vang lên sau lưng Lâm Hoa, nàng vội quay đầu.
Một vị giai nhân tuyệt sắc đang nhăn mày đứng đó, tóc mây búi cao, trâm cài sặc sỡ, váy tiên trắng muốt chảy dài, cao quý vô cùng.
Nếu như không phải lời nói mỹ nhân quá ác độc, Lâm Hoa sợ rằng đã nhìn ngây dại: "Không biết con gà rừng xấu xí này có thể bơi lội hay không." Trong mắt mỹ nhân loé lên tia tàn nhẫn, không đợi Lâm Hoa phản ứng, bàn tay đặt trên người Lâm Hoa đột nhiên dùng sức, Lâm Hoa không hề phòng bị bị đẩy xuống.
Phía dưới là sông ngân dập dờn xanh biếc.
Trên lan can là nữ thần má lúm đồng tiền cười tươi như hoa .
Trước khi rơi xuống nước, Lâm Hoa nhìn khuôn mặt tuyệt diễm trên cầu, trong lòng kêu rên, mỹ nữ tâm như rắn rết. Ta cũng không biết cô là ai, ta vừa tới a, ta không đắc tội với cô, tại sao cô đẩy ta xuống nước?
Ta không biết bơi a!!!!!!!!!!!!!