Chương 9: Đế Lưu Tương
Khi Lâm Hoa tỉnh lại đã nằm trong ngực quen thuộc.
"Đã tỉnh rồi?" Âm thanh mang theo ý cười vang lên trên đỉnh đầu Lâm Hoa.
Lâm Hoa không để ý tới hắn.
"Ha ha, sao lại không cẩn thận như vậy, nếu ta đến trễ chút hữa, ngươi sẽ ch.ết đuối."
Nhắc tới cái này Lâm Hoa liền tức giận, "Ngươi không phải nói sẽ biến ta thành người sao? Ta vẫn còn là gà, ta bị người ta khi dễ......" Lời còn chưa dứt, nước mắt đã chảy ra hốc mắt, "Ta muốn về núi Lạc Nguyệt, Thiên cung quá đáng sợ, ta muốn trở về."
Lâm Hoa oa oa khóc lớn, nước mắt nước mũi toàn bộ chùi lên bộ quần áo màu hồng của Thương Nam Thần Quân.
Thương Nam Thần Quân ngưng mắt nhìn Lâm Hoa khóc vô cùng đau lòng, chậm rãi mở miệng nói: "Nếu ngươi còn khóc, ta thật sự không thể giúp ngươi biến thành người."
Lâm Hoa lập tức ngừng nước mắt.
Thương Nam Thần Quân đen mặt.
..................................
Thương Nam Thần Quân nói, nếu muốn biến thành hình người phải cần Đế Lưu Tương của thần tộc Nguyệt và Mạn Châu Sa Hoa mọc trên bờ sông vong xuyên. Hai thứ phối theo tỷ lệ thành tiên đan, mới có thể giúp Lâm Hoa thành người.
Mạn Châu Sa Hoa dễ tìm, nhưng Đế Lưu Tương lại khó cầu.
Thương Nam Thần Quân ôm Lâm Hoa đi tới Thần điện Nguyệt Lạc, hi vọng tộc Nguyệt có thể cho mượn.
Lâm Hoa không ngờ thần nữ tộc Nguyệt chính là cô gái xinh đẹp đẩy nàng vào nước.
Không thể không nói cô gái này nội tâm cường đại khác thường, ta cũng có chút ngượng ngùng. Nàng nhìn thấy người bị hại, vẫn một bộ vân đạm phong kinh (thản nhiên) như cũ.
Nàng nhẹ nhàng hạ bái, nụ cười thẹn thùng.
"Thần Nguyệt tham kiến Thương Nam Thần Quân."
"Thần nữ không cần đa lễ." sắc mặt Thương Nam Thần Quân ôn hòa, lời nói nhỏ nhẹ.
Thần Nguyệt cười phong tình vạn chủng, vô cùng dịu dàng nhìn Thương Nam Thần Quân: "Không biết Thần Quân đến Thần điện Nguyệt Lạc có gì chỉ giáo?"
Cười cái gì, ta bị chính vị thần nữ xinh đẹp này đẩy xuống, ngươi còn cười nói với nàng? Giọng nói còn ôn hòa như vậy. Nếu ta có bản lĩnh đã sớm đập ch.ết nàng.
Lâm Hoa căm giận bất bình nghĩ, vẫy chiếc cánh nhảy xuống đất, ta không rãnh xem các ngươi liếc mắt đưa tình, lòng ta không được bao dung như vậy.
Thần Nguyệt cúi người, thân thiết vuốt ve đầu Lâm Hoa , nụ cười như gió xuân: "Thật là một con gà rừng đáng yêu."
Lâm Hoa như gặp phải đại địch, phịch cánh quay ngược lại. Ngày hôm qua còn nói ta là gà rừng xấu xí, mới có 1 ngày ta liền trở nên xinh đẹp? Choáng nha, móng tay dài như vậy, ta sợ ngươi lại cào ta.
Thương Nam Thần Quân hơi nghiêng người, ý bảo: "Gà rừng?"
Lâm Hoa ảo não bay trở về trong ngực Thương Nam Thần Quân, đầu gà vùi trong ngực hắn, cũng không dám ngẩng đầu. Xin biến ta thành vô hình đi, Thương Nam Thần Quân ngươi ch.ết vì sắc thì cứ ch.ết đi, ta mặc kệ!!!!
Thần Nguyệt bị nụ cười Thương Nam Thần Quân mê mẩn đến váng đầu, hoảng hốt lấy một ngọc bình Đế Lưu Tương thật đầy đưa lại.
Thương Nam Thần Quân thản nhiên cầm lấy, khẽ vuốt cằm: "Làm phiền thần nữ."
"Thần Quân đa lễ, nếu không đủ, lại đến lấy thêm." Thần Nguyệt thản nhiên cười, thẹn thùng vô hạn nói.
Lâm Hoa rất buồn bực, không phải nói Đế Lưu Tương khó cầu sao? Ngươi chỉ cười cười, liền có một chai lớn, cái đồ vì tiền bán nụ cười.
Lâm Hoa vẫn còn ở cảm khái, Thương Nam Thần Quân đã gọi mây, lưu lại bóng lưng về phíaThần Nguyệt thần nữ vẫn còn thẹn thùng.
"Không phải nói Đế Lưu Tương khó cầu sao? Ngươi lại dễ dàng lấy được?" Lâm Hoa buồn buồn không vui nói, ngươi lừa gạt trái tim non nớt của ta.
Thương Nam Thần Quân dở khóc dở cười, ngón tay thon dài gõ đầu gà: "Ngươi còn buồn bực? Ngươi có biết ta vì xin được Đế Lưu Tương đã phải bán bao nhiêu nhân tình cho tộc Nguyệt?"
Lâm Hoa không nói, ta chỉ thấy ngươi bán sắc, làm gì có nhân tình, đừng hòng lừa gạt ta. Tuy ta chỉ là con gà rừng nho nhỏ, nhưng cũng không phải thứ dễ lừa như vậy.
Thương Nam Thần Quân vuốt vuốt bình xanh ngọc trong tay, chất lỏng màu trắng bên trong lóe lên ánh sáng mờ mờ. Khuôn mặt Thương Nam Thần Quân dưới ánh hào quang càng thêm tuấn lãng, Lâm Hoa có chút ngây dại.
" Đế Lưu Tương này là nhờ tinh hoa ánh trăng ngàn năm. Nếu uống nó sẽ thay da đổi thịt, chỉ là đây là bảo vật gia truyền của tộc Nguyệt......"
Lời của Thương Nam Thần Quân còn chưa dứt. Lâm Hoa đã nhào tới.
" Mau đưa cho ta."
Thương Nam Thần Quân đem bình ngọc thu vào tay áo, ôm lấy Lâm Hoa đang giãy giụa không ngừng, lạnh nhạt nói: "Còn thiếu Mạn Châu Sa Hoa, ngươi có cần nữa không."
Lâm Hoa kêu rên, bất ổn lùi về trong ngực Thương Nam Thần Quân, còn phải đợi a? Ta sắp vội muốn ch.ết!!!!
[Tác giả có lời muốn nói: chúng ta cần phải nói thêm, Tiểu Ô chỉ là con quạ nhỏ, tuyệt đối không phải là Thương Nam Thần Quân.
Ta không có cách nghĩ ra việc Thương Nam Thần Quân lăn lộn khắp nơi đòi ăn thịt...... không thể bởi vì đều là Phượng Hoàng lửa liền nhận nhầm ~~~
Thương Nam Thần Quân vì mục đích nào đó mới mang gà rừng đi, khi đó Tiểu Ô vẫn còn ở núi Lạc Nguyệt chờ Lâm Hoa mang thịt về ~
Không nói nữa, nói tiếp sẽ lộ bài ~~~]