Chương 75: Trả lễ
Ngu Linh Tê vừa mới hủy hôn, nên đương nhiên nàng không thể ngồi trên kiệu hoa trở về Ngu phủ.
Mọi người đều biết, lúc này Ninh Ân đưa tay của mình cho Ngu Linh Tê - người vừa mới bị hủy hôn, là có ý tứ gì.
Đám người lúc này vẫn còn thương tiếc, nói bậy, lập tức ngậm miệng lại ngay.
Tuyết rơi lất phất, Ngu Linh Tê cởi mũ phượng trên đầu, cầm trên tay, để cho mái tóc dài xanh biếc rũ xuống như thác nước.
Nàng nhìn Ninh Ân tuấn mỹ phi phàm trên lưng ngựa, vô thức đưa bàn tay lên.
“Tuế Tuế.”
Ngu Hoán Thần hắng giọng, bình tĩnh nói: "Muội vào trong xe ngựa về Ngu phủ."
Ngu Linh Tê hiểu rằng huynh trưởng đang bảo vệ nàng.
Nàng vẫn đang đứng đầu sóng gió của việc bị hủy hôn, nếu nàng cùng cầm tay cưỡi ngựa cũng Ninh Ân trước mặt nhiều người, quá phô trương cũng không phải là điều tốt.
“Bổn vương trước nay chưa từng làm việc gì không có lợi.”
Ninh Ân hiếm khi kiên nhẫn, các khớp ngón tay hắn duỗi ra gần như hòa vào băng tuyết lạnh giá: “Tặng lễ vật hậu hĩnh như vậy, là quang minh chính đại muốn lấy một người của phủ Tướng quân.”
Quá lộ liễu.
Ngu Hoán Thần liếc nhìn muội muội mình, cau mày nói: "Nếu yêu cầu của Tĩnh vương điện hạ là muội muội thần thì hãy thứ cho thần không thể chấp nhận mệnh lệnh."
Ninh Ân nhướng mày.
Ngu Hoán Thần còn chưa kịp lên tiếng, Ngu Tân Di ở bên cạnh đã không nhịn được nói: "Tuế Tuế là viên ngọc trân quý trong lòng bàn tay của Ngu gia, là bảo vật vô giá, không thể lấy lợi ích ra để so sánh, có cho vàng bạc châu báu nhiều hơn nữa cũng không đổi.”
Ninh Ân nhẹ gật đầu: "Nếu không muốn đổi thì cũng được."
Ngu Linh Tê hoài nghi, vốn dĩ Ninh Ân không phải là người dễ nói chuyện như vậy.
Quả nhiên Ninh Ân không thay đổi sắc mặt, thản nhiên nói: "Chỉ e rằng thật sự động thủ tóm lấy người, lúc đó rất khó coi."
Hắn cụp mắt xuống, nhìn Ngu Linh Tê nói: "Ngu Nhị cô nương tự mình đến, hay là để bổn vương bế nàng lên?"
Mặc dù đây là một câu hỏi, nhưng dĩ nhiên Ngu Linh Tê không có sự lựa chọn nào khác.
Nàng còn chưa kịp thuyết phục huynh tỷ, Ninh Ân đã giơ tay dùng roi quất vào mông ngựa.
Con ngựa có màu đen hí một tiếng dài thở ra một hơi trắng, chạy nhanh về phía bên cạnh nàng.
Khoảnh khắc tiếp theo, Ngu Linh Tê chỉ cảm thấy eo bị xiết chặt, toàn thân bay lên không trung, đáp xuống lưng ngựa của Ninh Ân, bị hắn giam cầm trong lòng ngực lạnh giá.
Ninh Ân hét lên "đi", nó thực sự mang nàng vượt qua đám đông, chạy nhanh về phía phủ Tĩnh vương!
“Tuế Tuế!”
Sau một khắc choáng váng, Ngu Hoán Thần đã lên ngựa, đuổi theo đầu tiên.
“Ninh… Ninh Ân!”
Tiếng gió rít bên tai, một trận xóc nảy khiến Ngu Linh Tê chút nữa cắn phải lưỡi của mình.
Gió thổi tung bay tay áo màu đỏ của nàng, giống như một con bướm đang tự do bay lượn.
Khóe miệng Ninh Ân khẽ nhúc nhích, vòng tay ôm eo nàng càng chặt hơn, bộ lông cáo màu đen cùng trang phục đỏ tươi phản chiếu trong gió, đi đến đâu mọi người đều cúi đầu lạy, không dám hé răng nửa lời.
Xung quanh im lặng, biểu hiện của người ở Tiết gia đột nhiên biến đổi rất nhiều kiểu.
Đầu tiên là bị trách tội rồi cách chức, lại bị hủy hôn, bây giờ Tĩnh vương đang ở trước mặt họ, công khai mang tân phụ chưa bước qua cửa…
Thể diện của Tiết gia gần như bị chà đạp dưới mặt đất.
“Trong phủ còn có chuyện quan trọng, không tiễn các vị.”
Ngu Tân Di nắm tay thành quyền về phía Tiết gia và Đường Bất Ly, cũng lên ngựa, dẫn đầu đưa người thân của họ trở lại phủ, rấp rút giải quyết một vấn đề khó khăn.
Tiết Sầm nhìn theo bóng dáng của Ngu Linh Tê đi xa, cho đến khi một lớp trắng dày che phủ hết đồ cưới.
Quan khách hốt hoảng đứng dậy không dám nán lại nữa, lần lượt cúi chào rồi ra về.
Không đến một khắc, trong sân Tiết phủ đông đúc lúc nãy đã trở nên vắng vẻ, chỉ có xác pháo, hoa giấy trong nước tuyết rơi ngổn ngang, giống như một giấc mộng tan vỡ.
Tan nát, lộn xộn khắp nơi.
“Sỉ nhục!”
Cha Tiết tức giận đến mức râu khẽ run, nghiêm nghị nói: "Vô cùng nhục nhã!"
Tiết Sầm thẫn thờ nhìn những bông tuyết rơi dưới bầu trời màu mực, lẩm bẩm nói: "Tuyết phủ tóc xanh, nhưng cuối cùng... không thể cùng nhau bạc đầu."
“Nên tỉnh mộng đi, Nhị lang.”
Ở một bên Tiết Tung nói: "Nếu ngươi còn tâm huyết thì nên nghĩ cách trả mối hận cướp thê, để bọn họ nợ máu trả bằng máu!”
“Đừng nói nữa, huynh… đừng nói gì nữa!”
Tiết Sầm nhắm mắt lại, giơ tay cởi mũ tân lang, khóe mắt chảy ra một dòng lệ trong suốt.
……
Vó ngựa đập tan băng tuyết lạnh giá trên mặt đất, Ninh Ân siết dây cương dừng ngựa lại, những thân vệ của phủ Tĩnh vương đã cưỡi xe ngựa chờ sẵn ở đầu đường.
Ninh Ân xuống ngựa trước, rồi ôm lấy eo Ngu Linh Tê, cùng nàng xuống ngựa, bỏ nàng vào trong xe ngựa lộng lẫy.
“Về phủ.”
Ninh Ân chỉnh lại tay áo ngồi xuống, sau đó thản nhiên dựa vào thành xe vỗ nhẹ vào chỗ trống bên cạnh.
Ngu Linh Tê cúi đầu bước tới, ngồi bên cạnh hắn.
Đốt hương trong lò hương hình thú, hơi ấm tràn ra xua tan tuyết rơi dày đặc đông giá lạnh.
Ngu Linh Tê ngồi bên cạnh Ninh Ân, liếc nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của hắn, sau đó lại nhìn mắt hắn, khóe miệng cong lên tạo thành một nụ cười nhẹ.
Ninh Ân liếc mắt qua, một lúc sau, giơ tay nhéo nhéo gáy nàng: "Bị cướp đi còn vui vẻ như vậy, lá gan cũng lớn.”
"Chàng sợ ta bị đàm tiếu, cho nên mới ôm lên người cái danh cướp người, tự mang tiếng xấu cho mình."
Ngu Linh Tê tiến lại gần chút, cúi mắt suy ngẫm: “Hơn nữa, việc làm này ở nơi đông người không chỉ có thể khiến những kẻ muốn thừa lúc nhảy vào trèo cao phải từ bỏ, mà còn chặn được miệng lưỡi thiên hạ, điện hạ đã khổ tâm vì ta rồi.”
Ninh Ân nhìn nàng hồi lâu, cười nhẹ: "Không chỉ nàng có là gan lớn mà da mặt còn dày nữa."
Mặc dù ngoài miệng nói với vẻ chán ghét, nhưng hắn khẽ nâng cánh tay lên, ôm Linh Tê vào trong ngực.
Ngu Linh Tê áp má vào ngực hắn, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ đều đặn, thì thầm: "Ta đã biết rồi, Ninh Ân."
Bên ngoài tuyết rơi dày đặc, nhưng lúc này, giữa họ chỉ còn lại sự bình yên vô tận.
Xe ngựa xóc nảy, bàn tay ôm lấy vòng eo mảnh mai của Ngu Linh Tê cũng rơi xuống, đặt trên chiếc váy đỏ tươi của nàng.
Xương bàn tay của nam nhân rất khác biệt, đặt trên đùi như có sức nặng.
Lông mi Ngu Linh Tê run lên, nàng đang do dự không biết có nên dùng năm ngón tay đan vào nhau với hắn hay không, nhưng bàn tay trắng nõn mảnh mai lạnh lẽo kia đã hạ xuống, từng tấc từng tấc một cuốn lên chiếc váy mỏng manh của nàng.
Cổ chân mảnh khảnh thấp thoáng, tiếp theo đó là ống chân trắng như ngọc, Ngu Linh Tê định thần lại, vội vàng ngồi thẳng người, giữ lại váy: "Làm sao vậy?"
Ngược lại Ninh Ân nắm lấy cổ tay nàng, chớp mi rất chậm: "Kiểm tr.a con dấu."
Trong... trong xe ngựa này?
Ngu Linh Tê thậm chí có thể nghe thấy rõ ràng tiếng sột soạt của những tên lính canh đang đi qua lớp tuyết ở phía sau xe, mặt nàng lập tức nóng bừng, lui lại trong vô thức.
Nhưng xe ngựa cũng chỉ nhỏ xíu, nàng không có đường lui, nhanh chóng bị đụng thành xe phải ngồi lại trên ghế có nệm êm.
“Suỵt, đừng cử động.”
Ninh Ân đè lại môi nàng, con ngươi như mực, sống mũi thẳng tắp trước mặt nàng.
Lúc này thân thể trở nên lạnh lẽo, Ngu Linh Tê cắn môi nín thở, đột nhiên không dám nhúc nhích.
Ánh mắt Ninh Ân dời xuống, ngón tay ấm áp v.uốt ve con ấn màu đỏ, quan sát kỹ một lúc lâu, tiếc nuối than thở: "Đã mờ rồi."
Mực con dấu không phải là thuốc nhuộm, đã in trên da nửa ngày, lại qua một kiệu hoa, cưỡi ngựa, làm sao có thể không mờ đi?
“Ta sẽ cho Linh Tê một cái khác, được không?”
Còn nữa?
Ngu Linh Tê nhanh chóng lắc đầu, muốn từ chối, nhưng môi lại bị hắn dùng tay đè lại, chỉ có thể phát ra âm thanh "ú ớ" không rõ.
Ninh Ân ngoảnh mặt làm ngơ, cúi người xuống.
Hơi thở ấm áp ập tới, Ngu Linh Tê căng thẳng, sau đó có một cảm giác cái mềm mại như lông vũ rơi xuống, nhẹ nhàng chạm vào, giống như đang hôn một bảo vật mỏng manh dễ vỡ.
Ngu phủ.
Ngay khi Ngu Uyên vừa ra khỏi cung, ông đã nghe thấy những chuyện phát sinh trước khi hoàn thành lễ rước kiệu hoa.
Ngu tướng quân đoán rằng sự suy sụp của nhà họ Tiết hẳn là do Tĩnh vương đứng phía sau đổ dầu vào lửa, nhưng ông không ngờ rằng Tĩnh vương sẽ mang theo người hầu, lễ vật đến cổng Tiết gia để "cướp" người.
Ông âm thầm giúp đỡ Vệ Thất, không có nghĩa là đồng ý với thủ đoạn của Tĩnh vương, cũng không có nghĩa là ông yên tâm giao đứa con gái mới vừa huỷ hôn vào tay hắn.
Hoàng gia vọng tộc, không có mấy ai thiện lương trong sạch.
Ngu tướng quân rất lo lắng, nhìn những món lễ vật hậu hĩnh chất đống ngoại viện, vẻ mặt càng thêm lo lắng.
……
Xe ngựa vẫn không ngừng bước đi, tấm rèm thêu khẽ đung đưa, lọt vào hơi lạnh của một vài bông tuyết.
Hai má Ngu Linh Tê ửng hồng, nàng im lặng chỉnh lại váy và tất, dùng đôi mắt ướt át nhìn chằm chằm Ninh Ân một cách tức giận.
Ai dùng miệng làm con dấu?
Còn người khởi đầu sự việc thì một thân chỉnh tề, vẻ mặt lãnh đạm, đang chậm rãi nhấp một chén trà đã nguội.
Hắn đưa mắt nhìn sang, trái tim Ngu Linh Tê nóng bừng khi nhìn thấy vệt nước trên môi hắn, vội vàng quay mặt đi chỗ khác.
Không biết có phải là ảo giác hay không, Ngu Linh Tê luôn cảm thấy Ninh Ân đang cười nhạo nàng.
Không được!
Dù sao cũng sống lâu hơn nhóc điên này một kiếp, sao có thể thua ở đây?
Ngu Linh Tê ngoài ý muốn đứng dậy đi đến bên cạnh Ninh Ân.
Xe ngựa rẽ góc đường, Ngu Linh Tê cũng lắc lư theo, ngã vào lòng Ninh Ân.
Ninh Ân sửng sốt một chút, ly trà trong tay cũng lắc lư, văng ra mấy giọt nước.
Ngu Linh Tê vô thức nắm lấy bộ lông cáo của Ninh Ân, gần như cùng lúc đó, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của một người đàn ông xuyên qua lớp vải dày, lan dọc theo con dấu, nóng lên đáy lòng hắn.
Đúng là…
Khi ngước nhìn lên một lần nữa, có một nụ cười tự mãn trong mắt nàng.
Nụ cười ấy vô cùng rạng rỡ, nhẹ nhàng, như có ánh sáng rải lung linh.
Nàng thay đổi tư thế, cầm lấy ly trà vướng víu trong tay Ninh Ân, vịn vai hắn đối diện với hắn.
Lớp son màu đỏ trên môi Ngu Linh Tê vẫn chưa phai, nàng chớp mi tiến lại gần hơn.
“Có qua có lại, ta có thể trả lễ cho điện hạ một món quà không?"
Nàng thở ra hơi thở, nhẹ nhàng hỏi.
Trong mắt Ninh Ân có chút bóng tối, thấy hương thơm của nữ nhân lưu lại khắp cơ thể hắn, Ngu Linh Tê quay đầu lại, nàng đặt hương thơm của mình lên đôi môi mỏng của hắn.
Đầu tiên là chạm nhẹ, sau đó là ấn nhẹ lên.
Trong chốc lát, hơi thở ổn định của Ninh Ân ngừng lại.
Hơi thở nhẹ nhàng của nữ nhân thoáng qua, hắn híp mắt vui sướng, đưa tay đỡ gáy Ngu Linh Tê nhẹ nhàng vu.ốt ve cho đến khi nàng kìm nén đến hai má ửng hồng, mới cúi đầu hé môi, đổi bị động thành chủ động.
Ngu Linh Tê bắt đầu đẩy hắn, nhưng không di chuyển được chút nào.
Cho đến khi xe ngựa đột ngột dừng lại, môi và răng của họ va vào nhau, đầu lưỡi có vị tanh nhàn nhạt của máu.
Khi ngửi thấy mùi máu, nhóc điên có chút vui hơn.
Ngu Linh Tê sửng sốt, nhưng Ninh Ân lại khẽ cười, hơi thất vọng nói: "Sao nàng không tiếp tục nữa, hả?"
“Tĩnh vương điện hạ.”
Giọng nói trong trẻo của Ngu Hoán Thần từ bên ngoài xe ngựa truyền đến, cưỡi ngựa cao giọng nó: "Ngài đưa muội muội thần đi đâu?"
Là huynh trưởng!
Ngu Linh Tê vội vàng ngồi dậy, nhưng lại bị Ninh Ân dùng tay giữ chặt.
"Chạy được một hai lần, Linh Tê còn muốn chạy lần thứ ba?"
Ninh Ân nhéo nhéo miếng thịt mềm ngay eo nàng trừng phạt: "Bổn vương không phải là người có tính nhẫn nại."
“Ta sẽ không chạy…”
Ngu Linh Tê định phản bác, nhưng sau đó nhận ra rằng "chạy" mà Ninh Ân nói không phải chạy theo nghĩa đen.
Lần đầu tiên là khi huynh trưởng vào đến tận phủ, lần thứ hai là sáng nay đại tỷ đến đón nàng, và lần thứ ba…
Thực sự có chút không tử tế.
"Nếu đưa ta đi trước mặt nhiều người như vậy, huynh trưởng nhất định sẽ rất lo lắng, về nhà giải thích với cha nương cũng không dễ dàng gì. Hơn nữa, chuyện này cũng không thích hợp để tiếp tục..."
Câu cuối cùng, nàng cắn chặt giữa răng và môi, gần như không nghe được, dỗ dành: "Ta đi nói đôi lời với huynh trưởng để huynh trưởng yên tâm, có được không?"- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Ánh mắt Ninh Ân vô cùng lạnh lùng, nguy hiểm.
Bên ngoài xe ngựa ồn ào, thị vệ Vương phủ nói: "Thiếu tướng quân, người không được tuỳ ý xông vào!"
Ngu Linh Tê cũng không kịp suy nghĩ nhiều, ôm má Ninh Ân hôn một cái, sau đó vội vàng chỉnh sửa trang phục ngay ngắn, vén rèm xe ngựa đi xuống.
Ngay khi rèm xe ngựa mở ra đóng lại, ánh mắt Ninh Ân cũng sáng lên rồi tối sầm lại.
Hắn từ từ dựa vào thành xe, một lúc sau mới đưa tay lên chạm vào nơi vừa được hôn.
“Huynh trưởng.”
Ngu Linh Tê tóc xõa như mực, dính đầy tuyết, nói lời xin lỗi: "Muội đã làm huynh lo lắng."
Ngu Hoán Thần nhìn thoáng qua lớp da rách trên môi dưới của muội muội, ánh mắt trầm xuống, thậm chí còn có ý muốn xông vào chém Ninh Ân.
“Tuế Tuế, đi với huynh.”
Ngu Hoán Thần trịnh trọng nói: "Chỉ cần muội không muốn, trên đời này không ai có thể đoạt muội rời khỏi huynh."
Ngu Linh Tê cười, ấm áp đáp: "Không ai cướp muội đi, là muội nguyện ý."
“Tuế Tuế, chuyện của Tiết gia đã giải quyết xong, trên đời này cũng không có ai ép bức muội, hà cớ gì muội vừa rời khỏi hang sói, lại phải vào hang cọp?"
Ngu Hoán Thần phân tích lợi hại trước mặt nàng, nói rõ ràng: "Từ khi sinh ra muội có bản chất hiền lương trong sáng, nếu muội ở bên một người đi theo con đường bất chính, những lời nói của thế gian có thể không làm tổn thương hắn một chút nào, nhưng nó sẽ đủ để làm cho muội kiệt sức... Cho đến lúc đó, muội phải xử lý như thế nào?"
“Muội biết, huynh trưởng.”
Ngu Linh Tê ánh mắt trong veo, lời nói rõ ràng: "Nhưng huynh trưởng vừa rồi cũng nói rằng lúc trước muội rời khỏi huynh ấy là do không có lựa chọn nào khác. Còn bây giờ muội được tự do, tại sao muội còn làm khổ chính mình?"
“Muội…”
Ngu Hoán Thần liếc nhìn xe ngựa bất động, ánh mắt lại rơi vào muội muội mình.
Không biết tên Vệ Thất kia đã bỏ thuốc mê gì cho muội muội mình, hết lần này đến lần khác, Tuế Tuế luôn cứng đầu khi gặp chuyện gì liên quan đến hắn, như trở thành một con người bướng bỉnh khác.
Hôm nay Tĩnh vương mang người đi trên đường, chẳng qua là tuyên bố chủ quyền trước thiên hạ. Sau sự việc này, ai dám cầu hôn muội muội mình nữa?
Vệ Thất có cơ trí thâm sâu, thủ đoạn tàn nhẫn, người bình thường không thể sánh bằng.
Làm huynh trưởng, sao không lo lắng cho muội muội bị tổn thương được?
Ngu Hoán Thần tâm trạng phức tạp, nói lên phía trước: "Tuế Tuế, muội đã hạ quyết tâm?"
Ngu Linh Tê gật đầu.
"Cuối cùng muội cũng lấy lại được tự do, hãy để cho muội được ở bên người muội thích một thời gian như những người nữ nhân bình thường khác được không?"
Nàng hạ giọng nói nhỏ: "Trước khi trời tối, muội sẽ về nhà tạ lỗi với cha nương."
“Tuế Tuế ngốc, muội có tội gì chứ?”
Ngu Hoán Thần khẽ thở dài, cổ họng căng chặt thoáng buông lỏng một chút, "Trước bữa tối huynh sẽ đón muội. Nếu ai dám xúc phạm bắt nạt muội, huynh của muội sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn!"
Câu nói cuối cùng dường như là cố tình nói với Ninh Ân trong xe ngựa.
“Đa tạ huynh trưởng!”
Ngu Linh Tê cúi đầu hành lễ, nở nụ cười thoải mái: "Huynh trưởng, đi thong thả."
Ngu Hoán Thần bước tới, nhẹ nhàng v.ốt ve lớp tuyết vụn trên mái tóc của muội muội mình, rồi mới quay trở lại ngựa, quay về báo cáo.
Ngu Linh Tê ngay lập tức vén màn, chui vào xe ngựa.
Ninh Ân ngồi dựa vào thành xe, vừa thấy nàng vào liền nhướng mắt.
Có đôi lúc Ngu Linh Tê nghĩ rằng Ninh Ân là một người kỳ diệu.
Hoặc có thể nói, hắn quá cường hãn so với con người.
Ví dụ như vừa rồi hắn còn hôn rất say đắm quên trời đất, hiện tại hắn lại có thể bình tĩnh ngồi trong xe ngựa, không biểu lộ cảm xúc gì là đắm chìm d.ục vọng. Kiếp trước hắn cũng vậy, hắn rất thích sự hầu hạ của Ngu Linh Tê, có lúc sẽ phát điên lên, nhưng hắn hiếm khi rơi vào trầm luân.
Đôi khi Ngu Linh Tê cảm thấy rằng hắn là một người rất lạnh lùng.
Đúng hơn là vô cảm.
Dù trải qua bao nhiêu trận động tâm kịch liệt, Ngu Linh Tê vẫn không cảm thấy hắn thật sự say mê đối với chuyện tình cảm của mình, nó giống như làm theo bản năng của cơ thể hơn.
Đây có thể là một trong những nguyên nhân kiếp trước hắn không có nữ nhân khác.
Ý nghĩ kỳ lạ này vừa vụt qua, Ngu Linh Tê kiềm chế suy nghĩ vẩn vơ, ngồi lại bên cạnh Ninh Ân.
Nàng khẽ thở dài, xoa xoa đầu ngón tay mát lạnh nói: "Chàng đã nghe những gì ta vừa nói với huynh trưởng chưa?"
Ninh Ân nhìn nàng bằng ánh mắt sâu như mực, thản nhiên nói: "Câu nào? Trở về nhà trước khi trời tối, hay là về nhà trước khi ăn tối?"
Ngu Linh Tê nghẹ một hơi, nhíu đôi mày.
Nàng đã nói nhiều lời bày tỏ trong lòng như vậy, tại sao Ninh Ân chỉ nghe được câu vô dụng nhất này?
"Đó là lời hứa để cho huynh trưởng an tâm. Chàng nghĩ, nếu ta không được sự đồng thuận và mong muốn của gia đình, ta sẽ không thể yên tâm được ngay cả khi bên cạnh chàng."
Ngu Linh Tê giải thích thêm: "Bên cạnh đó, ngay cả những người yêu nhau đàng hoàng cũng không thể suốt ngày đêm luôn bên cạnh nhau trước khi hôn nhân được, chưa kể chúng ta còn không..."
“Không phải làphanh phu (*) của nàng sao? Quan tâm nhiều như vậy.”
(*) Phanh phu: người yêu của một người con gái (bạn trai).
Ninh Ân một tay nắm lấy đầu ngón tay của nàng, lôi vào trong bộ lông cáo dán sát vào lòng mình, đột nhiên nói: "Nhà ở mà Hoàng đế ban thưởng đã chuẩn bị xong, ta đã ra lệnh cho người xây một căn phòng thật lớn, trong đó có một mật thất."
Đề tài thay đổi quá đột ngột, đầu ngón tay của Ngu Linh Tê áp vào lồ.ng ngực rắn chắc và nóng bỏng của hắn, chớp mắt đầy thắc mắc.
"Giấu Linh Tê ở đó, được không?"
Ninh Ân dùng đầu ngón tay xoa xoa lòng bàn tay tinh xảo, nói ra dự định: "Như thế này sẽ không có ai quấy rầy, chúng ta có thể ngày đêm ở bên nhau."
Không tốt chút nào.
Ngu Linh Tê khịt mũi: "Mật thất quá tối, ta không thích. Ta thích cùng chàng ra bên ngoài ngắm những cảnh lãng mạn."
Ninh Ân bật cười, vươn tay bóp má nàng.
Ngu Linh Tê biết rằng hắn là nửa sự thật nửa giả hù doạ mình, con người xấu tính này, Ngu Linh Tê không thể thay đổi một chút nào.
Nàng tựa vào vòng tay của Ninh Ân, chợt nhớ ra một chuyện rất quan trọng.
"Đúng rồi, tuy rằng Tiết gia tạm thời thất thế, nhưng chàng cũng phải đề phòng."
Ngu Linh Tê nhớ tới vết xe đổ của kiếp trước, nghiêm túc nói: "Ta sợ có người lén lút hạ thủ chàng, chàng có nghe không?"
Ninh Ân nhìn xuống nàng, nhớ đến chiếc thiên đăng bí ẩn mà hắn đã nhận được trước đó.
"Lúc trước đã thề gả cho họ Tiết, nhưng giờ nàng ở đây quan tâm đến bổn vương."
Hắn khẽ vuốt tóc nàng, lười biếng nói: "Sau này mới nhận ra, có muộn rồi không?"
Tên này thật là!
Sao lại lôi chuyện cũ vào?
"Lúc đó ta không nói, chàng có thả ta ra không? Để cho ta làm gánh nặng cho chàng, chỉ biết trốn vào mật thất bất lực nhìn chàng bị thương?"
Khi Ngu Linh Tê nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra với Ninh Ân lúc đó, nàng vẫn không thể tránh khỏi đau lòng.
Nàng rời tay khỏi vòng tay hắn, quay lại nói: "Không bao giờ là muộn nếu quan tâm đến người mình yêu.”
Sau khi nói xong, Ngu Linh Tê chỉ cảm thấy nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng.
Cuối cùng, nàng cũng có thể nói ra những lời này.
Không cần phải kết hôn, nàng không cần nhẫn nhịn, có thể thẳng thắn nói với Ninh Ân: Chàng là người ta yêu.
Một lúc lâu sau lưng vẫn không có động tĩnh gì, đến nỗi Ngu Linh Tê tưởng Ninh Ân không nghe thấy, thì lập tức bị một lực tiến về phía mình, kéo nàng vào lòng, ôm thật chặt.
Ngu Linh Tê lưng đập vào lồng ngực rắn chắc, đầu quả tim tê dại.
“Đối với ta thì xấu xa một chút cũng không sao cả.”
Hơi thở ấm áp của Ninh Ân phả vào tai nàng, chóp mũi cọ vào má nàng, khàn giọng nói: “Nàng không được lừa dối ta."