- Chương 1: Kẻ điên
- Chương 2: Chết
- Chương 3: Trọng sinh
- Chương 4: Chó ngoan
- Chương 5: Trằn trọc
- Chương 6: Tính sổ
- Chương 7: Chó liệt
- Chương 8: Mềm lòng
- Chương 9: Sinh bệnh
- Chương 10: Cởi áo
- Chương 11: Tiết Sầm
- Chương 12: Dao động
- Chương 13: Xuân Tiêu
- Chương 14: Đứng thứ nhất
- Chương 15: Ngựa điên
- Chương 16: Đơn độc ở cùng nhau
- Chương 17: Tên
- Chương 18: Giày da
- Chương 19: Hôn sự
- Chương 20: Bại lộ
- Chương 21: Trừng phạt
- Chương 22: Giết sao?
- Chương 23: Cứu sao?
- Chương 24: Phòng tối
- Chương 25: Hương thơm ngọt ngào
- Chương 26: Nói lời cảm ơn
- Chương 27: Vòng chỉ
- Chương 28: Đường mạch nha
- Chương 29: Phát tác…
- Chương 30: Công cụ ghen tuông sẽ không động tình
- Chương 31: Tặng bút
- Chương 32: Thật là một câu hỏi độc ác
- Chương 33: Tiểu kẻ điên chua ngoa có thể ghi thù rồi
- Chương 34: Tóc ướt
- Chương 35: Dạ vũ
- Chương 36: Tát tai
- Chương 37: Xếp hạng
- Chương 38: Giải độc
- Chương 39: Mộng cảnh
- Chương 40: Đút thuốc
- Chương 41: Ngả bài
- Chương 42: Con diều
- Chương 43: Theo đuôi
- Chương 44: Miệng ngọt
- Chương 45: Ăn cay
- Chương 46: Làm mai
- Chương 47: Món quà
- Chương 48: Điên rồi
- Chương 49: Mứt hoa quả
- Chương 50: Thổi thổi
- Chương 51: Thân thế
- Chương 52: Thất Tịch
- Chương 53: Gặp được
- Chương 54: Tư thế
- Chương 55: Ngọc Huyết
- Chương 56: Mang đi
- Chương 57: Búi tóc
- Chương 58: Rửa tay
- Chương 59: Rời đi
- Chương 60: Cây trâm
- Chương 61: Gặp lại
- Chương 62: Xung hỉ
- Chương 63: Dâng điệu múa
- Chương 64: Long bào
- Chương 65: Cung biến
- Chương 66: Tù binh
- Chương 67: Giường ấm
- Chương 68: Mứt trái cây
- Chương 69: Túi thơm
- Chương 70: Gối đầu làm gối
- Chương 71: Đậu đỏ
- Chương 72: Ngày cưới
- Chương 73: Trong sạch
- Chương 74: Hủy hôn
- Chương 75: Trả lễ
- Chương 76: Hồng môn
- Chương 77: Dao găm
- Chương 78: Bí mật
- Chương 79: Dấu răng
- Chương 80: Thơ tình
- Chương 81: Hình xăm
- Chương 82: Chỗ dựa
- Chương 83: Mộng cũ
- Chương 84: Ngày lành
- Chương 85: Chúc hôn
- Chương 86: Ác mộng
- Chương 87: Hiện lên
- Chương 88: Chân linh
- Chương 89: Ôn lại
- Chương 90: Kế vị
- Chương 91: Run rẩy
- Chương 92: Hận ta
- Chương 93: Nở hoa
- Chương 94: Thám hoa
- Chương 95: Kết cục (Phần đầu)
- Chương 96: Ết cục (Phần cuối)
- Chương 97: Phiên ngoại (1)
- Chương 98: Ngoại truyện (2)
- Chương 99: Phiên ngoại (3)
- Chương 100: Phiên ngoại (4)
/2
TÊN KHÁC: GẢ CHO NHÂN VẬT PHẢN DIỆN / CỨU VỚT THIẾU NIÊN TÀI HOA BẠC MỆNH
Đời trước, Ngu Linh Tê từ chúng tinh phủng nguyệt ngã xuống bụi bặm, bị bắt hiến cho Nhiếp Chính vương Ninh Ân.
Nhiếp Chính vương sinh ra tuấn mỹ chưa có gia thất, đáng tiếc bị què một chân, là một người vặn vẹo hung ác, kẻ điên giết huynh giết cha.
Ngu Linh Tê sợ nhất chính là hắn vừa lau vết máu mới dính lên tay, vừa cười nói với nàng: “Linh Tê, đến đây.”
Gả qua chưa được hai năm, Ngu Linh Tê đột nhiên qua đời.
Sau khi nàng chết, Ninh Ân không lập linh đường, không lập tang hạ táng, thậm chí còn điên cuồng hơn trước, tàn sát toàn thành ngập trong mưa máu.
Bỗng một ngày sống lại năm mười lăm tuổi, lúc này nàng vẫn còn là quý nữ cao cao tại thượng của phủ Tướng quân, Ninh Ân vẫn chưa phải Nhiếp Chính vương có thể một tay che trời.
Nuốt không trôi được cơn tức này, Ngu Linh Tê mang theo thị vệ tìm được Ninh Ân đang lưu lạc đầu đường, định nặc danh đánh hắn một trận để báo thù cho oán lữ kiếp trước.
Ai ngờ nổi giận đùng đùng đuổi tới nơi lại thấy thiếu niên gầy yếu đang nằm cuộn tròn bị người ta ấn trên mặt đất, sắp bị đánh gãy chân trái. Nước bùn hòa với máu loãng chảy xuống tí tách tí tách, nhuốm đỏ đôi mắt phẫn hận hung ác nham hiểm của hắn…
Nhưng giờ nàng mới biết, Ninh Ân đã từng có quá khứ đáng thương đến mức nào.
Ngu Linh Tê trời xui đất khiến thế nào lại từ xông đến đánh người biến thành xông lên cứu người.
Nàng không còn cách nào khác nên đành phải thu lưu tiểu đáng thương này, cũng nỗ lực dạy dỗ hắn thành một thanh niên thể xác và tinh thần khỏe mạnh chính trực.
Ai ngờ dạy dỗ thế nào, ánh mắt tiểu đáng thương nhìn nàng càng âm u kỳ quái hơn.
Đời trước, Ngu Linh Tê từ chúng tinh phủng nguyệt ngã xuống bụi bặm, bị bắt hiến cho Nhiếp Chính vương Ninh Ân.
Nhiếp Chính vương sinh ra tuấn mỹ chưa có gia thất, đáng tiếc bị què một chân, là một người vặn vẹo hung ác, kẻ điên giết huynh giết cha.
Ngu Linh Tê sợ nhất chính là hắn vừa lau vết máu mới dính lên tay, vừa cười nói với nàng: “Linh Tê, đến đây.”
Gả qua chưa được hai năm, Ngu Linh Tê đột nhiên qua đời.
Sau khi nàng chết, Ninh Ân không lập linh đường, không lập tang hạ táng, thậm chí còn điên cuồng hơn trước, tàn sát toàn thành ngập trong mưa máu.
Bỗng một ngày sống lại năm mười lăm tuổi, lúc này nàng vẫn còn là quý nữ cao cao tại thượng của phủ Tướng quân, Ninh Ân vẫn chưa phải Nhiếp Chính vương có thể một tay che trời.
Nuốt không trôi được cơn tức này, Ngu Linh Tê mang theo thị vệ tìm được Ninh Ân đang lưu lạc đầu đường, định nặc danh đánh hắn một trận để báo thù cho oán lữ kiếp trước.
Ai ngờ nổi giận đùng đùng đuổi tới nơi lại thấy thiếu niên gầy yếu đang nằm cuộn tròn bị người ta ấn trên mặt đất, sắp bị đánh gãy chân trái. Nước bùn hòa với máu loãng chảy xuống tí tách tí tách, nhuốm đỏ đôi mắt phẫn hận hung ác nham hiểm của hắn…
Nhưng giờ nàng mới biết, Ninh Ân đã từng có quá khứ đáng thương đến mức nào.
Ngu Linh Tê trời xui đất khiến thế nào lại từ xông đến đánh người biến thành xông lên cứu người.
Nàng không còn cách nào khác nên đành phải thu lưu tiểu đáng thương này, cũng nỗ lực dạy dỗ hắn thành một thanh niên thể xác và tinh thần khỏe mạnh chính trực.
Ai ngờ dạy dỗ thế nào, ánh mắt tiểu đáng thương nhìn nàng càng âm u kỳ quái hơn.