Chương 2

Triệu Mẫn tháo găng tay cao su và khẩu trang ra cô ngồi ngay xuống trên bồn cầu. Cảm giác thoát ch.ết làm Triệu Mẫn chẳng suy nghĩ được gì. Sự trấn tĩnh nãy giờ tan vỡ, từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống. Cô thật sự rất sợ, cái cảm giác có người cầm súng phía sau chỉ chờ cô làm gì bất thường rồi ra tay làm mồ hôi ướt cả tóc tay chân và lưng.


Có lẽ là cô ở bên trong lâu nên có ai đó gõ cửa, Triệu Mẫn giật mình đứng bật dậy lấy tay lau nước mắt đi lại vòi nước rửa mặt. Mở cửa đi ra ngoài, Triệu Mẫn thấy 1 cô y tá đứng đợi, có vẻ bồn chồn nói
“Lạc tiên sinh đang đợi, bác sĩ nhanh lên ạ”


Triệu mẫn đi về lại căn phòng đó. Trên hành lang từng nhóm người cầm vũ khí đi qua lại, 2 tên lính mở cửa phòng, Triệu Mẫn cố trấn tỉnh bước vào phòng. Lạc Xuyên nhìn cô rồi cúi đầu cám ơn
“Cám ơn cô bác sĩ Triệu”
“Không có gì, tôi là bác sĩ đây là việc tôi nên làm”


“Mong cô có thể ở phòng bên cạnh để lúc ông chủ tôi có việc gì có thể nhờ cô giúp nhanh nhất, chỉ 36 tiếng, lúc đến Tam giác vàng chúng tôi sẽ để cô đi”


Triệu Mẫn giật mình nhìn Lạc Xuyên, không phải chúng định giữ cô lại lúc đến Tam giác vàng hết cần dùng đến cô sẽ thủ tiêu cô đấy chứ cho dù cô biết ông chủ của bọn họ bị thương nhưng cô cũng cứu mạng hắn rồi đấy thôi, mấp máy miệng định từ chối mấy lần nhưng thất bại, Lạc Xuyên gọi người vào dẫn cô qua căn phòng đầy máy quay và ghi âm không 1 góc ch.ết đã được sắp xếp


Nhìn căn phòng gắn đầy máy quay, Triệu Mẫn càng thêm lo sợ, chúng đang giám sát cô, nếu cô có hành động đáng ngờ gì sẽ tiêu tùng ngay, tắt đi đèn sáng nhất, Triệu Mẫn nằm lên giường nhắm mắt cố ngủ, lúc này đây cô cần 1 giấc ngủ để lấy lại tinh thần.


available on google playdownload on app store


Hà Ngôn tỉnh, anh nhấc người ngồi dậy, Lạc Xuyên vẫn túc trực bên cạnh vội chạy lại lấy gối để phía sau cho Hà Ngôn dựa vào. Rót nước mời Hà Ngôn
“Ông chủ”


Vết thương đã hết thuốc tê Hà ngôn cảm thấy đau, mấy năm nay chưa bị thương nặng sức chịu đựng có phần giảm sút, đây là dấu hiệu không tốt rất đáng lo. Vẫy tay ra hiệu Lạc Xuyên mang máy tính lại, Hà Ngôn bắt đầu xử lý công việc trên máy. Xong công việc trên máy, Lạc Xuyên đưa 1 xấp giấy tờ cho Hà Ngôn xem. Kí xong xấp giấy tờ, Lạc Xuyên cung kính hỏi


“Ngài dùng bữa bây giờ không ạ?!
“Bắt được thủ phạm chưa?”
Lạc Xuyên đáp vâng, tên khốn đó ẩn nấp bên dưới gầm tàu, phải tìm lắm mới thấy. Hiện đã nhốt lại bằng thuốc, thứ thuốc tiêm vào máu làm tê liệt các cơ và não bộ.


Sát khí loé lên trong mắt Hà Ngôn rồi tắt, ra hiệu mang đồ ăn lên, 1 bàn thức ăn đặt ngay trên giường. Hà Ngôn chậm rãi dùng bữa. Chợt nhớ đến cô gái bác sĩ, tia phân vân hiện lên trong mắt
“Lạc Xuyên cô bác sĩ đó ở đâu rồi?”


“Cô ấy ở phòng bên cạnh thưa ngài, chúng ta phải xử lí như thế nào ạ?”
“Đợi cô ấy dùng bữa xong bảo qua đây gặp tôi”
Canh thời gian, Lạc Xuyên ra ngoài phân phó thuộc hạ rồi bảo người vào dọn bàn ăn. Hà Ngôn nhàn nhã nhấm nháp tách trà, tay trái gõ nhẹ theo từng nhịp chậm


Triệu Mẫn bị tiếng gõ cửa làm giật mình thức dậy, 1 cô gái đẩy xe thức ăn vào phòng, mùi thức ăn thơm ngào ngạt nhưng Triệu Mẫn không có tâm tình nên chỉ ăn vài miếng lưng bụng. Ăn xong có người dọn dẹp và mời cô sang căn phòng kia.
“Ông chủ cần gặp cô”


Triệu Mẫn đi theo tên lính vào căn phòng, không thấy Lạc Xuyên, chỉ có cô và tên đàn ông bị thương nằm trên giường. Ánh mắt tên đó nhìn cô chằm chằm như muốn lột da nhìn thấu làm Triệu Mẫn thụt lại 1 bước về sau. Hà Ngôn vẫn luôn quan sát Triệu Mẫn anh thấy ngay hành động lùi về sau của cô, mỉm cười thế nhưng đôi mắt vẫn sắc bén và áp bức đến ngạt thở


“Đến ghế đây ngồi”
Là câu mệnh lệnh không cho phép từ chối, Triệu Mẫn chậm đi chuyển tới ghế rồi ngồi xuống, lấy can đảm nhìn vào mắt Hà Ngôn chờ hắn mở lời
Tay vẫn gõ nhẹ, Mắt vẫn quan sát Triệu Mẫn
“Cô ở đây cảm thấy thế nào”


Triệu Mẫn khó hiểu nhưng vẫn thành thật cẩn thận trả lời
“Đây là nơi tốt nhất tôi ở trong 3 tuần qua”


Thật vậy, 3 tuần qua Triệu Mẫn lang thang du lịch ở vùng ven của Lào rồi bắt xe đi vùng tam giác vàng này, ở đó chỉ toàn nhà trọ rẻ tiền, phòng ốc không được tốt cho lắm. Hà Ngôn bật cười khi nghe Triệu Mẫn thành thật trả lời, anh nhận ra ý của cô ngay ý câu cô nói là ở đây vật chất tôi rất thoải mái như tinh thần tôi không thoải mái tẹo nào. Rất thú vị.


“Rất tốt, vậy cô ở đây thêm 30 tiếng đi”
Triệu Mẫn thấp thỏm nghe Hà Ngôn nói, cô e dè hỏi với giọng nhỏ xíu
“Còn sau đó?”
Hà Ngôn nheo nheo mắt tay rờ cằm ra chiều suy ngẫm


“Sau đó à, sau đó thì sao nhỉ, à tôi sẽ bố trí mọi thứ ở nơi đây cho cô, khi nào cô về tôi sẽ chuẩn bị phương tiện cho cô về”


Hà Ngôn hiểu sự e dè sợ sệt của Triệu Mẫn, cô sợ hắn giết cô, thật buồn cười nào phải tin gì quan trọng mà hắn lại giết người đã cứu hắn. Hà Ngôn hắn dù tàn nhẫn lạnh nhạt với tất cả mọi người nhưng ân nhân thì hắn sẽ báo đáp theo cách của hắn. Nói rồi hắn kéo ngăn tủ đầu giường lấy ra 1 khẩu súng ngắn màu đen dù cho Triệu Mẫn. Chưa kịp nói gì Triệu Mẫn đã trừng mắt kinh ngạc nhìn hắn miệng lấp bấp hỏi


“Anh định giết tôi à… tôi… tôi đã cứu mạng anh đó, anh tha cho tôi đi… tôi sẽ không nói gì ra bên ngoài”


Thấy Triệu đang định nói tiếp, Hà Ngôn lên giọng cướp lời, nhìn bộ dạng cô bây giờ rất thú vị nhưng không hiểu sao hắn có phần hơi khó chịu, cô xem hắn là loại người đến báo ân cũng không mà còn giết sao


“Cô Triệu, xin bình tĩnh, tôi tặng cô cây súng này để phòng thân, mặc khác ở vùng tam giác vàng này sẽ không ai dám đụng đến cô nếu họ thấy cây súng này”
Tròn mắt nhìn Hà Ngôn, 1 lát sau Triệu Mẫn mới lấy lại được giọng nói


“Tặng tôi à. Không cần đâu anh đã cảm ơn và khoẻ lên là tốt rồi. bất kể là ai bị thương nếu tôi thấy thì nhất định tôi sẽ giúp”
“Cô nhận đi, đây là tấm lòng của tôi, vùng tam giác vàng này không bình yên như bề ngoài của nó”


Triệu Mẫn nhìn xung quanh phòng rồi cô chỉ vào tượng đá nhỏ đặt trên bàn cách đó không xa kiên trì nói


“Tôi nghĩ tôi sẽ không cần dùng đến nó, để tôi giữ lúc về nước cũng không màng theo được, nếu anh tặng thì tặng tôi cái đó là tốt rồi, cũng không cần chuẩn bị mọi thứ ở tam giác vàng đâu. Tôi đã có kế hoạch của mình”


Nhìn theo hướng Triệu Mẫn chỉ, thì ra là viên đá hắn khắc dở không ra hình thù nào, hắn hỏi cô
“Cô chắc chứ?”
Triệu Mẫn mỉm cười
“Tất nhiên rồi”


Hà Ngôn nhìn Triệu Mẫn chăm chú còn hơn lúc ban đầu. Mặc dù ánh mắt có phần dịu đi nhưng vẫn còn đáng sợ lắm, da đầu cô tê rần hết rồi. Có khi nào cô từ chối hắn thẹn quá hoá giận làm gì cô không. Đang định nói nhận cây súng thì Hà Ngôn gọi người vào tiễn cô về phòng, tất nhiên là cầm theo cục đá hình thú quái lạ kia


Triệu Mẫn về phòng, balo đã được đem đến lúc cô ngủ, mở balo lấy ra túi đen nhỏ đựng đồ lót, kéo dây kéo mở ra, Triệu Mẫn sự tay vào trong mò mẫm. Tốt lắm, hắn đã lấy súng rồi. Triệu Mẫn vẫn còn vài điều lo lắng nhưng cô nhanh chóng ném ra sau đầu, cô lại nằm vùi đầu úp mặt xuống gối ngủ đi, ở đây xa lạ nguy hiểm, nói ít làm ít đi ngủ là tốt nhất






Truyện liên quan