Chương 3
Hơn 30 tiếng nói ít không ít nói nhiều cũng không nhiều, có khi chỉ chợp mắt 1 lát là qua nhưng có đôi khi lại rất lâu như lúc này đây. Triệu Mẫn không dám chắc mình đã an toàn, nhưng có lẽ là đã vượt qua nguy hiểm. Triệu Mẫn không biết cô đã cứu Hà Ngôn thì cho dù cô có biết việc gì quan trọng thì hắn cũngp không giết cô chỉ là giam ở 1 nơi nào đó chờ tin tức cô biết không còn giá trị hắn sẽ thả cô đi, hoặc cũng có lẽ hắn đang tìm cớ để giết cho khỏi bận lòng ví như giam cô mà cô chống đối hay làm hại hắn. Lần đầu hắn tha thứ coi như là báo ân, lần 2 chắc chắn giết không tha.
Đã qua 28tiếng, Triệu Mẫn vẫn ở trong phòng không bước chân ra ngoài, không có yêu cầu gì, chỉ lặng lẽ đứng ngồi nằm trên chiếc giường nghe nhạc hoặc ăn vặt đồ có sẵn trong balo. Hà Ngôn không yêu cầu gặp cô vì điều này cô khá yên tâm
Vài giờ sau, có người gõ cửa phòng thông báo 15 phút sau tàu sẽ vào ga. Triệu Mẫn lập tức lấy lại tinh thần, nhanh chóng vào toilet rửa mặt và tay chân rồi ra ngoài dọn dẹp đồ của mình, ngay cả vỏ bánh kẹo cũng bỏ vào sọt rác cẩn thận. Chăn gối xếp cẩn thận ngay ngắn, Triệu Mẫn mang balo lên vai, lúc này Lạc Xuyên đến, hắn đưa cho cô danh thiếp của hắn
“Đây là cách liên lạc của tôi, nếu cần giúp đỡ gì xin cô hãy liên lạc. Rất cảm ơn cô đã lên chuyến tàu này”
Triệu Mẫn có chút lúng túng nhận lấy danh thiếp cô cất vào túi áo khoác. Lạc Xuyên cho 2 tên lính vào hộ tống cô xuống tàu. Hắn quét mắt nhìn khắp căn phòng còn gọn gàng hơn lúc cô chưa vào ở, thật ra đây là phòng của hắn khi trên tàu này. Nhìn vỏ bánh kẹo được bỏ trong sọt rác, rèm cửa cột lại, chăn ga xếp gọn, sàn nhà vẫn sạch. Thật là 1 cô gái có ý tứ
Triệu Mẫn không nhìn thấy Hà Ngôn, cô chợt nhớ đến con người đó, bóng hình hắn vừa loé lên Triệu Mẫn đã lắc lắc đầu, cô tát nhẹ lên mặt. Thật là điên khùng, sao lại nghĩ đến tên xã hội đen đó. Bọn họ sắp xếp cho cô 1 chiếc xe, Triệu Mẫn từ chối, tên lính đó không ép chắc là đã được dặn từ trước.
Lên 1 chiếc taxi, Triệu Mẫn đến khu resort casio trên đồi núi khá cao, nơi có thể ngắm nhìn bao quát Tâm giác vàng. Vì đã đặt trước phòng qua wed nên thủ tục khá nhanh. Nhận chìa khoá phòng, Triệu Mẫn vào thang máy, thang máy đang khép thì 1 bóng người nhanh chạy vào, Triệu Mẫn giật mình là thanh niên trên tàu. Triệu Mẫn lùi về sau cảnh giác hỏi
“Anh muốn gì?”
Jun cười ngã ngớn, 2 tay hắn đút vào túi áo khoác, nhìn Triệu Mẫn đầy mập mờ
“Tôi làm gì có ý gì, tôi muốn tìm khách sạn, tình cờ taxi giới thiệu ở đây thôi cô gái ạ”
Triệu Mẫn liếc hắn, ở đây thiếu gì khách sạn, cớ sao lại trùng hợp như vậy, cô không tin. Jun cười cười. Thang máy mở cửa, Triệu Mẫn nhanh chân ra trước, Jun cũng ra và đi phía sau cô. Vừa đi khoé mắt Triệu Mẫn nhìn về phía sau, đến phòng 405 là số phòng trên chìa khoá, cô dừng lại quay qua nhìn chằm chằm jun với vẻ khó chịu đầy ý kiến
“Phòng anh ở đâu?”
Vẫn điệu bộ ngả ngớn đó, Jun đưa chìa khoá mình nhận được lên đung đưa trước mặt. Ôi trời 410 không phải là đối diện phòng cô sao. Triệu Mẫn bực bội hừ lạnh quay lại mở cửa phòng.
Khoá cửa cẩn thận, Triệu Mẫn nhìn căn phòng, sang trọng, sạch sẽ và đầy đủ tiện nghi. Cô dự định sẽ ở đây 3 ngày, thăm thú mọi nơi rồi sẽ về. Ngồi xuống ghế, bây giờ có thể thả lỏng rồi, mọi thứ đến bây giờ có lẽ đã ổn, chỉ ngoại trừ tên đối diện phòng, chắc là không sao, chỉ là bèo nước gặp nhau thôi.
Jun cười mỉm tr.a chìa khoá mở cửa, quăng ngay balo xuống sàn, anh nằm ngay xuống giường. Thật là 1 chuyến đi thú vị, súyt nữa có thể giết tên khốn đó, thật là mạng lớn mà.
Ánh mắt Jun nhìn lên trần nhà mơ hồ nhớ lại khoảng thời gian 3 năm trước kia, tại thủ đô Y của nước Y xảy ra 1 vụ mất tích lớn làm chấn động cả thế giới. Những người mất tích đó là phần tử biểu tình chống lại việc xây dựng nhà máy hạt nhân của chính phủ, biểu tình xảy ra khoảng 3 tháng thì xảy ra vụ mất tích này. Cô bạn gái anh đã quen 3tháng cũng bị mất tích. Một lần trong lúc vô tình làm nhiệm vụ, anh có nghe lén ông chủ nói chuyện với cấp dưới Hà Ngôn, thì ra vụ mất tích đó là do hắn ra lệnh. Hắn có 1 nhà máy nghiên cứu vốn các thí nghiệm cần thử ở người đều dùng các phạm nhân ở nhà tù phía Nam, nhưng hình như chất lượng phạm nhân đi xuống, ai cũng mắc vài căn bệnh này kia nên hắn thiếu người làm thì nghiệm, thêm vào đó nghe nói hắn cần 1 số lượng lớn bộ phận cơ thể con người để cùng cấp cho vài bệnh viện và phía Châu Mỹ. Còn lại những người ko cần dùng đến thì không đề cập đến nên anh không biết. Khoảng thời gian đó nước Y vô cùng hỗn loạn, đủ loại nghỉ vấn đặt ra, lòng người hoảng hốt chỉ biết trông chờ vào cơ quan chức năng tìm câu trả lời. Nhưng họ lại chẳng biết rằng chính cơ quan chức năng gì gì đó mà họ trông chờ đã bán đứng họ, tiếp tay cho âm mưu tàn ác bậc nhất. bộ máy đứng đầu đầy tham vọng đó thì làm sao chấp nhận việc bọn dân đen biểu tình khiến bọn họ không xây được nhà máy hạt nhân mặc dù nói đến nguy cơ thì ai ai cũng khiếp sợ. dù trong đám người mất tích đó có cô người yêu của anh nhưng anh không có ý định trả thù, anh vẫn còn muốn sống lắm, đụng đến Hà Ngôn khác gì đụng đến vũ khí hạt nhân. Lần trên tàu đó chỉ là vô tình thấy hắn gặp sát thủ, tiện anh ở gần đó nên bắn 1 phát thôi, giết được thì tốt, không thì chẳng sao.
Triệu Mẫn xuống sảnh vào khu vực nhà hàng, cô gọi vài món ăn theo như lời phục vụ thì là những món ăn mà chỉ nơi đây mới có. 1 bóng người ngồi xuống ghế trước mặt cô, ngước mặt lên lại là tên đó, thật là phiền phức. Jun ăn mặc khá thoải mái chỉ quần sọt áo Thun ra vẻ thư giãn
“Ngồi chung nhé, tôi tên Jun, cô tên gì?”
Nhìn chằm chằm Jun 1 hồi, Jun cũng nhìn lại cô khoé miệng nhếch lên, cuộc đọ mắt này kéo dài không lâu thì phục tới, jun gọi vài món và 1 chai wishky
Phục vụ mang thức ăn Triệu Mẫn lên, đang định đặt lên bàn thì Triệu Mẫn bảo họ đặt qua bàn bên kia, Jun cau màu
“Này! Cứ để đây đi, bạn tôi nói đùa đấy!”
Triệu Mẫn nhìn Jun, nghiêm túc nói
“Tôi không đùa, dọn qua bàn bên kia”
Phục vụ khó xử nhìn 2 người, Jun khoác tay ra vẻ không sao, Triệu Mẫn đứng lên qua bàn bên kia thì Jun cũng đứng lên qua bàn đó kéo ghế ngồi, Triệu Mẫn căm ghét nhìn Jun, nói rít qua kẽ răng
“Tôi không quen anh, đừng làm phiền tôi như thế!”
Nếu ánh măt có thể giết người thì giờ đây chắc Jun đã không còn nguyên vẹn. Triệu Mẫn thực sự rất khó chịu với tên này, cô chẳng làm gì với hắn cả, chỉ có hắn chơi xấu cô thôi, vậy mà giờ ngồi đây như đúng rồi. Thực không biết xấu hổ mà. Thôi xem như hắn không tồn tại vậy, Triệu Mẫn cầm muỗng đũa lên ăn không để ý đến Jun.
Vừa ăn Jun vừa gợi chuyện, hắn khá thích cô gái này ở cô có vẻ gì đó rất thong thả nhẹ nhàng
*À xong cô định đâu không? Tôi biết ở đây nhiều chỗ thú vị”
Mặc kệ Jun, Triệu Mẫn ăn đứng lên xoay người định đi thì Jun nhanh tay bắt lấy tay cô. Triệu Mẫn khó chịu vội rút tay, Jun cười cười dừng ăn
“Hôm ấy trên tàu tôi xin lỗi”
Triệu Mẫn từ trên nhìn xuống tạo cảm giác áp bức, cô nhìn Jun
“Xin lỗi là xong à? Xin lỗi là được à?”
“Thế cô muốn như thế nào?”
“Chẳng muốn thế nào cả, chỉ là đừng tỏ ra quen biết và làm phiền tôi”
Nói rồi Triệu Mẫn quay đi, để lại bóng dáng mảnh mai mà kiên quyết. Jun ngẩn người, từ lúc anh 14 tuổi đến nay chưa điều gì làm ảnh chùn bước như thế. Nhưng chỉ nhìn ánh mắt lạnh lùng hờ hững đó thì anh chẳng muốn làm gì thêm nữa.
Triệu Mẫn về phòng thì nhận được cuộc gọi của Alex, đây là cô gái tài trợ cho chuyến du lịch này, cô ấy đã tặng cho Triệu Mẫn voucher giảm giá 60% của khách sạn này giành cho khách Vip
“Tối tớ sẽ đến, gặp nhau ở khu Casio nhé”
“Ok”
Alex là cô bệnh nhân đầu tiên Triệu Mẫn khám khi vừa tốt nghiệp, cô ấy bị chấn thương não nhẹ phải nằm viện và dùng thuốc để đẩy máu bầm ra. vốn dĩ giữa bác sĩ và bệnh nhân luôn có khoảng cách, nhưng chẳng biết từ khi nào 2 cô lại trở thành bạn. Chắc là lúc vô tình gặp nhau rồi mời nhau tách cafe, hay những lần giúp đỡ nhau thoát khỏi tình cảnh éo le dở khóc dở cười của cuộc sống
Đi nhờ xe của khách sạn đến Bảo tàng nha phiến nơi trưng bày và cất giữ những thứ liên quan đến cây anh túc, bảo tàng độc nhất vô nhị trên thế giới sừng sững ở đó như muốn nhắc nhở về những năm tháng ma quỷ lúc trước.
Kỳ thật chuyến đi này Triệu Mẫn cũng không có hứng thú đi cho lắm. Cô không thích nơi đây, ở đây chỉ giành cho những ai thích khám phá thích mạo hiểm. Nhưng ai bảo cô được cho voucher giảm giá cơ chứ. Ở đây cô chẳng hứng thú với điều gì ngoại trừ dòng sông Mê Công rộng lớn trù phú. Cô giành hẳn 1 buổi sáng để đi ven sông, cô thấy động thực vật phát triển rất tốt, cô có thuê 1 cô gái bản địa, cô ta biết khá rõ về dòng sông này, cô ta thuê 1 chiếc thuyền nhỏ rồi chèo dọc thượng nguồn.