Chương 39: Nếu có một nửa tốt của Hồng Nhan

“Ngươi!” Nghe xong lời nói của Chu quý phi, sắc mặt Chu Tuyết Tranh trở nên tái nhợt như tờ giấy, “Nhất định không thể để cho Thiên ca ca biết được chuyện này, ta đồng ý với ngươi, theo lời ngươi nói mà làm, nhưng ngươi cũng phải hết lòng tuân thủ lời hứa, đừng đem chuyện này nói cho người khác!”


“Cái này đương nhiên!” Chu quý phi cười cười, “Ngươi nghĩ lại xem, đến lúc đó Chu gia chúng ta có quyền có thế, ngươi muốn dạng nam nhân nào mà không có, Sở Lăng Thiên kia, tỷ tỷ cam đoan sẽ đưa hắn lên giường của ngươi, để ngươi hưởng dụng! Nữ tử thông minh nhất Chu gia chúng ta chính là ngươi, tuyệt đối không thể để trí thông minh của ngươi lãng phí trên nhi nữ tình trường được.”


“Để ta yên tĩnh một chút.” Chu Tuyết Tranh chậm rãi nói, “Ta ra ngoài đi dạo!”


Vào đêm, hoàng cung tĩnh lặng và đẹp đẽ, đá cuội tản ra thứ ánh sáng nhạt, một mình Chu Tuyết Tranh căm phẫn đi trên đường nhỏ. Bỗng nhiên, một bóng dáng cao lớn ở đối diện ánh lên, Chu Tuyết Tranh ngẩng đầu, ánh mắt dán chặt vào người nọ: “Thiên ca ca, là huynh sao? Tranh nhi đã quay về, nhiều năm qua như vậy, mỗi khắc muội đều nhớ Thiên ca ca.”


Sở Lăng Thiên nhíu mày, lạnh lùng nói: “Chu tiểu thư, bản vương còn có việc, cáo từ trước!”


“Thiên ca ca!” Chu Tuyết Tranh ngăn Sở Lăng Thiên sắp đi ngang qua mình, vội nói, “Thiên ca ca, chuyện năm năm trước huynh đều quên hết rồi sao? Huynh đã quên Tranh nhi rồi sao? Tranh nhi thật sự đau lòng quá, Thiên ca ca nhất định vẫn còn yêu Tranh nhi, đúng không? Tranh nhi hứa với Thiên ca ca, không bao giờ rời khỏi huynh nữa. Thiên ca ca, chúng ta ở bên nhau đi.”


available on google playdownload on app store


“Chu tiểu thư, chuyện gì đã qua thì đừng nhắc đến nữa.” Sở Lăng Thiên nhíu chặt lông mày, “Nhắc lại chỉ khiến người khác cảm thấy khó khăn! Ta còn có việc!” Nói xong, Sở Lăng Thiên muốn bỏ đi.


“Đừng đi mà!” Chu Tuyết Trang bỗng nhiên giang hai tay ra, từ phía sau ôm chặt lấy Sở Lăng Thiên, mang theo nức nở cùng ấm ức, nói: “Thiên ca ca thích người khác rồi sao? Tranh nhi thực sự rất thương tâm, Thiên ca ca, Tranh nhi van cầu huynh, ở cùng Tranh nhi một đêm, được không? Chỉ một đêm thôi, để Tranh nhi trở thành nữ nhân của huynh, tấm thân trong sạch của Tranh nhi, cả đời này chỉ dành riêng cho một mình Thiên ca ca.”


Sở Lăng Thiên gỡ hai tay Chu Tuyết Tranh đang ôm chầm lấy mình ra, lạnh lùng nói: “Chu tiểu thư, xin tự trọng, không biết Chu tiểu thư có quen với một người đàn ông tên Hùng Thanh hay không?”
Ầm, trong đầu Chu Tuyết Tranh nổ vang một tiếng, Hùng Thanh, đúng là người đàn ông nàng quấn quít suốt năm năm qua.


Sở Lăng Thiên lướt qua Chu Tuyết Tranh, hờ hững rời đi.
Chu Tuyết Tranh ngơ ngác nhìn bóng lưng đi xa của Sở Lăng Thiên, bất giác ngồi bệt xuống đất. Không biết qua bao lâu, trong ánh mắt tuyệt vọng của Chu Tuyết Tranh có thêm vẻ gì đó phức tạp.
- – – – -


Trong phủ Gia Cát, vì thết đãi ba chị em hôm nay tiến cung tham dự Bách Hoa Yến, Gia Cát Chiêm đích thân sai người mở gia yến, thật ra buổi tiệc này vì Gia Cát Hồng Nhan mà đãi, Gia Cát Linh Ẩn và Gia Cát Như Nguyệt chỉ là được thơm lây mà thôi.


Đại phu nhân cũng là sau khi Gia Cát Hồng Nhan hồi phủ mới biết được Gia Cát Linh Ẩn và Gia Cát Như Nguyệt cũng tham gia Bách Hoa Yến, sắc mặt nhất thời trở nên vô cùng khó coi.


Trong bữa tiệc, Đại phu nhân giả vờ lơ đãng nói: “Tứ muội à, Như Nguyệt và Linh nhi muốn đi dự Bách Hoa Yến, sao muội lại không nói sớm, nói sớm thì ta đã giúp hai đứa chuẩn bị rồi, không để làm trò cười cho kẻ khác.”


“Đại tỷ, tỷ đang nói gì vậy ạ.” Tứ di nương cười lạnh, “Muội muội cũng là nhất thời mới nhận được tin, e rằng đại tỷ đã sớm biết rồi, cũng không nói cho những di nương cùng tiểu thư khác biết, chẳng lẽ Đại tỷ đang sợ các tiểu thư khác giành lấy nổi bật của Đại tiểu thư hay sao.”


“Tứ muội, Đại tỷ ngày thường đối với các muội, các tiểu thư thế nào, tất cả mọi người đều rõ cả, Tứ muội nói vậy trái lại khiến tỷ có chút thương tâm, tỷ vẫn buồn lòng, không biết Tứ muội biết được tin này từ đâu?”


“Việc này…” Tứ di nương ánh mắt đảo nhanh, nhủ thầm rằng đây mới chính là vấn đề Đại phu nhân muốn hỏi à, “Tỷ tỷ không cần biết.”


“Tứ muội, nếu muội có đường, cũng không nên che giấu, chung quy không phải vì sự hưng thịnh của quý phủ sao? Cho dù là vị tiểu thư nào, chỉ cần có thể mang đến vinh quang cho quý phủ, đều là quý nhân của nhà chúng ta mà.” Đại phu nhân ra vẻ suy nghĩ vì đại cục.


“Hừ! Nói thật dễ nghe!” Nhị di nương bởi vì Đại phu nhân cùng Tứ di nương giấu bà tin tức này, vốn đã nén giận, giờ phút này lại nghe thấy mấy lời nói vờ vĩnh của Đại phu nhân, lại càng tức giận không có chỗ trút, “Vậy sao tỷ không giới thiệu người tỷ quen biết trong cung cho mọi người cùng làm quen, để cho Như Mộng cũng được đi tham gia Bách Hoa Yến!”


Gia Cát Chiêm vẫn luôn im lặng nhìn mấy phu nhân của mình cãi nhau, thấy có vẻ mấy người này không muốn dừng, rốt cục không nhịn được, lớn giọng khiển trách: “Đủ rồi! Cũng không xem lại con gái của các người sinh ra, có đứa nào sánh được với Hồng Nhan, còn có mặt mũi ở đây nói hươu nói vượn! Linh nhi, Như Nguyệt, Như Mộng, các ngươi nếu có một nửa tốt của Hồng Nhan, người làm cha như ta cũng thấy an tâm.”


Đó là đương nhiên, như vậy thì có thêm vài nữ nhi để ông mặc sức lợi dụng, Gia Cát Linh Ẩn cười khẩy trong lòng, trên mặt lại ra vẻ như nghiêm túc nghe giáo huấn.
“Cha, nữ nhi nào tốt như cha nói, nữ nhi cảm thấy, các muội muội đều không tệ.” Gia Cát Hồng Nhan cúi đầu, thẹn thùng nói.


“Hồng Nhan, con không cần nói hộ cho chúng nó, cha có con gái như con là đủ rồi. Còn có anh trai Như Phong của con, Mẫn nhi đúng là sinh cho ta hai đứa con ngoan!” Gia Cát Chiêm nhìn Gia Cát Hồng Nhan, trên mặt đầy vẻ tươi cười nói.


Vẻ mặt Đại phu nhân tươi cười nhìn Nhị di nương cùng Tứ di nương, nét mặt đúng là diễu võ giương oai, khiến Nhị di nương hận đến nỗi không thể tát cho bà hai bạt tai. Đại phu nhân cười đắc ý, nói với Gia Cát Hồng Nhan: “Hồng Nhan, còn không mau mang vật con được ban thưởng ra cho mọi người chiêm ngưỡng.” Để cho mấy ả tiện nhân không biết tốt xấu này được mở mang tầm mắt.


“Dạ.” Gia Cát Hồng Nhan cẩn thận lấy ra vòng ngọc của Chu quý phi, bày trước mặt mọi người.
Đại phu nhân vội vã cầm lấy chiếc vòng, xem tới xem lui, nhịn không được, tán thưởng, “Đồ vật trong cung quả thật khác biệt, lão gia, người xem, độ tinh khiết này, chất lượng này, thật sự rất hợp với Hồng Nhan.”


“Không tồi không tồi.” Gia Cát Chiêm hài lòng gật đầu, “Xem ra hôm nay ở trong cung, Hồng Nhan nhất định có biểu hiện không hề tầm thường, vòng ngọc này là do vị quý nhân nào ban thường vậy?”
“Là Chu quý phi.” Gia Cát Hồng Nhan trả lời sự thật.


“Cái gì?” Gia Cát Chiêm đột nhiên biến sắc, “Đồ của Chu gia, bản thừa tướng không thích, trả lại cho ta!”


“Lão Gia, ông làm gì vậy?” Đại phu nhân lôi kéo cánh tay của Gia Cát Chiêm, nhẹ nhàng nói, “Tuy rằng, quan hệ của nhà Gia Cát và Chu gia không tốt, nhưng nếu Hồng Nhan có thể đặt quan hệ với Chu quý phi, vậy cũng là một chuyện tốt mà. Không thể vì chuyện nhỏ mà đánh mất cái lợi lớn!”


Nghe Đại phu nhân nói vậy, sắc mặt Gia Cát Chiêm tốt hơn một chút. Gia Cát Chiêm và Chu Lâm Quân đều là Thừa tướng, nhưng bởi vì con gái của Chu Lâm Quân là Quý phi, nên ở trong triều, nhiều quan lại đều cậy nhờ Chu Lâm Quân, bình thường Gia Cát Chiêm đều xem Chu Lâm Quân không vừa mắt. Nhưng nghĩ đến nếu có thể vì Gia Cát Hồng Nhan mưu cầu được tiền đồ tốt đẹp nào đó, thì tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục cũng không phải không thể. Gia Cát Chiêm thấy Như Nguyệt vẫn luôn cúi đầu, bèn hỏi: “Như Nguyệt, hôm nay ngươi được ban thưởng thứ gì?”


Hết chương 39






Truyện liên quan