Chương 40: Không phải đã ban thưởng rồi sao?
Như Nguyệt cúi đầu, giống như không nghe thấy câu hỏi của Gia Cát Chiêm, hai tay vò mạnh làn váy đã sớm nhăn nhúm.
“Ta hỏi ngươi, ngươi không nghe thấy à? Như Nguyệt!” Gia Cát Chiêm thấy Như Nguyệt im lặng, nhất thời lớn tiếng, không vui hỏi.
Tứ di nương huých Như Nguyệt, khẽ nói, “Nguyệt nhi, cha hỏi con kìa, mau mau ngẩng đầu lên trả lời!”
“Con… con…” Như Nguyệt ngẩng đầu, trong mắt lấp lánh ánh lệ, nhất thời nói không nên lời.
Gia Cát Chiêm bực bội nhìn Tứ di nương, trách móc: “Bà xem xem, dạy con gái thành ra cái dạng gì vậy? Ngay cả một câu cũng nói không xong à?”
“Thiếp… Con lấy ra đi, có cái gì mà ngại ngùng nhăn nhó!” Nhìn thấy dáng vẻ của Như Nguyệt, Tứ di nương giận dữ.
Như Nguyệt cúi đầu, rút cây trâm mạ bạc trong ngực ra, run rẩy đặt lên bàn, lại mau chóng cúi đầu.
“Đồ bỏ đi gì thế này!” Nhị di nương cầm cây trâm lên, nhất thời cười vui, “Thứ đồ bỏ này có thưởng cho nô tài trong phủ người ta cũng không thèm nhận! Tiến cung chỉ được vật này, chi bằng khỏi đi, quả thực ném hết mặt mũi phủ Thừa tướng mà.” Khi Nhị di nương nhìn thấy vòng ngọc của Gia Cát Hồng Nhan, trong lòng thực sự ghen tị muốn ch.ết, nhưng vừa thấy cây trâm mạ bạc này, trong lòng lập tức vui như hoa nở.
“Nhị tỷ, đây chính là vật Hoàng hậu nương nương ban cho, nếu Hoàng hậu biết thứ người ban cho bị Nhị tỷ nói thàng thứ đồ bỏ, không biết có trị Nhị tỷ tội đại bất kính không nhỉ?” Tứ di nương tức giận nói.
“Nói thôi mà, làm gì nghiêm túc dữ vậy!” Nghĩ đến Tứ di nương có bản lĩnh để cho Như Nguyệt tham dự Bách Hoa Yến, trong cung nhất định có người quen, nếu lời này thật sự đến tai Hoàng hậu nương nương, thì bản thân đúng là tự chuốc lấy khổ, Nhị di nương bĩu môi, hừ lạnh một tiếng, không thèm nói nữa.
Gia Cát Chiêm lắc đầu, nặng nề thở dài, tiếng thở dài này khiến cho nước mắt ẩn nhẫn của Như Nguyệt cuối cùng cũng chảy xuống, chỉ là nàng cúi đầu nên không ai thấy.
“Linh nhi, còn ngươi? Lấy thứ người được ban ra cho mọi người xem đi.” Gia Cát Chiêm thản nhiên nói, ông đã không còn ôm hy vọng gì.
Gia Cát Hồng Nhan ngẩng đầu, ánh mắt như mũi tên bắn về phía Gia Cát Linh Ẩn, thứ Gia Cát Linh Ẩn được ban thì mười chiếc vòng ngọc so ra còn kém.
“Linh nhi không được ban thưởng gì cả.” Gia Cát Linh Ẩn khẽ nói.
“Quả nhiên là một đứa làm mất hết thể diện!” Gia Cát Chiêm nghiêm mặt, “May mà có Hồng Nhan, bằng không phủ Gia Cát này coi như xong rồi! Nhưng ta nghĩ Như Nguyệt, Như Mộng và Như Sương có mẹ dạy cũng chỉ được như vậy mà thôi, còn ngươi không có mẹ dạy, có thể hiểu được.”
Gia Cát Linh Ẩn trong lòng cười lạnh, cô nhìn chằm chằm Gia Cát Chiêm, chậm rãi nói, “Là trí tuệ của Linh nhi không sánh bằng tỷ tỷ, là do bản thân Linh nhi ngu dốt, không liên quan gì đến mẫu thân.”
“To gan! Dám cãi lại lão gia!” Đại phu nhân trợn mắt, “Lão gia bớt giận, sau này giao Linh nhi cho thiếp, thiếp sẽ làm mẹ nó, sẽ dạy dỗ phép tắc cho nó!”
“Mẹ, Hoàng hậu nương nương bảo Linh nhi sau này phải thường xuyên vào cung hơn, Linh nhi nhất định phải học tập nơi mẹ cho tốt, để tránh vào cung lại quên mất phép tắc, bị Hoàng hậu nương nương trách phạt.” Gia Cát Linh Ẩn ra vẻ chân thành nói.
“Ngươi nói cái gì? Đừng có nằm mơ nữa, lần này không được ban thưởng vật gì, còn hy vọng tiến cung gặp hoàng hậu , lão gia, Tam tiểu thư nhà chúng ta chắc cần phải đi xem lại đầu óc.” Nhị di nương phản bác.
Còn Gia Cát Hồng Nhan vô cùng rõ ràng, điều Gia Cát Linh Ẩn nói đều là sự thật, chỉ là nàng không nói cho Đại phu nhân biết mà thôi, bởi vì nếu Đại phu nhân mà biết, nhất định sẽ trách mắng nàng.
“Phép tắt phải học cho tốt!” Gia Cát Chiêm gằn giọng nói, “Sau này đi theo Hồng Nhan, hầu hạ nó, một ngày nào đó Hồng Nhan bay lên ngọn cây làm phượng hoàng, cũng có lợi cho ngươi!”
“Nghe nói là tiểu thư nào cũng được ban thưởng mà, Linh nhi, sao con lại không có?” Tứ di nương cảm thấy lạ bèn hỏi.
“Linh nhi thật sự không nhân được vàng bạc châu báu gì cả, chỉ có một lệnh bài của Hoàng hậu ban cho.” Nói đoạn, Gia Cát Linh Ẩn lấy lệnh bài ra, cầm ở trong tay.
“Đây là…” Gia Cát Chiêm cầm lấy lệnh bài, sau khi nhìn thấy chữ khắc trên đó, không khỏi hít sâu một hơi, “Thật sự là Hoàng hậu ban cho ngươi?”
“Nếu phụ thân không tin, có thể đi hỏi hoàng hậu mà.” Gia Cát Linh Ẩn bình tĩnh đáp.
“Lời ngươi vừa nói là sự thật.” Gia Cát Chiêm nhìn lệnh bài, lại nhìn Gia Cát Linh Ẩn, nói, “Lệnh bài này vô cùng quý giá, nếu làm mất sẽ lớn chuyện, đưa nó cho Hồng Nhan bảo quản giúp ngươi đi, chừng nào ngươi cần thì tìm Hồng Nhan mà lấy là được.”
Gia Cát Chiêm không cần biết Gia Cát Linh Ẩn có được lệnh bài này như thế nào, cũng không quan tâm nàng cũng là con gái của mình, ông chỉ biết, có lệnh bài này, Gia Cát Hồng Nhan có thể tùy tiện tiến cung.
Gia Cát Linh Ẩn mỉm cười, ngoan ngoãn nói, “Toàn bộ để phụ thân làm chủ.”
“Ừm!” Gia Cát Chiêm hài lòng gật đầu, nói với Gia Cát Hồng Nhan, “Cầm đi.”
Gia Cát Hồng Nhan hai mắt sáng rỡ, giống như kẻ tham lam nhìn thấy một đống vàng, nhanh chóng ôm lệnh bài vào lòng, siết chặt quần áo, sau đó khiêu khích nhìn Gia Cát Linh Ẩn, thầm nghĩ, thế nào, đồ của ngươi không phải cuối cùng cũng về tay ta sao!
“Lão gia, Hồng Nhan không chỉ được Chu quý phi ban thưởng, còn được Hoàng thượng ban thưởng nữa.” Đại phu nhân thấy Gia Cát Chiêm đang vui, còn bổ sung thêm.
“Vậy à, còn được Hoàng thượng ban thưởng, Hồng Nhan đúng là quá giỏi!” Gia Cát Chiêm hưng phấn, “Nói nhanh đi, chuyện là sao vậy?”
“Nữ nhi chỉ là phân tích một chút tình hình chiến sự hiện giờ, Hoàng thượng liền ban thưởng cho con.” Gia Cát Hồng Nhan đắc ý nhìn Gia Cát Linh Ẩn, chuyện này rốt cục cũng không sánh bằng nàng, tuy rằng Gia Cát Linh Ẩn phân tích hợp tình hợp lý, nhưng không được Hoàng thượng ban thưởng gì cả.
“Đúng là con gái giỏi giang của cha!” Gia Cát Chiêm nhìn các cô con gái khác của mình, nói, “Các ngươi cần phải học tập theo Hồng Nhan. Có thể được Hoàng thượng ban thưởng, thật sự là làm vẻ vang nhà Gia Cát!”
Đại phu nhân nhìn Gia Cát Hồng Nhan, biểu hiện trên mặt càng thêm đắc ý, là một nữ nhân, hai chuyện làm bà đắc ý nhất trong đời này chính là gả cho một trượng phu tốt, sinh ra hai đứa con giỏi giang.
“Lão gia, phu nhân!” Bỗng nhiên, Tiêu Chính mặt mày hồng hào chạy vào, khẩn trương nói, “Thất vương gia đến!”
“Cái gì?” Gia Cát Chiêm đột nhiên đứng bật dậy, trên mặt lập tức hiện lên vẻ tươi cười nịnh nọt, “Mau, mau theo ta đi nghênh đón Thất vương gia.”
Thân hình cao lớn của Sở Lăng Thiên lẳng lặng đứng trước cửa phủ Thừa tướng, theo sau là mười mấy người, vác theo vài cái rương.
Không biết tại sao, khi Như Nguyệt nhìn thấy nam tử anh tuấn trước mắt thì tim không khỏi đập dồn, mặt mày cũng đỏ bừng lên.
“Thần cung nghênh Thất vương gia, không biết Thất vương gia đại giá quang lâm nên không từ xa tiếp đón, mong Thất vương gia thứ tội!” Gia Cát Chiêm hành đại lễ với Sở Lăng Thiên, cung kính nói, “Không biết Vương gia đến có điều chi căn dặn?”
“À.” Sở Lăng Thiên gật đầu, vẻ mặt lạnh lùng, “Lời nói của Gia Cát tiểu thư hôm nay đã thay phụ hoàng giải tỏa được ưu phiền bấy lâu, nên ban thưởng một ít thứ cho Gia Cát tiểu thư, lệnh bản vương đưa đến quý phủ.”
“Chuyện này… Không phải Hoàng thượng đã ban thưởng cho tiểu nữ rồi sao?” Vẻ cười trên mặt Gia Cát Chiêm càng sâu, “Có thể vì Hoàng thương phân ưu, là phúc phần của tiểu nữ, làm sao dám cầu ban thưởng gì, lại càng không dám phiền Thất vương gia đích thân đưa tới.” Có thể để Thất vương gia tự mình đến quý phủ, còn không có nhiều người hưởng thụ qua đãi ngộ này. Thời gian gần đây, Thất vương gia cũng đã hai lần quang lâm đến phủ Gia Cát, lần này lại đích thân đến ban thưởng, thể diện của Gia Cát Chiêm đúng là đủ lớn.
“Đã là vật mà phụ hoàng ban cho, chắc Gia Cát tiểu thư sẽ không chối từ.” Sở Lăng Thiên thản nhiên nói.
“Hồng Nhan, còn không mau đa tạ ân điển của Hoàng thượng và Thất vương gia.” Gia Cát Chiêm quay đầu lại, mỉm cười nói với Gia Cát Hồng Nhan.
“Dạ, phụ thân.” Gia Cát Hồng Nhan lả lướt tiến lên, e thẹn quỳ gối xuống trước mặt Sở Lăng Thiên, nói, “Thần nữ đa tạ ân điển của Hoàng thượng, đa tạ ân điển của Thất vương gia.”
Gia Cát Hồng Nhan khom lưng, cúi đầu, hai tay giơ cao quá đỉnh đầu, chuẩn bị tiếp nhận ban thưởng.
Hết chương 40