Chương 8
KÉT__________
Tiếng phanh xe gấp gáp và kéo dài truyền từ ngoài cổng biệt thự Sở gia , làm cho người hầu giật mình . Đến khi nhìn rõ là hai vị thái tử của Sở gia bọn họ mới mau chóng chạy ra mở cửa để ô tô chạy vào .
Vừa dừng xe , cả hai vội vàng nhảy xuống xe vọt tới chỗ quản gia sốt ruột hỏi
- “ Lục Hạo đã tới chưa ? ”
- “ Vẫn chưa thưa đại thiếu gia ! ”
- “ Khi nào cậu ta tới thì bảo cậu ta tới phòng sách ! ”
- “ Vâng thưa thiếu gia ! ” Quản gia cung kính trả lời xong liên lui ra ngoài .
Còn Sở Lăng Sa vẫn ngơ ngác nhìn hai người anh trai lãnh khốc của mình , hàng ngày quần áo đầu tóc phẳng phiu , tác phong quý phái lịch lãm của mình giờ đầu tóc bù xù , quần áo nhăn nhó lộn xộn mà cảm thấy khiếp đảm
- “ Hai người vừa bị cướp hay gặp mai phục của kẻ thù sao ? ”
Lăng Sa vừ ngơ ngác hỏi hai người anh của mình xong , thì ngay lập tức bị ánh mắt giết người của bọn họ làm cho câm nín
- “ Về phòng , mời bà nội tới phòng sách đi ! Bọn anh … Có tin của Oa Nhi rồi ! ” Sở Mạc Nhiên trả lời Lăng Sa với chất giọng khàn khàn có hơi run rẩy .
Còn Sở Thiên Ngạo thì vẫn còn trong tình trạng khẩn trương nên không thể trả lời , sau khi nghe xong câu đó Lăng Sa ch.ết lặng mất một lúc rồi mới miễn cưỡng bình tĩnh lại quay người đi
- “ Em đi mời bà nội ! ”
******************
Ngồi trong phòng sách , Sở Mạc Nhiên và Sở Thiên Ngạo cố gắng lấy lại bình tĩnh , rút một điếu thuốc ra Sở Mạc Nhiên run rẩy châm thuốc , phải châm mấy lần mới được . Hít vào mấy hơi thật sâu rồi nhả khói ra , tới lúc này anh mới lấy lại được một chút bình tĩnh thì tự dưng Sở Thiên Ngạo phát điên bước tới trước mặt Sở Mạc Nhiên nói
- “ Anh hai anh đánh em đi! Mau đánh em đi ”
- “ Ngạo bình tĩnh ! ” vội vàng nắm lấy vai Sở Thiên Ngạo , Sở Mạc Nhiên nghiêm giọng nói
- “ Bình tình ! Sao em có thể bình tĩnh đây ! Em đã từng đánh em ấy , đã từng nói những câu nhục mạ , em ấy ,em còn cưỡng bức em ấy . Bình tĩnh , anh muốn em bình tĩnh kiểu gì chứ ! ” Sở Thiên Ngạo dãy ra khỏi tay Sở Mạc Nhiên điên cuồng ngào thét .
- “ Không bình tĩnh được cũng phải bình tĩnh ! Nếu cháu còn muốn chuộc lỗi với Oa Nhi cháu phải biết khống chế cảm xúc của mình ! ”
Trong khi Sở Thiên Ngạo đang phát điên thì một giọng nói nhẹ nhàng mà ut nghiêm vang lên ngoài cửa . Cả hai quay đầu ra thì thấy bà nội của mình tới
- “ Bà nội ! ”
- “ Ngồi đi , chờ Lục Hạo rồi hãng nói ! ”
Lăng Sa đẩy bà vào bà trà rồi cũng ngồi xuống , Sở Mạc Nhiên và Sở Thiên Ngạo lúc này mới lấy lại bình tĩnh cũng ngồi xuống bên cạnh , lấy ra một điếu thuốc châm lửa hút thuốc .
Một lúc sau tiếng bước chân từ xa truyền đến , càng ngày càng gần . Tới lúc cánh cửa được mở ra , cũng là lúc hai người kia vọt ra tóm lấy Lục Hạo vội vàng hỏi
- “ Người ở nơi nào ! ”
Lục Hạo thật sự khóc không ra nước mắt ! Biết sẽ như thế này cậu đã không đâm đầu đi tìm “ Chị dâu ” không biết mặt kia !
- “ Hai người bình tĩnh một chút để em đi vào đã ! ” Đau khổ nói với hai kẻ điên trước mặt , Lục Hạo thật sự hối hận tới xanh phổi mà
Chấn áp bối rối trong lòng mình , Hai ngưởi bỏ Lục Hạo ra rồi ngồi về chỗ cũ . Mà Lục Hạo vừa ngồi xuống thì ngay lập tức nhận được 4 con mắt nóng rực như lửa của hai người nào đó làm da đầu cậu khẽ run lên
- “ Giờ trả lời được chưa ? ”
- “ Vâng ! ” Cố lấy lại tinh thần , Lục Hạo nghiêm túc trở lại
- “ Chị dâu giờ đang ở tại thành phố T ! ” Vừa dứt lời Lục Hạo liền lấy ra một tấm ảnh đặt lên bàn .
- “ Mọi người xem có phải cô ấy không ? ”
Cầm bức ảnh trên tay mà Sở Mạc Nhiên và Sở Thiên Ngạo cảm thấy xót xa và tội lỗi đôi mắt hai người đàn ông cứng nhắc và mạnh mẽ này cũng đã đỏ hoe .
Khi tấm ảnh tới tay bà nôi của hai người thì , bà đã không kiềm lòng được mà khóc lên , nghẹn ngào nói
- “ Đúng , là con bé rồi ! Đúng là Oa Nhi rồi ! Mau mau nói cho ta biết con bé hiện giờ ra sao ? Vì sao lại trở nên như thế này ! ”
Lục Hạo ngồi kể những gì mà anh điều tr.a được về Oa Nhi và gia đình của cô cho Sở gia nghe .
Trong vòng mấy tiếng đồng hồ đó phòng sách rộng lớn vậy chỉ còn lại tiếng kể truyện nghẹn ngào của Lục Hạo , càng nghe càng thấy thương tâm , càng nghe càng thấy tội lỗi . Lăng Sa và bà nội cô đã khóc từ lâu .
Từ khi họ biết Oa Nhi yếu đuối của họ phải đi rửa bát cho họ giữa trời đông họ đã thấy thương tâm , đến khi biết được cô phải đi gom từng cái phế liệu để mang bán thì tâm họ đã đầm đìa máu . Nhưng đến lúc biết được một cô gái 16 tuổi bụng mang dạ chửa buổi sáng phải đi thu gom phế liệu , đến chiều tối phải đi bán quần áo rong ở vỉa hè thì họ đã không thể khóc nổi nữa .
Cô bé đó đã từng có cuộc sống cơm no áo ấm , vậy mà giờ phải vất vả làm việc chỉ để kiếm vài đồng , vài xu .
- “ Dừng lại đừng kể nữa ! Ta không muôn nghe nữa ! ” Nghẹn ngào khóc , Sở lão phu nhân khàn giọng lên tiếng
- “ Oa Nhi , Oa Nhi của ta con bé nó hiền lành , yếu đuối như vậy . Làm sao nó có chịu được cơ cuộc sống vất vả như vậy chứ ! 16 tuổi , nó mới 16 tuổi thôi , nó mới chỉ là một cô bé vậy mà các người ép nó tới bước này ! ”
- “ Bà nội ! ” Cả 3 người kia đồng thanh gọi
- “ Câm mồm cho ta ! Sở Mạc Nhiên , Sở Thiên Ngạo hai đứa đi đón con bé về đây cho ta , dù có phải quỳ xuống cầu xin con bé tha thứ cũng phải quỳ . Là hai đứa đã hủy hại cuộc đời của con bé , nếu hai đứa không phải có mắt như mù tin tưởng con rắn độc Diệp Linh thì con bé giờ này vẫn đang ở bên cạnh ta , nó sẽ không cân làm việc vất vả cả ngày như bây giờ ! Đi đón con bé với hai chắt nội của ta về ngay ! ”
Sở lão phu nhân tức giận đến mức dậm chân đập bàn ! Một cô bé thánh thiện , hiền lành như vậy mà bị hai đứa nó hại thảm như vậy , Sở Mạc Nhiên và Sở Thiên Ngạo nợ con bé thì hãy cứ để hai đứa nó trả đi !
- “ Tụi cháu nhất định sẽ mang Oa Nhi về Sở gia ! Xin bà hãy tin tưởng tụi cháu ! ”
- “ Mau đi đi ! Đi mang cháu dâu của ta về đây ! ”