Chương 9
Hừm ! Có đôi khi địch hay tấn công vào lúc ta không đề phòng nhất ! Và nó có nghĩa là lúc tôi đang trên đường bay đi Ý thì hai ông cha không thấy mặt bao giờ tới bắt cóc mẹ tôi ! Mà tôi chả biết gì cho tới khi Sở gia công bố
nhận cháu trai ! Thật quá tức ch.ết người rồi
Quay ngược thời gian lại , 2 tuần trước .
Khi hai anh em Sở Gia bay tới thành phố T cũng là lúc Hàn Vũ phải bay tới Ý cho kịp buổi diễn của mình .
ẦM ẦM ________
- “ Anh hai nhìn kìa trực thăng đó ! Chắc không phải tới đón Hàn Vũ nữa chứ ? ”
- “ Không thể nào ! Hàn Vũ vừa bay 2 tiếng trước rồi , thôi kệ đi dù sao cũng không liên quan tới nhà mình ”
- “Thôi về nhanh đi ! Còn giúp mẹ làm cơm nữa , lần này mẹ mà không chịu ăn cơm đúng giờ là Hàn Vũ sẽ băm nhỏ chúng ta đấy ! ”
- “ A ! Về nhanh thôi ! ”
Đạp xe như bay trên đường đi , Hàn Thiên và Hàn Dực ném chuyện chiếc trực thăng kia ra khỏi đầu .
Đối với hai nhóc trực thăng chỉ là đi ngang qua , còn mẹ hai nhóc quan trọng hơn !
Nhưng đối với người thành phố T thì chiếc trực thăng kia đã ngây chú ý tới họ , trên đường hay trong nhà mọi người đều ngửa cổ lên nhìn cái thứ đang bay trên đầu họ và tất nhiên trong số đó cũng có Oa Nhi .
Tuy cảm thấy kì lạ sao lại có trực thăng bay tới nơi này , hồi trước khi còn ở với hai người kia cô cũng đã nhìn thấy trực thăng , cũng đã từng được bay trên trực thăng cùng họ nữa cơ . Hay là …
Không , không thể là họ đâu ! Mình lại nghĩ nhiều rồi . Oa Nhi nhẹ cười nhạo mình một tiếng lắc đầu , rồi lại tiếp tục làm mỳ sợi .
Giờ đang bữa tối , quán mì của Oa Nhi đang rất đông khách . Có người mang cặp lồng ra mua , có người thì ngồi lại ăn , Oa Nhi bán hàng cũng rất bận rộn nhưng cũng rất dễ chịu , vì chỉ cần quán ngày ngày đông khách cô sẽ có thêm tiền để chi trả sinh hoạt phí hàng ngay và còn cả học phí cùng đồ dùng cho lũ trẻ nữa .
Oa Nhi hơi nước mờ trên trán , cô nhanh nhẹn làm mì hết bát này tới bát khác , nhận tiền rồi trả lại tiền , chạy bàn rồi dọn bàn .
Mải bận rộn với công việc , Oa Nhi không hề để ý tới ở phía xa một chiếc xe đắt tiền đã đỗ được một lúc , trong xe có hai bóng người đang nhìn về phía cô . Cho tới khi tiễn xong vị khách cuối về , Oa Nhi mới thở phào một tiếng .
Quay lại nhìn chiếc cặp lồng bị bỏ quên từ trưa Oa Nhi mới nhớ ra , từ trưa tới giờ cô vẫn chưa ăn gì . Lau đi qua một chiếc bàn , lấy một cái bát nhỏ với một đôi đũa ra đang tính ăn nốt số cơm thì bị một bàn tay dật lấy .
- “ Sao em lại ăn cái này! ”
Ngơ ngác ngẩn đầu lên nhìn , người trước mắt khi cô nghe thấy âm thanh tức giận đó , nó giống như tiếng sét đánh một tiếng đoàng vào đầu cô .
Nhưng tới khi thấy hai người đó đứng trước mắt mình thì đối với Oa Nhi chỉ còn lại sự khủng hoảng
- “ Hai …. Hai vị thiếu gia ! ” Ngơ ngác nhìn hai người đó , Oa Nhi không biết phải làm sao , sợ hãi bối rối Oa Nhi từ từ đứng cách xa họ cúi đầu xuống nói
- “ Oa Nhi ! ”
run rẩy khẽ gọi tên cô , Mạc Nhiên nói rất nhẹ nhàng như sợ chỉ một tiếng nói lớn thôi cũng sẽ dọa cô chạy mất vậy . Họ đã tìm kiếm cô 11 năm rồi , khổ cực lắm mới tìm được cô , không thể để dọa sợ chú thỏ nhát gan của họ thêm lần nữa ! .